Ý nghĩ điên cuồng ngày xuân

Khước Hạ có thể hướng về phía ánh trăng đang tỏa sáng giữa bầu trời vào buổi tối hôm nay mà thề rằng...
 
Cô đến căn biệt thự được xây theo kiểu phương Tây này biết bao nhiêu lần rồi nhưng từ trước tới giờ làm gì có chuyện không thể trở về như ngày hôm nay đâu. Cô bị một đoàn làm phim quay ban đêm chặn lại ở tầng hai, có muốn rời đi cũng không có cách nào để đi cả.
 
Đèn chiếu sáng và tấm hắt sáng đang liên tục chiếu sáng khiến cho không gian ở tầng dưới trở nên rực rỡ, mọi người trong đoàn làm phim đang bận rộn chạy tới chạy lui.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dưới ánh nhìn chăm chú của biết bao nhiêu người như vậy, chưa cần nói đến hai người lớn đang sống sờ sờ ở đây, cho dù chỉ là hai con chuột hamster nho nhỏ cũng không thể nào mà chạy thoát khỏi đây để ra ngoài được.
 
Chứ đừng nói đến chuyện giữa hai người còn có một tai họa chết người nữa.
 
Khước Hạ dựa vào lan can, cô đứng quan sát tình hình đang diễn ra ở bên ngoài căn biệt thự và ở tầng một một lúc lâu với khuôn mặt không có chút cảm xúc nào. Sau khi chắc chắn rằng đoàn làm phim này không hề có ý định di chuyển lên tầng trên, cô mới an tâm hơn một chút mà ngồi xuống chỗ ngồi của mình.
 
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy biểu hiện của người bên cạnh cứ như không có bất cứ chuyện gì xảy ra vậy, người đó lấy tay chống cằm, cả người toát ra vẻ lười biếng thảnh thơi nhìn ngắm các vì sao.
 
 Miêu tả từng nét đẹp của bóng đêm, phác họa ánh đèn đang chiếu soi.
 
Chiếc cổ thon dài của người ấy tùy ý ngửa ra sau, yết hầu là nét đặc trưng thể hiện sự nam tính của người đàn ông vì động tác này mà nhô lên vô cùng gợi cảm cứ như đang trêu gió ghẹo trăng, giống như một nốt bổng của bài nhạc giao hưởng. Dù cho ở bất cứ nơi nào cũng là người trong mộng hấp dẫn biết bao người, là người không một ai có thể coi thường nhất, là người bắt mắt nhất dù xuất hiện trong đám đông.
 
Nhưng xuất sắc hơn người chưa chắc luôn là ưu điểm của người đó.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ví dụ như vào giờ phút này chẳng hạn.
 
Khước Hạ thu lại tầm mắt, giọng nói của cô nhẹ nhàng như đám mây lướt nhẹ qua: “Nơi này và bát tự của anh xung khắc với nhau, sau này anh đừng nên tới đây nữa thì hơn.”
 
“?”
 
Đôi mắt của Trần Bất Khác rời khỏi bầu trời đêm, anh quay sang nhìn cô: “Vì sao không phải là xung khắc với cô”
 
Khước Hạ ngây ra: “Tôi đã tới đây rất nhiều lần rồi, không có vấn đề gì xảy ra cả.”
 
“Tôi đã gặp cô hai lần, hình như lần nào cũng xảy ra chuyện hết nhỉ?”
 
“Vậy nên đây là vấn đề của anh.”
 

“Ồ.” Trần Bất Khác nhìn về phía đôi mắt xinh đẹp không chút dao động cảm xúc nào của cô khoảng một hai giây, anh mới nhận ra: “Vậy nên mấy lần này là do tôi làm liên lụy đến cô à?"
 
Khước Hạ không có chút chần chừ nào, vô cùng bình tĩnh và thẳng thắn gật đầu đồng ý với câu hỏi này.
 
“Được rồi, xin lỗi nha.” Trần Bất Khác xin lỗi mà không có chút thành ý gì, nói xong anh quay người lại.
 
Khước Hạ cũng không ngại: “Không có gì, tôi giúp anh suy nghĩ ra một biện pháp rồi.”
 
“Hửm?”
 
“Anh đi xuống dưới lầu trước đi.”
 
“...”
 
“...”
 
“?”
 
Mấy giây trôi qua, chờ mãi mà không nghe thấy nửa câu sau của cô gái, Trần Bất Khác quay người lại.
 
Anh nhẹ nhàng chớp mắt: “Sau đó thì làm gì nữa?”
 
Khước Hạ yên lặng.
 
Trần Bất Khác: “Cô đừng có nói với tôi là không có sau đó nữa đâu nhé.”
 
Khước Hạ rất biết lắng nghe lời hay lẽ phải, trả lời anh: “Không có sau đó nữa đâu.”
 
Trần Bất Khác bỗng nhiên bật cười.
 
“!”
 
Khước Hạ bị anh làm cho giật mình đến mức đuôi mắt cũng xốc lên, hình như cô muốn đi che miệng anh lại lắm rồi nhưng mà cuối cùng cô vẫn kiềm chế không động đậy. 
 
Cũng may Trần Bất Khác nhìn thấy dáng vẻ của cô gái giống như một bé mèo con bị hoảng sợ dựng hết cả lông lên cảnh giác, nên anh mới khó khăn nhịn cười lại. Đuôi mắt của anh vẫn đong đầy ý cười, giọng nói âm trầm khàn khàn nhưng chứa đầy sự nhẫn nhịn: “Để cho tôi đi trước thu hút sự chú ý của mọi người, rồi đổi lấy cho cô một cơ hội để chạy đi, cô cho rằng tôi sẽ đồng ý với cái ý kiến này của cô đấy à?”
 

Sau khi tập trung nghe ngóng chắc chắn ở dưới lầu không có người phát hiện, mí mắt của cô gái lại chậm rãi rũ xuống.
 
Từ dáng vẻ xù lông vì hoảng sợ, cô trở về dáng vẻ lười biếng, gương mặt của cô không có chút biểu tình nào bắt đầu đi bàn chuyện lý lẽ với Trần Bất Khác: “Cũng là vì tôi muốn tốt cho anh thôi mà.”
 
Trần Bất Khác nở nụ cười khinh bỉ: “Thuyết phục tôi đi.”
 
Khước Hạ có chút lười giải thích nhưng hiển nhiên cái tên ngôi sao hạng A tóc trắng nào đó là một vị chủ nhân không tình nguyện phối hợp, cô chỉ có thể kiên nhẫn chịu đựng tính tình ngang ngược này của anh mà duỗi một ngón tay ra.
 
“Hotsearch đầu tiên, [Vào đêm hôm qua ngôi sao hạng A một mình xuất hiện tại thành phố điện ảnh của thành phố H].”
 
Cô tiếp tục giơ ngón tay thứ hai lên.
 
“Hotsearch thứ hai, [Ngôi sao hạng A vào đêm thành phố điện ảnh của thành phố H có thể không biết tên nữ nghệ sĩ sao].”
 
Hai ngón tay trắng nõn của cô gái mang gương mặt không có chút cảm xúc nào đang giơ lên, đốt ngón tay nhẹ cong cong, cô dùng đôi mắt giống như mặt hồ tĩnh lặng mà nhìn anh.
 
“Ngôi sao hạng A Trần, anh chọn cái nào?”
 
Trần Bất Khác không lên tiếng.
 
Ở trong ánh mắt trông hơi u ám của anh, cô gái đang đứng dưới ánh trăng cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, khinh thường cau mi lại, sau đó cô định bỏ tay xuống.
 
Nhưng ngay lúc này Trần Bất Khác vốn đang im lặng lại giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ một cái ở trên đầu ngón tay của cô, ngón tay nhỏ xinh vốn đang không phòng bị lại bất chợt bị gõ nên cong về phía sau.
 
“Tôi chọn cái thứ hai.”
 
Anh nheo mắt cười với cô.
 
Khước Hạ khẽ giật mình, ngửi được mùi gỗ thoang thoảng trên cổ của anh.
 
Mà cảm giác lạnh lẽo như băng ở đầu ngón tay khi vừa chạm vào đã lập tức cách xa kia, nó còn ngắn ngủi đến mức không kịp cảm thấy khó chịu, càng giống như cái lúc bất thình lình bị móng vuốt của Honey lướt ngang qua vậy.
 
Khiến cho người ta có chút thất thần mà thôi chứ cũng không cảm thấy chán ghét.

 
Đại khái là do điểm cộng của cái đầu tóc trắng gia truyền này.
 
Khước Hạ rũ mắt xuống chậm rãi nghĩ xong, sau khi kịp phản ứng lại anh vừa mới nói cái gì, cô nhíu mày lại: "Anh chọn cái thứ hai hả?"
 
"Ừ." Trần Bất Khác trả lời một cách hờ hững: "Tôi thích sự kích thích."
 
Khước Hạ: "..."
 
[Trông em thật hư hỏng đấy. jpg]
 
Như vậy, lần đầu tiên hai bên đàm phán đã chấm dứt bằng sự thất bại.
 
Đêm nay dài đằng đẵng, mới đầu Khước Hạ còn có chút rối rắm trong lòng.
 
Hợp đồng của cô với công ty truyền thông Thiên Nhạc chỉ còn lại không tới một năm, ở trong vòng thời gian để tiêu hao cũng chỉ dành cho việc chờ đợi đến chán chường. Một năm nay cô chỉ muốn nó trôi qua một cách bình yên để cô có một cuộc sống bình thường, cô không muốn đang yên đang lành lại vô tội bị quấn vào bất cứ sự kiện khó thoát thân nào, thậm chí là vòng xoáy nào đó đủ để ảnh hưởng đến nửa đời sau của cô...
 
Không còn nghi ngờ gì nữa, lấy thân phận của Trần Bất Khác, dù chỉ là có một chút liên quan với anh trước mặt công chúng mà thôi, cũng hoàn toàn có năng lực mang đến tầm ảnh hưởng vượt xa người sau.
 
Có một điều rất may mắn đó chính là cảnh quay ngày hôm nay của đoàn làm phim này không có phân cảnh nào quay ở tầng hai cả, từ đầu đến cuối họ đều làm việc ở tầng một và bên ngoài biệt thự, không có người nào đi lên tầng hai.
 
Khước Hạ vốn dĩ đang vô cùng căng thẳng cũng dần dần thả lỏng.
 
Cô dựa vào chiếc balo tựa vào bên tường, dưới cơn buồn ngủ đang dần xâm nhập cô mơ màng buồn ngủ, mấy lần ngủ gật sắp nhắm mắt, lại giật mình tỉnh giấc mở mắt ra. Cuối cùng sau bao lần cố gắng cô đã không chống cự nổi nữa, hàng mi trên dưới thân thiết mà ôm ấp lấy nhau, liên thủ làm cho ý thức của cô càng trở nên mơ hồ như bị vò lại rồi nhét vào trong sự hỗn độn của bóng tối.
 
Chờ đến khi cô tỉnh lại lần nữa, những vì sao vốn ở rất xa đã xuất hiện trước mắt, chúng đè ánh sáng lấp lánh của mình lên tấm màn màu xanh nước biển rộng lớn ấy.
 
Khước Hạ chậm rãi chớp chớp mắt, cô nhìn về phía bên cạnh gò má.
 
Cô nhìn thấy một người “không biết xấu hổ”.
 
Áo sơ mi trắng bị gió đêm thổi khẽ bay bay, chất liệu may mặc của chiếc áo mỏng đến mức gần như trong suốt, người kia thì đút tay vào túi quần dựa sát vào mép ban công. Cái lan can thấp đến mức còn chưa tới eo của anh nữa, con đôi chân dài đang thấp thoáng che mất một góc tường, tùy ý khoe khoang độ dài của nó.
 
Mái tóc bị gió thổi tung bay, người đó đang yên lặng đứng ở đó giữa bầu trời đêm đầy sao, trông anh giống như cây đang lung lay sắp đổ.
 
"Trần Bất Khác."
 
Khi lý trí còn chưa kịp quay trở lại, giọng nói của Khước Hạ khi mới vừa tỉnh ngủ thanh âm nhẹ nhàng run rẩy, trong đó còn có chút hoảng loạn.
 
Gió ngừng thổi.
 

Trần Bất Khác đang dựa ở trước bức tường thấp chỗ lan can nghe thấy quay lại nhìn, thấy cô gái đang đắp áo khoác của anh đã ngồi dậy, chút hoảng sợ đang được cô từ từ che giấu trong lúc cô chần chờ rồi dần tỉnh táo lại. 
 
"Cô kêu cái gì." Giọng nói của anh mang chút lười biếng mà khàn khàn, ước chừng là vì gió thổi, giọng điệu cũng trở nên kéo dài mà nhẹ nhàng.
 
"Tôi cứ tưởng." Cô gái nhíu mày một cái rồi tự tức giận: "Anh sắp ngã xuống rồi."
 
"..."
 
Trần Bất Khác dừng lại, không nói tiếng nào quay đầu nhìn lại.
 
Mà Khước Hạ lúc này đang cúi đầu mới chú ý tới, trên người mình có nhiều hơn một cái áo khoác. Chất liệu vải dệt kim màu đen, trên chiếc nhãn nhỏ còn có một cái logo bằng kim loại màu vàng, đường may của chiếc áo này tinh xảo mịn màng, khắp nơi lộ ra cảm giác xa cách lạnh lùng của những con người thuộc chủ nghĩa tiêu xài.
 
Trên cổ áo khoác còn có mùi gỗ thơm thoang thoảng trên cổ tay của Trần Bất Khác hôm nay.
 
Vì vậy tình huống này vừa nhìn qua đã biết ngay chuyện gì đã xảy ra:
 
Cô ngủ thiếp đi, không biết có phải là do cô nằm xuống chiếm mất chỗ của Trần Bất Khác hay không, ép người ta chỉ có thể đứng ở bên bức tượng thấp bé kia để tránh hiềm nghi.
 
Còn về chiếc áo khoác...
 
Khước Hạ cầm chiếc áo khoác màu đen rơi vào trầm tư: Cũng không thể là do cô nằm mơ lôi kéo vạt áo của anh không buông tay, khiến anh bắt buộc phải cởi áo khoác ra đâu ha.
 
"Đoàn làm phim ở tầng một đã rút lui rồi." Trần Bất Khác lấy lại tinh thần, nhìn ra bên ngoài biệt thự: "Chờ mấy người còn lại rời đi, chúng ta lập tức đi xuống lầu."
 
"Được. À, cảm ơn anh." Khước Hạ do dự đưa áo khoác qua cho anh.
 
"Không cần khách sáo." Trần Bất Khác tùy tiện đáp lại một câu, mí mắt anh cũng không nâng lên, hỏi cô: "Cô vẫn luôn không chút đề phòng như vậy sao."
 
"Cái gì." Khước Hạ vẫn còn chưa tỉnh hẳn.
 
Trần Bất Khác một tay móc lấy áo khoác, lười biếng ngước lên: "Trai đơn gái chiếc, trăng mờ gió lớn, bốn bề vắng lặng, như vậy mà cô cũng ngủ được?"
 
Khước Hạ: "..."
 
Còn không phải là nhờ công lao của đứa con bất hiếu nhà anh nửa đêm hôm qua à.
 
"Chẳng lẽ..." Trần Bất Khác chợt nhớ tới cái gì, khẽ nhướng mày: "Lại là ăn vạ đấy à?"
 
"?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui