Edit: Tiêu Tiêu
"Thiếu gia..." Ngữ khí lão giả hơi bất đắc dĩ, "Lúc đại tiểu thư mất tích cũng lớn trạc tuổi nha đầu này, đó không thể nào là nàng được."
Nghe xong câu này, tâm tình nam nhân như đưa đám.
Đúng vậy, thoạt nhìn nha đầu này cũng tầm 20 tuổi, không thể là nàng được.
"Thế nhưng, nếu không phải nàng, tại sao lại giống nhau đến thế? Ngươi lập tức đi tra thân phận nha đầu này! Trong vòng một ngày đưa tới cho ta! Khụ khụ khụ!"
Muội muội đã mất tích nhiều năm như vậy, hắn tuyệt đối không thể buông một tia hi vọng nào!
Nói xong lời này, nam tử lại ho khan kịch liệt, tay hắn bụm chặt miệng, khi hắn hạ tay, hai vũng máu cực chói mắt.
"Thiếu gia..." Lòng lão giả lo lắng, "Chúng ta vẫn nên về Dược Môn thôi, chí ít Dược Môn có nhiều luyện đan sư, nhất định có thể điều trị tốt cho thiếu gia... Huống gì, Môn chủ hắn..."
Nam nhân trung niên cười khổ lắc đầu: "Bệnh trạng của ta ta rõ, mấy năm nay, vì chứng bệnh này, ta mới không rời khỏi Dược Môn, bây giờ ta đã chỉ còn hai năm tuổi thọ, nên ta chỉ muốn hai năm này sống..."
Nếu Bạch Nhan ở đây, nghe được hai chữ "Dược Môn", nhất định sẽ đoán ra thân phận của nam nhân này.
Trong đại lục, có tam đại môn phái ẩn thế.
Phân biệt là Thánh địa, Dược Môn, Phiêu Miểu tiên phủ.
Thánh địa thì đông đảo cường giả, Tiên phủ thì thần bí phi phàm, Dược Môn thì lấy luyện đan sư làm trọng.
Đồng thời, các sư phụ của nàng vốn không hợp với Dược Môn!
Đương nhiên, không hợp nhau không có nghĩa cả đời không qua lại với nhau, nhưng Dược Môn khá cao ngạo, dù cho thực lực không bằng thánh địa, nhưng thuật luyện đan đã trấn áp thánh địa một bậc.
Mỗi lần đan dược sư tụ họp, các sư phụ đều rất tức giận, hơn nữa còn thề nhất định phải nhận một đệ tử có thiên phú luyện đan cao, hung hăng khiến bọn họ xấu mặt.
Thế nên, mới có sự tồn tại của Bạch Nhan...
"Khụ khụ!" Nam tử trung niên tiếp tục ho khan, thân thể của hắn yếu không thể ra gió, giống như lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay.
Lão giả vội lấy ra một viên đan dược, mặt ủ chau mày nói: "Thiếu gia, người vẫn nên ăn đan dược vào, ít ra có thể..."
Lời hắn còn chưa dứt, nam nhân đã đẩy tay lão giả ra, khóe miệng cười nhạt: "Như ta mà nói, còn sống không phải là còn khổ sao? Nếu có thể chết sớm thì đã tốt hơn."
"Thiếu gia, tiểu thư mất tích, người lại như vậy, chẳng phải Môn chủ sẽ khổ cả đời sao? Với lại, người còn chưa tìm được tiểu thư..."
Lão giả đau khổ khuyên nhủ.
Cơ thể nam nhân trung niên run lên: "Đúng rồi, ta còn chưa tìm được nàng, làm sao có thể chết được, Cổ lão, đưa đan dược cho ta, ta sống nhiều hơn một ngày, có lẽ... sẽ có cơ hội nhìn thấy nàng."
Quan trọng hơn, nha đầu kia... có lẽ có quan hệ với nàng?
...
Chuyện ở đó, Bạch Nhan đương nhiên không biết.
Lúc nàng chạy tới chỗ Bạch Tiêu, đã thấy Bạch Chấn Tường đánh nhau với Tả hộ pháp.
"Tỷ."
Bạch Tiêu nhìn thấy Bạch Nhan, hai mắt sáng lên.
"Tiêu Nhi, ta đến muộn, ngươi không sao chứ?"
Bạch Nhan ảo não nói.
Trước đó Hữu hộ pháp tới tìm nàng, đúng lúc Hoa La nói với nàng, người duy nhất biết được chân tướng là bà đỡ kia đã chết rồi, nàng nóng lòng tìm kiếm chân tướng, vì thế, Hữu hộ pháp mới không tìm được nàng trong cổ trạch.
Vừa nghĩ đến bà đỡ chẳng hiểu sao lại chết, thêm Bạch Tiêu bị người đánh, lòng nàng toát lên lửa giận hừng hực, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Bạch Chấn Tường đang giao chiến với Tả hộ pháp.
"Cao Nghĩa, tránh ra!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...