Con người luôn ghi lòng tạc dạ sự nhục nhã ở trong trí nhớ của mình.
Dựa theo mức độ nhục nhã và hối tiếc của người trong cuộc, họ có thể nhớ kỹ những chuyện đó khoảng mười năm, hai mươi năm thậm chí là lâu hơn nữa.
Bởi vậy, sau khi vụ việc 'hỏi về mối tình đầu của Trần Bất Khác' xảy ra được ba ngày, cảnh tượng đó vẫn sống động như thật trong đầu Khước Hạ, cô chết lặng nghĩ có lẽ cả đời này mình cũng không thể nào quên được giây phút đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
...
"Mối tình đầu của tôi, với cô, giống nhau ư?"
Sau khi sự yên ắng như tờ qua đi, dường như cuối cùng sao hạng A tóc trắng trên ghế sofa cũng hoàn toàn tỉnh dậy khỏi cơn buồn ngủ nặng nề của anh.
Anh từ tố dựa trở về ghế sofa, trong ánh mắt cô ẩn chứa một ý cười thán phục.
Nhịn, nhưng lại không nhịn hoàn toàn chịu đựng.
Thế là người kia mất mặt giữa đường, ngoảnh mặt sang hướng khác, nhấc bàn tay vắt trên ghế lên che đi nửa cằm trước: "Thật xin lỗi", tiếng nói của khàn khàn vì nhịn cười, quá thả lỏng và mất tập trung, không tự giác mang theo thái độ trêu đùa lòng người đặc thù của anh.
"Hoá ra cô giống mối tình đầu của tôi, ừm, tôi cũng vừa mới biết giữa chúng ta có chuyện cảm động đến thế đó", rốt cuộc Trần Bất Khác cũng nhịn cười, quay lại: "Chắc là không chết đi nhiều năm rồi, về phần có giống hay không à." Anh dừng lại, dùng cặp mắt đè xuống ý cười kia chậm chạp lăng trì cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"..."
Như thế nào là tự rước nhục cho bản thân.
Diễn viên đóng thế không nổi tiếng Khước Hạ sẽ dùng bản thân ra để nói cho mọi người biết.
Trong trạng thái chết lặng, Khước Hạ đã nghiêm túc suy nghĩ, bây giờ cô nên nhảy lầu một mình hay là trở về kéo theo kẻ gây hoạ tung tin đồn nhảm Vu Mộng Nhiễm cùng chết chung.
Xấu hổ đến mức giác quan ngừng hoạt động, đến mức Khước Hạ hoàn toàn không có phát hiện người đàn ông trong phòng kia đặt mèo trắng xuống, đứng dậy khỏi ghế sofa, bước đến.
Đợi cô hoàn hồn, cái bóng cao gầy của Trần Bất Khác đã được ánh đèn sau lưng anh chiếu rọi lên người cô.
Cái bóng đen như mực bao phủ cô.
Khước Hạ: "... Không cần tiễn đâu."
Trần Bất Khác thấp giọng cười một tiếng, không biết có phải anh đã nhìn thấu cô đang mạnh mẽ chống cự, anh cũng không phá đám: "Vẫn nên tiễn nhỉ."
Khước Hạ: "..."
Trên người ngôi sao hạng A tóc trắng bất ngờ có ánh hào quang nhân tính.
Trần Bất Khác: "Dù sao cô cũng giống bạn gái đầu của tôi."
Khước Hạ: "..."
Hào quang nhân tính cái rắm đấy.
Khước Hạ quay người, bước vào thang máy với ý thức rời rạc.
Quỷ tóc trắng âm hồn bất tán còn đút tay vào túi bước theo sau.
Ngón tay Khước Hạ cứng đờ dừng trước phím thang máy: "Thật sự không cần tiễn đâu."
"Ừm."
Người nọ tiến đến sát vai, bóng dáng cao cao hơi cúi xuống, đè xuống phím ấn cách cô, lại nở một nụ cười mất tập trung trả lời lại.
"Đừng khách sáo."
"..."
Cô vô cùng xấu hổ tự trách bản thân mình.
Khước Hạ mở to mắt, dùng một loại bình tĩnh vượt khỏi phàm trần nhìn những ánh mắt thăm dò của những người trong phòng làm việc bị thang máy chặn lại.
Thang máy từ từ đi xuống.
Người kia tựa sau của thang máy, rủ mắt liếc nhìn cái ót của cô, giọng nói mang theo ý cười: "Có phải, bây giờ cô càng hy vọng thang máy có thể trực tiếp rơi xuống hay không."
Khước Hạ: "... Không có."
Trần Bất Khác dựa vào thang máy, cúi đầu cười nói: "Không sao. Bây giờ không có người khác ở đây, cô có thể không cần giả vờ khách sáo."
"Không có."
Khước Hạ dừng lại: "Chết cùng nhau mấy lời đồn sẽ thành sự thật, tôi muốn làm một con quỷ trong sạch."
"?"
Một hồi yên tĩnh qua đi, người nọ càng không thể nhịn cười.
Xuống đến tầng hai, Khước Hạ được đưa lên xe phòng làm việc của Trần Bất Khác.
Người kia vịn cửa xe sau, dừng một cái, anh cúi người nhìn vào xe: "Sợ cô trở về sẽ làm trò quỷ quái, vẫn nên nói với cô vậy."
Cô gái ngồi bên trong im ắng giương mắt.
Trần Bất Khác: "Tiền đấu giá chiếc vòng tay cứ xem như phí bịt miệng mà Trương Khang Thịnh đưa cho cô, không cần suy nghĩ nhiều."
Khước Hạ an tĩnh một hai giây: "Vậy con mèo..."
"Cô vẫn phải nuôi." Trần Bất Khác tuyệt tình cắt ngang.
Khước Hạ: = =
"Đưa cô ấy về đi."
Trần Bất Khác nói với tài xế, thẳng người, anh buông cánh tay vịn cửa lại, để cửa xe tự động khép lại.
Lúc khe cửa rút ngắn còn mười centimet.
Ngón tay đang nâng cao cổ áo dừng lại trước cằm: "À, còn nữa", đôi mắt đen láy dưới mái tóc trắng loé lên, như mỉm cười bổ sung thêm một câu: "Tôi không có mối tình đầu, sau này cũng sẽ không có, đối tượng duy nhất ở chung chính là Honey. Đợi cuối tuần nó đến rồi, cô có rất nhiều thời gian xem thử các người có giống hay không."
Khước Hạ: "..."
......
Kết thúc quá trình phát lại.
Khước Hạ buông mắt, mặt không biểu cảm nhặt chiếc gối đầu bên cạnh lên, che mặt mình.
Thà ngạt chết cho rồi, dù sao cũng hơn việc lặp đi lặp lại cái chết trong ký ức nhiều.
Khước Hạ không thể tiến hành thí nghiệm ngạt chết mình với một chiếc gối đầu... Mấy phút sau đã có người gõ cửa phòng trọ cô.
Khước Hạ lấy gối đầu xuống, nhìn chằm chằm vào trần nhà cũ kỹ vài giây rồi chậm rãi đứng lên.
Hôm nay là thứ bảy, có lẽ là mèo đến rồi.
Khước Hạ dừng trước cửa, kéo cửa phòng ra, bèn trông thấy ngoài cửa có một người phụ nữ lén lén lút lút, hết nhìn đông tới nhìn tây.
Đối phương quấn trên đầu chiếc khăn lụa đủ màu sắc, nghe tiếng động bèn quay lại.
Khước Hạ trông thấy dáng vẻ mình mặc đồ ngủ, mái tóc dài mềm mại rối tung từ trong chiếc kính râm sáng loáng.
"Trời ạ, sao cậu lại ra ngoài như thế này?"
Khước Hạ bị cô gái đẩy trở về huyền quan nhanh như hổ đói vồ mồi.
Chính giọng nói được ép thật thấp quấn trong chiếc khăn lụa màu sắc rực rỡ kia đã cứu lấy đối phương.
Khước Hạ chậm chạp dò xét: "Vu Mộng Nhiễm?"
"Quen biết nhau mấy năm rồi mà cậu vẫn còn gọi cả họ tên tớ ra như vậy, tớ rất buồn đó cá muối mùa hè." Vu Mộng Nhiễm thoắt cái đóng cửa phòng lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay lại.
Cô ấy tháo kính râm và khăn lụa xuống, hất mái tóc quăn dài, ném cho Khước Hạ một ánh nhìn sắc bén: "Sao nào, chị đây đẹp hơn đúng không?"
"Đẹp như tiên nữ vậy", Khước Hạ qua loa cho xong: "Cái khăn lụa nhiều hoa này của cậu mượn của thím bán cá ở chợ dưới lầu à?"
"Cái gì gọi là thím bán cá, cậu có thể vũ nhục tớ nhưng không được vũ nhục bọn chúng, cái khăn này của Burberry đấy, tám nghìn tệ đó"
Khước Hạ ngáp một cái, hờ hững đáp lại: "Vậy vẫn nên mượn của thím đi, nhiều nhất chỉ có tám tệ thôi."
"..."
Hai 'chị em tốt' cùng nhau đi vào phòng khách.
"Sao cậu đột nhiên đến đây." Khước Hạ đưa cho Vu Mộng Nhiễm một ly nước, sau đó cầm gối ôm lên làm ổ trong góc ghế sofa.
Vu Mộng Nhiễm: "Còn không phải nghe cậu bảo rằng cậu hi sinh anh dũng ở chỗ Trần Bất Khác nên mới tới thăm hỏi một phen hay sao."
"Hi sinh anh dũng?" Khước Hạ mở mắt.
"Dám tự sát cũng là một loại hi sinh rồi", Vu Mộng Nhiễm nhịn cười, vùi trong một góc sofa khác: "Cậu còn dám hỏi chính chủ về chuyện này, không hổ là cậu nha cá muối mùa hè."
Khước Hạ thờ ơ nằm nhoài người về phía trước: "Tớ biết tình cảm cậu dành cho tớ chỉ tí tẹo thôi, nói cho rõ đi, rốt cuộc đến đây làm gì."
"Này nha, chỉ là đoàn làm phim đóng máy rồi, gần đây tớ không có chuyện gì làm, lại nghe nói phía cậu có náo nhiệt... Không phải, có chuyện, nên tớ mới đến đây đó." Vu Mộng Nhiễm đặt chiếc ly xuống, dùng cả tay và chân bò về phía Khước Hạ: "Cậu nói cụ thể một chút nào, Trần Bất Khác trả lời cậu thế nào?"
Sau một phen cắt bỏ những phần phức tạp làm ngắn gọn hơn, Khước Hạ đã diễn tả qua loa lại cái đêm cô tìm chết.
"Không có mối tình đầu? Sau này cũng sẽ không có? Trần Bất Khác thật sự nói như vậy?" Vu Mộng Nhiễm hết sức sợ hãi.
"Ừm."
"Hít, chẳng lẽ lời bọn họ nói đều là sự thật?"
"Cái gì thật."
Khước Hạ uể oải ngước mắt từ sau đầu gối lên, hỏi.
Vu Mộng Nhiễm dùng ánh mắt phức tạp thay đổi qua lại mấy lần, cuối cùng hoá thành một tiếng thở dài: "Thật đáng tiếc cho người tình trong mơ của tớ."
Khước Hạ: "?"
Vu Mộng Nhiễm: "Thế mà thật sự là gay à."
Khước Hạ: "..."
Khước Hạ muốn đạp cô ấy xuống ghế sofa: "Lời đồn hại chết người, cậu còn tin."
"Đây không phải lời đồn, là phỏng đoán hợp lý có được hay không?" Vu Mộng Nhiễm xị mặt đánh tới: "Cậu nghĩ một chút xem, anh ấy là Trần Bất Khác đấy, bên cạnh anh ấy người đẹp nào mà không có? Kết quả đã debut được sáu bảy năm, năm nay hai mươi sáu rồi vẫn không yêu đương hay có tin đồn tình cảm gì, không nói về bạn gái không lên giường, đàn ông bình thường có thể nhe vậy sao? Không phải gay thì là gì?"
Khước Hạ bình tĩnh đáp: "Cũng có thể là không được."
"?"
Vu Mộng Nhiễm cười khẩy: "Có tin tớ sẽ vạch trần cậu không, chỉ riêng những người hâm mộ của Trần Bất Khác trong khu cư xá này của cậu đã có thể lập thành một nhóm để tiêu diệt cậu rồi."
"Cậu vạch trần", Khước Hạ mặt không biểu cảm, hất cằm: "Tớ cam đoan cậu sẽ lên đường trước cả tớ nữa."
Vu Mộng Nhiễm yên tĩnh mấy giây, nhanh chóng điềm nhiên như không có việc gì, đứng dậy: "Phòng tắm nhà cậu ở đâu, tớ đi tắm."
"...”
Vu Mộng Nhiễm là một kẻ lắm lời, bình thường còn phải thiết lập hình tượng nữ ngôi sao lạnh lùng, có lẽ là cô ấy bị tổ ép rất bức bách, mọi tâm trí đều đổ dồn về phía Khước Hạ, ngay cả đi tắm cũng không yên phận.
Khước Hạ bị ép phải lắng nghe tiếng gào thét của cô ấy cách cánh cửa phòng tắm.
"Hơn nữa, tớ nghe đạo diễn của bọn tớ nói, có thể năm nay Trần Bất Khác sẽ nhận một kịch bản, nói rằng đó là miếng bánh nóng nhất trong vòng vào năm nay, vốn nên bị đám nghệ sĩ nổi tiếng vây lại tranh đoạt, kết quả bây giờ các miếng bánh nóng đều đang tập hợp lại đợi anh ấy đoạt, thật hay giả vậy, cậu biết không?"
Khước Hạ đang bỏ hoa cúc và cẩu kỷ vào trong ấm trà, nghe vậy chiếc thìa gỗ cũng dừng lại.
Nhớ lại trước đó người kia phô trương đến Thiên Nhạc, cũng không giống lánh người, cô bèn thuận miệng đáp lại một tiếng: "Ừm, công ty của bọn tớ có một cái kịch bản, đang giữ lại chờ anh ấy."
"Hả? Công ty của các cậu? Thiên Nhạc?" Cửa phòng tắm bị đẩy ra, lộ ra một cái đầu đầy bọt xà phòng: "Đừng nói với tớ nữ chính là Tần Chỉ Vy nhé."
Khước Hạ thở dài, ngoái nhìn: "Không muốn chết cóng ở chỗ này của tớ thì rụt cái đầu chó của cậu về đi."
"Ờ", cửa phòng tắm vẫn giữ lại một khe hở: "Mau nói xem, nữ chính là Tần Chỉ Vy à?"
"Phải."
"Mẹ kiếp, tác phẩm đầu tay ra mắt giới biểu diễn của Trần Bất Khác không phải đến cuối cùng vẫn là cô ta được hời sao? Tài nguyên của diễn viên nữ hạng A đang nổi tiếng thật là tốt, nếu lại có một cảnh hôn nào đó... Hu hu hu ta rất muốn cầm vòi hoa sen treo cổ để đầu thai lại lần nữa!"
"Đừng", Khước Hạ bình tĩnh, đến cả mí mắt cũng không nâng lên: "Đừng chết ở nhà tớ, chủ cho thuê nhà sẽ mắng."
"... Cá muối mùa hè!"
Bình nước dâng lên khí nóng, bông cúc vàng nhỏ vị nước sôi cuốn vài vòng, nổi lên trên.
Khước Hạ đặt ấm nước nóng xuống, trở về làm ổ trên sofa: "Không phải vừa rồi cậu còn nói người tình trong mộng của cậu là gay hay sao."
"Càng nghĩ càng giống đó có được không? Nhưng đó với chuyện anh ấy hợp tác với ai là hai chuyện khác nhau, cho dù anh ấy thật sự là gay, chỉ với danh hiệu tác phẩm biểu diễn đầu tiên của Trần Bất Khác này đã đủ làm nửa vòng điên đảo rồi, huống chi còn có thể mượn cảnh trong phim để cọ nhiệt, vậy chuyện diễn viên nữ đại chúng tranh đấu mấy năm nay có thể kết thúc sớm rồi."
Khước Hạ nâng cốc trà bằng thuỷ tinh lên, thờ ơ đạm nhạt nở một nụ cười: "Đừng nghĩ nữa, cho dù có cảnh thế này, bọn họ cũng sẽ gọi thế thân quay thế thôi."
"Haiz, cũng đúng."
Khước Hạ không thể nào tiếp tục trò chuyện với Vu Mộng Nhiễm, cửa phòng lại bị gõ vang lần nữa.
Lần này, ngoài cửa đúng là mèo của Trần Bất Khác.
Không biết có phải vì từng bị vứt bỏ hay không, mặc dù Honey dính người, nhưng cũng không dễ dàng thích ứng với hoàn cảnh bên ngoài giống như những chú mèo khác được nuôi ở nhà, đến mức chiếc túi đeo mèo được đeo trên lưng, ở trong lớp thuỷ tinh trong suốt nó vẫn xù lông, yên tĩnh nằm sấp ngủ gà ngủ gật.
Khước Hạ đặt mèo sang một bên, tới lui ở cửa nhận lấy vật dụng hằng ngày của mèo được tài xế mang đến trước.
Trong bối cảnh vang lên tiếng nước rì rào trong phòng tắm.
Đợi đến khi đưa chiếc giá cho mèo leo trèo vào đặt cạnh phòng khách, rốt cuộc Khước Hạ cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với tài xế: "Làm phiền rồi."
"Cô Khước Hạ khách sáo rồi", tài xế cũng rất cung kính với cô: "Cần phải chú ý các mục đã được viết trong đây, có cả cách thức liên lạc với anh Trần nữa, có lẽ sau khi anh ấy về nước sẽ đến thăm mèo, đến lúc đó lại phải quấy rầy rồi."
Khước Hạ mặt không biểu cảm, siết chặt quyển sổ ghi chú nhỏ trong tay, nhìn chằm chằm chiếc vòng vỏ ốc vài giây, lúc này mới nhịn xuống: "Được."
Tài xế: "Vậy tôi không quấy rầy cô nữa, trước..."
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, cánh cửa đột nhiên bị vỗ một cái: "Tớ lại nhớ đến một bằng chứng! Hai năm trước trong giới giải trí xảy ra một chuyện vô cùng huyên náo, MV chủ đề của đĩa đơn trong album của Trần Bất Khác năm đó được quay ở Trung Quốc, họ tìm một người mẫu để quay, kết quả nửa đêm cô gái kia mò lên giường anh ấy thừa dịp anh ấy đang ở trong phòng tắm, cuối cùng nghe nói là trần truồng, quấn ga giường rồi bị ném ra ngoài... Mẹ kiếp, anh ấy tuyệt đối không thẳng đâu!"
Tuyệt đối không thẳng đâu...
Không thẳng đâu...
Đâu...
Tiếng vọng quanh quẩn.
"..."
Tài xế với Khước Hạ bốn mắt nhìn nhau, sự trầm mặt lan tràn ra.
Tài xế cẩn thận từng li từng tí: "Trong đó là?"
Khước Hạ thở dài: "Người được bệnh viện tâm thần thả ra vào mỗi kỳ nghỉ đông, sẽ nhanh chóng đưa về thôi."
Tài xế muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn yên lặng gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Mười phút sau.
Vu Mộng Nhiễm từ trong phòng tắm lau tóc đi đến phòng khách, nhìn thấy Khước Hạ đang vùi mình trên ghế sofa, trong ngực có một con mèo lông trắng toàn thân.
Thám tử Vu Mộng Nhiễm vẫn chưa lấy lại được tinh thần: "A, một trong những đặc điểm chính của gay là họ sống một mình lại thích nuôi mèo, chuyện này sẽ không xảy ra trên người một chàng trai thẳng."
"..." Khước Hạ trầm mặc cúi đầu.
Honey cọ cọ làm ổ trong ngực cô, tiếng kêu rất nhỏ, còn có phần mất kiên nhẫn: "Meo."
Vu Mộng Nhiễm giật mình, bị tiếng kêu của mèo kéo về hiện thực, cô quay đầu: "Đây, sao đột nhiên nó lại ở đây, mèo của ai vậy?"
Khước Hạ khoanh tay, tại mèo trên gáy véo nhẹ bóp.
"Gay đấy."
"?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...