Edit: ThienDa
"Ta hẳn là nên đa tạ các ngươi mang ta rời khỏi Bạch gia."
Khóe môi thiếu nữ giương lên, nét mặt tươi cười như hoa: "Sau đó, giúp ta nói với Vu Dung một tiếng, ta cùng nàng có món nợ, ngày sau lại tính!"
Bốn tên kiệu phu đều ngây ngẩn cả người, thời điểm bọn hắn lấy lại tinh thần, một trận gió nhẹ nổi lên, cỗ kiệu trống không, chỉ có hơi lạnh của gió đêm kích thích thần kinh của bọn hắn...
...
Bạch Nhan cũng không biết khi nàng rời đi, Lưu hỏa quốc đưa tới một trận oanh động.
Tiền gia không nhận được người, tự nhiên đi tìm Vu Dung tính sổ, vì để Tiền gia giữ bí mật, Vu Dung chẳng những không thu được sính lễ, còn phải bồi thường một lượng lớn bạc, nguyên bản đã hận Bạch Nhan, lại càng hận đến nghiến răng.
So với Vu Dung, Vu lão phu nhân càng đau lòng.
Vừa nghĩ tới đan dược đưa tới tay liền bay, nàng đau lòng ở bên đường khóc thét. Cu Dung vội vàng khuyên, lại công bố mẫu thân mình từ xưa xem Bạch Nhan như ngoại tôn nữ, ai ngờ Bạch Nhan không từ mà biệt, cùng nam nhân bỏ trốn, Vu lão phu nhân vì lo lắng mà khóc thét.
Vậy là, tin tức Vu lão phu nhân có tình có nghĩa, còn Bạch Nhan là bạch nhãn lang truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Trong lúc nhất thời danh tiếng Bạch gia vang xa, ngay cả Vu lão phu nhân cũng được người đời khâm phục, duy chỉ có Bạch Nahn chịu muôn vàn thóa mạ.
Bạch Nhan rời đi, tổn thương nhất là Bạch Tiêu. Hắn đem mình nhốt trong phòng ròng rã mấy tháng liền, sau khi đi ra, thiếu niên ngây ngô trước kia giờ đã thành thục, đôi mắt thanh tịnh trong dĩ vãng đã bị sự lạnh lùng thay thế...
----------------------
Sau mấy tháng.
Một tòa nhà hoang vu trong sơn cốc, Bạch Nhan gắt gao đau đớn ôm lấy bụng, mồ hôi lạnh trên trán lăn xuống, nàng cắn răng, đưa lưng tứa vào tảng đá phía sau.
"Ta dự tính ngày sinh là còn hai ngày, sao hiện tại liền muốn sinh?"
Tại chỗ này không có bất cứ công cụ gì, cũng không có nước nóng...
"May mà ta chuẩn bị chút đan dược."
Nàng chậm rãi thở ra một hơi, lấy ra một viên đan dược nuốt xuông, đan dược vào miệng trong nháy mắt nàng cảm nhận được khí lực lúc nãy biến mất dần khôi phục lại.
"Chi chi."
Chẳng biết lúc nào, một đám Hỏa Hồ ở bên cạnh vây quanh.
Trong lòng Bạch Nhan rất khẩn trương, vốn cho rằng đám Hỏa Hồ sẽ tổn thương nàng, ai ngờ bọn chúng chỉ vây nàng vào giữa để bảo vệ, giống như vị hộ vệ tận trung.
Yêu thú?
Bạch Nhan nhìn Hỏa Hồ, đáy mắt suy nghĩa sâu xa.
Trên đại lục, có thú bình thường, tương tự cũng tồn tại yêu thú.
Những yêu thú này có thể bị nhân loại thuần hóa để khế ước, sử dụng để chiến đấu, cũng có thể bồi dưỡng thế lực.
Làm nàng không nghĩ tới chính là, những Hảo Hồ này vì sao lại che chở nàng?
Không, phải nói là, che chở con của nàng!
Không biết có phải do tác dụng của đan dược, hài tử trong bụng đã muốn ra ngoài, lần này, Bạch Nhan hơi dùng sức, một vật gì đó mềm mềm từ cơ thể tuột ra.
Nhưng mà...
Ngay tại thời khắc hài tử chào đời, nhũng Hỏa Hồ đang vây quanh nàng trong nháy mắt lùi về sau mấy bước, quỳ rạp xuống đất, móng vuốt hướng về phía trước, như là một đám đại thần quỳ lạy trước đế vương.
Ở những địa phương mà Bạch Nhan không nhìn thấy, tất cả yêu thú trên đại lục hết thảy đều giống như Hỏa Hồ mà quỳ xuống, hướng tới vị trí của nàng triều bái.
Trời giáng dị tượng, vạn thú triều tông!
Vương giả giáng thế, thiên hạ quy nhất!
Bạch Nhan cũng mặc kệ những biến hóa bên ngoài, nàng đang bị một màn trước mắt dọa cho sợ choáng váng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...