Trương Diệu Thân tuy trong lòng nghi ngờ nhưng ca phẫu thật lúc này đã bắt đầu rồi, anh chỉ có thể chú ý tập trung vào các thao tác phẫu thuật, đây là lần đầu tiên anh được quan sát Trình Sở Tiêu thực hiện tại hiện trường, thấy Tình Sở Tiêu thành thạo mở ngực, mở màng tim, phân li các mạch máu cũng tiếp nhận cơ quan tâm phổi. Truyện được dịch và edit tại page Sắc - Cấm Thành.
Trương Diệu Thân không nhịn được thán phục gật đầu, bác sĩ thông thường chỉ thực hiện bước phân li các mạch máu là đã tốn thời gian lắm rồi, không ngờ Trình Sở Tiêu lại nhanh nhẹn như vậy, anh thật sự có chỗ hơn người.
“Van tim hẹp cùng tâm thất tổn hại. Bác sĩ Tôn, tình hình này nên xử lý thế nào?” Sau khi mở ngực Trình Sở Tiêu liền xác nhận tình hình bệnh trạng thực tế và chẩn đoán bệnh tình, sau đó tiến hành hỏi bác sĩ nhị khoa Tôn Đức Thành .
Tôn Đức Thành lập tức tiến lên trước một bước: “Đầu tiên tiến hành mở rộng van, sau đó chữa tổn thương.”
“Trình tự rất chính xác, vậy van tim có thể mở rộng đến mức nào?”
“Cái này……, càng lớn càng tốt, nếu không sau này có thể lại dính liền tiếp.” Tôn Đức Thành có chút không chắc chắn trả lời.
“Ai có cách làm khác không?”
“ tôi có”
“ tôi”
Trương Diệu Thân và Diệp Thu Hàm liên tiếp đáp, Trình Sở Tiêu không nghĩ ngợi trực tiếp gọi tên Trương Diệu Thân: “Bác sĩ Trương anh trả lời xem.”
Diệp Thu Hàm nhìn tình hình chỉ biết thành thật đứng sang một bên.
Trương Diệu Thân tự tin bước lên hai bước đến phía trước Tôn Đức Thành, sau đó mới nói: “Mở rộng van tim hẹp không thể vượt quá 30mm, nếu tiếp tục mở rộng sẽ trực tiếp x1 rách tổ chức, vậy thì sẽ trở thành đóng mở đều không được.”
“Trả lời rất chính xác.”
Trình Sở Tiêu khen ngợi Trương Diệu Thân, Trương Diệu Thân hơi nhếch mày chờ anh tiếp tục chỉ đạo, chỉ là Trình Sở Tiêu không nhìn anh ta nữa mà quay về bên Diệp Thu Hàm: “Bác sĩ Diệp, tiếp theo cô đến mở rộng van tim, trước tiên dùng ngón tay thăm dò, khi làm phẫu thuật chú ý khống chế dao.” Truyện được dịch và edit tại page Sắc - Cấm Thành.
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Diệp Thu Hàm tuy rằng không phải lần đầu tiên tiếp xúc với tim của bệnh nhân, nhưng cô vẫn thấy rất căng thẳng.
Lúc này Trương Diệu Thân mặt thẳng nhăn mày cảm thấy bản thân không nên bị xem nhẹ như vậy, khi đang không vui bỗng cảm thấy có người vổ sau lưng mình, anh quay người lại thì thấy mấy người sau lưng đang khua tay ý bảo anh về chỗ cũ đi bởi vì anh ta che mất tầm quan sát ca phẫu thuật. Truyện được dịch và edit tại page Sắc - Cấm Thành.
Tức giận lùi về phía sau hai bước, Trương Diệu Thân cau có nhìn Diệp Thu Hàm đang khử trùng ngón tay.
Diệp Thu Hàm lần nữa tiến hành khử trùng ngón tay, sau đó mới từ từ đưa ngón tay vào ngăn tim nhẹ nhàng di chuyển, rất nhanh đã tìm thấy nơi bị dính liền, làm cứng phần van xa cách, sau đó cô nhanh chóng dùng ngón tay luồn qua nơi bị dính liền nhau, bác sĩ gây tê kia phản hồi lại, huyết áp của bệnh nhân tăng lên rồi, tim bắt đầu có lực đập, Diệp Thu Hàm nghe xong thực sự vừa hưng phấn vừa kích động, lần đầu tiên cô cứu trị bệnh nhân này đã có hiệu quả như vậy. Truyện được dịch và edit tại page Sắc - Cấm Thành.
“Nhìn cái này đi.”
Diệp Thu Hàm ngoảnh đầu sang thấy Trình Sở Tiêu chuyển máy mở rộng van tim đến trước mặt mình, vẫn còn chút không dám tin được: “Cái này cũng để tôi làm sao?”
“Cô làm rất tốt, đây là phần thưởng”
Nhìn trong mắt Trình Sở Tiêu lộ ra sự tin tưởng và cỗ vũ mình, Diệp Thu Hàm hít một hơi thật sâu, đem máy mở rộng nắm chặt trong tay rồi thận trọng cắm vào trong tim bệnh nhân!
Tiếp theo Diệp Thu Hàm bắt đầu cẩn thận dần dần tiến hành mở rộng van tim hẹp, đến khi cảm thấy vừa lòng rồi mới xin chỉ thị của Trình Sở Tiêu: “Mời anh kiểm tra đường kính mở rộng.”
Trình Sở Tiêu cũng một lần nữa khử trùng ngón tay của mình, thâm nhập vào trong tim kiểm tra, sau đó đôi mắt mang ý cười nhìn Diệp Thu Hàm nói: “Làm tốt lắm”
Diệp Thu Hàm thở phào, tất cả sự căng thẳng đã biến thành hư ảo khi Trình Sở Tiêu hai từ cuối cùng.
Diệp Thu Hàm lùi về phía sau, Trình Sở Tiêu bắt đầu tiến hành khâu lại vết thương, dùng kĩ thuật cao siêu cùng tốc độ không gì sánh kịp làm chặt chẽ cố định vết thương, khoang phổi sau tim rất bẩn vậy mà sau khi khâu lại một giọt máu cũng không chảy ra ngoài, thật sự không chê vào đâu được! Truyện được dịch và edit tại page Sắc - Cấm Thành.
Diệp Thu Hàm cảm thấy bản thân mình bất luận xem bao nhiêu lần Trình Sở Tiêu làm phẫu thuật đều không thấy nhàm chán, ngược lại mỗi lần thực hiện phẫu thuật đều khiến bản thân ngày càng khâm phục anh.
Sau cùng trải qua một loại công tác hồi phục, trái tim ngừng đập của bệnh nhân cuối cùng đập lại rồi, có nghĩa là ca phẫu thuật thành công viên mãn.
Trong đầu Diệp Thu Hàm đang nghĩ lại một lần quá trình phẫu thuật để thêm ấn tượng hơn, lại đem các điều cần chú ý trong ca phẫu thuật và quá trình Trình Sở Tiêu thực hiện phẫu thuật đại khái tổng kết một chút để tiến hành giảng giải khi giảng bài.
Sau ca phẫu thuật Diệp Thu Hàm đi cùng Trình Sở Tiêu đi ICU kiểm tra tình hình bệnh nhân, sau khi xác nhận tất cả các chỉ tiêu đều bình thường hai người lại cùng nhau về phòng làm việc của Trình Sở Tiêu.
“Cô qua bên đó ngồi chỉnh lý bệnh án một chút đi, sau đó ghi chép lại ca phẫu thuật, viết xong đưa cho tôi xem.” Trình Sở Tiêu chỉ về nơi nghỉ ngơi bên cạnh cửa sổ cho Diệp Thu Hàm làm việc.
Từ khi Diệp Thu Hàm trở thành trợ lý của Trình Sở Tiêu, anh liền cố ý đặt phía sau sofa ở nơi nghỉ ngơi một bộ bàn ghế và sách vở máy tính chuyên môn dùng cho việc quy nạp các hồ sơ bệnh nhân anh làm bác sỹ mổ chính và ghi nhớ các hạng mục trước khi sắp xếp phẫu thuật, chẩn đoán và quá trình trị liệu cũng như tình hình hội phục sau phẫu thuật của bệnh nhân. Truyện được dịch và edit tại page Sắc - Cấm Thành.
“Ok, tôi đưa đồ qua đó trước, chờ sau khi tuần phòng trở về rồi viết ghi chép, chắc lúc đó cũng gần giờ nghỉ trưa rồi, anh muốn ăn gì tôi mua về cho.”
Trình Sở Tiêu nghĩ một lát: “Thức ăn của nhà ăn hôm nay là bánh bao tôi không thích ăn, hay là chúng ta ra ngoài ăn đi, tôi nghe Vu Quốc Tuấn giới thiệu con đường bên cạnh có một nhà hàng cá cũng rất ngon.”
“Anh Vu luôn có thể nghiên cứu những thứ này, anh đã muốn ăn thì chúng ta đến đó ăn thử, nhưng mà là tôi mời nếu không tôi sẽ không đi.”
Trình Sở Tiêu gật đầu cười: “ Rồi, cô mời”
Diệp Thu Hàm lúc này mới tươi cười đi sắp xếp bệnh án, Trình Sở Tiêu thì ngồi ở sau bàn làm việc suy nghĩ xem lần này nên trả bao nhiêu tiền cho Diệp Thu Hàm.
Năm vạn? Quá chú ý rồi, dễ làm cho người ta nghi ngờ, hay là 2 vạn đi, chờ Diệp Thu Hàm thích ứng được rồi thì đến lúc đó trả nhiều tiền hơn cho cô cũng không muộn.
Trình Sở Tiêu đang suy nghĩ rất nhập tâm bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, anh trực tiếp nói một tiếng: “ Mời vào”. Sau đó không hề ngoài ý muốn nhìn Trương Diệu Thân đi vào.
“Bác sĩ Trương, lần này tốt nhất cậu nên nói chuyện công việc, nếu như không liên quan đến công việc tôi sẽ không tiếp cậu.”
Thấy Trình Sở Tiêu sắc mặt lạnh nhạt, Trương Diệu Thân cũng lạnh mặt như vậy: “Tôi chỉ nói chuyện công việc.” Truyện được dịch và edit tại page Sắc - Cấm Thành.
“Vậy ngồi xuống nói đi”
“Bác sĩ Trình, tôi muốn hỏi anh biểu hiện của tôi hôm nay như thế nào?”
Trình Sở Tiêu thờ ơ đặt cây bút bi trong tay xuống bàn nói: “Rất không tệ, có thể nhìn ra trước lúc phẫu thuật chuẩn bị rất kỹ càng.”
“ So với những người khác thì sao?”
“Nếu như so sánh thì vẫn là anh tương đối xuất sắc hơn một chút.”
Nghe đến đây sắc mặt Trương Diệu Thân dịu đi một chút, cảm thấy Trình Sở Tiêu ít nhất vẫn còn có lương tâm, nhìn thấy sự nỗ lực của mình, do đó ngữ khí nói chuyện trở nên ôn hòa hơn: “Nếu đã như vậy, vậy sao anh không chọn tôi làm phẫu thuật?”
Trình Sở Tiêu không chớp mắt trả lời rất tự nhiên: “Bởi vì tôi đã chọn bác sĩ Diệp làm phẫu thuật rồi.”
“Vậy sao anh lại chọn Thu Hàm hơn nữa còn để cô ấy đứng cạnh anh và bác sĩ Hoàng? Chuyện này từ khi bắt đầu phẫu thuật trong lòng tôi luôn tồn tại nghi vấn này.” Trương Diệu Thân cuối cùng cũng hỏi vấn đề mà anh quan tâm nhất.
Diệp Thu Hàm khi Trương Diệu Thân vào không tự giác mà tránh né, cô sợ Trương Diệu Thân lại đến hỏi việc không hề tồn tại nên không muốn tức giận với anh ta, chỉ là sau khi nghe Trương Diệu Thân hỏi câu này không biết trong lòng thế nào đột nhiên thấp thỏm, có chút căng thẳng chờ xem Trình Sở Tiêu sẽ trả lời như thế nào. Truyện được dịch và edit tại page Sắc - Cấm Thành.
“Thì ra cậu quan tâm cái này, tôi vừa rồi đã nói anh xuất sắc hơn những người khác, nhưng trong những người này không bao gồm bác sĩ Diệp Thu Hàm.”
“Anh là có ý gì?” giọng nói của Trương Diệu Thân rõ ràng căng lên.
Chỉ là Trình Sở Tiêu không hề bị ảnh hưởng, ngữ điệu không hề có chút thay đổi: “Ý đã rất rõ ràng rồi, năng lực lĩnh hội và năng lực thao tác phẫu thuật của bác sĩ Diệp Thu Hàm ưu tú hơn cậu.”
“Anh chưa từng nhìn thấy tôi làm phẫu thuật, làm sao biết được tôi không bằng Thu Hàm.”
“Tôi đã đọc qua đánh giá của bác sĩ cấp trên đối với cậu, tuy nhiên anh không được cho là có thiên phú nhưng anh rất nỗ lực cũng rất chăm chỉ, đáng quý là rất có tâm huyết, nếu cậu tiếp tục duy trì như vậy tôi tin tưởng lại cậu sẽ trở thành một bác sĩ ngoại tim ưu tú.”
Trương Diệu Thân căn bản không phục: “Lời bình kia là do Hoàng Đằng Đạt có thành kiến với tôi! Tôi là sinh viên đứng đầu toàn trường, không có thiên phú không có tài năng thì có thể đạt đến vị trí này không!”
“ Tôi tìm đọc không chỉ là đánh giá của Hoàng Đằng Đạt, còn có đánh giá của các bác sĩ cấp trên trong 3 năm này cùng với đánh giá của chủ nhiệm khoa Vu Vĩ, về thứ tự tốt nghiệp của anh tôi cho rằng có một câu thành ngữ Trung Quốc rất có đạo lí: cần năng bổ chuyết ( cần cù bù thông minh). Đương nhiên tôi không có ý chê bai cậu, trái lại tôi rất tán thưởng ưu điểm này, dù là người có thiên phú cũng phải nỗ lực học tập, nếu không cũng tệ thôi.”
Trương Diệu Thân có chút run rẩy đặt tay lên bàn, hắn tuyệt đối sẽ không tin những lời này của Trình Sở Tiêu càng không tin phó chủ nhiệm Vu Vĩ bởi vì bản thân mình không đủ tài thì sẽ không tìm hắn làm trợ lý! Hắn tức giận nhất thiết tìm được cái để nói ra, hắn nhất định phải đáp trả lại người dám coi thường hắn ta - Trình Sở Tiêu, không thể để anh ta cho rằng mình là một quả hồng mềm, không thể để anh ta đối xử với mình như Hoàng Đằng Đạt! Truyện được dịch và edit tại page Sắc - Cấm Thành.
“Được! Coi như anh tìm mọi lí do tôi không có năng lực mạnh như Thu Hàm, không có thiên phú như cô ấy, vậy tôi còn có một câu hỏi, anh không phải nói anh làm việc luôn thưởng phạt rõ ràng sao, vậy tại sao lần trước Thu Hàm phạm sai lầm mà hôm nay cũng có thể vào phòng phẫu thuật, tại sao tôi lại phải nhận ba lần phạt?”
Lúc này Trình Sở Tiêu cuối cùng cũng không giữ được thái độ làm như không có việc gì nữa, lạnh giọng nói rằng: “Tôi phạt Diệp Thu Hàm 10 lần không được quan sát những ca phẫu thuật tôi làm bác sĩ mổ chính.”
“Vậy hôm nay cô ấy sao lại được vào quan sát rồi, không những quan sát mà còn làm rất nhiều thao tác!
“Đây là phẫu thuật tư nhân của tôi, không liên quan đến việc dạy học, có thể quan sát hay không đều do tôi quyết định.”
Trương Diệu Thân cười nhạt: “Thì ra là như vậy, vậy lần trước phẫu thuật tư nhân của anh không hề cho tôi quan sát.”
“Tôi nói rồi, tất cả do tôi quyết định.”
“Đây là anh tự mình phô trương rằng công tư phân mình sao? Theo tôi thấy thái độ trả lời và làm việc của anh hoàn toàn lệch khỏi bốn chữ công tư phân minh rồi!”
Trình Sở Tiêu chăm chú nhìn Trương Diệu Thân hiên ngang lẫm liệt, đột nhiên cười: “Cậu từ lúc nào nghe thấy tôi tự cho mình công tư phân minh vậy? Tôi chỉ nói rằng không để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng tới công việc, không để quan hệ cá nhân ảnh hưởng lẫn nhau, nếu như bác sĩ Trương có thể bảo đảm anh hoàn thành phẫu thuật hoàn toàn tốt đẹp thì tôi sẽ không để ý anh khóc cười thích hay ghét trong phòng phẫu thuật, chỉ là bây giờ anh căn bản không làm nổi điều này, huống hồ Diệp Thu Hàm từng có kinh nghiệm trên bàn phẫu thuật hôm nay có thể làm những thao tác này cũng là dần dần tăng thêm độ khó chứ không hề làm một lần là xong, trái lại con người cậu cảm xúc quá mức cường liệt hơn nữa lần đầu tiên quan sát liền muốn dùng bệnh nhân của tôi để luyện tay nghề, cái này tôi sẽ không đồng ý.”
Trương Diệu Thân ngay cả giận cũng không được, nhưng lại không tìm ra câu gì để phản bác chỉ có thể trừng mắt nhìn Trình Sở Tiêu hồi lâu sau đó không thèm chào hỏi nhanh chóng đứng dậy đi khỏi. Truyện được dịch và edit tại page Sắc - Cấm Thành.
Trình Sở Tiêu nghiêng đầu nhìn Diệp Thu Hàm đang ngồi quay lưng với mình ở sofa, biết trong lòng cô rất buồn liền đứng dậy đi qua đó ngồi cạnh cô ở chiếc sofa đơn.
“Cô vẫn ổn chứ?”
Diệp Thu Hàm cảm thấy ngực mình hơi đau nhói, thế nào cũng không ngờ Trương Diệu Thân lôi mình ra nói chuyện này, nghe Trình Sở Tiêu hỏi liền cúi đầu nói: “Rất buồn”
“Thật ra cô không cần nghĩ nhiều, Trương Diệu Thân chẳng qua là tức giận quá không nói được lời hay thôi, chủ ý chắc là không nhằm vào cô.”
“Tôi biết anh ấy không nhằm vào tôi, anh ấy là không gặp được người nào có năng lực và tài hoa, khi ở học viện Y anh ấy cũng như vậy, thà rằng không ăn không ngủ cũng phải nâng cao thành tích, anh chắc chắn sẽ không tin rằng anh ấy có thể học thuộc hết quyển từ điển tiếng Anh , cũng có thể học thuộc hết quyển tài liệu dày cộm.”
Trình sở Tiêu gật đầu: “Chăm chỉ nỗ lực là chuyện tốt nhưng không thể quá cực đoan, khi ở trường học đây là ưu điểm nhưng về công việc không hẳn là như vậy, không có ai có thể mãi đứng ở vị trí thứ nhất , mãi mãi làm tốt nhất được.”
“Anh thì có thể!”
Trình Sở Tiêu cười rồi kéo Diệp Thu Hàm đứng dậy, tay khoác lên vai cô kéo cô đến cười nói: “Nhờ có bác sỹ Diệp coi trọng, nhanh đi tuần tra phòng bệnh đi, tôi nói rồi đừng để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng công việc, đồng thời cũng đừng để công việc ảnh hưởng đến tình cảm cá nhân của cô và bác sĩ Trương, tôi và cậu ấy vừa rồi hoàn toàn nói về công việc, cô không nên quá để ý.”
“Tôi không có công lực cao thâm như anh, tạm thời làm không nổi việc này.” Được Trình Sở Tiêu khuyên giải, cảm xúc của Diệp Thu Hàm đã tốt hơn nhiều nhưng cũng không thể tiêu tan lập tức.
“Vậy cô nhớ câu này của tôi, cô và Trương Diệu Thân về công việc có thể cạnh tranh nhẹ nhàng, nhưng tình cảm cá nhân vẫn là phải gắn bó lẫn nhau, cô nói với cậu ta câu này đi, làm rõ ràng rồi sau này cũng tốt hơn.”
Diệp thu Hàm liên tục gật gật đầu: “Tôi thế nào cũng không thể đại trí tuệ như anh, xem ra bữa cơm trưa nay nhất định là tôi mời rồi. Anh làm việc đi, tôi đi đây.”
Trình Sở Tiêu nhìn cô rời đi, đến khi cô đi xa mới đóng của phòng làm việc, sau đó lắc đầu cười nhẹ: anh tin rằng cho dù Diệp Thu Hàm làm được như lời anh nói, nhưng Trương Diệu Thân chắc sẽ không độ lượng như vậy! Truyện được dịch và edit tại page Sắc - Cấm Thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...