Đề tài nói chuyện của họ không thoát khỏi những nội dung như cái gì mà “Cuộc chiến vương giả giữa nữ diễn viên hai lần đoạt được giải nữ diễn viên phim điện ảnh xuất sắc nhất và nữ diễn viên đang hot hiện nay” rồi lại cái gì nữa “Ngôi sao nổi tiếng tóc trắng chỉ vì tình yêu dành cho Chỉ Vi mà xuống biển nhận quay phim”, rồi lại gì nữa mà “Hôm nay Tần Chỉ Vi lại mặc hàng cao cấp của nhãn hiệu X xa xỉ rồi lại còn đeo kiểu trang sức có số lượng giới hạn toàn cầu của nhãn hiệu trang sức XX” …
Khước Hạ nghe họ nói chuyện mà mệt cả người.
Sau khi lại vượt qua một ải nữa, cô tắt điện thoại di động, dựa vào vách tường rồi nhắm mắt lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên ngoài cánh cửa mỏng của nhà vệ sinh, hình như cô loáng thoáng nghe được có tiếng người nói chuyện đang dần truyền đến.
“Không ngờ Trần Bất Khác lại tới đây thật, cô xem weibo phòng làm việc của anh ta chưa, anh ta vừa kết thúc lịch trình của tối nay là chạy tới đây luôn đấy, đúng là tình yêu đích thực mà.”
“Nhưng Tần Chỉ Vi cũng đã cười tươi như hoa nở rồi ấy vậy mà Trần Bất Khác vẫn vô cùng lạnh lùng.”
“Đó là Trần Bất Khác cơ mà, anh ta đối với ai mà không lạnh lùng cơ chứ? Cô quên chuyện hai năm trước có cô người mẫu cởi sạch sành sanh rồi bò lên giường anh ta vào lúc nửa đêm rồi à? Lúc đó anh ta làm gì nhỉ, anh ta dùng một cái khăn tắm quấn lại rồi ném người ta ra ngoài cửa, không phải trong giới đều truyền tai nhau tin đồn anh ta là gay hay sao? Anh ta có thể đến vì Tần Chỉ Vi thì cũng đã được coi là chuyện chấn động rồi?”
“Cũng thế thôi.”
“Để mà nói thì đây là lần đầu tiên tôi nghe nói anh ta tham gia tiệc tối riêng tư trong giới như này đấy, chỉ riêng chuyện này thôi cũng đã đủ để Tần Chỉ Vi khoe khoang suốt một năm trời rồi.”
“Ôi, dù hâm mộ cũng không đến lượt đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“...”
Phía bên trong cánh cửa, hàng lông mi trên làn da trắng nõn dưới chiếc mái thưa của cô gái đang ngồi trong phòng khẽ run lên nhưng cuối cùng vẫn nhắm chặt lại.
Thế nhưng cơn buồn ngủ của Khước Hạ lại càng lúc càng mờ nhạt.
Đấu tranh tâm lý một lúc, cô gái mở mắt ra, ánh mắt đan xen nhiều cảm xúc phức tạp nhìn về phía món đồ vẫn luôn được cô đặt trên đùi.
Một chiếc mũ lưỡi trai màu đen.
Đúng là đồ của ngôi sao nổi tiếng với mái tóc màu trắng thì cũng lòe loẹt, màu mè như người khác thôi.Thế nên ở viền của chiếc mũ trên màu đen sẫm còn thêu thêm một đóa hoa màu bạc.
Đầu ngón tay Khước Hạ vuốt ve chiếc mũ.
Bốn chữ cái “BUKE” lướt nhẹ qua lòng bàn tay cô khiến cô cảm thấy hơi châm chích.
Đi cùng với cảm giác đó là một hình ảnh đã diễn ra cách đây không lâu, người đó dùng một tay chặn cánh cửa phòng đang bị biết bao nhiêu người xô ra nhưng sắc mặt vẫn rất ung dung, thoải mái tháo mũ xuống rồi đội lại lên cho cô. Đây cũng không biết đã là lần thứ mấy khung cảnh này hiện lên trong đầu Khước Hạ.
Trần Bất Khác mà cô nhìn thấy chắc chắn khác xa với Trần Bất Khác ở trong những lời đồn đại được lan truyền trong giới.
Là do hình tượng bảnh chọe làm màu của ngôi sao hạng A tóc muối tiêu được xây dựng quá hoàn hảo hay là do…
Khước Hạ vẫn còn đang chần chừ do dự thì đột nhiên, cuộc nói chuyện của hai người ngoài ở ngoài cửa phòng lại bị một loạt tiếng giày cao gót đang dồn dập đi tới đây cắt ngang…
“Chị Khương, đạo diễn bảo em đi tìm chị!”
“Xảy ra chuyện gì sao?” Hai cô gái đang nói chuyện dừng lại, một cô gái trong số đó mở miệng hỏi.
“Đại diện phía bên nhà đầu tư đi cùng nhà sản xuất Thành, chính là tổng giám đốc Du đó ạ, anh ta kiên quyết bảo nữ diễn viên trong tổ đến uống rượu với anh ta. Bên hội trường đang náo loạn, căng thẳng lắm đấy ạ.”
“Anh ta bảo ai uống, Tần Chỉ Vi à?”
“Sao có thể chứ, anh ta bảo Nhan Vũ Mộng uống đó chị.”
“Không phải Tần Chỉ Vi là được rồi, đi đi, quay lại xem xem thế nào rồi.”
“...”
Ở trong căn phòng phía sau cánh cửa, hàng lông mi Khương hạ khẽ chớp, tầm mắt cô dời khỏi chiếc mũ lưỡi trai mà ngước nhìn lên.
Nhan Vũ Mộng?
Nhà đầu tư kia có mâu thuẫn gì với cô ấy hay sao?
Cô gái im lặng ngồi tại chỗ mấy giây, nắm chặt mũ lưỡi trai trong lòng bàn tay. Một lúc sau, cô đứng dậy, đẩy cửa rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh không có một bóng người.
Trong buổi tiệc, khung cảnh không khác gì so với lúc trước khi Khước Hạ rời khỏi đây.
Hầu hết mọi người ngoài mặt thì vẫn cười cười nói nói, ai ai cũng cầm ly rượu đi tới đi lui nói chuyện với nhau, khung cảnh hết sức hòa nhã và vui vẻ. Nếu không phải do Khương Hạ đã sớm nghe được tin tức nên mới cố ý đến đây tìm thì cũng sẽ rất khó có thể chú ý thấy bầu không khí căng thẳng ở một góc trong buổi tiệc.
“Vũ Mộng, giữa hai chúng ta không nên có mối quan hệ xa lạ như thế này chứ. Cô quên rồi à, hả? Vào lần gặp mặt trước, không phải chúng ta đã có cuộc trò chuyện rất vui vẻ hay sao?”
Du Dương Trạch nở nụ cười đầy vẻ cưng chiều, vòng tay ôm lấy bờ vai mảnh mai của cô gái: “Nếu đã quen biết nhau như vậy rồi thì cô cũng nên nể mặt tôi mà uống vài ly rượu đi chứ?”
“Tổng, tổng giám đốc Du, hôm nay cơ thể tôi không khỏe lắm.” Nhan Vũ Mộng cúi đầu, sắc mặt trắng bệch: “Lần sau, lần sau tôi lại uống với anh có được không?”
“Nhìn cô này, đến lý do để từ chối cũng không biết tìm.” Bàn tay Du Dương Trạch ôm bả vai của cô gái dùng sức nhéo một cái, lúc này nụ cười của anh ta đầy vẻ lạnh lẽo: “Tất cả mọi người đều đang nhìn chúng ta đấy, cô nói chuyện như này thì tôi đây còn gì nữa, hả?”
‘...”
Tay Nhan Mộng Vũ khẽ run lên, cô bị người đàn ông này ôm thật mạnh vào trong ngực, dưới sự ép buộc của anh ta, cô nhận lấy ly rượu rồi ngửa cổ uống vào.
Không biết là do đã bị dọa hay là do lo lắng mà cô uống được một nửa lại bị sặc. Cô ho sặc sụa, sắc mặt trắng bệch đi.
“Ôi trời, cô xem cô đấy, gấp gáp như vậy làm gì chứ?”
Dư Dương Trạch tỏ vẻ đau lòng, đưa tay vỗ vỗ mấy cái vào tấm lưng gầy yếu, mỏng manh của cô gái. Chỉ có điều, mấy lần sau anh ta vỗ chậm lại, bàn tay tiếp cận rồi vuốt ve phần lưng lộ ra của chiếc váy cúp ngực.
Nhan Vũ Mộng như đứng đơ ra tại chỗ, vành mắt cô ấy đỏ hoe, lại không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Cách đó vài mét.
Cô gái mặc váy đen có bèo nhún đứng trước quầy bar tự phục vụ, gương mặt nghiêng sang lộ ra vẻ thờ ơ, lãnh đạm, ánh mắt trống rỗng như đang thẫn thờ nhìn vào hư không.
Chỉ có cánh tay mảnh khảnh vẫn đặt lên mặt bàn, hai, ba ngón tay chụm lại đặt trên chân của một ly rượu đỏ. Bàn tay cô khẽ đung đưa làm chất lỏng màu đỏ trong ly rượu cũng sóng sánh theo.
Chiếc váy đen cùng với ly rượu vang đỏ cũng phần nào làm tôn lên màu da vốn dĩ đã trắng như tuyết của cô, nay lại trở nên trắng hơn tựa như do ngọc chạm khắc mà thành, tạo cảm giác yếu ớt chỉ cần bóp nhẹ là vỡ nát.
Không được đi qua đó để quan tâm.
Từ tận đáy lòng, Khước Hạ không chút do dự mà tự nhủ thầm.
Hai người cũng mới chỉ gặp mặt một lần, chuyện như thế này trong giới cũng có rất nhiều, cứu thì cũng chỉ cứu được một lần chứ ai mà cứu được đến lần hai, lần ba.
Huống chi, cô cũng không cứu được.
Cô không quan tâm đến tiền đồ hay thanh danh. Dù cho cô có bị cấm hoạt động trong giới nghệ thuật thật, hay cũng có thể không có phim để đóng thì cũng chả sao cả. Bởi vì vốn dĩ cô cũng chỉ chờ đến lúc hết hạn hợp đồng rồi thì sẽ rút khỏi giới giải trí.
Cô không quan tâm thì không có nghĩa Nhan Vũ Mộng cũng vậy. Nếu như đã nhìn thấy rõ kết cục của sự phản kháng vậy thì chưa chắc đối phương đã bằng lòng chấp nhận cái giá phải trả cho sự phản kháng đó.
Hơn nữa nếu bây giờ cô xen vào việc này thì rất có thể cô ấy lại sẽ trách móc cô tại sao lại xen vào việc của người khác.
Chuyện tốn công tốn sức mà có thể còn không được cảm ơn như này thì chỉ có đồ ngu mới làm thôi.
Cô gái nhắm hờ mắt lại, cổ tay mảnh khảnh đang cầm ly rượu đỏ nhấc lên, nhỏ giọng tự nhủ thầm một câu rồi uống ngụm rượu: “Ông nội 108 tuổi của Tiểu Minh đã chứng minh một điều, đó là mặc kệ chuyện vớ vẩn thì sẽ sống được lâu.”
Để chén rượu xuống mặt phẳng, hàng lông mày thanh mảnh của cô nhíu lại: “... Hình như mình đã từng nói câu này vào lúc nào ấy nhỉ?”
Những nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra nên Khước Hạ cũng đành vui vẻ mà bỏ qua.
Cô để chén rượu xuống, quay người bỏ đi, đi về hướng ngược lại nơi xảy ra chuyện.
Phía sau lưng cô.
“Thật xin lỗi tổng giám đốc Du, tôi quả thực không uống được nữa rồi, tửu lượng của tôi không tốt…” Nhan Vũ Mộng cứng nhắc mà né tránh ly rượu và tay của Du Dương Trạch, giọng nói của cô ấy run rẩy xen lẫn với tiếng khóc nức nở.
“Vũ Mộng, sao cô có thể gạt tôi như thế này được chứ? Tôi nghe mà thấy đau lòng quá đấy.” Du Dương Trạch siết chặt vòng tay, giữ chặt lấy bả vai của cô gái ở trong lòng mình, không để cô ấy lùi ra đằng sau: “Rõ ràng tôi nghe nói tửu lượng cô tốt lắm cơ mà, sao cô có thể uống với người khác được, còn uống với tôi cô lại chỉ uống có ba ly thì lại nói là nhiều rồi hả? Cô làm thế là không được đâu?”
“Tôi không có, quả thực là tôi…”
“Hay là như thế này đi, cô hỏi thử mấy người nhà sản xuất Thành cùng với Hà Khương xem, để cho bọn họ phân xử thử xem sao?”
“Tôi…”
Nhan Vũ Mộng nhìn theo hướng Du Dương Trạch đang giơ ly rượu trong tay lên, vẻ mặt buồn bã nhìn sang, đối mặt với ánh nhìn của cô ấy là nhà sản xuất và đạo diễn phụ trách mảng casting của đoàn làm phim.
Hai người họ đang đứng ngay bên cạnh mép bàn tròn nhỏ cầm ly rượu đứng ở đấy, vẻ mặt khó nói.
Tuy nhìn thấy ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ của Nhan Vũ Mộng nhưng nhà sản xuất vẫn chần chờ một lát, sau đó mới cười nói: “Vũ Mộng, cô đừng quá khách khí như vậy, anh Du đây làm như vậy cũng do anh ấy đánh giá cao cô muốn dìu dắt cô thôi mà. Cô uống thêm một hai ly rượu nữa cũng không sao đâu, dù sao thì vẫn có chị Khương của cô ở đây cơ mà.”
Hà Khương còn chưa kịp nói tiếp thì Du Dương Trạch đã cắt lời.
“Đúng vậy đấy, nhà sản xuất của cô cũng đã nói như vậy rồi.” Du Dương Trạch cười to một cách đầy sảng khoái, lại càng ôm chặt cô gái trong lòng anh ta hơn, hơi thở phả ra mang theo mùi rượu gần như kề sát vào vành tai cô ấy: “Không sao đâu, nếu như cô say thì cũng không cần đến Hà Khương mà chính tôi sẽ đưa cô về.”
“...”
Trong nháy mắt, sắc mặt Nhan Vũ Mộng đã trở nên tái mét.
Cô ấy quay đầu nhìn về phía đạo diễn phụ trách mảng casting là Hà Khương, vẻ mặt đối phương có chút do dự trong mấy giây thế nhưng cuối cùng người đó vẫn nâng ly rượu lên để che giấu việc quay người đi.
Trái tim Nhan Vũ Mộng lúc này trở nên lạnh lẽo vô cùng, tuyệt vọng cúi đầu quay đi như người mất hồn.
Du Dương Trạch lại cười đầy thỏa mãn và đắc ý, một tay anh ta cầm ly rượu khác lên đưa cho cô gái ở trong lòng anh ta, không hề để cô ấy có cơ hội né tránh: “Nào, đến đây, Vũ Mộng, cô uống thêm một ly này nữa đi, tôi sẽ cùng uống với cô!”
“...”
Nhan Vũ Mộng từ từ đưa cánh tay đang run lẩy bẩy của mình lên để nhận lấy ly rượu.
Bốp.
Cánh tay đang nâng chén rượu đột nhiên bị một bàn tay mảnh khảnh giơ lên nắm chặt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...