Y kiến chung tình

Diệp Thu Hàm vẫn thật sự không ngờ Trương Diệu Thân sẽ nói những câu như vậy, đôi mắt của Lưu Tâm Ái chấm được anh ta đã là chuyện kì quái lắm rồi, anh ta lại còn nói không thích người ta. Truyện được dịch và edit tại page Sắc - Cấm Thành. xin vui lòng giữ nguyên credit, up sau Sắc 5 chap và không up 10 chương cuối cũng như ngoại truyện. 

Trong lòng cô tuy rằng rất tò mò, nhưng trên khuôn mặt lại không hề thể hiện ra cũng không hỏi chỉ nhìn Trương Diệu Thân không nói!

Trương Diệu Thân nhìn Diệp Thu Hàm đồng ý nghe mình nói, lúc này mới cười một cách thần bí: “Thu Hàm, anh và Lưu Tâm Ái ở cùng nhau chỉ qua là vì lợi dụng cô ta, cô ta không phải là cháu gái của viện trưởng Lưu ư, anh chỉ dự định để cô ta giúp anh chuyển qua khoa tim nội.”

“Sao lại chuyển khoa?’ Diệp Thu Hàm chịu không được bèn hỏi 

“Còn không phải bởi vì tương lai của hai chúng ta hay sao, em xem hai đứa mình đều ở khoa tim ngoại, dễ phát sinh cạnh tranh, cho dù không có gì nhưng thời gian lâu dài nhất định ảnh hưởng đến tình cảm, nếu như anh đi khoa tim nội sẽ ứng cử chức bác sĩ chữa trị chính, chỉ có thể mở được một tiệm thuốc tây thì có thể cầm tiền chiết khấu về rồi, không phải tốt hơn làm việc 10 năm ở khoa tim ngoại nhưng chưa chắc có thành tích gì ư?”

Diệp Thu hàm cảm thấy suy nghĩ của Trương Diệu Thân có những thứ không thể tưởng tượng được cũng có chút khác thường, chú của Lưu Tâm Ái là phó viện trưởng chứ không phải bản thân cô ta là viện trưởng, có thể đưa Lưu Tâm Ái vào khoa tim nội đã tốt lắm rồi, bây giờ không phải như trước nữa, không thể vì một lời nói của Viện Trưởng mà chuyển khoa cho một người, đặc biệt khoa tim nội lại nổi tiếng như thế Lưu Viện Trưởng có thể vì bạn trai của cháu gái, một người tay nghề thấp như Trương Diệu Thân mà đi nhận sự căm tức của mọi người hay sao.

“Vậy nếu anh có thể cưới được Lưu Tâm Ái không phải càng tốt hơn sao?” Diệp Thu Hàm ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Diệu Thân đề xuất ra ý kiến càng thực tế, cô không tin Trương Diệu Thân không tồn tại ý nghĩ ấy.

“À sao có thể cơ chứ, người anh thích là em, hơn nữa tính tình tiểu thư của Lưu Tâm Ái rất khó tiếp nhận, làm bạn trai cô ta giống như một con chó suốt ngày quanh quẩn bên cô ta, anh nếu thật sự cưới cô ta thì bố mẹ anh sẽ tức giận mà chết mất. Hơn nữa cô ta cũng không phải là kiểu con gái có quy tắc, đàn ông bên cạnh không biết có mấy người rồi, nói trắng ra thì là một đóa hoa đã tàn, chưa lấy chồng đã tùy tiện lên giường cùng người khác, cưới cô ta giống như đi lại giày của người khác vậy, gia đình nhà anh không cần loại người vứt đi như thế. Cô ta á, gia đình có điều kiện nên mới có thể đeo bộ mặt sang chảnh như vậy, chứ hoàn toàn không thể so sánh được với em.”

Ánh mắt của Diệp Thu Hàm càng sắc lạnh: “Anh làm sao biết cô ta lên giường cùng người đàn ông khác?”

Trương Diệu Thân lập tức ho loạn lên mấy cái: “Anh tuy rằng không thật lòng đến với cô ấy, nhưng đã cần lợi dụng cô ta thì cũng phải có chút hành động thân mật, anh cảm thấy cô ấy biểu hiện không giống gái còn trinh.”

“Trương Diệu Thân, anh nếu như còn cho rằng mình là một người đàn ông vậy thì làm cái gì cũng nên chịu lấy trách nhiệm, đừng để tôi khinh thường anh, chúng ta không phải mới gặp nhau một ngày, anh nghĩ anh nói dối tôi không thể nhìn ra ư?”

Trương Diệu Thân nghe những lời nói của Diệp Thu Hàm liền có chút xấu hổ : “Anh có lên giường với cô ta vài lần nhưng đó không phải là vì cuộc sông sau này của chúng ta có thể tốt đẹp hơn ư? Thu nhập của việc mở một tiệm thuốc tây bên khoa tim nội thì gấp mấy lần lương của anh, nếu như có thể chuyển khoa thì chuyện xe chuyện nhà đều có thể giải quyết, đến lúc đó anh cũng không vần nhìn sắc mặt bố mẹ em nữa, em cũng không cần vất vả theo anh? Hơn nữa chuyện này đối với một đứa con trai mà nói cũng chẳng to tát gì, người chịu lỗ không phải là anh, sau này có tiền rồi lẽ nào còn không đưa cho em sao, hà khắc phải tính toán như vậy.”

Diệp Thu Hàm nhìn Trương Diệu Thân luôn luôn đầy tham vọng cô bỗng nhiên cười, trước đây cô còn cho rằng khuôn mặt ấy rất ngầu rất hấp dẫn người khác, bây giờ không phải đôi mắt của mình mù quáng mà là lòng con người biến đổi nhanh thật, không cần nói Trương Diệu Thân như thế nào bản thân cô cũng nhất định nhanh chóng từ bỏ đoạn tình cảm 10 năm này. Hai người bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng chẳng cần oán trách ai! Truyện được dịch và edit tại page Sắc - Cấm Thành. xin vui lòng giữ nguyên credit, up sau Sắc 5 chap và không up 10 chương cuối cũng như ngoại truyện. 


“Thu Hàm, em cười cái gì vậy?” Trương Diệu Thân vốn dĩ vẫn rất lý lẽ thẳng thừng, nhưng cứ nhìn Diệp Thu Hàm không những không phẫn nộ mà còn cười, tâm trạng lại bất an.

Diệp Thu Hàm lắc đầu : “Chẳng có gì chỉ là cười nghĩ đến bóng dáng của một người đàn ông lăng nhăng, điệu cười đó nói ra anh ta giống như rớt vào con thuyền chứa đầy nhân dân tệ, không cần cảm thấy đáng thương, mà là rất bẩn thỉu.”

“Anh không lăng nhăng, cũng không thay đổi!’ Trương Diệu Thân cảm thấy não Diệp Thu Hàm sao không nghĩ thông được cơ chứ.

“Tôi thay đổi rồi, hơn nữa tôi cũng lên giường với người khác giống như anh!” Diệp Thu Hàm chẳng ngần ngại nói ra, cô không muốn nhẫn nại đôi co với Trương Diệu Thân nữa, khi mà cô nhìn thấy Trương Diệu Thân không phải không muốn cùng Lưu Tâm Ái kết hôn, mà là Lưu Tâm Ái quá ương ngạnh, do dù cưới cô ta về thì đời này anh ta sẽ phải làm nô lệ cho cô ta, nếu như Lưu Tâm Ái là người hiền lành biết nghe lời thì Trương Diệu Thân anh ta còn thèm đếm xỉa đến bản thân cô không.

“Em nói cái gì ?”

“Tôi đã ở cùng Trình Sở Tiêu rồi.” Diệp Thu Hàm quyết định không dây dưa thêm nữa, nếu như hôm nay đã nói đến bước này thì chi bằng quyết định một lần đau khổ cũng được, tổn thương cũng được .

Sắc mặt Trương Diệu Thân thay đổi, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Thu Hàm: “Cô nói cô đã lên giường với Trình Sở Tiêu?’


“Đúng thế.”

Trương Diệu Thân thở dốc: “Chuyện xảy ra khi nào, có phải ở Pháp không?”

“Không phải, hôm qua nhìn thấy anh và Lưu Tâm Ái ở cùng nhau tôi mới ra quyết định.”

Biểu hiện trên khuôn mặt của Trương Diệu Thân lại phức tạp trở lại, có bấn loạn có phiền não nhưng nhiều nhất là sự phẫn nộ bừng bừng: “Thu Hàm, tôi nỗ lực đấu tranh vì tương lai của hai chúng ta cô lại chỉ dựa vào một phán đoán sai lầm mà từ bỏ đi tất cả, xem ra cô còn cao tay hơn tôi, lại muốn dựa dẫm vào Trình Sở Tiêu, uổng công tôi giữ gìn cho 10 năm nay còn nghĩ đêm kết hôn mới sẽ lưu lại những hồi ức đẹp nhất, bây giờ xem ra tôi đúng là một thằng ngốc! Tôi chỉ muốn lợi dụng Lưu Tâm Ái mới chịu đựng nhẫn nhục lên giường cùng cô ta, còn cô thì sớm đã sắp xếp ổn thỏa con đường phía trước rồi, cô được đấy nhỉ.”

“Diệu Thân, chúng ta đều là người có liên quan, chuyện xảy ra như ngày hôm nay chúng ta đều nắm rất rõ, cũng đừng oán trách lẫn nhau nữa, được không? Anh muốn sắp xếp tương lai của mình như thế nào tôi không có quyền can thiệp, nhưng tôi chỉ muốn khuyên anh một câu đừng quá tính toán.”

Trương Diệu Thân cười nhếch mép, nhưng trên mặt thì chả vui vẻ gì: “Hiểu rõ cái gì? Tôi chỉ biết cô thừa biết Trình Sở Tiêu có ý với mình không những không né tránh đi mà còn giúp anh ta tìm phòng gần nhà mình rồi còn làm trợ lý cho anh ta, có lẽ cô đã trải sẵn đường cho mình sớm hơn tôi tưởng rồi.”

Diệp Thu Hàm cảm thấy cô và Trương Diệu Thân cứ làm tổn thương lẫn nhau thật sự chẳng mang lại ý nghĩa gì, thế là chuẩn bị ra một quyết định cuối cùng : “Anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi không cảm thấy hổ thẹn với lòng là được, hi vọng chúng ta đều sống tốt, tôi đi đây.”

Trương Diệu Thân dùng lực kéo Diệp Thu Hàm đang muốn rời đi, to tiếng hỏi : “Cô đứng lại cho tôi, cô định đá tôi một cách dễ dàng như vậy à? Muốn như thế này mà lãng phí tình cảm 10 năm của tôi ư?”

“Trương Diệu Thân, anh bỏ tay tôi ra!” Diệp Thu Hàm bị Trương Diệu Thân lôi cánh tay đến đau, chịu không nổi bèn hét lên.

“Bỏ ra cũng được nhưng cô phải nói cho rõ ràng, Trương Diệu Thân tôi không phải là người dễ đùa cợt đâu.” Trương Diệu Thân phát điên, Diệp Thu Hàm đau đến nỗi cau hết mày lại.

Nhưng Trương Diệu Thân lúc đó chẳng màng đến Diệp Thu Hàm đang đau, anh ta chỉ biết người con gái mà mình thích mười năm, người con gái mà mình trân trọng mười năm vứt bỏ anh ta, chuyện này tuyệt dối không thể chỉ dựa vào vài ba câu nói của Diệp Thu Hàm mà xong được.

Cũng trong khi anh ta vẫn muốn chất vấn Diệp Thu Hàm đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng sau đó là ngã xuống đất, rồi khi mở mắt ra thứ đầu tiên đập vào mắt anh ta chính là khuôn mặt lạnh lùng của Trình Sở Tiêu.

“Nếu như sau này anh còn làm tổn thương Thu Hàm, vậy thì đôi tay của anh đừng nghĩ sẽ cầm được dao phẫu thuật nữa.”

Trình Sở Tiêu nói xong liền nâng cánh ta của Diệp Thu hàm lên kiểm tra, sau khi xác nhận cô không sao thì cũng không thèm quan tâm Trương Diệu Thân cứ thế đưa cô đi vè phía tiệm bán trái cây.

Trương Diệu Thân nằm dưới đất nhìn hai người bọn họ rời đi, lúc này mới cảm thấy cực đau, đồng thời cũng nhìn thấy mấy đồng nghiệp trong khoa đang đứng bên đường chỉ chỉ trỏ trỏ, anh ta xấu hổ nhanh chóng chạy đứng đậy, chọn đại một con đường cắm đầu chạy đi.

Bước vào siêu thị trái cây Trình Sở Tiêu nhanh chóng chọn mấy loại trái cây ngon, Diệp Thu Hàm nhìn thấy anh ta còn muốn chọn tiếp liền vội vàng nói: “Nhiêu đây đủ rồi.’

Trình Sở Tiêu gật đầu, cầm trái cây đi tính tiền rồi cũng Diệp Thu Hàm quay lại xe.

Đóng cửa xong Trình Sở Tiêu nhìn Diệp Thu Hàm, nhẹ nhàng nói: “Nếu muốn anh giúp giải quyết chuyện với Trương Diệu Thân thì cứ nói, đừng làm khó tâm trạng mình.”

“Em nói chuyện chia tay với anh ta, không ngờ anh ta lại phản ứng dữ dội như vậy, em còn cho rằng anh ta thật sự đã đến với Lưu Tâm Ái rồi chứ.”

“Cái gì mà thật sự đến với Lưu Tâm Ái, chuyện này còn có thể giả nữa ư?”


Diệp thu Hàm đem lời nói của Trương Diệu Thân tường thuật lại một lần nữa, Trình Sở Tiêu nghe xong cũng phải cau mày: “Tên Trương Diệu Thân này tại sao lại liều lĩnh như thế chứ, em phải để ý nhiều hơn vào.”

“Em cũng không nghĩ là anh ta sẽ làm như thế.”

“Anh thấy Lưu Tâm Ái cũng chưa chắc là thật lòng với anh ta, hai người bọn họ ai cũng có suy nghĩ của riêng ai, em cùng đừng can thiệp quá nhiều.” Thực ra Trình Sở Tiêu cảm thấy cuối cùng người tổn hại nhiều nhất vẫn là Trương Diệu Thân, đến lúc đó anh ta không những bị Lưu Tâm Ái chơi đùa mà còn đến bạn gái cũng chẳng có, sợ anh ta khi bị ruồng bỏ sẽ làm những điều không có lý trí, vì thế vẫn nên cố gắng để Diệp Thu Hàm tránh xa anh ta thì tốt hơn. Truyện được dịch và edit tại page Sắc - Cấm Thành. xin vui lòng giữ nguyên credit, up sau Sắc 5 chap và không up 10 chương cuối cũng như ngoại truyện. 


“Em biết, em sẽ không quan tâm chuyện của anh ta nữa.” Diệp Thu Hàm tuy răng nói như vậy nhưng tâm tình vẫn rất lạc lõng, tình cảm của hai người đã từng đẹp như vậy, hơn nữa Trương Diệu Thân lúc nãy cái gì cũng không quan tâm dùng lực mạnh như vậy níu cánh tay của cô cũng thực sự khiến trái tim của cô rất đau, người này rốt cuộc là như thế nào vậy, Trương Diệu Thân hăng say nhiệt huyết lúc trước vì cái gì mà bây giờ biến lại có tư tưởng không làm mà được hưởng như vậy cơ chứ.

Lái xe vào khu vực đậu xe, Trình Sở Tiêu một tay xách trái cây một tay còn lại cầm lấy tay Diệp Thu Hàm,

Diệp thu Hàm bật cười: “Hay là anh cứ hai tay cầm trái cây đi, nhiều trái cây như vậy rất nặng, anh không cần kéo em, em ở đây còn có thể chạy đi được ư?”

Trình Sở Tiêu cũng cười nói : “Anh cũng cần cảm giác an toàn.”

Diệp Thu Hàm ngơ ngác, sau đó mới phản ứng được là Trình Sở Tiêu đang chỉ mối quan hệ của cô và Trương Diệu Thân, nhưng nếu như hai người đến với nhau thì người không có cảm giác an toàn nên là mình mới đúng.

“Tùy anh vậy, dù sao người mệt cũng là anh.” Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng Diệp thu Hàm cũng không từ chối để Trình Sở Tiêu cầm tay, hơn nữa còn cười suốt dọc đường đi.
Hai người bước vào cầu thang máy, đến của nhà Diệp Thu Hàm Trình Sở Tiêu tự động buông lỏng tay của cô, Diệp Thu Hàm thì cầm chìa khóa ra mở cửa.

Dư Phàm nghe thấy động tĩnh đi ra liền nhìn thấy Trình Sở Tiêu đến, lập tức cười thân thiện và nói: “Sở Tiêu, con đến thật tốt, bác đang tính kêu Tiểu Hàm mời con qua ăn cơm. Mợ hai con bé hôm qua còn gọi điện thoại đến khen con quá xuất sắc, mua nhiều đồ ở Pháp như vậy mà chỉ tiêu có ít tiền, còn chiếc áo ông cừu giá cả đắt đã đành còn là hàng giới hạn mà con lại mua những bốn cái, thật cảm ơn con quá rồi. Hôm nay á, chú con cũng ở nhà, chúng ta lát nữa phải uống mấy chén mới được! đúng rồi, thời tiết trở lạnh rồi, bác muốn đặt cho con chiếc áo khoác nhưng không biết định kích thước như thế nào, xíu nữa con nói cho bác biết số đo của con nhé.”

Dư Phàm sớm đã nghĩ đến chuyện này, mình sao có thể cứ thế mà nhận đồ của Trình Sở Tiêu chứ, anh ta nếu như là bạn trai của con mình thì lại là một chuyện khác, nhưng bây giờ hai đứa chỉ là quan hệ đồng nghiệp dù nói thế nào cũng cần phải đáp lễ lại gần tương đương, đừng để người ta cho rằng gia đình nhà mình chỉ biết lợi dụng.

Trình Sở Tiêu như rất quen thuộc xách trái cây vào nhà bếp, rồi nói: “Bác gái, bác không phải khách sáo như vậy, con cũng đến đây làm phiền bác nhiều, tặng bác ít lễ cũng là điều nên làm, nếu như bác đã vui vẻ như vậy thì cháu sẽ cùng hai bác uống vài chén, có điều tửu lượng của cháu chắc không bằng hai bác, e rằng uống nhiều hơn sẽ say.”

“Say thì say chứ sợ gì, con ở gần như vậy, có ra sao cũng có thể đưa con về, nếu như uống mà say quá thì cùng lắm ở lại đây một đêm.”

Trình Sở Tiêu nghe mẹ của Diệp thu Hàm nói như vậy, liền vui vẻ đi xem Diệp Thu Hàm đang bỏ trái cây vào tủ lạnh, Diệp thu Hàm bị anh ta nhìn thật sư có chút ngại ngùng, chỉ có thể cúi đầu làm như không nhìn thấy.

Trong lúc ăn cơm, Diệp Chi Mộc quả nhiên đem ra bình rượu quý giá nhất, 4 người uống không ít, Dư Phàm nhìn thấy mọi người uống cũng gần xong rồi bèn đi xuống bếp đem đồ ăn lên cho cả nhà.

Diệp Thu Hàm vốn dĩ trong lòng có chuyện, không được vui vẻ cũng chẳng có bụng dạ nào, vì thế một bát cơm chỉ ăn mấy miệng rồi bỏ đũa xuống.

“Tiểu Hàm, con ăn nhanh thế, hôm nay uống hơi nhiều vì thế nên ăn thêm một chút, con xem con từ nước ngoài về liền làm trực đêm, gầy đi không ít rồi đấy, còn không ăn nhiều vào?’ Dư Phàm thương con gái, nhìn thấy cô ăn ít nhanh chóng khuyên cô ăn nhiều hơn một chút.


“Mẹ, con thật sự ăn không đựơc nữa.”

“Con á, ăn như mèo ăn vậy, còn thừa nhiều cơm như vậy ai ăn thừa cơm chó cho con chứ.”

Diệp Thu Hàm bật cười: “Mẹ, con rốt cuộc là chó hay là mèo vậy.”

Dư Phàm lườm con gái một cái không vui vẻ: “Còn nói nữa, nhanh ăn hết cho mẹ.”

“Bác gái, Thu Hàm có lẽ mệt rồi, bác để cô ấy nghỉ ngơi rồi lại ăn, hôm nay con vừa hay cũng đang rất đói, bát cơm ấy để con ăn cho.”
Trình sở Tiêu nói xong liền đem chỗ cơm thừa của Diệp thu Hàm đổ vào bát của mình.

Dư Phàm và chồng của mình nhìn nhau một cái, sau đó giả vờ như không để ý cười nói : “Chúng ta còn nghĩ rằng người Mỹ các con rất coi trọng chế độ chia phần thức ăn, không ngờ là con lại khác biệt như thế, nếu như đã đói rồi thì ăn đi vậy, con không chê là tốt rồi.”

Trình Sở Tiêu cười vô cùng chân thành: “bác gái, về chuyện đó con cũng rất để tâm, nhưng còn cần phải xem xem đối tượng là ai nữa ạ.”

Dư Phàm có chút ngơ ngác sau đó lại cùng ánh mắt không hẹn mà gặp của chồng mình nhìn đứa con gái đang cúi đầu không nói, hàm ý câu nói này của Trình Sở Tiêu thật sự quá sâu sắc rồi. Truyện được dịch và edit tại page Sắc - Cấm Thành. xin vui lòng giữ nguyên credit, up sau Sắc 5 chap và không up 10 chương cuối cũng như ngoại truyện. 


Đối diện với anh mắt hoài nghi của bố mẹ, Diệp Thu Hàm không biết nên nhìn vào đâu, Trình Sở Tiêu này sao lại như vậy chứ, không phải đã nói trước mặt bố mẹ khoan hãy công bố chuyện của hai người hay sao, anh bây giờ lại nói như vậy thì không công khai với công khai có khác gì nhau chứ.

Nhìn con gái không nói, vợ chồng Dư Phàm cũng ngại tiếp tục truy hỏi trước mặt Trình Sở Tiêu, nhưng nhìn thấy Trình Sở Tiêu ăn cơm xong liền cùng con gái mình về phòng thì trong lòng họ cũng đoán được ít nhiều, nhìn kiểu như thế họ cũng không cần phải lo lắng về gia đình Trương Diệu Thân kia nữa.

Về đến phòng đóng cửa lại, Diệp Thu Hàm quay người liền bực tức hỏi Trình Sở Tiêu: “Tại sao anh lại nói linh tinh trước mặt bố mẹ em vậy?”

Phản ứng của Trình Sở Tiêu chính là vòng tay qua ôm lấy Diệp Thu Hàm, cúi đầu thầm thì: “Thu Hàm, trước đây em chưa chấp nhận tình cảm của anh anh còn có thể khống chế được bản thân, nhưng từ sau hôm qua chúng mình ở cùng nhau anh thật sự muốn để tất cả mọi người xung quanh biết em là bạn gái của anh, anh thì không nén nổi tình cảm, em đừng tức giận mà. Cả ngày hôm nay anh đều nhớ lại đêm tuyệt vời hôm chúng ta ở cùng nhau, cả ngày anh đều nhớ nụ hôn của em.” Nói rồi Trình Sở Tiêu đem đôi môi nồng rượu hôn Diệp Thu Hàm lúc nào không hay.

Diệp Thu Hàm nhắm mắt cảm nhận nụ hôn của Trình Sở Tiêu, cảm giác bản thân sớm muộn gì cũng sẽ say chết trong những lời mật ngọt của anh ta, con người này luôn có thể khiến bản thân mình đầy ắp sự tự tin, hơn nữa trong lúc mà khác biệt giữa hai người quá lớn như vậy vẫn khiến cô cảm thấy bản thân đối với anh ta rất quan trọng, có thể lo lắng chu đáo đến như vậy thật khiến người ta cảm động.

Cùng với nụ hôn không ngừng nóng bỏng, Trình Sở Tiêu và Diệp Thu Hàm không biết lùi về phía giường từ khi nào, rồi hai người lai cùng ngã xuống.

“Thu Hàm, Sở Tiêu, nhanh ra ăn trái cây giải bớt rượu nè! “ giọng nói cảu Dư Phàm xất hiện trước của phòng rất kịp thời.

Diệp Thu Hàm nhanh chóng đẩy Trình Sở Tiêu đang quỳ nửa người chuẩn bị sẵn sang: “Anh đừng làm loạn nữa, nhanh đi ăn trái cây kìa.”

Trình Sở Tiêu xoay eo cúi đầu giữ Diệp Thu Hàm đang nhăn nhó, anh nhất định không ngồi dậy: “Lúc này em nói anh phải làm sao, anh làm nhanh, được không?”

“Không được, tính mẹ em gấp gáp, lát nữa mà chúng mình không ra mẹ em nhất định sẽ đi vào.”

“Một lát cũng đủ rồi, nếu không tối nay anh cũng không ngủ được. Thu Hàm, em không thể cho người đói nửa miếng bánh mì hay sao, như vậy quá tàn nhẫn rồi, hơn nữa chuyện của em và Trương Diệu Thân cũng khiến anh không vui vẻ, em không thể an ủi anh một chút sao?”

Hai người giằng co nhau bằng ánh mắt, thất bại trong chớp mắt đã đủ để đối phương tấn công giành ưu thế, Diệp Thu Hàm chỉ cảm thấy đau nhè nhẹ rồi đợi cho cô sau khi phản ứng chầm chậm lại thì Trình Sở Tiêu sớm đã thỏa mãn mong ước của mình rồi.

“Anh là đồ khốn, mẹ em nếu như đi vào thì phải làm sao?” Diệp Thu Hàm chẳng thèm quan tâm người đàn ông trước mặt mình có thân phận gì nữa, mắng xong anh ta lại bực tức dúi anh ta một cái.

Trình Sở Tiêu cười, hơi thở của anh ta càng ngày càng mạnh : “Cho anh hai phút là được rồi, sau đó thì tùy em xử lý. Thu Hàm, anh quá thích cũng quá nhớ cảm giác này quá rồi, em thật sự rất đẹp, em có biết anh cần em đến bao nhiêu không.”


Diệp Thu Hàm bị những lời nói của Trình Sở Tiêu làm cho mê mị, cũng không trách thêm một câu nào nữa, chỉ có thể vui vẻ hòa quyện vào ngọn lửa tình yêu của Trình Sở Tiêu.

Đợi lúc đến lúc dứt ra khỏi cơn mê, Diệp Thu Hàm nhìn vào đồng hồ báo thức trên giường, không phải hai phút nữa mà 20 phút đã trôi qua! Cô hoảng loạn bật dậy chỉnh sửa đầu tóc và quần áo, rồi lại lay lay Trình Sở Tiêu vẫn đang năm trên giường với khuôn mặt thỏa mãn: “Nhanh thu dọn rồi đi ra ngoài.”

Trình Sở Tiêu từ từ ngồi dậy: “Em yên tâm, sẽ không ai dục tụi mình đâu.”

Diệp Thu Hàm không thèm quan tâm những lời Trình Sở Tiêu nói, sửa xong đầu tóc và quần áo liền chạy ra ngoài, Trình Sở Tiêu thì không vội vàng cũng không chậm trễ lấy đồ mặc vào, anh dám cá, bố mẹ của Diệp Thu Hàm bây giờ đã biết chuyện của họ rồi!

Dư Phàm nhìn từ trên xuống dưới đứa con gái mặt mày đang ửng đỏ của mình, qua một lúc sau mới hỏi: “Con làm gì mà giờ mới ra?”

“Con nói chuyện công việc.” Diệp Thu Hàm trả lời như không có chuyện gì xảy ra.

“Con á, đừng có mà giả thần giả quỷ nữa, mẹ con cũng từng là người trẻ tuổi con làm hay không làm việc xấu mẹ không thể không nhìn ra ư? Mẹ hỏi con, con có phải cùng Sở Tiêu yêu nhau rồi không?” Bên trong con mắt của Dư Phàm là sự sắc sảo, từng cử chỉ và hành động của con gái làm sao có thể dấu được bà ta. Truyện được dịch và edit tại page Sắc - Cấm Thành. xin vui lòng giữ nguyên credit, up sau Sắc 5 chap và không up 10 chương cuối cũng như ngoại truyện. 


Khuôn mặt đỏ của Diệp Thu hàm lúc này lại càng đỏ thêm, im lặng một lúc lâu sau cuối cùng chỉ có thể gật đầu thừa nhận : “Đúng vậy ạ.”

“Vậy con với Trương Diệu Thân chia tay rồi ư?”

“Chia tay rồi.”
“Làm như thế còn có thể tin tưởng được, chứ đừng học mấy đứa con gái thay lòng đổi dạ không có cái gì chắc chắn hết, con cũng là người lớn rồi, mẹ cũng không thể quản quá nhiều được, chỉ cần con không bắt cá hay tay là được rồi.”

“Mẹ yên tâm, con không thể làm như vậy đâu.”

“Mẹ biết con là đứa trẻ ngoan, nhanh ăn đi, còn Sở Tiêu mẹ đã để phần cho nó rồi.”

Đợi khi Trình Sở Tiêu đi ra, thái độ của Dư Phàm đối với anh ta cũng có sự thay đổi, ít đi nhiều câu khách sáo và thân mật nhiều hơn, đêm nay khách và chủ đều rất vui vẻ.

Tiễn Trình Sở Tiêu về, Diệp Thu Hàm nằm trên giường suy nghĩ lại chuyện xảy ra hai hôm nay, tuy rằng chỉ có hai ngày ngắn ngủi nhưng lại cắt đứt đi mối tình thiên định mười năm của mình, cứ nghĩ đến chuyện sau này Trương Diệu Thân sẽ chẳng ở cùng mình nữa, trong tim Diệp Thu Hàm không ngừng dâng lên vô hạn cảm xúc bùi ngùi.

Trong lúc cảm xúc đang lẫn lộn điện thoại bỗng sáng lên, cầm xem thì nhìn thấy tin nhắn của Trình Sở Tiêu : 

[Anh chuẩn bị nghỉ ngơi rồi, nhớ em, hôn em!]

Diệp Thu Hàm lập tức vứt bỏ những chuyện đang suy nghĩ trong lòng, nở một nụ cười trả lời lại 2 chữ :

[Ngủ ngon].

Sau đó cô rất nhanh cũng đi vào giấc mơ đẹp . 

Ngày hôm sau sau khi đến bệnh viện đi làm, Trình Sở Tiêu lại kéo Diệp Thu Hàm ở trong xe hôn rất lâu mới cùng cô đi lên lầu, kết quả Diệp Thu Hàm vừa mới bước vào phòng làm việc thì lại nhận được tin nhắn

Cô mỉm cười ngọt ngào cầm lấy điện thoại mở khóa xem, nhưng lại nhìn thấy trên điện thoại dòng tin nhắn: [Thu Hàm, ngày hôm qua sau khi em đi anh đã suy nghĩ cả một đêm, cũng hiểu rằng tất cả mọi việc đều là lỗi của mình anh, vì thế xin em hãy gặp anh thêm một lần nữa, nếu không anh chỉ có thể đến phòng làm việc tìm em.]

Là Trương Diệu Thân gửi đến, lúc này tâm trạng đang tốt của cô hoàn toàn hoàn toàn mất đi, cô nghĩ không ra tại sao mọi chuyện đã đến bước này, Trương Diệu Thân lại có thể ảo tưởng hai người vẫn có thể có tương lai cơ chứ? Truyện được dịch và edit tại page Sắc - Cấm Thành. xin vui lòng giữ nguyên credit, up sau Sắc 5 chap và không up 10 chương cuối cũng như ngoại truyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui