Edit: Tiêu Tiêu
Bạch Nhan ngẩn người, kinh ngạc nhìn Bạch Chấn Tường.
Nàng vốn cho rằng Bạch Chấn Tường chỉ không muốn trả đồ cưới thôi, không nghĩ tới dã tâm lại lớn đến thế...
Chậc chậc, Đế Thương khủng bố như vậy còn là nam nhân giảo hoạt, đâu thể tùy tiện tính kế được?
Trông thấy Bạch Nhan không nói gì, Bạch Chấn Tường tưởng nàng đã bị hắn dọa sợ, khóe môi gợi lên độ cong đắc ý: "Bạch Nhan, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, ta sẽ thay ngươi giữ bí mật này."
Bạch Nhan nhìn Bạch Chấn Tường dương dương tự đắc, bất chợt bật cười thành tiếng: "Ngươi muốn nói gì cứ việc nói, nhưng, đồ cưới và đan dược, đều phải trả đủ, thiếu một phần, ta sẽ khiến thực lực của ngươi thụt lùi về lúc trước."
Bạch Chấn Tường đã muốn tìm chết, vậy tại sao nàng phải ngăn cản hắn? Ngược lại nàng muốn xem xem, hắn dùng cách gì để tìm chết trước mặt Đế Thương.
Vẻ mặt tươi cười của Bạch Chấn Tường cứng đờ, không dám tin nhìn Bạch Nhan: "Ngươi thật sự không sợ ta nói ra bí mật này?"
Nữ nhân này luôn muốn câu dẫn Đế Thương, không có chuyện không sợ, có lẽ nàng chỉ giả vờ trấn định mà thôi.
"Ngươi tự mình cút, hay để ta cho người đưa ngươi ra ngoài?"
Hai tay Bạch Nhan gối đầu nhìn Bạch Chấn Tường, khóe môi gợi lên độ cong đầy xem thường, dường như không đem lời của Bạch Chấn Tường để trong lòng.
"Bạch Nhan, ngươi---"
"Thời gian ba ngày, đưa đan dược của nương ta trả lại, nếu không, thực lực của ngươi muốn phế rồi!" Bạch Nhan đặt tay xuống, cười nhẹ, "Người tới, tiễn khách! À, đúng rồi, bộ y phục mà ngươi đang mặc đoán chừng cũng là dùng đồ cưới của nương ta mà mua, nhất định phải để lại cho ta."
Lời vừa nói xong, có mấy người lặng lẽ xuất hiện.
Nói là đưa, thực chất là ném Bạch Chấn Tường ra ngoài, còn lột sạch y phục của hắn, để hắn trần truồng ném ra đường cái.
Không phải Bạch Chấn Tường không phản kháng, nhưng hắn phát hiện ra, mỗi người này đều có thực lực Thiên giai.
Từ khi nào mà hoa khôi Phượng Lâu lại được những Thiên giai này bảo hộ? Những Thiên giai này nếu rời khỏi Phượng Lâu, đến địa phương nào cũng sẽ là cường giả xưng bá.
Nhưng bây giờ nhiều người như thế, chỉ để bảo hộ cho một hoa khôi?
Bạch Chấn Tường không kịp nghĩ nhiều, liền cảm nhận xung quanh có người vây xem, hắn vội dùng tay che mặt, bước chân vội vã, sợ những người này nhận ra hắn...
Đáng tiếc, tại Lưu Hỏa quốc Bạch Chấn Tường cũng có tiếng, hắn vừa xuất hiện ngoài cổ trạch, đã có người nhận ra, đến mức thanh danh của hắn càng nổi, chẳng qua là xú danh thôi.
...
Trong cổ trạch, Bạch Nhan nhìn chằm chằm hướng Bạch Chấn Tường đi, khẽ nhấp một ngụm trà.
Hoa La không biết xuất hiện từ khi nào, nàng trầm mặc nửa ngày, hỏi: "Chủ tử, cứ thế mà thả hắn đi sao?"
Bạch Nhan nhếch môi: "Tự hắn tìm chết, tại sao ta phải cản hắn?"
"Chủ tử, Sở Nương bên kia vì chuyện của tiểu chủ tử, không còn cách thân cận với Vu Dung nữa, đã như vậy, thuộc hạ cho rằng chủ tử không cần giấu giếm thân phận nữa."
Ngay từ đầu Bạch Nhan chưa dùng đến thân phận trong Phượng Lâu, chính là để Sở Nương tiếp cận Vu Dung, nhưng bây giờ đã bại lộ rồi, vậy không cần phải giấu nữa.
Bạch Nhan trầm ngâm nửa ngày, hỏi: "Phía Sở nương tra được gì không?"
"Tin tức đã tra ra một ít, nhưng chưa đủ để xác định, " Hoa La nhìn Bạch Nhan, gương mặt yêu mị xuất hiện chút ý nghĩ sâu xa, "Theo như bà đỡ của Lam Nguyệt phu nhân năm đó nói, Lam Nguyệt phu nhân từng sinh một tử thai..."
Chén trà trong tay Bạch Nhan chợt buông lỏng, từ lòng bàn tay tuột xuống, lạch cạch một tiếng rơi xuống đất, vỡ thành mảnh nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...