"Có chuyện gì? Hôm nay ngươi bị làm sao mà nói chuyện cứ ấp a ấp úng như vậy? Thường ngày ngươi nói chuyện với ta rất lưu loát cơ mà!" Trầm lão phu nhân không nhịn được nói.
Nghe được bà bà giận trách, Diêu thị vội vàng nói: "Nghe nói vị nhị tiểu thư này và chất tử nhà mẹ Nhị nương của nàng thật giống như có chút không rõ ràng lắm!"
Nghe nói như thế, sắc mặt của Trầm lão phu nhân càng thêm khó coi, thấy thế, Diêu thị vội vàng nói: "Dù sao những điều này đều là lời đồn ở trên đường phố, đến cùng có phải có chuyện đó thật hay không cũng không biết!"
Một hồi lâu sau, Trầm lão phu nhân giận đến nỗi vỗ mạnh xuống cái bàn nhỏ trên giường, mang theo tức giận nói: "Nói đến Quân nhi lúc nào nó cũng không làm cho ta bớt lo, lần trước hôn sự với Hòa Ngọc Quận chúa thật là tốt, ngọc Quận chúa muốn gia thế có gia thế, muốn tướng mạo có tướng mạo, nàng ấy cũng hết lòng với Quân nhi, khăng khăng một mực, nhưng chính nó lại không muốn. Lần này lại la ó, Thánh thượng hạ chỉ gả, làm sao có thể vãn hồi? Cố tình lại tìm cho Quân nhi một người như vậy! Ai, bây giờ nên làm thế nào đây?"
Thấy bà bà tức giận, Diêu thị mau tới trước rót một ly trà đưa tới trước mặt, nói: "Lão phu nhân, người phải bảo trọng thân thể, đừng vì chuyện này mà tức giận!"
"Ngươi nói ta có thể không nổi giận sao? Nếu là một cô nương trong sạch, trong nhà nghèo hay giàu cũng đều không có vấn đề gì, nhưng bây giờ......" Trầm lão phu nhân không nói được nữa.
Diêu thị chỉ đành phải cười theo nói: "Nếu như Lão phu nhân không muốn nhưng dù thế nào thì đây cũng là ý chỉ của Hoàng thượng, tuyệt đối không có khả năng thu lại thánh chỉ, bây giờ chúng ta cũng chỉ có thể nhắm mắt chuẩn bị cho cưới người vào phủ mới phải!"
Sau đó, Trầm lão phu nhân nhận lấy ly trà trong tay Diêu thị, cúi đầu uống một hớp, cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, sau đó liền vung tay lên lệnh tất cả nha đầu bên cạnh đi xuống. Thấy lão phu nhân cho mọi người lui hết, Diêu thị biết chắc có chuyện riêng muốn nói với mình, cho nên liền ngồi xuôngs ở cạnh giường đất. Nhỏ giọng nói: "Lão phu nhân còn có chuyện gì muốn nói với nàng dâu phải không?"
Chỉ nghe Trầm lão phu nhân lại thở dài một cái."Ai, lần này dù cưới ai vào cửa đi nữa cũng không cần gấp, nhiều nhất chúng ta cho nàng một chỗ ở, một miếng cơm ăn thôi! Thế nhưng lần này Hoàng thượng lại đặt nhà chúng ta ở trên nước sôi lửa bỏng!"
"Lời này là có ý gì ạ?" Diêu thị vừa nghe liền nhíu mày.
Sau đó Trầm lão phu nhân nói: "Trong cung người nào không biết trưởng công chúa Bích Hồ và Hoàng thái hậu bất hòa? Sau lưng Thái hậu là một đám người nhà mẹ của bà ta, mà từ trước tới giờ trưởng công chúa Bích Hồ lại giúp đỡ Hoàng thượng, kể từ lúc Hoàng thượng còn nhỏ lên ngôi về sau nhà mẹ của Thái hậu vẫn là nhất tộc cầm giữ triều chính, lúc nhỏ Hoàng thượng không thể làm gì, đợi đến khi Hoàng thượng trưởng thành thì vẫn luôn bất mãn với ngoại thích, cho nên những năm qua Hoàng thượng vẫn luôn âm thầm tranh đấu cùng nhất tộc của Thái hậu, trưởng công chúa Bích Hồ và phò mã đều giúp đỡ Hoàng thượng, nhưng dù sao Thái hậu cũng là mẹ ruột của Hoàng thượng, hơn nữa nhất tộc của Thái hậu ở trong triều nhiều năm như vậy cũng là ăn sâu bén rễ, cho nên chỉ là duy trì hòa bình ở ngoài mặt mà thôi. Dù sao Hoàng thượng cũng là ruột thịt của Thái hậu, Thái hậu không thể làm gì Hoàng thượng, nhưng vị trưởng công chúa Bích Hồ này cũng không phải bò ra từ bụng của Thái hậu, chẳng phải công chúa sẽ bị ảnh hưởng hay sao? Lần này nghe nói vị Tiết gia Nhị tiểu thư này là bởi vì chăm sóc trưởng công chúa Bích Hồ sinh con có công cho nên Trưởng công chúa mới thỉnh cầu Hoàng thượng tìm cho nàng một mối hôn sự tốt, không ngờ Hoàng thượng lại gả nàng ta đến nhà chúng ta, cho nên vị Tiết gia Nhị tiểu thư này cũng coi là chịu ân của trưởng công chúa, đây cũng là coi như là người của trưởng công chúa, mà nàng lại gả vào nhà chúng ta, ngươi nói Thái hậu về sau có thể không giận lây sang nhà chúng ta sao?"
Nghe nói như thế, Diêu thị không khỏi gật đầu một cái. "Không ngờ chuyện này lại phức tạp như thế? Nhưng mà người cũng không cần lo lắng nhiều, Thẩm gia chúng ta vẫn luôn trung thành đối với hoàng gia, lại nói Nhị gia cũng là người khiêm tốn, chỉ cần chúng ta tuân thủ quy củ, cũng không sợ đắc tội với Thái hậu bên kia!"
"Chuyện trên triều đình ngươi vẫn còn nhiều chuyện không hiểu, phải biết rằng bây giờ trong tay Quân nhi có chút binh quyền, điều này làm cho nhất tộc của Thái hậu kiêng kỵ. Ai! Bây giờ chỉ có thể là đi một bước rồi tính một bước thôi. Chỉ còn chưa tới mấy ngày nữa Quân nhi sẽ trở lại, hôn sự của nó ngươi cần phải để ý nhiều hơn, ta đã già, thật là có nhiều chuyện cũng lực bất tòng tâm!" Trầm lão phu nhân nói.
"Trưởng tẩu như mẹ, chuyện này là đương nhiên, lão phu nhân yên tâm, thiếp thân nhất định sẽ xử lý thỏa đáng!" Diêu thị bảo đảm nói.
"Nhớ là chỉ cần không mất thể diện của Hầu phủ chúng ta là được rồi, không cần quá mức phô trương!" Trầm lão phu nhân căn dặn.
Nghe nói như thế, Diêu thị sửng sốt một chút, bởi vì bình thường Trầm lão phu nhân rất đau Thẩm Quân, vẫn luôn mong đợi hắn thành thân, trước đây từng nói qua chờ tới lúc Thẩm Quân thành thân muốn như thế nào cũng được, vậy sao hôm nay bởi vì cưới nàng dâu không hài lòng ngay cả nhi tử cũng không đau? Cho nên, liền cười khan một tiếng, nói: "Lão phu nhân, như vậy có phải uất ức nhị đệ quá hay không?"
Trầm lão phu nhân nhắm mắt lại, sau đó nói: "Bởi vì Quân nhi cự tuyệt hôn sự với Hòa Ngọc Quận chúa, cho nên nhà chúng ta đã đắc tội với phủ Tần Thừa Tướng, bởi vì chuyện này mà Tần Thừa Tướng và Tần lão phu nhân rất là mất hứng, đã sớm nhìn Quân nhi của chúng ta không vừa mắt, lần này Quân nhi đón dâu nhất định là trong lòng bọn họ tuyệt đối không thoải mái, cho nên không cần làm bọn họ nóng mặt, dù sao nhà bọn họ cũng là Tả Thừa Tướng, vừa hoàng thân quốc thích, bây giờ Thái hậu lại kiêng kỵ chúng ta, không biết sẽ cho chúng ta gắn cái tội danh gì trên đầu đâu, cho nên Quân nhi cũng chỉ có thể chịu thiệt thòi một chút thôi, nhưng mà Quân nhi chưa bao giờ để ý đến điều này, lại nói hôn sự lần này với Tiết gia quả thật ta cũng không hài lòng, vậy thì tất cả chỉ cần có thể không quá phô trương là được, không cần tổ chức lớn!"
Nghe lời này, Diêu thị liền cười theo nói: "May mà Lão phu nhân suy tính chu toàn, thật sự thiếp thân không nghĩ được nhiều như vậy!"
Một câu nói đã chọc cười Trầm lão phu nhân: "Cái miệng ngươi thật ngọt, ngươi chính là quá thông minh nha!"
"Lão phu nhân đây là người khen thiếp thân sao?" Diêu thị cười theo nói.
"Ngươi nói cái gì thì chính là cái đó đi!" Trầm lão phu nhân cười một tiếng.
Diêu thị cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Lão phu nhân, các loại sính lễ đồ dùng y phục đồ trang sức ngược lại cũng dễ lo liệu, chúng ta liền theo quy cách quan Tứ Phẩm thú thê đặt mua là được, chỉ là không biết tân phòng phải an bài ở đâu ạ? Chuyện này còn cần Lão phu nhân bày vẽ!"
Nghe vậy, Trầm lão phu nhân cũng suy nghĩ một chút, mới nói: "Phía sau thư phòng Quân nhi không phải có một tiểu viện sao? Ta nhớ là trong viện kia cũng có ba gian chính phòng, còn có mấy gian nhà kề, mấy ngày này ngươi nhanh tìm thợ thủ công tới đây sửa lại là được!"
"Vâng, bây giờ thiếp thân đi lo liệu mọi chuyện được không ạ?" Diêu thị nhận được chủ ý liền đứng lên nói.
Trầm lão phu nhân gật đầu một cái, ý bảo nàng có thể đi được rồi, Diêu thị liền lui xuống. Vừa ra khỏi cửa phòng của Trầm lão phu nhân, Xuân Hoa chờ ở bên ngoài cửa liền tươi cười tiến lên đón.
"Chúng ta đi tiểu viện ở phía sau thư phòng của Nhị gia xem một chút!" Diêu thị vừa nói vừa đi ra khỏi viện Trầm lão phu nhân.
"Cái tiểu viện kia vẫn luôn trống không, nãi nãi đi làm cái gì? Chẳng lẽ người muốn bố trí tân phòng của Nhị gia ở đó sao?" Xuân Hoa ở theo sát ở sau lưng Diêu thị hỏi.
"Là ý của Lão phu nhân." Diêu thị nói.
"Nô tỳ nhớ cái tiểu viện kia cũng chỉ có ba gian chính phòng và mấy gian nhà kề thôi mà, có phải hơi chật một chút hay không?" Bởi vì nơi Diêu thị ở là chính phòng của một viện lớn, hơn nữa còn có nhà kề ở hai bên đông tây các loại, viện cũng khá lớn hết sức sáng sủa.
"Đây là chủ ý của Lão phu nhân, ta nhàn rỗi không có việc gì đi tranh với nàng ta làm gì? Vốn tưởng rằng lần này Nhị gia thành thân nhất định chúng ta có thể vơ vét được không ít, cứ như vậy, sửa chữa và mua sắm đồ cũng đều có hạn, chúng ta cũng không có ăn được bao nhiêu!" Diêu thị rất tiếc hận nói.
Nghe nói như thế, Xuân Hoa nói: "Chẳng lẽ lần này Lão phu nhân không có ý định tổ chức lớn cho Nhị gia sao?"
"Tiết cô nương kia Lão nhân gia nhìn không vừa mắt, lại nói còn có chút chuyện trong triều đình xen lẫn ở bên trong, cho nên Lão phu nhân căn dặn chỉ cần có thể không mất mặt Hầu phủ của chúng ta là được!" Diêu thị nói.
Nghe vậy, Xuân Hoa liền nói tiếp: "Nãi nãi, như vậy cũng tốt, Nhị nãi nãi tương lai này còn chưa kịp đến cửa cũng đã không được sự chào đón của Lão phu nhân rồi, đến lúc đó làm sao có thể tranh giành với người đây? Cho nên về sau người không cần phải lo lắng cái nhà này là do Nhị nãi nãi đảm đương đấy!"
Nói tới chỗ này, Diêu thị không khỏi thở dài một cái. Nói: "Một ngày nào đó Nhị gia cũng phải phân nhà ra ở riêng rồi, ta chỉ trông mấy năm này không muốn xảy ra chuyện gì rắc rối, trước có thể cho các thiếu gia tiểu thư tích góp từng tí một bao nhiêu liền tích góp bấy nhiêu, cuộc sống sau này của chúng ta mới không còn quá khổ sở!"
"Nãi nãi cũng không cần quá bận tâm, bây giờ Đại gia tuy không thể so với trước kia nhưng thân thể Đại gia càng ngày càng tốt, về sau nói không chừng còn sẽ mở mày mở mặt nữa đấy!" Xuân Hoa khuyên lơn Diêu thị.
"Nói thì nói như thế, nhưng mà thân thể Đại gia ngươi sao ta lại không biết? Chỉ cần về sau có thể đi lại giống như người thường là được rồi, ta cũng không mong đợi chàng nở mày nở mặt lần nữa, nếu như trở lại chiến trường, trái tim của ta không phải tan nát sao?". Diêu thị vừa nói chuyện vừa tràn đầy phiền muộn.
Trong lúc đang nói chuyện, Diêu thị dẫn theo Xuân Hoa đã tới bên trong tiểu viện, sau khi nhìn khắp nơi một cái, liền bảo Xuân Hoa truyền quản gia tới dặn dò sửa chữa như thế nào, sắp xếp dụng cụ đồ dùng như thế nào, lại sai người đưa hai thô sử nha đầu tới quét dọn mỗi ngày.....
......
Đêm đen trùm xuống, vạn vật yên tĩnh, ngọn đèn dầu trong đông sương phòng của Thừa Càn điện vẫn sáng.
Một người mặc cung trang màu hồng, trên tay cầm cái khay chậm rãi đi vào Thừa Càn điện, tiểu thái giám gác đêm giờ này đều ngủ gật rồi, nàng kia nhìn tiểu thái giám đang tựa vào trên tường nhắm mắt cười một tiếng, liền đi vào trong, lúc đi tới cửa đông sương phòng, đứng hầu ở cửa là một thái giám hơi lớn tuổi Thường Xuân thấy Tiết Nhu tới, liền tiến lên nhỏ giọng cười nói: "Tiết đại nhân, sao giờ này người mới đến ạ? Hoàng thượng chờ người đã lâu rồi!"
Nghe vậy, Tiết Nhu dịu dàng cười một tiếng, cũng nhỏ giọng nói: "Tới sớm quá ta sợ bị người bắt gặp, cho nên đã tới muộn một chút!"
"Không cần gấp gáp! Lão nô biết hôm nay người phải làm nhiệm vụ, cho nên trước đó liền đuổi tất cả những người khác đi, lưu lại đều là người mình!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...