"Đây...!là nam hay nữ vậy?"
An Thế Minh cảm thấy người đứng trước mắt mình rất kì lạ, không kìm chế được mà hỏi ra một câu tế nhị.
Vân Tuyết Y đứng cạnh nhịn cười, đưa tay huỵch một cái vào tay hắn.
"Các ngươi không nhận ra cũng đúng thôi." - Nàng ta nét mặt hờ hững, vén mái tóc được buộc gọn ra sau - "Vì nữ cải nam trang là sở thích của ta."
"Đây..."
Vân Tuyết Y ngờ ngợ nữ tử này có chút quen mắt - "Thụy An công chúa, tên Tử Hạ?"
"Ngươi biết ta ư?!"
Chẳng trách sao nàng lại có cảm giác quen thuộc.
Tử Xuyên kiếp trước rất yêu thương vị công chúa này, nên từ đầu đến cuối đều suy tính vạn cách để tránh cho Tử Hạ gặp mặt nàng, sợ nàng sẽ làm hại đến nàng ta.
"Lần đầu cũng như lần cuối ta nhìn thấy vị công chúa này, hình như...!là khi ta bị giết trên đại điện."
Vân Tuyết Y ánh mắt xao động, ngưng suy nghĩ những chuyện quá khứ, hành lễ cẩn trọng - "Thần Vân Tuyết Y tham kiến Thụy An công chúa."
An Thế Minh cũng không quên việc hành lễ.
"Miễn đi.
Ta không thích lễ nghi rườm rà.
Nghe nói hôm nay lúc Thất ca bị hành thích, là ngươi đã cầm cung bắn gục hắc y nhân đó?"
"Dạ thưa phải!"
"Ngươi giỏi thật đấy!" - Nàng ta vui mừng kéo tay nàng - "Có thể dạy ta không?"
Vân Tuyết Y có chút ngạc nhiên.
Không ngờ vị công chúa bí ẩn này của hoàng thượng lại là một nữ tử phóng khoáng, thích những việc chỉ nam nhi mới làm.
"Ý muốn của công chúa, thần đương nhiên sẽ hết lòng giúp đỡ."
"Quả nhiên ngươi rất tự tin vào bản thân mình nhỉ." - Tử Hạ cảm khái.
"Hạ Hạ!" - Một nam nhân thân trần băng trắng bước đến - "Muội đừng có đi gây chuyện với nàng ấy."
"Thất ca?" - Nàng ta bỗng nở một nụ cười kì lạ - "Huynh nói gì vậy? Muội chỉ là...!có thiện cảm với Y tỷ.
Muội thích Y tỷ!"
"Muội...!!!"
"Ca, dù sao thì Y tỷ cũng không còn là tẩu tẩu của muội, nhưng muội vẫn thấy khá thích."
"Muội đang cố thử thách giới hạn của bổn vương à?" - Hắn bước đến kéo tay Vân Tuyết Y sang một bên - "Về chỗ của muội đi, đừng có ở đây hồ náo."
Tử Hạ bĩu môi một cái, tay chắp sau lưng, miệng ngậm cỏ may cứ thế rời đi, đến cuối cũng không quên nháy mắt tình tứ với Vân Tuyết Y.
Giang Thần nhìn Tử Xuyên cùng tay trong tay với trúc mã của hắn, trong lòng cảm thấy bứt rứt không thôi.
"Vương gia, cũng đã muộn rồi, để thần đưa Tiểu Tuyết về..."
Tay phải của Giang Thần vừa định vươn ra thì bị hắn ngăn lại.
Hắn cúi xuống bế nàng lên, rồi buông lời - "Phiền! Bổn vương tự đưa nàng ấy về được."
"Vương...!vương gia...!Thế này không hay lắm...?" - Vân Tuyết Y thất kinh nhìn hắn.
"Sao? Bây giờ yên lặng hoặc ta sẽ ném nàng xuống nước?"
Hắn...! Hắn vậy mà lại nắm thóp được nhược điểm của nàng.
"Không.
Ta sẽ...!ngồi yên." - Nàng quay đầu sang một phía, né tránh hắn.
Hắn lại cố đưa ánh mắt để nhìn thấy được từng nét mặt của nàng, từng đường nét khiến hắn mê mẩn, từng biểu cảm lộ ra trước mặt hắn.
Vui, buồn, hỉ, nộ hắn đều muốn nhìn thấy.
Chỉ cần đó là nàng.
Tử Xuyên lướt qua Giang Thần, trực tiếp bế nàng đến lều chính trước ánh mắt của nhiều người.
Hắn là muốn công khai để ngầm phản bác lại những lời đồn trước kia hai người không hòa hợp, luôn mâu thuẫn với nhau.
Giang Thần siết chặt tay, cau mày nhìn bóng người rời khỏi.
"Tại sao? Sao Thất vương gia lại có biểu hiện khác thường như vậy?"
Hắn cúi thấp đầu không muốn nhìn thêm.
"Dù sao thì, trước kia Tiểu Tuyết cũng từng ái mộ ngài ấy.
Có lẽ ta không có cơ hội để bày tỏ với nàng ấy nữa rồi."
Nhưng...!
"Nếu ai làm ra điều gì bất lợi với Tiểu Tuyết, ta tuyệt đối đối với kẻ đó sẽ bất kính."
...!
[Lều chính]
Vân Tuyết Y nhìn xung quanh, hai tay xoa vào nhau, tâm trạng khó hiểu nhìn Tử Xuyên.
"Vương gia, sao ngài lại đưa ta đến đây?"
"Hôm nay ta vì nàng mà bị thương, không lẽ nàng không định làm gì đó sao?"
Hắn bất chợt ôm lấy cánh tay, khuôn mặt nhăn nhó khiến nàng có chút áy náy.
Nếu đã đau đến vậy, sao lúc nãy còn cứ một mực bế nàng?!
Nam nhân này, thực không hiểu hắn đang nghĩ gì.
"Nhưng ngoài kia có thái y."
"Nàng quên mình là ai sao?" - Hắn nắm lấy tay nàng - "Hay để ta nhắc lại cho nàng nhớ?"
Vân Tuyết Y cười gượng, vội thu tay về, luống cuống giữ khoảng cách - "Được rồi, ta sẽ đi tìm hộp thuốc cho ngài."
Nàng quay gót, bước vào phòng trong, xung quanh đây chưa thắp đèn khiến căn phòng hơi tối, hại nàng lọ mọ mãi mới chạm đến hộp thuốc.
Một mùi hương nhè nhẹ tỏa đến khiến Vân Tuyết Y sững người lại vài giây.
"BỊCH!"
"Y Nhi!!!"
Nghe tiếng động, Tử Xuyên biến chuyển sắc mặt, vội vàng bật dậy - "Y Nhi, nàng không..."
Hắn mới bước đến cửa, đã vội đưa tay bịt nửa mặt lại, bước chân lùi về sau vài bước - "Cái mùi này là..."
"Bẩm báo vương gia, thuộc hạ vừa bắt được một một tên lạ mặt cứ lén lút đứng ngoài lều của ngài."
Tiêu Tự ung dung bước vào, trên vai còn vác một nam nhân vóc người nhỏ bé, đã bị hắn đánh ngất.
Trông tướng mạo không giống binh sĩ đi tuần quanh đây.
"Tiêu Tự! Trong lều trại của ta có Mê Hồn hương!!"
"Mê...!Hồn hương?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...