Ngồi trong phòng một khoảng thời gian lâu như vậy, dần dần đè ép mọi tức giận lại, ngẩng đầu ngắm sắc trời bên ngoài, sắc trời bên ngoài dần dần tối, ngẫm lại chắc lúc này Vô Ưu bọn họ cũng sắp đi rồi, vốn dĩ Dung tỷ không muốn đi tiễn, nhưng trong lòng vẫn luôn thoáng hiện bóng dáng khôi ngô phong độ của Thẩm Quân, cuối cùng vẫn đứng dậy đi ra khỏi căn phòng...
Lúc sắc trời đã tối, mặc dù vợ chồng Tiết Kim Văn vẫn không nỡ tạm biệt con gái và con rể thế nhưng dù sao thời gian không còn sớm, xe ngựa từ Tây thành tới Đông thành phải mất hơn nửa canh giờ, vì vậy Thẩm Quân và Vô Ưu đứng dậy cáo từ, bọn họ mới không giữ lại!
Tiết Kim Văn và Thẩm Quân trò chuyện với nhau rất vui vẻ, Thẩm Quân người này tuy là không nói nhiều, thế nhưng trước mặt cha vợ câu nào cũng cẩn trọng khiêm tốn, không hề có một chút nào là dáng vẻ kiêu ngạo của đại tướng quân, hai người nói từ chuyện nhà đến chuyện trên triều đình, lại từ chuyện trên triều đình nói đến chuyện đóng lại biên quan, bất tri bất giác liền nói chuyện hơn một canh giờ, Tiết Kim Văn thật sự là thích từ ngoài mặt đến trong lòng!
Sắc trời dần tối, bên ngoài cửa chính Tiết gia những con ngựa lớn và xe ngựa cùng với bà tử nha đầu bọn sai vặt xếp thành một đội ngũ thật dài, vợ chồng Tiết Kim Văn lưu luyến tiễn Vô Ưu và Thẩm Quân ra khỏi nhà.
"Vô Ưu, lời của vi nương và Tống mụ nói với con nhất định phải ghi nhớ ở trong lòng, ở nhà chồng tuyệt đối không thể tùy hứng, phụng dưỡng mẹ chồng và chồng thật tốt, biết không?" Chu thị cầm lấy tay Vô Ưu tha thiết dặn dò.
Nghe nói như thế, Vô Ưu gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Tiết Kim Văn và Thẩm Quân ngồi ở phía trước, cùng với Lý thị và Dung tỷ bọn họ đi ở phía sau cùng, nàng quay đầu: "Mẹ cũng đừng quên lời nói của Vô Ưu mới tốt!" Vừa ra đến trước cửa, Vô Ưu dặn dò thật nhiều những việc Chu thị cần phải chú ý, ở chỗ này không thể lại nói rồi.
"Mẹ đã nhớ kỹ!" Chu thị gật đầu nói.
Rất nhanh, Thẩm Quân và Vô Ưu đã bước ra khỏi cửa chính Tiết gia, đứng ở trên bậc thang, Thẩm Quân xoay người chắp tay về phía vợ chồng Tiết Kim Văn nói: "Nhạc phụ, nhạc mẫu xin dừng bước, tiểu tế cáo từ!"
"Các con đi một đường này thong thả!" Tiết Kim Văn nhanh chóng nói.
Gật đầu một cái, Thẩm Quân xoay người đi tới bên người Vô Ưu, đưa ra một bàn tay lớn về phía nàng, tỏ ý muốn đỡ nàng đi xuống bậc thang. Thấy bàn tay dài rộng đó, Vô Ưu hé miệng cười, sau đó rất tự nhiên đặt tay mình vào trong tay của hắn, hai người cùng đi xuống bậc thang!
Thấy con gái và con rể ân ái như vậy, vợ chồng Tiết Kim Văn đương nhiên là vui vẻ cười toe toét, nhưng gương mặt Lý thị và Dung tỷ phía sau lại đờ đẫn, nhất là Dung tỷ mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Thẩm Quân không buông, thấy Thẩm Quân quan tâm Vô Ưu như vậy, trong lòng đã sớm không thoải mái, phảng phất giống như một cây kim đâm tim của mình đâm khó chịu như vậy!
Hai người mới vừa đi xuống bậc thang, liền nổi lên một cơn gió, gió ngày xuân lúc hoàng hôn vẫn có chút lạnh, chắc là bởi vì buổi trưa Thẩm Quân uống quá nhiều rượu? Đầu đột nhiên có chút đau, tay không tự chủ được liền đỡ đầu một cái. Nói thật, buổi trưa uống với Nghĩa ca nhiều như vậy, nguyên một buổi chiều cũng không nghỉ ngơi, vẫn luôn trò chuyện cùng Tiết Kim Văn, hơn nữa hắn còn có một khuyết điểm, đó chính là mặc dù tửu lượng cực kỳ tốt, nhưng mà lại có tác dụng đằng sau, sau khi uống hai canh giờ mới cảm thấy khó chịu!
Thấy Thẩm Quân đỡ đầu, Vô Ưu khẩn trương hỏi: "Chàng làm sao vậy?"
"A, không có việc gì, đầu đau một chút mà thôi!" Thẩm Quân hời hợt nói.
Lúc này, đại khái vợ chồng Tiết Kim Văn cũng nhìn thấy khác thường, hai người mau chóng cùng nhau bước xuống bậc thang, đi hai bước đến trước mặt Thẩm Quân, ân cần hỏi: "Hiền tế đây làm sao vậy?"
"Không có việc gì, chỉ là có chút đau đầu!" Vô Ưu vội vàng nói, đang lúc nói chuyện, hai tay lơ đãng đỡ cánh tay Thẩm Quân.
Lúc này, Thẩm Ngôn đã tới trước mặt, bẩm báo Vô Ưu: "Nhị nãi nãi, nhị gia là sau khi say rượu một hai canh giờ mới có triệu chứng, có lẽ là uống có chút nhiều rồi!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu nhướng mày, Tiết Kim Văn nhìn con ngựa cao to trước mặt một chút, vội vàng nói: "Vậy cũng không nên cưỡi ngựa đi, vẫn là ngồi chung xe với Vô Ưu an toàn hơn!"
"Không sao!" Thẩm Quân phất tay một cái nói.
Bây giờ Chu thị thế nhưng là vô cùng thương yêu người con rể này, nhanh chóng khoát tay nói: "Không được! Không được! Bây giờ gió vẫn còn mạnh một chút, ngộ nhỡ gió thổi rồi sao có thể đi? Mau lên xe ngựa, trên đường cũng có Vô Ưu có thể chăm sóc con, như vậy chúng ta mới yên tâm chút!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu nhìn xe ngựa phía trước một chút, mặc dù cùng hắn ngồi chung một chiếc xe ngựa có chút không được tự nhiên, thế nhưng lúc này dù sao vẫn là khó mà nói khác được, hơn nữa hắn như bây giờ cũng là vì mình, trong lòng của nàng cũng có chút khó chịu không rõ. Sau đó, theo lời của Chu thị, bọn nha đầu mau chóng bày xong đệm giường bên trong xe ngựa, để Thẩm Quân nằm nghỉ ngơi. Chỉ chốc lát sau, Thẩm Ngôn liền đỡ Thẩm Quân lên xe ngựa, Vô Ưu xoay người nhìn thoáng qua cha mẹ, bọn họ lập tức vẫy tay để cho nàng mau lên xe, nàng cúi chào, nói: "Cha mẹ chú ý giữ gìn sức khoẻ, con gái quay về đây!" Sau đó, Vô Ưu liền xoay người Liên Kiều đỡ nàng lên xe ngựa!
Theo sau, dưới lệnh của Thẩm Ngôn, đoàn xe liền chậm rãi bắt đầu chạy, vén màn cửa lên, thấy cha mẹ và mọi người cùng với ngôi nhà trước đây trong lúc ở trên xe ngựa liên tiếp lui về phía sau, tâm tình Vô Ưu chợt có cảm giác không nói nên lời!
Sau một lúc lâu, đến khi không nhìn thấy Tiết Kim Văn và Chu thị, Vô Ưu mới rút tay trở về, rèm cửa sổ cũng theo đó rơi xuống.
Trong xe ngựa ánh sáng ảm đạm, Vô Ưu quay đầu nhìn, chỉ thấy Thẩm Quân đang nửa nằm, đầu dựa vào một cái gối mềm mại, nhắm hai mắt, giữa hai lông mày có một chút nếp uốn, chắc là say rượu mệt mỏi rồi! Quay đầu thoáng nhìn, thấy bên cạnh có một cái đệm giường nhỏ, Vô Ưu nhanh chóng lấy tới, tự tay nhẹ nhàng đắp lên trên người Thẩm Quân, rất sợ sẽ đánh thức hắn. Cũng may, hắn khẽ động nhưng lại không tỉnh!
Nhìn hắn vẫn nhắm mắt lại, hơn nữa bởi vì hắn uống rượu, hô hấp cũng nặng chút, chắc là thực sự đang ngủ, cho nên Vô Ưu mới có can đảm nhìn thẳng hắn, mặc dù trong xe ngựa ánh sáng hơi mờ, thế nhưng khoảng cách gần như vậy cũng có thể thấy dung mạo của hắn một cách chân thực. Bình thường nàng nào dám cẩn thận tỉ mỉ nhìn hắn đâu, ánh mắt của hắn sâu như vậy, có đôi khi còn mang theo sắc bén, hơn nữa trên mặt một chút nụ cười cũng không có, hắn như vậy so với Tần Hiển ôn nhuận như ngọc mà nói liền có vẻ quá thần bí quá lãnh khốc(lạnh lùng tàn khốc), nàng cũng không nghĩ đến hắn có lúc đang suy nghĩ gì, càng không nghĩ đến câu nói tiếp theo của hắn là gì, cũng không nghĩ ra động tác kế tiếp của hắn là cái gì? Không nói dáng dấp của hắn thực sự là rất đẹp mắt, vẻ đẹp này của hắn không nho nhã quan ngọc như Tần Hiển, màu da có chút màu mật ong, chắc là do tòng quân đánh trận cả ngày ở bên ngoài dầm mưa dãi nắng đi! Ngũ quan sâu, khóe miệng kiên nghị, là loại soái ca kiên cường, không nói cái này thật đúng là loại hình nàng thích. Ai, đúng là có nằm mơ cũng chẳng ngờ sẽ gả cho Thẩm Quân, xem ra thật đúng là nhân duyên trời định, đương nhiên nhân duyên này bây giờ cũng không phải thật!
Trong lúc rãnh rỗi, Vô Ưu nâng má nhìn người đang nhắm mắt miên man suy nghĩ, sau đó không lâu, bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng nói mớ: "Ân..."
Nghe được âm thanh này, Vô Ưu cau mày nhìn Thẩm Quân, nghĩ thầm: Chẳng lẽ hắn còn nói mớ hay sao? Sau đó, thấy vầng trán của hắn đều nhíu lại, còn có một chút tiếng rên rỉ nho nhỏ. Nhìn đến đây, Vô Ưu không khỏi khẩn trương, nàng là một bác sĩ, đương nhiên biết ở hiện đại rất nhiều người vì uống rượu say quá mức mà dẫn đến nhồi máu cơ tim hoặc là xuất huyết não các loại bệnh mà đột nhiên tử vong, nhưng buổi trưa nàng cũng nhìn thấy Thẩm Quân uống rượu trên bàn cơm như thế nào, uống một bát tô to như vậy, lúc đó mặc dù không có việc gì, nhưng bây giờ cũng không biết chính xác là gặp phải tình huống gì! Sau một khắc, Vô Ưu liền tiến lên đẩy cánh tay Thẩm Quân một cái, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Có phải khó chịu chỗ nào hay không?"
"Đầu... Đầu có chút đau...." Thẩm Quân mơ mơ màng màng nói một câu.
Nghe nói như thế, Vô Ưu cau chân mày lại, sau đó liền đưa hai tay ra xoa bóp vài cái ở trên đầu Thẩm Quân, chắc là có tác dụng rồi! Trán Thẩm Quân dần giãn ra, đồng thời còn thở phào nhẹ nhõm thật dài! Thấy thế, Vô Ưu liền tiếp tục ấn đầu, trán, huyệt thái dương cho hắn, mỗi nơi đều xoa bóp vài cái, Thẩm Quân liền đổi một tư thế, dáng vẻ dường như là rất thoải mái! Thấy như vậy, Vô Ưu giống như rất có cảm giác thành công, liền tiếp tục ấn xuống đầu hắn, mặc dù hắn không mở mắt qua, thế nhưng chắc là dễ chịu, liền đặt đầu lên trên gối mềm, ngay cả thân thể dường như cũng nhích lại gần bên phía nàng. Thấy tình cảnh này, Vô Ưu hé miệng mỉm cười, sau đó tiếp tục dùng tay xoa bóp đầu hắn. Nàng là một đại phu, xoa bóp thân thể cũng biết một hai hơn nữa trong sách thuốc cổ đại viết qua rất nhiều liệu pháp xoa bóp, chỉ có điều bởi vì không có cơ hội, cho nên Vô Ưu vẫn luôn không dùng qua, chỉ là có lúc bản thân không thoải mái liền xoa bóp cho chính mình, hiệu quả vẫn rất không tồi!
Nàng cúi đầu nhìn mặt của hắn, mặt nàng và mặt hắn cách nhau không đến một thước, nàng có thể cảm giác được hô hấp trong lỗ mũi của hắn phun ở trên mặt của nàng, hơi thở kia tràn đầy nam tính, làm cho mặt của nàng đều ngứa một chút! Ngón tay trơn mềm đụng chạm ở mặt của hắn và trên huyệt thái dương. Vô Ưu cảm thấy da thịt của hắn cứng rắn hơn so với nữ nhân rất nhiều, hơn nữa rất có tính đàn hồi, mặt của nàng cũng đỏ lên không rõ! Trái tim dường như nhảy nhanh hơn bình thường một chút. Nàng không khỏi thầm nghĩ ở trong lòng: "Tiết Vô Ưu, ngươi thật là không có tiền đồ, chưa từng thấy nam nhân sao? Làm sao lại tai đỏ tim đập như vậy? Ngươi bây giờ chính là một đại phu, là vì giảm bớt đau đớn cho bệnh nhân mà thôi! Hơn nữa hắn đối xử với nàng cũng không tệ lắm, nàng cũng có thể hồi báo một chút, như vậy sau này nàng mới có cuộc sống tốt. Còn mặt đỏ tim đập như mới vừa nãy nha, chắc là do quá lâu không ở cùng một người nam nhân như vậy rồi? Đúng, chính là nguyên nhân này, từ lúc đến cổ đại đến bây giờ đã mười tám năm rồi, nơi này tuân theo lễ giáo phong kiến, đâu có một xấp dầy soái ca giống như hiện đại, trên đường phố đụng phải trai đẹp đều có thể ném mị nhãn, nói không chừng còn có thể làm cái ám muội, có lẽ là sinh hoạt cá nhân nơi này thật sự là quá thiếu thốn đi?
Bất tri bất giác, sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối xuống, trong xe ngựa cũng là một mảnh tăm tối, cũng may ánh trăng bà bà đi ra treo ở trên ngọn cây thật sớm, mặc dù trời tối, thế nhưng nhờ vào ánh trăng màu bạc vẫn có thể thấy đường nét sự vật rõ ràng. Ở trong xe ngựa cũng giống như vậy, Vô Ưu vẫn ấn xuống đầu Thẩm Quân, ánh trăng bắn tới xuyên thấu qua cửa sổ xe, chỉ có thể nhìn được hình dáng bọn họ gần kề lẫn nhau.
Khi xe ngựa chậm rãi dừng sát ở cửa lớn Thẩm gia, bên trong sớm đã thắp hết mọi ngọn đèn dầu. Nghe được nhị gia đã trở về, các gia nô đều chạy tới cửa chính đón tiếp.
Chỉ thấy Thẩm Ngôn vén rèm cửa xe ngựa lên từ bên ngoài, một nha đầu cầm đèn cũng đi tới trước xe ngựa, Thẩm Ngôn nhìn về phía trong tìm kiếm, chỉ thấy Vô Ưu đi ra trước, Thẩm Ngôn nhanh chóng lui ra phía sau, lúc này Liên Kiều đã sớm tiến lên đỡ Vô Ưu xuống xe ngựa, sau khi đã đứng trên mặt đất, Vô Ưu liền nói với Thẩm Ngôn: "Nhị gia uống nhiều rượu một chút, mới vừa ngủ trong xe ngựa, ngươi nhanh gọi người đến dìu nhị gia vào phủ đi!"
" Vâng." Nghe nói như thế, Thẩm Ngôn nhanh chóng chui vào xe ngựa, sau đó liền đỡ Thẩm Quân xuống.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Quân xuống xe ngựa, Vô Ưu vừa định tiến lên nói cái gì đó, không ngờ Thu Lan lại cầm một cái áo choàng bước đến khoác lên người Thẩm Quân, cũng nói: "Nhị gia nhanh chóng trở về một chút đi, nơi này gió lớn, ngài uống rượu rồi đừng đứng trước gió!"
"Không sao cả!" Thẩm Quân nói một câu đại khái đầu vẫn còn có chút mê man, sau đó Thẩm Quâm được Thẩm Ngôn đỡ đồng thời Thu Lan bọn họ vây quanh ở phía sau liền đi lên bậc thang, bước vào sau cánh cửa Thẩm gia.
Thấy Thu Lan đó dường như hoàn toàn không nhìn sự tồn tại của mình, Vô Ưu thoáng nhíu chân mày. Ngược lại là Xuân Lan ở một bên vội vàng nói: "Nhị nãi nãi, nơi này gió lớn, nhanh chóng vào đi thôi!"
"Ừ." Sau đó, Vô Ưu và mấy người Liên Kiều cũng bước lên bậc thang vào Thẩm gia.
Trước mặt nha đầu cầm đèn, ở rất xa Vô Ưu thấy phía trước Thẩm Quân dưới sự nâng đỡ của Thẩm Ngôn Thu Lan bọn họ đi về phía trước. Suốt quãng đường Vô Ưu không nói gì, Xuân Lan cười theo nói: "Nhị nãi nãi, nô tỳ cho rằng ngài có thể về đến sớm một lát đó, lão phu nhân cũng phái người hai lần đến hỏi ngài và nhị gia trở về chưa!"
"Vậy ngươi mau nói cho lão phu nhân bên kia một tiếng, nói ta và nhị gia đã trở về, nhị gia uống nhiều rượu chút, không có chuyện gì chỉ là mệt mỏi, hôm nay muộn liền không đi qua rồi, sáng sớm ngày mai lại đi thỉnh an lão nhân gia nàng!" Vô Ưu phân phó Xuân Lan.
"Vâng, nô tỳ đi ngay!" Nghe vậy, Xuân Lan vội vàng đi.
Không bao lâu sau đó, Vô Ưu liền về đến trong phòng, vừa vào nhà, đã thấy Thu Lan bận bịu cởi áo choàng bên ngoài cho Thẩm Quân, cũng phân phó một hai cái tiểu nha đầu nói: "Ngươi mau để phòng bếp nấu canh giải rượu qua đây, ngươi mau lấy một chậu nước nóng đến đây!" Hai tiểu nha đầu nhanh chóng lĩnh mệnh rời đi.
Vô Ưu ngồi vào bàn vuông, Liên Kiều nhanh chóng rót một chén nước trà đưa qua: "Nhị tiểu thư, ngồi lâu như vậy lâu như vậy chắc đã khát nước rồi?"
"Ừ." Vô Ưu tự tay nhận lấy chén trà Liên Kiều đưa tới, cúi đầu uống hai ngụm. Sau đó liền trả chén trà trong tay cho Liên Kiều, con mắt vừa nhìn về bên cạnh, chỉ thấy Thu Lan rất nhanh chóng cởi áo ngoài cho Thẩm Quân, trên người chỉ mặc quần áo trong màu trắng, sau đó Thẩm Quân liền đi tới trước giường, lúc này một tiểu nha đầu đã mang một chậu nước bốc hơi nóng đặt ở trước giường, Thu Lan liền nhanh chóng quỳ gối ở một bên, đưa hai tay ra dùng sức ôm lấy giày của Thẩm Quân, sau đó liền dùng sức giúp Thẩm Quân cởi giày ra, lại cởi một bên giày còn lại, cuối cùng là cởi bít tất trên chân Thẩm Quân, Thẩm Quân đặt chân vào chậu nước, hai tay Thu Lan rửa chân cho Thẩm Quân, vẻ mặt hết sức chuyên chú, có thể nói là tận tâm tận lực.
Lúc này, Liên Kiều cũng nhìn thoáng qua Thu Lan tự mình hầu hạ Thẩm Quân, cũng không khỏi nhíu chân mày, sau đó cất bước liền muốn tiến lên nói cái gì đó, nhưng bị Vô Ưu lặng lẽ bắt cổ tay lại, cũng nhẹ nhàng lắc đầu với nàng, thấy thế, Liên Kiều không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống!
Đúng lúc này, một tiểu nha đầu lúc trước bị Thu Lan sai khiến đi bưng khay tiến đến, cúi đầu bẩm báo nói: "Nhị nãi nãi, canh giải rượu của Nhị gia đã nấu xong!"
Nghe nói như thế, Thu Lan đang rửa chân cho Thẩm Quân ngẩng đầu, vừa muốn nói gì, Vô Ưu lại vào lúc này nói: "Liên Kiều, em hầu hạ nhị gia uống canh giải rượu!"
"Vâng." Liên Kiều sau khi trả lời, hai tay liền bưng lên bát canh giải rượu trong khay tiểu nha đầu kia, sau đó rót canh giải rượu trong bát vào một cái chén, lại bưng chén canh giải rượu đến trước mặt Thẩm Quân, vừa muốn nói gì, không ngờ lúc này Thu Lan đã sớm đứng lên, cũng nhanh chóng rửa sạch tay, liền đi tới trước mặt Liên Kiều, muốn tiếp nhận canh giải rượu trong tay nàng, cười nói: "Liên Kiều tỷ tỷ, hãy để cho ta tới hầu hạ nhị gia uống đi!"
Nghe nói như thế, Liên Kiều cau lại chân mày. Thấy Liên Kiều lưỡng lự, khuôn mặt Thu Lan lộ vẻ cười nói: "Là như vậy Liên Kiều tỷ tỷ ngươi vừa tới, không biết một ít thói quen của Nhị gia, chờ ngươi biết tất cả, lúc đó hầu hạ nhị gia cũng không muộn!"
Nghe vậy, Liên Kiều nói: "Thu Lan, uống canh giải rượu mà thôi, có thể có quy củ gì? Ngươi vẫn là hầu hạ nhị gia rửa chân đi?" Dứt lời, liền vượt qua Thu Lan, đi tới ngồi tại mép giường trước mặt Thẩm Quân, nói: "Nhị gia, mời dùng canh giải rượu!"
Thẩm Quân vẫn có chút mơ mơ màng màng nghe vậy ngẩng đầu liếc mắt nhìn Liên Kiều, sau đó liền tự tay nhận lấy canh giải rượu trong tay nàng, cúi đầu còn chưa kịp uống, thấy Thu Lan xoay người quỳ xuống ở trước mặt của mình lại rửa chân, Thẩm Quân nói: "Nước còn rất nóng, ta một lát nữa lại ngâm nước!"
Nghe nói như thế, Thu Lan ngửa đầu cười nói: "Nhị gia nói phải, nước nóng ngâm chân rất đỡ mệt!"
Lập tức, Thẩm Quân lại nói: "Ta tại đây ngâm thì tốt rồi, ngươi có lấy nước rửa chân ngâm chân cho Nhị nãi nãi hay không?"
Đột nhiên nghe nói như thế, Thu Lan quay đầu nhìn thấy Nhị nãi nãi đang ngồi ở trước bàn vuông nghỉ tạm, không khỏi khẩn trương quỳ trên mặt đất nói: "Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ vẫn luôn hầu hạ Nhị gia, Nhị nãi nãi vừa tới, nô tỳ trong chốc lát quên, cũng xin Nhị gia Nhị nãi nãi trách phạt!" Nói xong, liền lập tức dập đầu trên mặt đất.
Liếc mắt Thu Lan quỳ trên mặt đất dập đầu một cái, khóe miệng Vô Ưu kéo ra, giọng nói không nhanh không chậm nói: "Trách phạt liền miễn, ta vừa tới là không giả, ngươi sơ sót trong chốc lát cũng coi như là tình hữu khả nguyên, được rồi, đi làm chuyện ngươi nên làm đi!"
Một câu nói chuyện nên làm làm cho Thu Lan nhíu chân mày, sau đó thấy Nhị gia cũng không nói lời nào, dường như là theo mệnh lệnh Nhị nãi nãi, cho nên liền nhanh chóng gật đầu nói: "Vâng, vậy nô tỳ đi múc nước cho Nhị nãi nãi!" Nói xong, liền nhanh chóng từ dưới đất bò dậy đi.
Thấy bóng lưng Thu Lan bối rối rời đi, Liên Kiều bĩu môi, Vô Ưu thì khóe miệng như có như không lạnh lùng nở nụ cười, Thẩm Quân chẳng để ý cái gì cả, chỉ là cúi đầu uống hết canh giải rượu bên trong chén. Sau đó, nước lạnh rồi, Liên Kiều nhanh chóng hầu hạ lau khô chân cho Thẩm Quân, cũng hầu hạ hắn nằm xuống, cũng đắp chăn lên, khom lưng bưng nước rửa chân lên đi ra ngoài không đề cập tới.
Lúc này, Vô Ưu ngồi chỗ cũ như cũ, thấy Thẩm Quân nhắm mắt lại dường như là đang ngủ, không lâu sau liền truyền đến tiếng hít thở đều đặn của hắn, có thể là hôm nay có chút mệt mỏi đồng thời là do uống rượu! Tiếng hít thở của hắn có chút nặng nề. Thấy hắn đang ngủ, Vô Ưu không khỏi nhíu chân mày, nghĩ thầm: Xem ra tối nay nàng phải ngủ sàn rồi!
Không bao lâu sau, Thu Lan bưng một chậu nước rửa chân bốc hơi nóng đi đến, đặt ở dưới chân Vô Ưu, nói: "Nhị nãi nãi, nước rửa chân đến rồi, để nô tỳ rửa chân cho ngài!"
" Ừ." Không nhìn Thu Lan đang quỳ dưới đất, Vô Ưu chỉ gật đầu, sau đó liền tự tay cầm lấy một quyển sách tùy ý liếc nhìn.
Thu Lan quỳ xuống bỏ giày thêu cho Vô Ưu, sau đó là cởi bít tất, nhẹ nhàng để chân Vô Ưu vào trong chậu nước, khẩn trương dò hỏi: "Nhị nãi nãi, ngài cảm thấy độ nóng của nước thế nào?"
" Khá tốt!" Vô Ưu giống như không tập trung nói một câu.
Nghe được lời nói của Vô Ưu, Thu Lan rất cẩn thận xoa xoa chân cho Vô Ưu. Lúc này, Liên Kiều đi đổ nước rửa chân đã về đến, thấy Thu Lan quỳ trên mặt đất rửa chân cho nhị tiểu thư, liền đứng ở một bên, không nói gì. Mãi đến rất lâu sau đó, Vô Ưu cảm thấy nước rửa chân lạnh, mới nói một câu: "Được rồi!"
Nghe nói như thế, Thu Lan nhanh chóng cầm khăn mặt sạch sẽ lau sạch chân cho Vô Ưu, sau đó lại đi giầy thêu vào cho nàng, mới nói: "Nhị nãi nãi, được rồi!"
"Ừ, đi xuống đi!" Vô Ưu đang xem sách hời hợt nói một câu, ngay cả mí mắt cũng không liếc Thu Lan một cái.
"Vâng." Sau khi lên tiếng trả lời, Thu Lan vội vàng muốn bưng chậu nước đứng lên, không ngờ, có lẽ là do quỳ ở nơi này quá lâu? Chân cũng đã có chút tê rần, chẳng qua vẫn cắn răng đứng lên, lúc xoay người đi ra ngoài đi đứng cũng có chút lảo đảo, nhưng vẫn là chịu đựng đau đớn bước ra cửa!
Thu Lan đi rồi, Vô Ưu liền để sách vở trong tay xuống, ngẩng đầu vừa nhìn Liên Kiều, thấy nàng đang hướng về phía Vô Ưu mỉm cười đắc ý, Vô Ưu cũng nhấp môi dưới, sau đó nói: "Không còn sớm nữa, em cũng đi xuống nghỉ ngơi đi!"
Liên Kiều cau mày nói: "Vậy cơm đêm nay mang đến ngài và nhị gia đều không ăn? Phòng bếp còn chuẩn bị thức ăn khuya đó!"
"Đến lúc này rồi còn ăn cái gì? Không đói chút nào cả, thưởng cho bọn hạ nhân ăn đi!" Vô Ưu phân phó một câu.
"Vâng, vậy để nô tỳ giúp nhị tiểu thư tháo trang sức!" Liên Kiều nhìn một chút trên đầu trên người Vô Ưu cũng đều là trang điểm lúc trở lại.
"Không cần, ta tự mình làm là được, đi xuống đi!" Vô Ưu nói.
"Vâng." Thấy thế, Liên Kiều chỉ đành phải lui xuống.
Liên Kiều đi rồi, cửa phòng bị đóng, Vô Ưu nhanh chóng bước lên cài chốt cửa, sau đó quay đầu nhìn sang Thẩm Quân đã nằm ngủ trên giường, khẽ lắc đầu một cái, sau đó đi tới trước bàn trang điểm gỡ xuống đồ trang sức trên đầu trên người, dỡ xuống búi tóc cao ngất, tóc đen như tơ rơi toán loạn xuống đầu vai, sau đó mới chậm rãi đi đến trước giường, nhìn thoáng qua Thẩm Quân đang ngủ say, nhẹ nhàng ôm đệm chăn của mình đi, sau khi trải ra trên giường xong, mới xoay người thổi tắt tất cả ngọn đèn dầu trong phòng, sau một trận huyên náo, Vô Ưu liền chui vào trong chăn.
Ánh trăng màu bạc xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào trong phòng, đường nét của tất cả đồ dùng trong nhà đều có thể thấy rất rõ ràng, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng người hít thở truyền đến từ trên giường, Vô Ưu nằm trên gối đầu, có chút ủ rũ, lại không ngủ được, trong đầu chỉ toàn là suy nghĩ miên man...
Edit by LeeMon.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...