Y Hậu Khuynh Thiên

"Phốc phốc."

Hoa La đột nhiên bật cười thành tiếng, ngữ khí châm chọc và đùa cợt: "Bạch Chấn Tường, ngươi nói xem ngươi là ngốc thật hay giả ngốc đây? Chủ tử nhà ta không phân phó ta làm việc, chẳng lẽ cho ngươi làm chắc?"

"Hoa... Hoa lâu chủ, ta chỉ..."

Bạch Chấn Tường đang định giải thích vài câu, đột nhiên phản ứng kịp, hai mắt mở to vì kinh ngạc, biểu hiện chấn kinh.

"Hoa lâu chủ... Ngươi... Ngươi vừa gọi nàng là gì?"

Kỳ thực, lúc mà Tả hộ pháp gọi Hoa La là Lâu chủ, Bạch Chấn Tường nên đoán ra thân phận của Bạch Nhan rồi.

Nhưng cố tình lúc đó hắn chỉ nghĩ làm cách nào lấy lòng Hoa La nhằm gây dựng mối quan hệ, hoàn toàn quên mất xưng hô của Tả hộ pháp, trong lúc nhất thời đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng.

"Bạch Chấn Tường, hẳn là ngươi nên cảm tạ vận khí của mình, nếu không, ngươi đã sớm chết rồi."

Chủ tử muốn tra ra cái chết của Lam Nguyệt trước, hiện giờ, do bà đỡ đã chết rồi, nàng muốn điều tra thân phận nhất định cần tới Bạch gia, nếu không vì điểm này, Bạch gia đã sớm bị diệt!

Đương nhiên, Bạch Chấn Tường nhờ vận khí mà nhặt về cái mạng, nhưng hôm nay hành động của hắn, cho dù không chết cũng bị chủ tử làm cho lê lết!


Nói xong câu này, Hoa La cũng không để tâm đám người đang khiếp sợ, chậm rãi tới trước mặt Bạch Nhan, đầu gối nửa quỳ trên đất, cung kính: "Chủ tử, thuộc hạ tới chậm, xin chủ tử trách phạt!"

Bạch Nhan một thân hồng y, đứng giữa đám người, cuồng phong khẽ thổi, tạo nên một bức tranh đẹp tuyệt thế.

Con ngươi lạnh nhạt nhìn xuyên qua vẻ tái nhợt của Bạch Chấn Tường, khóe môi câu lên độ cong đầy lạnh lẽo.

Bước chân Bạch Chấn Tường lảo đảo, dùng sức dựa lưng vào cây, mới không ngã xuống.

Chỉ là tâm hắn, như bị một cây châm dữ dội đâm vào, đau đớn không ngừng.

Những ngày qua hắn hao tâm tốn sức như thế, là vì cái gì? Không phải muốn nịnh bợ Hoa La sao?

Nhưng bây giờ có kẻ nói cho hắn, nữ nhi bị hắn vứt bỏ, lại chính là chủ tử Hoa La!

Có buồn cười hay không?

Bạch Chấn Tường hối hận, tâm cũng bị nhíu tới đau, nếu sớm biết Bạch Nhan có thân phận này, bắt đầu từ ngày nàng quay về, hắn nên đỗi đãi cho thật tốt!


"Tại sao có thể như vậy?"

Trên nét mặt tái nhợt của Nam Cung Dực đầy vẻ không dám tin, hắn siết chặt nắm đấm, ánh mắt thâm trầm mà đau đớn.

Lúc nãy, khi nghe thấy Bạch Nhan là hoa khôi Phượng lâu, trong lòng hắn thấy may mắn! May mắn lựa chọn của năm đó, còn ngầm châm chọc Đế Thương muốn thú một nữ nhân ai cũng có thể lấy làm chồng.

Nhưng hiện tại... Lâu chủ Phượng Lâu tự mình nói cho thế nhân, Bạch Nhan không phải là hoa khôi, mà là chủ tử Phượng Lâu!

Đây chính là Phượng Lâu nha, tồn tại tương đương với hoàng tộc! Dựa vào cái gì mà Bạch Nhan có thể nắm giữ Phượng Lâu chứ?

Nàng dựa vào cái gì!

So với Bạch Chấn Tường hối hận và Nam Cung Dực đau lòng, người xung quanh ban đầu là chấn kinh, rồi xem thường.

"Thì ra Bạch gia vẫn chưa rõ thân phận thực sự của Bạch Nhan, đã nói nàng là hoa khôi Phượng Lâu, phi, còn nói là thân nhân của nàng, thế mà ngay cả chứng thực cũng không cần mà bêu xấu nàng rồi!"

"Khó trách tỷ đệ Bạch Nhan tuyệt tình như vậy, cho ta cái dạng thân nhân này, ta cũng không cần."

Trước đó những người này còn chỉ trích Bạch Tiêu, nhưng so với những gì Bạch Chấn Tường làm, Bạch Tiêu ngỗ nghịch bất hiếu không đáng nhắc tới.

Gặp phải dạng thân nhân này mà không ngỗ nghịch, chẳng lẽ vẫn muốn hiếu thuận hay sao?

Chuyện này nếu đổi thành người khác, cũng không làm nổi.

Nghe người xung quanh nghị luận không giấu giếm, nét mặt Bạch Chấn Tường co lại, mấy lần hắn muốn mở miệng, nhưng khi thấy dáng vẻ lạnh lùng của Bạch Nhan, tất cả đều không nói thành lời...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui