Edit: Tiêu Tiêu
Xoạt!
Toàn viện, cuồng phong càn quét qua, bầu trời một vùng tăm tối, trong nội viện những cây cối kia đều bị nhổ tận gốc, oanh một tiếng hung hăng đánh tới phía trước Phó Bảo Vân...
Phó Bảo Vân còn chưa từ trong kinh hãi thoát ra, liền cảm giác được phía sau truyền đến một hồi đau đớn, ngay sau đó đầu trống rỗng, đã mất đi ý thức, ngã xuống đất.
Nửa ngày...
Trong nội viện cuồng phong dần dần biến mất, bầu trời lộ ra vầng sáng ban đầu.
Đế Tiểu Vân thu hồi một thân khí thế, đôi mắt to xinh đẹp cong thành một vầng trăng khuyết, sáng tỏ ngây thơ.
"Sớm ngoan ngoãn nghe lời không phải được rồi? Không nên ép ta động thủ, " khóe miệng nàng giương lên, cười tủm tỉm quét về một bên Đổng Nhược Cần còn ngu ngơ, "Ngươi tự mình đi theo ta, hay ta đánh ngất xỉu ngươi rồi khiêng đi?"
Đổng Nhược Cần bị cái nhìn này dọa đến sắc mặt trắng bệch, thưa dạ mà nói: "Ta... tự ta đi."
"Vậy ngươi còn đứng lấy làm gì? Để tẩu tử ta chờ lâu, đến lúc đó nàng chặt tay chân của các ngươi, đừng trách ta không có nhắc nhở các ngươi."
Đế Tiểu Vân nhếch miệng, nàng quét mắt nhìn Phó Bảo Vân hôn mê bất tỉnh, ghét bỏ nói: "Ngươi kéo theo nữ nhân này đi!"
...
Cách đây không lâu, sau khi Phó Bảo Vân cùng Đổng Nhược Cần rời khỏi hoàng cung, Phó Thiên Tề ngựa không dừng vó đi đến phía sau núi.
Phía sau núi chính là cấm địa hoàng cung, vì bên trong có cường giả Vương giai duy nhất trong hoàng tộc ẩn cư, ngoại trừ Phó Thiên Tề, bất kỳ người nào cũng không được bước vào phía sau núi một bước.
Lúc này, trời chiều bao phủ phía sau núi, một tòa biệt viện cao quý đột ngột đứng lặng cùng trên núi cao.
Phó Thiên Tề mới vừa đi tới biệt viện, một lão thái giám liền đem hắn dẫn vào trong nội viện.
Trong nội viện chân khí rất nồng đậm, hậu viện giả sơn trong đình, bạch bào lão giả tay thuận chấp quân cờ, một mình đánh cờ.
Hắn phảng phất không nghe thấy một trận bước nhanh vội vã, an tĩnh đem quân cờ đặt trên bàn cờ.
"Thế này là được rồi, thế cục rối rắm mấy năm hôm nay rốt cục bị ta phá mở, ha ha."
Lão giả trước kia nhíu chặt lông mày, theo cái này tiếng cười mà nới lỏng ra, trên dung nhan già nua giơ lên một ý cười, mỉm cười nhìn về nam nhân đang lẳng lặng đứng chờ phía trước.
"Thiên Tề, lần này ngươi tới tìm ta, là có chuyện gì?"
"Phụ hoàng, hoàng nhi có một việc muốn thông báo cho phụ hoàng."
Lão giả này được xưng là cường giả đệ nhất Xích Hà quốc, chính là phụ thân Phó Thiên Tề, tiên hoàng của Xích Hà quốc.
"Có phải Phó Bảo Vân lại gặp rắc rối hay không?" Phó lão khẽ cau mày, "Lúc ngươi kế vị từng đã đáp ứng ta, nếu Phó Bảo Vân không phạm phải sai lầm lớn gì, có thể nhịn được thì nhịn, nếu như nàng thực sự quá mức vô lễ, ngươi cũng chỉ có thể... cấm nàng tới hoàng cung."
Phó Thiên Tề kinh ngạc ngẩng đầu, có thể làm phụ hoàng nói ra lời này, có thể thấy được trong lòng của hắn thất vọng cực điểm với Phó Bảo Vân.
Gặp Phó Thiên Tề trầm mặc không nói, Phó lão cười khổ tiếp tục nói.
"Hoàng nhi, thực sự không được, ngươi không cần lại lo lắng nhiều như vậy, ta thiếu Kỳ phi còn cũng không có gì nhiều, sau khi ngươi kế vị, cũng một mực dung túng Kỳ gia cùng Phó Bảo Vân, quả nhiên khó khăn cho ngươi."
Năm đó, nếu không phải là hắn nhất thời mắc lỗi, Kỳ phi cũng không thể qua đời!
Vì đền bù áy náy, hắn cho Kỳ gia vô cùng vinh quang, thậm chí... Bởi vì thương hại Phó Bảo Vân tuổi còn nhỏ mất đi mẫu phi, phá lệ dung túng nàng ta, lúc này mới tạo ra cục diện hôm nay.
Nhưng đó là lỗi của hắn, không cần thiết để nhi tử đến gánh chịu.
"Phụ hoàng, " trong lòng Phó Thiên Tề có chút cảm động, "Ta tới tìm ngươi, cũng không phải là vì chuyện Phó Bảo Vân..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...