Hoắc Viễn Chu cài tất cả cúc trên áo sơ mi của cô lại, nhưng hai cúc áo trước ngực có cảm giác như nó sẽ bung ra bất cứ lúc nào, anh nhìn cô chăm chú, nói với cô bằng một giọng rất nghiêm túc: “Sau này đừng mặc áo sơmi nữa.”
Lộ Dao: “??”
Hoắc Viễn Chu dừng lại hai giây, rồi nói: “Mặc áo sơmi rất quê mùa.”
Lộ Dao hơi há miệng, nuốt lời nói đã đến bên miệng xuống, anh nói quê mùa, thì nhất định là quê mùa.
Phụ nữ vì người mình thích mà trang điểm, sau này không mặc nữa là được.
Nhưng vấn đề là, không phải đều nói phụ nữ mặc áo sơmi sẽ có vẻ đẹp gợi cảm và trưởng thành sao?
Hoắc Viễn Chu vỗ lưng cô: “Lên lầu đi.”
Anh cầm lấy túi máy tính, đẩy vali hành lý đi về phía khu chung cư.
Lộ Dao nắm chặt cánh tay anh, Hoắc Viễn Chu quay đầu lại nói: “Sao vậy?”
“Anh ở khách sạn đi."
Ánh mắt của Hoắc Viễn Chu gia tăng, bất động thanh sắc nhìn Lộ Dao, một lúc sau, một khả năng duy nhất anh có thể nghĩ đến chính là: “Anh đến chung cư không tiện à?”
“Không phải, công việc của em vẫn chưa định, cho nên vẫn chưa mua nhà, em tạm thời sống ở chung cư của Tưởng Trì Hoài.” Lộ Dao cắn môi, “Em sợ anh sẽ phiền.”
Về việc tôn nghiêm và thể diện của một người đàn ông, anh nhất định sẽ không sống trong nhà của đối thủ một mất một còn, huống chi thân phận hiện giờ lại còn là tình địch.
Hoắc Viễn Chu nói: “Sống thoải mái, lại còn không cần tốn tiền, anh phiền gì chứ?”
“Anh ta là đối thủ cạnh tranh kinh doanh với anh, hơn nữa anh ta đối với em... Anh cũng biết đấy, trong lòng anh thật sự không khó chịu à?” Lộ Dao xác nhận một lần nữa.
Hoắc Viễn Chu hiếm khi giở giọng nói đùa: “Anh sống ở chung cư, người trong lòng khó chịu phải là Tưởng Trì Hoài mới đúng.”
Lộ Dao: “...”
Hoắc Viễn Chu đặt túi máy tính lên vali hành lý, vươn tay vuốt giãn ấn đường của cô ra: “Không được nhíu mày nữa, lòng dạ anh không đến mức nhỏ nhen như thế.”
Đột nhiên phía sau vang lên vài tiếng còi xe hơi.
Hoắc Viễn Chu ngẩng đầu lên, Lộ Dao xoay người lại.
Cửa sổ ghế sau xe từ từ hạ xuống, gương mặt lạnh lùng của Tưởng Trì Hoài xuất hiện trước mặt bọn họ.
Hôm nay Tưởng Trì Hoài hiếm khi mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng không áp lực, nhưng vẫn tràn ngập cảm giác lạnh lẽo. Cánh tay anh chống lên cửa sổ xe, không nhìn Lộ Dao, mà ngược lại nhìn chăm chú vào Hoắc Viễn Chu.
Anh cười như không cười, trong lời nói đầy chế nhạo và trào phúng: “A, cũng học được từ người trẻ tuổi vạn dặm xa xôi vượt biển vượt đại dương gây bất ngờ à?”
Hoắc Viễn Chu đút hai tay vào túi, ung dung nhìn Tưởng Trì Hoài, một lời hai ý nghĩa: “Còn không phải sợ anh sẽ miên man suy nghĩ, lúc tôi không có ở đây lại di tình biệt luyến(1). Vả lại tuổi cũng lớn rồi, tôi cũng phải bay qua để làm anh bất ngờ chứ.”
Tưởng Trì Hoài hiểu những lời thâm tầng ngụ ý này của Hoắc Viễn Chu, anh gõ những ngón tay lên cửa xe, cách vài giây sau mới nói: “Anh thật tốt với tôi, có điều trong thời gian này, không phải anh nên đi tọa trấn công ty Zurich à?”
Khóe môi của Hoắc Viễn Chu cong lên thành một nụ cười không rõ ý vị: “Bây giờ Giang Đông Đình đang bám lấy anh, muốn cạy góc tường của tôi, công ty Zurich không quan trọng bằng anh mà.”
Tưởng Trì Hoài ‘ hừ ’ một tiếng, “Thật là làm tôi thụ sủng nhược kinh.”
Trong lòng cả hai hiểu rõ nhưng không nói ra mà chỉ ngầm nhìn nhau, và không nói thêm gì nữa.
Tưởng Trì Hoài nâng cửa kính xe lên, hai giây sau, cửa sổ xe nâng lên lại hạ xuống, lúc này anh mới nhìn về phía Lộ Dao, cặp đùi trắng như hoa kia thật là chướng mắt, chỗ này người đến người đi, cô không thể mặc nhiều hơn một chút sao?
Anh vô cảm nói với Lộ Dao một câu: “Đừng quên chuyện chiều nay đến bệnh viện!”
Sau khi xe của Tưởng Trì Hoài rời đi, Lộ Dao thở dài.
Hoắc Viễn Chu xoa đầu cô, hỏi: “Đi thăm người bệnh à?”
Lộ Dao gật đầu, không nói gì nữa, cô không muốn nói với Hoắc Viễn Chu chuyện tối qua cô say rượu đánh người, quá mất hình tượng.
Hoắc Viễn Chu thấy cô không muốn nói thêm, cũng không hỏi nữa, anh đưa túi máy tính cho cô, một tay đẩy vali hành lý, một tay dắt cô đi về phía chung cư.
Khi mười ngón tay đan vào nhau, Lộ Dao cảm thấy lòng bàn tay tê tê dại dại, toàn bộ lòng bàn tay đều là hơi ấm của anh.
Đến chung cư, Hoắc Viễn Chu vừa đặt vali hành lý vào, Lộ Dao đã ôm lấy cổ anh, dán chặt cả người vào lồng ngực anh, “Chú Hoắc, anh nhớ em không?”
Hơi thở của Hoắc Viễn Chu cũng tăng thêm.
Lúc nãy ở dưới lầu, người đến người đi, Lộ Dao không thể hôn anh, bây giờ chỉ có hai người trong không gian, lá gan của cô cũng lớn lên, cô nhón mũi chân, nâng môi của mình lên.
Hoắc Viễn Chu theo bản năng quay mặt đi, né tránh môi cô.
Trái tim Lộ Dao chìm xuống, mọi ấm ức đều ập đến, nước mắt đảo quanh.
Không đợi cô phàn nàn, đã nghe Hoắc Viễn Chu nói: “Dao Dao, chuyện thế này, sau này đến lượt anh chủ động.”
Anh nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống môi cô.
Hơi thở ám muội không ổn định của cả hai dây dưa với nhau.
Cuối cùng Lộ Dao đã hiểu, bất kể là trên tivi hay là trong tiểu thuyết, sau khi nam nữ chính gặp lại nhau, sẽ không nhiều lời, mà hai người ở cạnh nhau sẽ bắt đầu hôn môi, sau khi động tình sẽ bắt đầu lăn khăn trải giường.
Bây giờ cô mới thật sự cảm nhận được nhớ tận xương tủy là hương vị gì, mà sự nhớ nhung này không thể diễn tả bằng lời được, chỉ có thể sử dụng ngôn ngữ cơ thể để nói ra hết.
Hoắc Viễn Chu đè cô lên ghế sô pha, hôn đến mức trời đen kịt, môi cũng bắt đầu tê dại, nhưng không ai muốn buông nhau ra.
Cô cảm thấy cơ thể của Hoắc Viễn Chu khác thường, ngay cả là cách quần áo, cô vẫn cảm nhận được sự nóng bỏng ở hạ thân của anh, hai chân cô quấn lấy eo anh, khẽ quay đầu đi, thoát khỏi nụ hôn nồng nhiệt của anh, thở dốc vài cái.
“Hoắc Viễn Chu, anh muốn không?” Muốn em không?
Hoắc Viễn Chu vùi mặt vào cổ cô, ngửi mùi thơm của cơ thể, dừng lại một lúc, anh ngẩng đầu lên đối diện với cô, “Đây là mối tình đầu của em, anh không muốn sau này em nhớ lại đoạn tình cảm này, đều là có liên quan đến tình dục.”
Lộ Dao ôm chặt lấy cổ anh, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh.
Hoắc Viễn Chu vuốt ve ngón tay lên cánh môi đầy đặn và quyến rũ của cô, “Anh đã không còn ở cái tuổi đôi mươi, thời niên thiếu khinh cuồng và không màng tất cả, tình yêu anh không biết có thể cho em bao nhiêu, nhưng anh sẽ cố gắng.”
Trong lòng Lộ Dao ấm áp, dạ dày cũng không còn khó chịu nữa, cô nói khẽ: “Hoắc Viễn Chu, em còn muốn cho anh hôn em.”
Bụng dưới của Hoắc Viễn Chu thắt chặt từng cơn, anh cố nhịn, và tiếp tục hôn cô, rất nhiều lần, anh muốn bắt tay thăm dò vào trong cơ thể của cô, nhưng cuối cùng cũng dừng lại kịp thời.
Anh không biết sức tự duy trì của anh có thể thủ vững với cô được bao lâu.
Cả hai lại hôn nhau hơn nửa tiếng đồng hồ trên ghế sô pha, cuối cùng Hoắc Viễn Chu đã nhịn đến mức khó chịu, anh buông cô ra, lấy cớ hơi mệt, muốn tắm rửa và đi ngủ, anh đứng dậy và cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Lộ Dao vẫn chưa hết dư vị cảm giác được anh hôn, cô như nghiện rồi. Cô nằm trên sô pha hoa si một hồi, rồi đi ra phòng khách trải giường chiếu cho Hoắc Viễn Chu, sửa sang lại quần áo.
Cô lấy gối và chăn sạch sẽ trong tủ quần áo ra, sau khi trải ra xong, đôi mắt giảo hoạt của cô chớp chớp và xoay vài vòng, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười xấu xa, rồi bước đến tủ quần áo lấy ra thêm một cái gối và một cái chăn nữa...
Giường đã trải xong, quần áo trong vali hành lý cũng đã sắp xếp xong, nhưng vẫn không thấy Hoắc Viễn Chu ra, Lộ Dao nhìn thời gian, anh đã tắm hơn nửa tiếng rồi, mà vẫn chưa tắm xong sao?
Cũng không hay khi đi thúc giục anh, nên cô xuống bếp nấu nước pha trà cho anh.
Sau khi trà pha xong, vẫn không thấy bóng người đâu.
Cô đi đến cửa phòng tắm, không nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, cô gõ cửa: “Chú Hoắc?”
“Cửa không khóa.” Có thể là cảm thấy có nghĩa khác, nên anh giải thích thêm câu nữa: “Anh mặc quần áo rồi.”
Lúc này Lộ Dao mới mở cửa ra, khi nhìn thấy Hoắc Viễn Chu, cô ngẩn ra, rồi vội vàng chạy đến, “Cái này không cần anh giặt, tự em làm là được rồi.”
Trong lòng Lộ Dao vừa bực mình vừa xấu hổ, quần áo Hoắc Viễn Chu đang giặt cho cô chính là quần áo sau khi cô nôn ra vào tối qua, vừa bẩn vừa khó ngửi.
Hoắc Viễn Chu đã đem giặt toàn bộ, đang giặt sạch, vừa nhìn cô nói, "Tối qua uống say ở quán bar à?”
Lộ Dao ‘ vâng ’ một tiếng, như tiếng muỗi vo ve, nhỏ đến mức suýt nữa đã không thể nghe thấy.
Sắc mặt của Hoắc Viễn Chu vẫn luôn sa sầm, không nói gì nữa, cúi đầu nghiêm túc giặt sạch quần áo cho cô.
Lộ Dao bước đến phía sau và ôm lấy anh, áp sườn mặt lên lưng anh, “Đừng giận mà, em cũng không dám nữa, em đảm bảo.”
Mười phút trôi qua, trong phòng tắm ngoài tiếng nước chảy, chính là im lặng.
Hoắc Viễn Chu trước sau vẫn chưa nói lý với cô.
“Chú Hoắc.”
Đáp lại cô vẫn là bầu không khí im lặng.
Hoắc Viễn Chu đã giặt xong tất cả quần áo, cho vào máy giặt để sấy khô.
Lúc này anh mới ngẩng đầu lên nhìn Lộ Dao, “Em mấy tuổi rồi? Còn nửa đêm đến vũ trường mua say?”
Lộ Dao chớp đôi mắt ướt đẫm, “Em sai rồi.”
Hoắc Viễn Chu tự mình thở dài, anh vẫn không nỡ trừng phạt cô.
Lộ Dao tiến lên vài bước, và dừng lại trong lồng ngực anh.
“Đến quán bar uống rượu cũng không phải không thể.” Hoắc Viễn Chu cố tình dừng lại, tiếp theo nói: “Nhưng lần sau phải đi cùng anh.”
“Em biết rồi.” Lộ Dao hơi ngẩng đầu lên, “Chú Hoắc, sau khi em uống say, còn... Đả thương người ta phải nhập viện, đánh một người bạn của Tưởng Trì Hoài, chiều nay chính là đến bệnh viện để thăm anh ta, tiện thể nói tiếng xin lỗi với ba mẹ anh ta.”
“......” Hoắc Viễn Chu nói không nên lời, lúc cô còn nhỏ, sao anh lại rảnh rỗi rồi kiếm chuyện đưa cô đi học võ nhỉ?
Lộ Dao chuyển chủ đề, làm nũng trong lồng ngực anh, “Chú Hoắc, sáng nay sau khi em thức dậy, vẫn chưa kịp rửa mặt nữa.”
Hoắc Viễn Chu vỗ hai cái vào đầu cô, sau đó anh nhúng ướt khăn, cúi đầu xuống và tập trung lau mặt cho cô, Lộ Dao ngửa đầu, nhìn anh chăm chú.
Khi tầm mắt của anh và cô gặp nhau, cô lập tức nhón mũi chân và hôn lên yết hầu của anh.
“Lộ Dao, đừng quậy nữa!” Lúc nãy anh đã tắm qua nước lạnh một lần, cô mà cứ như thế này, anh lại phải tiếp tục tắm nước lạnh mất.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Hoắc Viễn Chu mệt mỏi không thể chịu đựng được nữa, nên lập tức đi ngủ, đến phòng ngủ mới phát hiện trên giường có hai cái gối, hai tấm chăn đã được trải, Lộ Dao đây là muốn?
“Chú Hoắc.” Lộ Dao đã thay quần áo ở nhà, vui sướng tung tăng nhảy nhót bước vào.
Hoắc Viễn Chu chớp chớp mắt, lặng im một lúc, hỏi: “Sao lại hai tấm chăn? Không cần phải nhiều như vậy.”
Lộ Dao hừ hừ, trực tiếp kéo một cái chăn trong đó lên, rồi chui vào trong chăn, cười trả lời anh: “Anh một cái, em một cái.”
Khóe mắt của Hoắc Viễn Chu giật giật, cô là đang kiểm tra sức chịu đựng của anh.
Lộ Dao nháy đôi mắt ngây thơ và đơn thuần của mình, “Đây là địa bàn của em, em khẳng định muốn làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, cùng anh nghỉ trưa.” Cô nói tiếp, rồi vỗ lên một tấm chăn khác: “Chú Hoắc, nằm xuống đây nhanh lên.”
Hoắc Viễn Chu: “...”
Sao anh lại có loại ảo giác bước vào hang sói thế này?
- -----------
(1) Di tình biệt luyến: thay người yêu như thay áo
Editor: Lạc Lạc
- ---------
Tui trở lại rồi đây, bận quá nên bất đắc dĩ phải mất tích một thời gian:v
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...