Nghe nói như thế, Xuân Hoa rót cho Diêu thị một chén trà nóng, cười nói: "Nãi nãi nói cũng đúng, vậy nên giữ sức khỏe quan trọng hơn!"
Vừa nói đến đây, một nha hoàn chạy từ ngoài vào nói: "Bẩm đại nãi nãi, nhị nãi nãi đến thăm ngài!"
Nghe vậy, Diêu thị hơi sửng sốt rồi nói: "Còn không mau mời vào!"
" Vâng." Nha hoàn kia nhanh chân đi ra ngoài, Xuân Hoa thấy thế nhìn Diêu thị một cái rồi nhanh chóng đi ra ngoài đón.
Không đến một khắc sau, Vô Ưu mỉm cười dẫn Liên Kiều đi vào.
Vô Ưu đi đến đầu giường, nhìn Diêu thị hỏi: "Đại tẩu đã thấy khá hơn chút nào chưa?"
Diêu thị mở mắt ra, cười nói: "Ta vẫn vậy thôi, làm phiền đệ muội bận rộn xử lý chuyện trong nhà mà còn phải chạy qua đây thăm ta! Xuân Hoa, mau pha trà cho nhị nãi nãi."
Sau đó, Vô Ưu ngồi xuống một chiếc ghê thêu cạnh giường, hàn huyên với Diêu thị: "Đại tẩu nói gì vậy, muội và tẩu cùng là con dâu Thẩm gia, đều được gả vào Thẩm gia, hiểu được nỗi buồn xa nhà của nhau hơn ai hết, cái khác muội không giúp được gì, muội chỉ có thể đến đây thăm tẩu thôi!"
"Ta nghe nói muội tự bỏ tiền riêng ra mua tổ yến cho ta, bảo ta phải đền đáp thể nào đây?" Lời nói của Vô Ưu làm Diêu thị xúc động đôi chút, nhưng Diêu thị không muốn thể hiện ra, dù sao thì quyền quản lí việc nhà đã bị nàng cướp đi, ít nhiều gì cũng cảm thấy không thích nàng.
Nghe nói như thế, Vô Ưu cười: "Thật ra ở nhà chúng ta ăn mấy lạng tổ yến cũng không phải không được, càng không nói đại tẩu đang bệnh, chẳng qua là hiện tại nhà chúng ta đang cắt giảm chi phí, ngay cả lão phu nhân cũng tự làm gương cho kẻ dưới, nếu muội bảo phòng thu chi chi tiền ra mua tổ yến cho đại tẩu thì e rằng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng hiền huệ của đại tẩu thường ngày, vì vậy muội đã tự quyết định mua chút đồ bổ cho đại tẩu, xin đại tẩu đừng để tâm, tốt xấu gì cũng là chút lòng thành của muội và nhị gia!" Thật ra trong chuyện Diêu thị, Vô Ưu cũng được Thẩm Quân nhờ vả, hơn nữa sau này vẫn sống chung một mái nhà, nàng không muốn làm căng với Diêu thị, tuy Diêu thị này hơi hẹp hòi nhưng vẫn chưa đến mức độc ác xấu xa, nếu nàng có thể dùng được người này thì cũng là một chuyện tốt.
Chẳng phải người ta vẫn thường nói thêm một người bạn, ít một kẻ địch sao? Nói không chừng còn có thể biến chiến tranh thành tơ lụa!
Thấy Vô Ưu ân cần như vậy, mà còn nói đến Thẩm Quân, chắc Thẩm Quân cũng biết chuyện này, nàng được gả vào Thẩm gia nhiều năm rồi, con người Thẩm Quân thế nào nàng rất hiểu, đó là một người thành thật, vì vậy Diêu thị gật đầu cười nói: "Phiền đệ muội suy nghĩ chu toàn cho ta!"
"Mời nhị nãi nãi uống trà!" Xuân Hoa bưng một ly trà đến.
" Ừm." Vô Ưu gật đầu một cái, đưa hai tay ra nhận lấy tách trà rồi nhấp một ngụm.
Đang lúc chén trà vừa chạm vào môi thì bỗng một nha hoàn chạy vào, thì thầm vào tai Xuân Hoa mấy câu, Xuân Hoa có vẻ hơi do dự.
Vô Ưu nhìn thấy cũng không nói gì, biết chắc là có chuyện gì đó.
Diêu thị thấy vậy nhíu mày một cái, hỏi: "Xuân Hoa, có chuyện gì nữa vậy?"
Nghe thấy chủ tử gọi mình, Xuân Hoa nhanh chóng đi qua, cười nói: "Nãi nãi, người bên cạnh đại gia qua đây nói mấy hôm nay trời lạnh nên đến đây lấy mấy bộ quần áo thu đông của đại gia!"
Nghe nói như thế, sắc mặt Diêu thị lập tức trở nên khó coi, nhưng ngại Vô Ưu đang ở đây nên không thể tức giận được, nói: "Ngươi đi thu xếp rồi mang qua cho chàng ấy.
Nhớ kỹ không để lại cái nào cả, mang đi hết đi!" Diêu thị tức giận nói thêm câu cuối cùng.
"Vâng." Xuân Hoa thấy vậy không dám nhiều lời, nhanh chóng đi ra ngoài.
Thấy sắc mặt Diêu thị khó chịu, Vô Ưu ngồi đó có phần không yên, dù sao thì đây cũng là chuyện vợ chồng nhà người ta, mà nàng và Diêu thị chẳng phải thân thiết gì lắm, không biết phải nói cái gì mới được! Trái lại, lần này Diêu thị rất tự nhiên, nói: "Đệ muội à, vừa lúc đệ muội ở đây ta cũng không giấu diếm gì, đại ca của muội đó, đã hai tháng nay không bước chân vào cửa phòng ta rồi!"
Nghe vậy, Vô Ưu nhìn Liên Kiều đang đứng bên cạnh mình một cái, Liên Kiều hiểu ý nhanh chóng lui ra ngoài.
Sau đó, Vô Ưu mới cười nói với Diêu thị: "Chuyện của đại ca và đại tẩu muội cũng có nghe nhị gia nói đến, nhị gia nói đã khuyên đại ca rồi.
Chỉ có điều con người đại ca thế nào chắc đại tẩu cũng biết, bình thường có vẻ ôn hòa nho nhã nhưng thật ra rất cứng đầu, một khi đã cố chấp thì mười con trâu cũng kéo không lại.
Chắc hẳn lần này đại ca đang cứng đầu với đại tẩu!"
Nhìn thấy trong phòng đã không còn hạ nhân nào, Diêu thị cũng không để ý nữa, cười khẩy: "Hừ, nữ nhân chúng ta đúng là dại dột, dù đã dành hết tâm can cho hắn rồi, làm tất cả mọi chuyện cũng chỉ vì hắn nhưng chỉ cần làm hắn mất lòng một chút thôi hắn đã ngoảnh mặt làm ngơ! Ta cũng nghĩ thông rồi, sau này ta cứ sống cùng hai đứa con trai của ta là được, hắn cứ ở chỗ Tào di nương đi, tốt nhất là ở đó cả đời đừng về nữa!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu chỉ có thể khuyên nhủ: "Đại tẩu, tẩu tức giận thì nói vậy thôi! Ai mà không biết tẩu tận tâm với đại ca thế nào.
Chính đại ca trước đây cũng luôn tôn trọng đại tẩu.
Đàn ông bao giờ cũng muốn giữ thể diện, chắc qua mấy ngày nữa đại ca sẽ hồi tâm chuyển ý, đến lúc đó ấy à, có khi còn khóc lóc quay về đấy!"
"Muội đừng trêu chọc đại tẩu của muội nữa!" Diêu thị bĩu môi.
Vô Ưu cười nói: "Đại tẩu, nói đi nói lại sức khỏe là của mình, tẩu ở trong phòng cả ngày thế nào không bệnh cũng thành bệnh, muội thấy tẩu vẫn nên đi ra ngoài nhiều một chút mới tốt! Không thì tìm chút chuyện cho mình làm, vừa giết thời gian vừa có lợi cho sức khỏe!"
"Bây giờ ta còn làm được gì nữa? Lão phu nhân không tin tưởng ta, không cho ta quản lý bất cứ chuyện gì trong nhà!" Diêu thị nói.
Nghe nói như thế, Vô Ưu mỉm cười, đặt chén trà trong tay xuống, nhìn Diêu thị nói: "Đại tẩu, thật ra đệ muội đây có một việc vừa có thể kiếm tiền vừa có thể giết thời gian, cũng không biết đại tẩu có muốn làm cùng muội không?"
Nghe Vô Ưu nói vậy, Diêu thị ngẩn ra, sau đó tò mò hỏi: "Đệ muội có việc gì vậy?"
Vô Ưu bèn cười nói: "Đại tẩu, tẩu xem mấy thứ này đi!" Nói xong, nàng lấy từ trong ống tay áo ra mấy cái bình nhỏ.
Thấy mấy chiếc bình sứ nhỏ tinh xảo, Diêu thị tò mò đưa tay ra cầm lên nhìn, mùi hương chợt lan vào mũi, có hương hoa mai, hương hoa hồng, mấy chiếc bình sứ đựng các loại phấn trang điểm và son nhưng trông tinh xảo hơn các loại nàng thường dùng một chút, nữ nhân ai cũng thích mấy thứ này, Diêu thị cũng không phải ngoại lệ, nàng vừa cầm vừa hỏi: "Đệ muội, các loại phấn son này muội mua được từ đâu vậy?"
"Những thứ này là do muội và các nha hoàn nghiên cứu ra!" Vô Ưu thấy đám hoa cỏ ở Thẩm gia bị nhổ đi rất đáng tiếc, cũng may kiếp trước nàng có chút kinh nghiệm làm đồ trang điểm, cộng thêm có một người điều chế son phấn đến hỏi nàng trình tự làm những thứ này nàng bèn áp dụng cách nghĩ của mình vào quy trình làm son phấn, hướng dẫn các nha hoàn làm ra một lô trước, không ngờ kết quả rất được, nàng còn thử mang đến cửa hàng bán một ít, không ngờ chỉ mấy ngày đã bán hết sạch, vì thế Vô Ưu nảy ra ý tưởng mở một xưởng son phấn, nàng đã suy nghĩ cân nhắc mấy ngày hôm nay rồi, nghĩ đi nghĩ lại thấy Diêu thị cũng có thể được coi là một người hợp tác rất tốt, sự khôn khéo và thân thiện của Diêu thị cùng với các mối quan hệ của Diêu thị có thể mở ra mạng tiêu thụ rất tốt cho sản phẩm này!
"Cái gì? Muội làm sao?" Nghe nói như thế, Diêu thị rất ngạc nhiên! Sau khi ngạc nhiên, Diêu thị nhìn Vô Ưu nói: "Đệ muội, cách kiếm tiền mà muội nói không phải là những hộp son phấn này chứ?"
"Đại tẩu quả là người khôn khéo, vừa mới nói đến đã hiểu rõ!" Vô Ưu cười nói.
Nghe nói như thế, Diêu thị cúi đầu nghĩ, thấy nàng ấy hơi do dự, Vô Ưu cười nói: "Một mình muội đơn cô thế cô nên muội muốn mời đại tẩu cùng làm chuyện này! Muội cũng biết bây giờ đại tẩu không tiện về ngân lượng lắm nên đại tẩu chỉ cần bỏ ra một cửa hàng mặt tiền là được, muội bỏ ra ngân lượng và cách làm, mỗi chúng ta cử một đại nha hoàn đi quản lý, có lợi nhuận thì đương nhiên là mỗi người một nửa, không biết đại tẩu thấy thế nào?"
Nghe vậy, Diêu thị cười nói: "Đệ muội à, thật không nhìn ra đó, muội khôn khéo hơn ta nhiều! Muội đã hỏi thăm được trong số đồ cưới của ta có hai cửa hàng mặt tiền đúng không? Không chỉ vậy trong hai cửa hàng đó còn có một cửa hàng ở trên đường cái đông đúc, cửa hàng trên con đường đó không phải là tiệm tơ lụa thì là tiệm nữ trang, cũng có mấy cừa hàng son phấn, mở cửa hàng ở đó là thích hợp nhất!"
"Đại tẩu cứ nói có bằng lòng hay không đi đã?" Vô Ưu cười nói.
"Nếu đệ muội đã có lời, đương nhiên là ta sẽ không không đồng ý được! Thế này nhé, ta sẽ phái nha hoàn hồi môn của ta là Xuân Cát đi." Diêu thị đồng ý rất sảng khoái.
Vô Ưu cười nói: "Vậy muội sẽ phái Ngọc Trúc bên cạnh muội đi! Còn về cụ thể thế nào lúc về muội sẽ viết ra rồi bàn bạc với đại tẩu!"
"Ừ." Cuối cùng Diêu thị cũng gật đầu.
Nói chuyện thêm mấy câu, Vô Ưu dẫn Liên Kiều từ chỗ Diêu thị ra ngoài.
Nàng vừa ra ngoài, Liên Kiều đã đi theo sau hỏi nàng: "Nhị tiểu thư, đại nãi nãi có đồng ý không?"
"Ừ." Vô Ưu gật đầu.
Nghe nói như thế, Liên Kiều hơi bất mãn nói: "Nhị tiểu thư, lần này nhị tiểu thư sao vậy? Rõ ràng chuyện này ván đã đóng thuyền rồi, tại sao lại vô duyên vô cớ muốn phân cho nàng ta chứ? Ngài đã quên trước đây nàng ta không có ý tốt với ngài rồi sao!"
Thấy Liên Kiều phàn nàn, Vô Ưu chỉ nhẹ nhàng, nói: "Không thể cứ nhằm vào chuyện trước đây mãi, đằng nào thì sau này vẫn phải sống chung dưới một mái nhà, dù sao thêm một người bạn cũng tốt hơn thêm một kẻ địch! Ta không muốn cuộc sống sau này cứ lục đục với nhau."
"Vậy chẳng lẽ ngài biết sau này nàng ta có thể đồng lòng với ngài sao?" Liên Kiều lo lắng hỏi.
"Cái này không cần phải biết, chỉ cần nàng ta không đối đầu với ta là được.
Hơn nữa có chuyện lần này áp xuống, sau này nàng ta muốn gây phiền toái cho chúng ta cũng không dễ dàng như trước nữa, nếu nàng ta còn tái phạm nói không chừng đại gia sẽ bỏ nàng ta!" Vô Ưu cười nói.
"Phải nói bây giờ nàng ta sống không được tốt lắm, thể diện giữ gìn suốt mười mấy hai mươi năm trong phủ này mất hết rồi!" Nói xong một câu, bỗng Liên Kiều nghĩ tới điều gì đó: "Đúng rồi, nhị tiểu thư, ngài gọi Phục Linh đến thì gọi đến đi, tại sao lại gọi cả Bách Hợp đó đến, còn hầu hạ ngay trước mặt ngài, ngài không sợ...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...