Y Mộng Phù Dung


"Áo Đề Lạp! Rốt cuộc ngài suy nghĩ gì vậy?!?"
Mới sáng sớm đã có bầu không khí căng thẳng đang xảy ra giữa căn phòng ở viện lớn thừa tướng phủ.

Xung quanh viện hiu quạnh, không có lấy một bóng hạ nhân.

Xem ra là chuyện cơ mật rồi mới phải lén lút như thế.

Vân Hàng, lão ta đang bồn chồn đi qua đi lại, đứng ngồi không yên, đập bàn đập ghế với vẻ tức tối.

"Thừa tướng.

Mong ngài hãy chú ý thân phận của mình."
Đứng gần lão ta, có một vị thanh niên tầm mười hai, mười ba tuổi tên Nhĩ Đa với vóc dáng nhỏ bé đã lên tiếng nhắc nhở lão.

Tuổi nhỏ nhưng cậu ta mang khí chất rất nghiêm nghị, sắc thái trên khuôn mặt dường như không phải là một đứa trẻ vô lo vô nghĩ.

Cậu nhóc, chính là thân tín đáng tin cậy của một người.

Mà người đó, địa vị không thể xem thường, thực lực không thể khi dễ.

"Bây giờ không có bản thông hành đó, toàn bộ lô hàng sẽ bị cho đổ sông đổ biển hết!"
Người đó, nam nhân đã khiến cho lão tức tối đến vậy, lại cư nhiên mỉm cười.

Rõ ràng trông họ là quan hệ đồng minh, nhưng hắn lại có chút thờ ơ, bình thản trong khi lão thì đang phát điên.

"Vân Thừa tướng! Dù sao thì mấy lô hàng đó đối với bổn vương mà nói, cũng không quan trọng là mấy." - Hắn dựa vào thành bàn, ánh mắt xa xăm nghĩ về điều gì đó - "Ít ra nhờ bản thông hành đó, bổn vương lại kiếm được chút lợi lộc cho mình."
Nói đoạn, hắn đưa tay sờ lên phía sau gáy.

"Chậc! Tiểu nha đầu này ra tay cũng thật mạnh."
Đó không ai khác chính là nam nhân mà Vân Tuyết Y đã vờ trêu ghẹo ở thanh lâu.


"Áo vương tử! Ngài không thể không giúp Vân mỗ được.

Đây là điều ngài đã hứa với ta!
"Bổn vương đã hứa với ông cái gì?"
"Khốn kiếp! Đừng nói là ngài muốn nuốt lời!" - Lão ta gầm lên - "Rõ ràng ngài nói với ta, hứa sẽ giúp ta chuyển hàng thuận lợi nếu ta đem nha đầu Vân Tuyết Y đến cho ngài...!"
Áo Đề Lạp đi qua chỗ Vân Hàng, vỗ vai lão ta và cảm khái.

"Thừa tướng, mong ông giữ lời."
"Được được! Ta sẽ sai người mang hàng qua chốt kiểm kê đợi người của ngài.

Xong việc, ta sẽ dâng hai tay Vân Tuyết Y đến quý quốc cho ngài, đảm bảo không mất một sợi lông nào."
...!
"Liên Nhi.

Mấy nay ta bận, không thể chú ý.

Giờ mới phát hiện, về cung yến tổ chức mừng Thất vương gia khải hoàn trở về, đã trôi qua một tuần rồi sao còn chưa thấy thiệp mời đến?"
"Tiểu thư cũng thấy lạ sao?" - Liên Nhi vừa chải tóc cho Vân Tuyết Y vừa nói - "Nô tì nghe nói trong cung đã xảy ra chuyện gì đó, nên cung yến phải hoãn lại."
"Xảy ra việc gì đó?"
"Nô tì cũng nghe được là mấy ngày nay bệ hạ không thượng triều.

Tất cả sự vụ đều do Thất vương gia chủ trì."
"Ngươi vừa nói cái gì?"
"Nô...!nô tì nói là Thất vương gia..."
"Không phải câu đó! Là câu trước."
"Bệ...!bệ hạ...!mấy ngày nay đã không thượng triều..."
"Sao có thể như vậy? Từ kiếp trước, hoàng thượng không lên thượng triều phải là việc xảy ra của gần hai năm sau.

Lúc đó là hoàng thượng bị lâm trọng bệnh, nhưng hoàng hậu và Hòa phi lại muốn che giấu bá quan văn võ..." - Vân Tuyết Y trấn tĩnh lại, lặng lẽ cười nhạt, thở một hơi rất nhẹ - "Và sau này, khi hoàng thượng băng hà, Thất vương gia sẽ lên ngôi...!Ta sẽ là người phải chết dưới mũi kiếm của hắn ta..."
Nàng nghĩ về quá khứ đẫm máu ở tiền kiếp, song vẫn không thể đau khổ mãi trong đống kí ức đó, vẫn phải vực dậy vì thực tại.

"Nhưng...!sao có thể thế? Không lẽ...!Việc mình trùng sinh quay về đã làm xáo trộn lịch sử?"
"Không được! Nhất định ta phải vào cung một chuyến."
"Tiểu thư.

Người định vào cung?"
"Phải.

Nhưng có một chuyện ta nhất định phải làm."
...!
[Văn Thiên Các]
Đêm canh ba.

"Tiểu thư! Người nữ cải nam trang trông giống thật đấy!"
"Suỵt!" - Vân Tuyết Y ngự bàn ở hành lang trên lầu các - "Chờ xem kịch hay!"
"Tiểu thư?"
Một tiếng động lớn vang lên ở căn phòng ngay dưới lầu nơi họ ngồi.

Kế đó lại là những tiếng tranh cãi vang lên ầm ĩ.

Vân Tuyết Y đã biết trước Vân Hàng, lão cha cáo già của nàng và nam nhân ở thanh lâu sẽ đến đây.

"Bây giờ lô hàng bổn tướng tốn số tiền lớn để bí mật cho người chuyển qua đây đã bị lũ chó săn của hoàng đế làm cho bay biến rồi! Sao ngài nói sẽ giải quyết cho ta?"

"Bổn vương chưa từng nói như vậy."
Vân Tuyết Y ngồi phía trên nghe lén có chút hơi bất ngờ.

"Người này...!tự xưng vương?"
"Ta kiếp trước hầu như đều đã từng tiếp xúc với các hoàng tử, nhưng lại chưa từng thấy qua gương mặt này..."
"Ngài...!ngài..."
"Bổn vương biết ông đang nghĩ gì.

Nhưng lần này ta không cần ông giúp đỡ.

Ông đã hết giá trị lợi dụng rồi!" - Vừa bước, Áo Đề Lạp vừa cười nhạt nhìn tay Vân Hàng đang để trên thanh kiếm - "Nơi này không phải nơi ông có thể làm càn được đâu."
Nghe hắn nói vậy, lão đành nhẫn nhịn đứng im ở đó không dám động thủ.

Lúc Áo Đề Lạp cùng Nhĩ Đa bước ra ngoài, Vân Tuyết Y nghiêng người nhìn xuống phía dưới.

Bất chợt, Áo Đề Lạp đã quay đầu nhìn nàng, nháy mắt một cái đưa tình.

"Tên này..." - Vân Tuyết Y chau mày nhìn hắn.

"Tiểu nha đầu, hẹn gặp lại!"
"Hừ! Tốt nhất là đừng gặp lại."
Vân Tuyết Y dựa lưng vào ghế, đưa tay lấy một chiếc bánh hoa cắn một miếng.

Vị ngọt tan trong miệng khiến nàng cảm thấy đỡ căng thẳng hơn.

Những lúc như thế này, nàng đặc biệt thích ăn đồ ngọt để giải tỏa tâm trạng.

"Rõ ràng hắn biết ta đã lấy bản thông hành của hắn, nhưng lại không truy tìm.

Hơn nữa, hắn còn không xử lý việc này cho Vân Hàng, không phải là đang ngầm giúp ta sao?" - Nàng trầm tư suy nghĩ - "Tên này...!y phục của hắn...!hắn không phải người Đại Tề."
"Vương tử! Vương tử!"
Hai người ngoại quốc dạo bước trên đường phố kinh thành Đại Tề.

Chỉ có bóng của hai người họ nổi bật, và một không khí yên tĩnh đến lặng người.

Duy chỉ có vài hàng bán đồ ăn đã mở hàng từ sớm.

Áo Đề Lạp rảo bước nhanh nhìn ngắm mọi thứ xung quanh khi còn đêm, còn Nhĩ Đa thì hụt sức chạy theo sau.


"Có chuyện gì?"
"Thần được biết là ngài vì một cô nương Đại Tề mà tốn công phí sức tiếp cận Vân Hàng.

Nhưng sao giờ ngài lại đột ngột thay đổi?"
"Nhĩ Đa, chắc ngươi không biết.

Hôm qua, bổn vương đã gặp được nàng ấy!"
"Sao cơ?" - Nhĩ Đa ngạc nhiên.

"Bổn vương hay tin nàng ấy xuất giá, gả cho một tên vương gia tùy hứng, không coi vương pháp ra gì.

Cho nên muốn thông qua lão già Vân Hàng mà cướp nàng ấy về thẳng Đông Vực.

Nhưng xem ra, bây giờ đã không cần thiết."
"Thần...!không hiểu ý của ngài."
"Nàng ấy đã hòa ly rồi."
"Hòa ly rồi...?" - Nhĩ Đa cậu ta thực sự có chút sốc.

"Bổn vương bây giờ sẽ chính thức theo đuổi nàng ấy."
Áo Đề Lạp hiện giờ đang rất vui vẻ, tâm trạng không thể không tốt hơn.

"Một vương tử cao quý nước Đông Vực, lại đi công khai theo đuổi nữ nhân Đại Tề.

Chuyện này nên phản ứng như nào đây?"
Nhĩ Đa liếc nhìn nét mặt của chủ tử mình rồi chợt có chút vui trong lòng.

Có vẻ đã lâu rồi cậu ta chưa từng thấy Áo Đề Lạp vui đến vậy.

Thế sự đến đâu thì hay đến đấy, cậu ta cũng không thể khuyên can nổi chủ tử được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui