Editor: Tử SắcY
Nghe nói như thế, Tiết lão thái thái mày khẽ động, sau đó đảo mắt nhìn xem Chu thị một bộ dáng bị oan uổng, mà Vô Ưu lại khí định thần nhàn, trên mặt chưa từng có nhiều biểu cảm. Giờ khắc này, dường như nàng nghĩ tới cái gì, cho nên cũng không nói. Nhưng Tiết Kim Văn nhịn không được đảo mắt hỏi Chu thị cùng Vô Ưu."Theo như lời Dung tỷ các ngươi có cái gì để nói?"
"Vô Ưu, chuyện này đến cùng là xảy ra cái gì vậy?" Chu thị một mặt khó giải nhìn nữ nhi.
Vô Ưu đối với phụ thân nói: "Cha, theo lời Dung tỷ nói không sai, chi phí ăn mặc trong nhà quả thật là sổ sách báo giả!"
Vừa nghe lời này, Chu thị kinh hãi! Mà Tiết Kim Văn cũng không dám tin nói: "Vô Ưu, ngươi nói cái gì? Chẳng lẽ Dung tỷ nói đều là sự thật? Ngươi cùng mẫu thân ngươi thật sự là cắt xén bạc trong nhà đem cất vào túi tiền riêng?"
Đối mặt với mẫu thân sợ hãi, phụ thân trách cứ, Vô Ưu chỉ cười nhẹ. Nói: "Dung tỷ nói không sai, bạc ở trong nhà quả thật là bị cắt xén, nhưng cũng không bị cất vào túi tiền ta với nương!"
"Vậy bạc kia đi nơi nào ?" Tiết Kim Văn truy vấn nói.
Giờ phút này, Tiết Dung vui sướng khi người gặp họa nói: "Tỷ tỷ, đã là ngươi làm, ngươi cũng đã thừa nhận, sẽ không lại nói sạo lần nữa! Ngươi dù sao cũng là đích nữ trong nhà, nhiều lắm là tổ mẫu cùng cha trách phạt ngươi một chút là thôi, là sẽ không hại ngươi thế nào đâu."
Vô Ưu vốn không để ý tới lời Dung tỷ nói, nàng quay đầu đối với Tiết lão thái thái cùng Tiết Kim Văn nói: "Tổ mẫu, cha, thỉnh bước cùng Vô Ưu nhìn những thứ này!"
Mọi người mang theo hồ nghi, sau đó, theo Vô Ưu đi ra phòng, một đường đi tới phía hậu viện sài phòng. Đứng ở cửa sài phòng, Tiết Dung cười lạnh nói: "Tỷ tỷ, ngươi dẫn chúng ta đến sài phòng làm cái gì? Ngươi nếu giải thích không rõ ràng thì tính thôi đi, làm gì mà giữa trời nóng mời tổ mẫu cùng cha chạy đến nơi đây đâu?"
"Hưng Nhi, mở cửa sài phòng ra!" Vô Ưu vẫn như cũ không để ý tới Dung tỷ, mà phân phó Hưng Nhi một bên nói.
Hưng Nhi lên tiếng trả lời, nhanh đi lên lấy ra chìa khóa mở cửa sài phòng ra, chỉ thấy, trong sài phòng trừ bỏ củi được sắp đặt ngay ngắn chỉnh tề bên ngoài, còn chất đống khoảng chừng hơn mười khuông than, năm sáu cuộn vải vóc, còn có mấy túi gạo và mì to cùng với không ít hoa quả khô. Nhìn đến mấy thứ này, mọi người không khỏi đều mở to hai mắt nhìn, không biết trong sài phòng này thế nào lại đột nhiên toát ra nhiều thứ này như vậy, trách không được còn phải khóa lại, vốn là trong sài phòng này chỉ là chứa một ít củi tạp vật linh tinh, hơn nữa cũng chưa bao giờ khóa lại, cho nên nơi này thật ít có người đến, cũng không có người lưu ý quá đến chuyện nơi này bị khóa lại.
"Gạo đó, mì, vải vóc rồi còn than linh tinh gì đó đều là từ nơi nào đến?" Tiết lão thái thái nghi hoặc hỏi.
"Hồi tổ mẫu, đó chính là ngân lượng từ miệng Dung tỷ nói cháu gái cắt xén xuống!" Vô Ưu hồi đáp.
"Vô Ưu, đến cùng là chuyện gì xảy ra? Ngươi nhanh nói rõ ràng cho nương! Nương biết ngươi khẳng định không phải là loại người theo trong miệng Dung tỷ nói là tham bạc trong nhà, đỡ phải làm nương lo lắng!" Chu thị tiến lên lôi kéo nữ nhi lo lắng nói.
"Đúng vậy, Vô Ưu, này... Đến cùng là chuyện gì xảy ra?" Tiết Kim Văn cũng có chút bị Vô Ưu làm cho hồ đồ.
Đôi mắt ở trên người Lí thị cùng Dung tỷ quét một chút, sau đó Vô Ưu cúi đầu trả lời: "Hồi cha, bởi vì nương thân mình không tốt, cho nên chọn mua chi trong nhà đều là qua tay Vô Ưu, bởi vì ăn mặc trong nhà luôn luôn đều chọn mua trong một cửa hàng, những năm gần đây vì nhu cầu sử dụng của người trong nhà, cho nên Vô Ưu vẫn như cũ chọn mua những thứ kia trong cửa hàng đó cũng không đổi cửa hàng, ai biết sau khi chờ lão bản cửa hàng đem tới những thứ này, rồi còn đưa cho Vô Ưu bạc, Vô Ưu rất là sợ hãi, cho nên mới hỏi thăm về sau thì ra là những thứ nhà chúng ta chọn mua ở chỗ bọn họ đều được cho một ít tiền hoa hồng , có thể là ở xung quanh thành. Vô Ưu đương nhiên là không chịu thu, nhưng bất đắc dĩ là bọn họ nhất định đưa cho, còn nữa Vô Ưu cảm thấy tiền này cũng là của nhà chúng ta, Vô Ưu không thu theo lời nói thì cũng tiện nghi cho thương gia. Cho nên ta suy nghĩ biện pháp này, lấy tất cả tiền hoa hồng bọn họ đưa tự đi mua gì đó, sau đó cho bọn họ đem những vật dụng đó đưa đến quý phủ của chúng ta, như vậy chúng ta ăn dùng nếu thiếu có thể mua một ít. Vô Ưu sợ ngày sau nói không rõ ràng, cho nên không động vào mấy thứ này, chỉ là gửi ở trong sài phòng . Vô Ưu còn chưa suy nghĩ tốt nên thế nào đi hồi báo tổ mẫu cùng cha, thì không nghĩ tới Dung tỷ đã phát hiện việc này!"
Nghe nói như thế, Lí thị rất không dám nhìn thẳng vào mắt Vô Ưu, mà Dung tỷ lại hoảng thần, bởi vì nàng luôn luôn đều cho rằng Tiết Vô Ưu quả thật là tham bạc trong nhà, nhưng thật không ngờ nàng thế nhưng lại thâm tàng bất lộ như thế. Mà Chu thị nghe xong lời này, lập tức vui sướng nói: "Vô Ưu, ngươi đứa nhỏ này nhưng lại làm nương sợ hãi, ngươi thế nào không chịu nói sớm đâu?"
Tiết lão thái thái cùng Tiết Kim Văn nhìn đến một đống lớn trong sài phòng, lại nghe đến lời Vô Ưu giải thích, sắc mặt buông xuống nét trầm trọng, hai người nhìn nhau một chút, sau đó cười nói: "Đúng vậy, còn làm chúng ta thiếu chút trách lầm ngươi đâu!"
Thấy thế, Lí thị nhanh đẩy Dung tỷ một phen, nói: "Dung tỷ, ngươi nhanh xin lỗi tỷ tỷ ngươi đi, oan uổng tỷ tỷ, ngươi thật sự muốn chết mà!"
Bị đẩy một phen Dung tỷ vẫn đứng như cũ ở một nơi, bộ dáng một điểm cũng không tỉnh ngộ, trong đôi mắt ngược lại là toát ra rất nhiều sự không phục! Lí thị vẫn như cũ đẩy nàng, hơn nữa còn cười bồi nói: "Vô Ưu, đều do nhị nương nghe xong lời của một bên Dung tỷ, ta đã nói ngươi không phải là người như vậy, nàng chỉ là một tiểu hài tử, ngươi đừng chấp nhặt với nàng, không cần để trong lòng! Nhị nương ở đây chịu tội với ngươi."
Tóm lại, Lí thị nói một đống lời nói tốt, nhưng Vô Ưu ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút. Lúc này, Tiết Kim Văn nhìn đến Dung tỷ một điểm cũng không có ý tứ tỉnh ngộ, thập phần không vui, răn dạy Lí thị nói: "Dung tỷ còn nhỏ, ngươi vẫn còn nhỏ sao? Ngươi theo nàng hồ nháo như vậy? Oan uổng tỷ tỷ, phỉ báng đại nương, nàng tuổi nhỏ đã như thế, về sau còn như thế nào ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...