Edit: Tiêu Tiêu
"Ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Nhìn dáng vẻ phẫn nộ của Vu Phi, Vu Dung vội vàng hỏi.
"Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ta ư!" Vu Phi giận run, "Ngươi xem một chút Bạch gia các ngươi dạy dỗ nhi tử tốt thế nào, đã trộm đan dược của Bạch gia, còn đưa cho người ngoài dùng, ta tốt bụng khuyên bảo hắn đừng lãng phí, vậy mà hắn lại không nghe!"
Vu Dung sững sờ, tình huống của Bạch gia nàng rất rõ, làm sao có đan dược được?
Nhưng, sau khi liếc sang vẻ mặt lạnh lùng của Bạch Tiêu, đột nhiên quyết định, nói: "Bạch Tiêu, thì ra là ngươi đã trộm đan dược của Bạch gia chúng ta, còn không mau giao ra đây!"
Bạch Chấn Tường cũng là một dáng vẻ thương tâm đau đớn: "Tiêu Nhi, vi phụ không nghĩ đến ngươi lại là loại người này, ngươi trộm đan dược Bạch gia, hại Bạch gia vì trả đồ cưới cho nương ngươi mà ghi nợ khắp nơi! Ngươi lại đưa đan dược này cho người ngoài, tại sao ngươi có thể bất hiếu như thế?"
Mặc kệ số đan dược này Bạch Tiêu lấy được ở đâu, nhưng số đan dược này cho Bạch Tiêu là lãng phí, cho dù là Bạch Chỉ, hay đứa bé chưa chào đời trong bụng Vu Dung, đều cần đan dược hơn.
Giờ phút này, trên đường xá đã tụ tập rất đông người qua đường.
Nếu như chỉ có Vu Dung xen vào, sẽ không có bao nhiêu người tin tưởng.
Nhưng hôm nay ngay cả Bạch Chấn Tường cũng nói như thế, sao có thể là giả đây? Thân là phụ thân, sao có thể oan uổng con của mình.
Vì thế, trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Bạch Tiêu tràn ngập xem thường.
Nhìn đám người xung quanh chỉ trỏ, Bạch Tiêu cười lạnh: "Ngươi nói ta trộm đan dược Bạch gia, vậy ta có thể hỏi ngươi, Bạch gia đã mất đan dược gì không?"
"Là..." Bạch Chấn Tường ngây người, nhíu mày trầm ngâm hồi lâu, vừa định mở miệng, giọng nói lạnh lùng của Bạch Tiêu lại truyền tới.
"Có phải Nhị phẩm Chân Nguyên đan hay không?"
Mắt Vu Dung sáng lên, vội nói: "Đúng đúng, chính là Nhị phẩm Chân Nguyên đan, số đan dược này là chuẩn bị cho Chỉ Nhi, nàng đã tới Hoàng giai cao giai, đúng lúc cần Nhị phẩm Chân Nguyên đan, nhưng sau đó Chân Nguyên đan đã bị trộm mất, không nghĩ tới là do ngươi trộm."
"Trừ Chân Nguyên đan còn có đan dược gì không?Nếu ngươi có thể nói được tên đan dược, ta lập tức thừa nhận trộm đan dược Bạch gia." Trong mắt Bạch Tiêu lạnh lẽo, hỏi tiếp.
Vu Dung sững sờ, chẳng lẽ ngoại trừ Chân Nguyên đan còn có đan dược nào khác sao?
Không!
Nhất định không có chuyện này!
Bạch Tiêu có vận khí tốt cầm Chân Nguyên đan đã không dễ, làm sao có thể có đan dược khác được?
Trong lòng Vu Phi cuống quýt, muốn mở miệng, lại phát hiện ra có một cỗ áp bách đè lên người hắn, khiến hắn không thể nói được.
Vu Dung không thấy Vu Phi ra hiệu bằng ánh mắt, cười lạnh nói: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn trộm đan dược khác à? Nhanh đưa Chân Nguyên đan giao ra đây!"
Bạch Tiêu cười.
Đám quần chúng xung quanh nhìn Vu Dung với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Nhưng, Vu Dung vẫn không biết chuyện gì xảy ra, như cũ nói ra những lý lẽ hùng hồn: "Bạch Tiêu, ta đối xử với ngươi như con ruột, ngươi muốn đan dược gì có thể nói với ta, cần gì phải đi trộm chứ? Ta cũng không phải loại người hẹp hòi, thế này đi, ngươi trả Chân Nguyên đan lại cho ta, ta sẽ giữ lại cho ngươi một viên."
Nàng cao ngạo nâng cằm, giọng điệu như đang bố thí.
Cuối cùng Vu Phi đã có thể nói chuyện, vội vàng lên tiếng: "Muội muội, đan dược trong tay tên tiện chủng Bạch Tiêu không phải Chân Nguyên đan, mà là đan dược dùng để trị thương..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...