Nghe nói như thế, Tiết Nhu không khỏi đỏ mặt! Dù sao, nàng và Hoàng thượng đều là len lút gặp nhau, những người biết chuyện này đều là mấy người thân cận của Hoàng thượng, nhưng mà nàng còn chưa quen vẫn có chút mắc cỡ. Thấy Tiết Nhu có chút ngượng ngùng, Thường Xuân liền cười chỉ vào chén canh màu vàng trên khay Tiết nhu cầm trên tay, hỏi: "Người lại chuẩn bị đồ ăn ngon gì cho Hoàng thượng đây?"
"Là canh hạt sen nấm tuyết! Mấy ngày trước đây thấy môi Hoàng thượng hơi khô, nhất định là bốc hỏa, cho nên cố ý hầm cái này!" Tiết Nhu nhìn chén canh trong khay cười một chút, nàng tốn hơn một canh giờ để hầm nó đấy.
"Người nào nói chuyện ở bên ngoài đó?" Đúng vào lúc này, bên trong đông sương phòng chợt truyền ra một giọng nam mang theo uy nghiêm.
Hai người đứng ở cửa nói chuyện nghe được giọng nói này, Thường Xuân vội vàng vừa phất tay vừa hướng Tiết Nhu nói: "Hoàng thượng cho gọi rồi, nhanh đi đi!"
"Vâng." Tiết Nhu gật đầu một cái, sau đó liền tiến vào bên trong.
Khang đế ngồi phê duyệt tấu chương ở thư án ngẩng đầu nhìn Tiết Nhu đi vào, hắn liền để bút son trong tay xuống, cười đứng lên. Tiết Nhu tiến tới trước thư án, bưng khay khom người muốn hành lễ, lại được Khang đế đưa tay nâng người dậy, nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc chỉ có nàng và trẫm thì không cần giữ lễ tiết sao?"
Tiết Nhu cười một tiếng, liền nói: "Thường Xuân Công Công nói Hoàng thượng đang đợi thiếp sao?"
"Trẫm không đợi nàng thì còn có thể đợi ai?" Khang đế đưa tay cưng chìu vuốt vuốt lỗ mũi xinh đẹp của Tiết Nhu.
Tiết Nhu đặt cái khay cầm trong tay lên trên thư án, vừa múc ra một chén canh nhỏ vừa cười trêu chọc nói: "Thiếp làm sao mà biết được? Người ta lại không biết hôm nay Hoàng thượng lại lật thẻ bài của vị nương nương nào đó!"
Nghe lời nói mang theo sự ghen tức, Khang đế cười, sau đó Tiết Nhu liền đưa một chén canh hạt sen nấm tuyết nóng hổi đến trước mặt Khang đế, Khang đế vừa đưa tay nhận vừa nói: "Hôm nay Trẫm lật là thẻ bài của Tiết phi nương nương!"
"Tiết phi? Trong cung có vị nương nương này sao? Chẳng lẽ là Hoàng thượng mới sắc phong hay sao?" Tiết Nhu cố ý nghiêng đầu hỏi.
"Là mới vừa được sắc phong, còn chưa có cử hành đại điển sắc phong phi!" Khang đế cười.
"Hoàng thượng lại trêu chọc người ta, không thèm nghe người nói nữa đâu!" Tiết Nhu cảm thấy không có ý nghĩa, liền quyệt miệng một cái, xoay người bước đi.
Đối mặt với tấm lưng mảnh mai này của Tiết nhu, Khang đế hé miệng mà cười cười, sau đó liền đưa chén canh trong tay lên miệng, uống một hớp, liền cố ý lớn tiếng thở dài nói: "Ừm, mùi vị thật thơm! Đây là canh hạt sen nấm tuyết trẫm uống được thơm nhất từ trước tới nay rồi, quả thật ngon hơn ngự trù của trẫm làm, xem ra sau này trẫm phải cách chức ngự trù cho về quê quá!"
Nghe nói như thế, Tiết Nhu nhịn không được cười lên một tiếng! Lúc này, Khang đế đã di chuyển tới trước mặt nàng, thấy nụ cười ở trên mặt của nàng, nói: "Nàng cười rồi!"
"Nếu uống ngon, Hoàng thượng liền uống hết đi!" Tiết Nhu ngửa đầu nhìn Khang đế cao hơn nàng một cái đầu nói.
Cúi đầu nhìn canh hạt sen nấm tuyết trong chén, hắn cười nói: "Còn nóng quá!" Tuy rằng là như thế nói, nhưng lại là ngửa đầu một hơi đem canh uống hết.
Thấy thế, Tiết Nhu vội vàng ngăn trở hắn."Ai, thật là nóng đấy!"
"Trẫm không phải đang thi hành mệnh lệnh của nàng sao?" Thấy nàng đoạt lấy cái chén trong tay hắn, để ở một bên trên thư án, Khang đế cười nói.
"Vì chàng chỉ hôn muội muội của thiếp gả cao, thiếp cho phép chàng chờ canh nguội một chút rồi uống!" Tiết Nhu nghịch ngợm nói.
"Nàng đã biết?" Nghe vậy, Khang đế hỏi.
"Vâng. Sáng sớm hôm nay Thường Xuân Công Công đã nói cho thiếp biết rồi!" Tiết Nhu gật đầu một cái.
Khang đế đưa tay nắm chặt eo Tiết Nhu, ôm nàng vào trong ngực của mình, nói: "Lần này may nhờ có Bích Hồ giúp một tay, bằng không trẫm thật đúng là khó tìm lý do để gả muội muội của nàng!"
"Ở chổ Bích Hồ trưởng công chúa thiếp sẽ tự mình đi tạ ơn! Chỉ là cũng muốn cám ơn Hoàng thượng, thật vất vả tìm cách để gả muội muội của thiêp đến một nơi tốt, thật là khó khăn cho chàng rồi!" Tiết Nhu ngửa đầu nhìn Khang đế đang nhìn mình.
"Nếu nàng biết chuyện này trẫm cũng không dễ dàng gì mới làm được, hao tâm tổn trí như vậy, ở chổ Bích Hồ trưởng công chúa nàng tính toán đi tạ ơn, vậy nàng tính cảm tạ như thế nào với trẫm đây?" Khang đế kéo bàn tay trắng nõn của Tiết Nhu qua, đưa lên môi của mình, hôn một cái!
Nàng có thể cảm nhận được môi của hắn nóng rực, hai má lập tức đã nổi lên hai đóa Hồng Vân, ngượng ngùng nói: "Tối nay người ta hầm canh hơn một canh giờ, không phải là dùng để cảm tạ chàng sao?"
Nghe nói như thế, Khang đế nhìn lướt qua chén canh hạt sen nấm tuyết trước thư án, sau đó ghé vào bên mặt nàng cười nói: "Nhưng bây giờ trẫm không muốn ăn canh hạt sen nữa!"
"Vậy chàng muốn ăn cái gì? Chỉ cần chàng nói ra, thiếp lập tức đi làm cho Hoàng thượng!" Tiết Nhu vội vàng nói.
"Không cần làm, đều có sẵn!" Nói xong, Khang đế ngửi mùi thơm trên mái tóc của Tiết Nhu hít hà, đôi mắt hơi nhắm, lộ ra vẻ mặt hết sức thèm thuồng!
Lúc này, Tiết Nhu làm bộ như chán ghét đẩy Khang Đế ra, kêu lên: "Ghét! Người lại không có ý gì hay ho hết."
"Ta không ý gì tốt sao?" Bàn tay Khang đế cũng chụp tới, lại ôm nàng vào trong ngực, hơn nữa lần này hai cánh tay của hắn còn cứng hơn so với sắt thép, trong nháy mắt hơi thở mang đậm mùi nam tính liền hoàn toàn bao phủ Tiết Nhu!
"Chàng đang làm cái gì nha?" Tiết Nhu ở trong ngực Khang đế nhăn nhó hai cái.
Khang đế cũng lưu luyến hôn mấy cái ở trên mặt của nàng, sau đó chợt khom người lập tức bồng nàng lên! Cảm giác thân thể lập tức bay bổng lên, Tiết Nhu theo bản năng dùng hai cánh tay ôm lấy cổ của hắn, cảm giác trước mắt thoáng một cái, hình như trời đất quay cuồng rồi, nàng cũng không khỏi nhỏ giọng kêu ra tiếng!
"Trẫm đợi đã lâu rồi, nàng còn nhẫn tâm bắt trẫm tiếp tục chờ nữa sao?" Một đạo bóng dáng màu vàng sáng ôm trong ngực nhuyễn ngọc ôn hương hướng phía giường hẹp đi tới.
Sau đó, chiếc rèm cửa màu vàng sáng trên giường lớn tử đàn điêu khắc Long Văn liền buông xuống, đầu tiên là một thân y phục màu hồng quả quýt tán loạn ở dưới giường, tiếp theo là một cái y phục màu vàng sáng xộc xệch đè lên trên người mặc quần áo màu hồng quả quýt. Tiếp, bên trong rèm cửa màu vàng liền truyền ra từng tiếng rên rỉ nhỏ giọng của nữ nhân cùng với tiếng gầm trầm thấp của nam nhân.....
Không biết qua bao lâu, đợi đến trăng sáng sao thưa, giống như cả vùng đất vạn vật đã ngủ say, bên trong rèm cửa hô hấp của nam tử và nữ nhân mới dần dần thở bình thường lại. Ở trên giường Tử đàn lớn, một nam tử trên người trần truồng ôm trong ngực một nữ nhân chỉ mặc áo yếm màu xanh lá, thân thể hai người quấn lấy nhau thật chặt, cái chăn màu vàng che ở thân thể của bọn họ, cằm của hắn đặt trên cái trán sáng bóng của nữ nhân cọ cọ, hai người nhỏ giọng mềm mại nói chuyện với nhau.
"Cũng không biết muội muội của thiếp có thích hôn sự này không nữa? Nhưng mà Thẩm Quân Trầm đại tướng quân là người tốt nhất mà thiếp có thể tìm cho nàng rồi!" Tiết Nhu nằm ở trong ngực Khang đế nói.
Nghe vậy, Khang đế liền nói: "Trẫm nghĩ muội muôi nàng nhất định sẽ thích Thẩm Quân chứ? Thẩm Quân người này tâm cao khí ngạo, cương nghị quả cảm, coi thường tình cảm của nữ tử, biểu muội của trẫm là Ngọc Quận chúa của phủ Tả Thừa Tướng đối với Thẩm Quân đó là mối tình thắm thiết, kết quả Thẩm Quân cũng không có coi trọng, làm cho Ngọc Quận chúa buồn bực không vui một thời gian dài! Cũng không biết bây giờ như thế nào rồi?"
"Thiếp chính là nhìn trúng hắn là vì tâm cao khí ngạo này, không muốn leo lên quyền quý!" Tiết Nhu nói.
"Thẩm Quân tâm cao khí ngạo không phải giả, nhưng làm sao nàng biết hắn không phải là một người coi trọng quyền cao chức trọng hả?" Khang đế hỏi.
"Nếu như là loại người nghĩ bằng vào quan hệ bám váy đàn bà nhất định sẽ nắm thật chặt Ngọc Quận chúa, nhưng Thẩm Quân lại không có! Nhà của thiếp chàng cũng biết đó, nếu để cho Vô Ưu gả cho một người muốn leo lên quyền lực, nàng cả đời này chắc chắn sẽ không hạnh phúc! Nhưng Thẩm Quân là người không giống như vậy, gia thế Ngọc Quận chúa hiển hách, dung mạo diễm lệ, Thẩm Quân không thích Ngọc Quận chúa điều này nói rõ hắn là một nam nhân rất có chủ kiến, hắn không dựa vào bên ngoài để đánh giá, mà muội muội của thiếp cũng là một nữ tử rất đặc biệt, cũng có thể nói là một kỳ nữ, thiếp nghĩ Thẩm Quân nhất định sẽ yêu thích muội muội của thiếp chết mất!" Tiết Nhu cười nói.
"Nàng nói cũng có lý, nhưng mà nàng có nghĩ tới rằng Thẩm Quân không chấp nhận Ngọc quận chúa có lẽ nguyên nhân là bởi vì hắn đã có ý trung nhân rồi hay không?" Khang đế hỏi.
Nghe nói như thế, Tiết Nhu nhướng mày. Một hồi lâu sau mới nói: "Đây cũng không phải là chuyện mà thiếp có thể nắm được, Vô Ưu đã tròn mười tám tuổi rồi, nếu như mà thiếp không ra tay can thiệp vào việc này, nàng rất có thể sẽ bị gả cho một người không ra gì, thiếp cũng chỉ có thể thay nàng đánh cuộc một lần này thôi!" Trong lúc nói chuyện, trong đôi mắt toát ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thấy người thương không vui, Khang đế ôm đôi vai của Tiết Nhu, nói xin lỗi: "Chuyện này cũng tại trẫm không tốt, nếu như trẫm có thể cho nàng một danh phận, vậy muội muội của nàng sẽ là muội phu của trẫm, như vậy kết thân với nhà ai cũng đều không phải là với cao."
"Chuyện này làm sao có thể trách Hoàng thượng được? Hoàng thượng cũng là bất đắc dĩ, hơn nữa Hoàng thượng đã tận lực. Lần này Hoàng thượng ân chuẩn chọn cho muội muội của thiếp một chàng rể thật tốt, thật ra thì Ngọc Quận chúa là biểu muội của Hoàng thượng, lần trước Tần lão phu nhân cầu xin mấy lần Hoàng thượng cũng không đồng ý gả, lần này hoàng thượng lại vì thiếp mà đắc tội đến Tần gia rồi!" Tiết Nhu dựa vào ngực của Khang đế nói.
"Bởi vì bây giờ trẫm cũng chỉ có thể làm những chuyện này cho nàng thôi!" Bàn tay Khang đế vuốt ve mái tóc Tiết Nhu, không biết đã vuốt ve như thế biết bao nhiêu lần.
"Bây giờ chỉ có thể hi vọng muội muội của thiếp tự cầu nhiều phúc, tất cả đều phải dựa vào bản thân nàng mà thôi!" Tay Tiết Nhu vuốt cơ ngực cường tráng của Khang đế cường tráng nói.
"Yên tâm! Muội muội nhà nàng trẫm nhìn quả thật cũng không phải nữ tử bình thường, nếu Thẩm Quân bỏ qua nàng cũng là một tiếc nuối." Khang đế vỗ vỗ vai của Tiết Nhu.
"Hi vọng như hoàng thượng nói!" Tiết Nhu ngẩng đầu cười với Khang đế.
Đêm càng lúc càng dài, ánh đèn chiếu in hai bóng ảnh đang quấn lấy nhau triền miên trên rèm cửa......
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Tiết Nhu liền mặc y phục chỉnh tề lặng lẽ chạy từ trong buồng phía đông ra ngoài. Cho đến khi chạy về tới phòng của mình, mới thở phào nhẹ nhõm! Ngồi ở trước bàn trang điểm, đưa tay móc từ trong ống tay áo ra một bình sứ nhỏ màu trắng, mở nắp, từ trong bình sứ đổ ra một viên thuốc, sau khi đưa vào trong miệng, vội vàng cầm lấy ly trà, bên trong còn có một chút trà lạnh đêm qua, uống hai ngụm nước trà liền nuốt viên thuốc xuống, mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn về phía gương đồng trước mắt, sắc trời bên ngoài cũng dần dần sáng lên, chỉ là Tiết Nhu như có điều suy nghĩ nhìn búi tóc của mình có chút lộn xộn trong gương đồng.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...