Lúc này trên tay Algol là một cái phiền toái không thể tránh khỏi, sau nửa ngày vội vàng bôn ba chạy đi mới nhận ra bắt sai người, cho dù hiện tại hắn đem người trả về cho Izumin, người ta cũng không còn tín nhiệm.
Hắn làm lưu manh cũng là lưu manh hơn người, hơn nữa lưu manh này lại là vua một nước, rất có văn hóa, hắn quyết định rất nhanh thừa dịp trời còn chưa tối lệnh cho toàn quân chỉnh đốn nghỉ ngơi, kiểm kê nhân số.
Algol cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chờ Izumin tìm đến tính sổ, nếu hắn thực sự cướp đi Ynanna, Izumin có lẽ chỉ buồn một chút, nhiều lắm về sau thời điểm có chuyện cầu Hittite sẽ bị gây khó dễ một chút, nhưng không ảnh hưởng đến đại cục. Nhưng cố tình trên lưng ngựa của hắn là thần nữ ngực phẳng đã làm cho vài cái cường quốc gà bay chó sủa, như vậy hắn phải chuẩn bị thật tốt để tiếp đón địch quốc.
Algol thật đúng là một người kiêu hùng, cứ như vậy trong nháy mắt đã hạ quyết tâm đánh một trận ác liệt. Phải biết rằng những thứ lợi hại như ngựa này là độc quyền của Tây Á, mặc dù ở Cappadocia nơi Ynanna xuyên qua một ngàn năm sau tại Ba Tư đế quốc cũng bắt đầu nuôi ngựa, nhưng ngựa dưới thân Algol bất luận thế nào cũng không chạy nhanh hơn của Izumin, Hittite quân đội đuổi tới chỉ là vấn đề thời gian.
Thay vì ăn nói khép nép xin lỗi, không bằng tự tìm cách cứu mình, thuận tiện tìm chút lợi ích. Hắn chọn một khe núi nhỏ hẹp mà dài để hạ trại, để 500 binh lính trong đội ngũ đóng quân ở đầu sườn núi, dàn trận cầm cung tiễn trong tay sẵn sàng đón địch, những người còn lại thì hỗ trợ nhau hạ trại và nhàn nhã nướng thịt thỏ hoang ăn.
Carol bị Algol ném lên trên một bãi cỏ ở bên cạnh, quần áo rách nát, nhất là làn váy đã bị Algol xé rách, chỉ có thể che khuất nửa mông. Cũng may sắc trời đã dần tối, binh lính bên ngoài không nhìn thấy, nàng mới không phải rơi vào tình trạng đáng xấu hổ một miếng thịt trăm người để mắt.
Algol đem hai tay nàng trói lại, một đầu khác của dây thừng cột trên tay mình, thảnh thơi cắt thịt thỏ hoang ăn. Jamari là sủng phi của Algol vương, may mắn được chia cho một phần chân thỏ, nhưng nàng cảm thấy đây không phải là sự sủng ái mà người ta thèm muốn, mà có lẽ là Ashur vương thưởng cho nàng bữa tối cuối cùng.
Lúc này đại thần luôn hầu hạ bên người lên tiếng khuyên Algol “Vương thượng, chúng ta nếu tiếp tục đi tới, Izumin vương tử cũng không hẳn là đuổi kịp chúng ta.”
Algol “phốc” phun ra một khúc xương, nghiến răng thuận miệng nói “Nếu đã đắc tội, vậy thì dứt khoát đắc tội đến cùng, nữ nhi sông Nile thế nhưng là một con tin rất tốt, cho dù lúc này Pharaoh Ai Cập Menfuisu có đứng trước mặt ta, cũng phải ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, ha ha ha..”
Một câu nói trong lúc vô ý này lại cho hắn một ý tưởng thật lớn, nếu minh ước cùng Hittite đã không thể cứu vãn, vậy Izumin vương tử chính là một kẻ địch đáng gờm. Mà với nữ nhi sông Nile trong tay, còn sợ không đối phó được Ai Cập sao. Bản thân hắn một mình phải đối phó hai quốc, một hòn đá ném hai con chim, quả thực chính là người tài năng duy nhất từ lúc khai thiên lập địa tới nay!
Hắn đảo mắt vài vòng, vươn lưỡi liếm liếm khóe miệng dính đầy dầu mỡ, nhìn Jamari đang cảm thấy vô cùng mỹ mãn cắn khối thịt trên tay, cười hì hì hỏi “Ái phi, ta có một nhiệm vụ giao cho ngươi, không biết ngươi có thể có tự tin vì Ashur ta mà cống hiến sức lực?”
Jamari giật mình sửng sốt, lập tức khôi phục vẻ mặt tận tâm phục vụ bật cười nói “Vương thượng, ngài cứ việc phân phó, bản thân Jamari không có sở trường gì, chỉ có tấm thân này tạo niềm vui thú cho ngài là có thể dùng.”
Algol cười ha hả, ánh mắt hắn rất tốt, nữ nhân này cũng rất biết điều, nếu không phải nàng thân phận thấp kém, không thể giúp hắn thu về lãnh thổ hay tài phú này nọ thực sự có ích, thì để nàng làm chính phi cũng không phải là không có khả năng.
Hắn không đè nén cười phá lên, âm thanh như dã thú vang vọng trong sơn cốc, làm Carol ở bên cạnh sợ tới mức rụt người lùi ra xa, nhưng là Algol chỉ việc kéo kéo cổ tay, liền dễ dàng tha nàng trở lại.
Sau một lúc lâu, Algol cười đủ, mới cười đáng khinh nói “Ta chỉ là để ái phi thực hiện lời hứa của mình mà thôi, đợi lát nữa ta cấp cho người bảy con ngựa cái cùng hai người cải trang người hầu, ngươi lấy danh nghĩa nghệ nhân lữ hành tiến đến Ai Cập. Chỉ cần ngươi nói biết tung tích của nữ nhi sông Nile, Ai Cập chắc chắn sẽ tôn ngươi làm thượng khách, việc của ngươi là phải mang Pharaoh Ai Cập Menfuisu dẫn đến Ashur, về phần thân thể này của ngươi, nếu có thể làm Menfuisu thích, đó là bản lĩnh của ngươi, ngươi liền đem hắn cưỡi hết lần này đến lần khác đi!”
Lời Algol vừa dứt, những người xung quanh đều nở nụ cười, Carol trong lòng vô cùng khẩn trương, Ashur là quốc gia sẽ xưng bá Tây Á trong tương lai, nhưng bọn họ sở dĩ có danh tiếng trong lịch sử không phải vì bọn họ sáng tạo ra nền văn minh huy hoàng hay để lại văn hóa sáng lạn gì, mà là sự tàn bạo khát máu của người Ashur khiến người ta vốn biết rõ nhưng vẫn không thể tưởng tượng nổi, nhưng nàng lại không có cách nào thông báo cho Menfuisu phải cẩn thận, mà nàng hiện tại bị vây hãm trong tay Algol vương, Menfuisu nếu không đến cứu nàng thì nàng còn biết trong cậy vào ai?
Jamari vẻ mặt cứng đờ, nhưng lập tức lại đem lợi hại trong đó suy tính rõ ràng, Algol nói không sai, vương thất Ai Cập nhất định sẽ không bạc đãi nàng, nhưng nàng cũng không có được lợi ích gì, nữ nhân một thân một mình mạo hiểm đi đến quốc gia khác, nào có thể làm một vụ mua bán lỗ vốn như vậy?
Nàng ở giữa đám nam nhân bỗng tà mị cười rộ lên, nâng mông đứng lên kéo kéo hồng sa trên người “Vương thượng đã yêu cầu, Jamari tất nhiên là muôn lần chết cũng không chối từ. Nhưng mà…”
Algol biết Jamari là một nữ nhân thông minh lại thiết thực, nàng bầu bạn bên cạnh mấy năm, cũng có một chút cảm tình, ở trên giường cũng vô cùng hòa hợp. Dùng lời của 3000 năm sau mà nói, chính là một đôi trời sinh, làm nam nhân khẳng định muốn ra vẻ hào phóng, vì thế hắn ung dung hỏi “Nói đi, ngươi muốn gì?”
“Người ta vì vương thượng cái gì cũng nguyện làm..” Jamari làm nũng tựa vào trước ngực Algol “Nhưng mà, sau khi ta thành sự trở về, còn phiền ngài lập ta làm vương phi của ngài.”
Algol sửng sốt, rồi chợt cười ha hả, ngay tại lúc Jamari cho rằng hắn muốn cười nhạo bản thân không biết tự lượng sức mình, không nghĩ tới Algol lại nâng cằm nàng lên, một bộ dạng không hề bị mạo phạm nhe răng cười “Được, ta đáp ứng ngươi Jamari, sau khi xong chuyện ngươi chính là vương phi của Ashur ta.”
Jamari nhận được hứa hẹn, người cổ đại rất trọng lời hứa, ít nhất còn có hơn trăm tên binh lính đang vây quanh bên ngoài làm chứng cho nàng, nàng yên lòng, cũng tốt bụng nhắc nhỡ, chỉ chỉ thần nữ ngực phẳng đã từng làm nàng vô cùng hâm mộ cuối cùng lại thất vọng kia cười nói “Vương thượng, tuy rằng hiện tại nói chuyện phiếm, nhưng mà Jamari sắp sửa khởi hành, tiếp đây dọc đường đi không có nữ nhân bồi người, người vẫn là mau động thủ đi.”
Này thật đúng là vị vương phi tương lai thiện lương thấu hiểu lòng người, Algol vỗ mông nàng vài cái, vừa mạnh vừa nắn bóp, rồi nói “Mau đi, nếu để Izumin tới, ngươi có lẽ sẽ không đi được.”
Jamari lắc lắc mông rời đi dần khuất trong màn đêm, Algol thở dài, nghĩ đến đề nghị của Jamari, đương nhiên cũng hợp với ý định của hắn, chính là xử lý Carol, hiện tại không phải là thời điểm so xem quốc gia ai giàu có, binh lực lớn mạnh hơn, mà là vị huynh đệ dưới khố ai nhanh hơn mạnh mẽ hơn.
Algol thật sự không hiểu được Menfuisu, chẳng những công khai xa lánh tỷ tỷ ruột Asisu, dành hết sủng ái cho ả chim trĩ ngực phẳng này, còn để cho ả chim trĩ này nơi nơi gây họa, hắn ta nếu như sớm đem cái mặt hàng không ngực không mông này ăn vào miệng, sẽ không có những chuyện như hôm nay.
Nhưng so với Menfuisu, Algol lại càng nhìn không thấu Izumin. Hắn còn đang tơ tưởng đến yêu nữ hoạt chúng tương lai bên người Izumin đây, hắn nhìn thôi cũng biết sau khi trưởng thành nàng sẽ trở thành mỹ nhân tuyệt sắc cả trong lẫn ngoài, mà Izumin lại cố tình không hề động đến. Hiện tại hắn lại biết tiểu tử Izumin này đã đem ả chim trĩ vụng trộm giấu trong lều trại từ lâu, thế nhưng cũng không nắm chắc cơ hội làm người thưởng thức đầu tiên, Algol thật sự không biết vị vương tử “anh minh cơ trí” này đang nghĩ gì.
Sẽ không phải là Izumin thích nam nhân chứ? Algol nghĩ mà rùng mình, dù rằng hắn ta mĩ mạo như nữ tử, thì Ashur vương vĩ đại của chúng ta cũng không có hứng thú.
Nếu như thứ dưới khố Hittite vương tử và Ai Cập vương đều vô lực, vậy cũng không cần Algol hắn sớm xuất ra pháp bảo của bản thân.
Hắn lệnh cho nhóm binh lính thủ vệ lui ra ngoài, chỉ chừa một gã người hầu lưu lại hầu hạ, rồi níu chặt đoạn dây thừng trong tay, chậm rãi kéo Carol đến bên người. Carol theo bản năng thấy nguy hiểm tới gần, liền mở miệng cự tuyệt “Algol vương, ta là vương phi của Menfuisu, ngươi không thể đối với ta như vậy, ngươi thả ta ra, ngươi mau… mau thả ta ra!”
Algol làm sao có thể chiều theo ý nàng, mắt thấy bản thân không có sức phản kháng, Carol sợ tới mức nước mắt chảy ròng ròng, hai chân phát run, cả người ngã trên đất, nhưng vẫn không ngừng bị Algol kéo đến bên người.
Carol rốt cuộc không thể tiếp tục làm một người văn minh chỉ có thể dùng đạo lý để xin tha, bắt đầu gào lên “Algol, ngươi ti bỉ, ngươi vô sỉ, Menfuisu, mau cứu ta!!”
Tiếng kêu cứu thê lương của nàng quanh quẩn trong sơn cốc, đáng tiếc không có ai giúp nàng ngăn cản tên lưu manh đang hành hung. Algol hắn không phải Izumin, nghe nàng kêu gào sẽ phiền đến trán nổi gân xanh, gân xanh hổ thẹn của Algol hắn đã sớm vứt vào sông Tigris.
Hắn đem Carol kéo đến bên người, lấy chân đá một cái, liền đạp nàng ngưỡng mặt lên trời, xoay người đè lên.
Algol nhìn nhìn mái tóc hoàng kim cùng đôi mắt xanh lam của nàng, tỏ vẻ mấy thứ này không khơi dậy được tình thú của hắn. Sau đó hắn kéo mở đai lưng Carol, đem toàn bộ y phục của nàng lột ra, hai đôi gò bồng nho nhỏ vì sợ hãi mả run run, Algol nhéo hai cái, thô lỗ lưu lại dấu tay tím xanh, vẫn không có hứng thú.
Hắn đành phải đem tầm mắt tiếp tục dời xuống, chuyển đến nơi hắn đã từng thể nghiệm qua, bờ mông so với ngực không có mấy lượng thịt kia, ngay cả sờ cũng không muốn, đã đem hai chân Carol tách ra, sức lực của hắn hơi lớn, cơ hồ đem chân nàng kéo thành một đường thẳng.
Dây chằng của Carol cũng giống như người thường, bị kéo thành hình chữ nhất khiến nàng đau gào to một tiếng. Gió đêm trong sơn cốc thổi qua, thổi lay bộ lông mao màu vàng mềm mại, khiến khe hở hẹp phấn nộn dần dần hiện ra, chỉ có nơi mềm mại bị bại lộ cuối cùng này mới khiến cho Algol có chút hứng thú nho nhỏ.
Carol vừa gấp vừa thẹn, liền mạng muốn khép lại hai chân, nhưng lại chỉ có thể kẹp chặt thắt lưng Algol, hai tay đang bị buộc, hoàn toàn không thể giãy dụa, dù nàng kêu gào thảm thiết cũng không có ai phản ứng, chỉ còn chờ bị một cây gậy đi vào.
Kỳ thực Algol rất muốn mắng chửi người, bởi vì cái dạng này vô cùng nhạt nhẽo thật sự không khơi dậy được dục vọng của hắn, bên dưới thân còn nửa cứng nửa mềm không thể tưởng tượng. Hắn thấp giọng rũa vài câu, nhấc lên vạt áo của bản thân hoạt động một chút, đợi đến khi vật dưới khố đã có thể đấu tranh anh dũng, liền di chuyển mông hướng tới phía trước.
Nhưng Carol lại quá mức khẩn trương, vóc người lại nhỏ bé, mặc dù Algol có dùng trường thương của bản thân đâm vào chính xác, cũng không thể vào được, bởi vì khe hẹp của Carol vô cùng khô ráp không hề mềm mại làm hắn phát đau.
“Mẹ nó, còn muốn lão tử hầu hạ!” hắn tức mắng một câu, có chút khó chịu đưa một ngón tay đi vào cọ xát một chút, trong hậu cung hắn đều là các yêu tinh thuần thục, có khi nào cần chính hắn ra tay, từ năm mười hai tuổi hắn khai trai, những nữ nhân hắn từng thưởng qua có ai mà không có công phu rất cao? Bất quá tuy rằng Algol chưa từng hầu hạ nữ nhân, nhưng lại vạn phần am hiểu thân thể nữ nhân.
Ngón tay hắn cũng không đi sâu vào, chỉ dùng sức đè vào đệm thịt ở vị trí khoảng hai đốt ngón tay một chút, ngón cái ở ngoài vẽ loạn, lập tức giống như nhà địa chất học kinh nghiệm phong phú, đem thiếu nữ thánh khiết đả thông thành công.
Algol cười ác ý, rút ra ngón tay dính chút dịch ẩm ướt, đưa đến trước mặt Carol đùa cợt nói “Thần nữ thì đã sao? Gặp phải vật dưới khố nam nhan, không phải liền trở thành kỹ nữ sao? Ta không hiểu người Ai Cập nghĩ sao, nhưng những nữ tư tế hầu hạ nam nhân trong thần miếu Ishtar đều được gọi là thần nữ!”
Tiếng khóc của Carol không lớn, tựa như một con mèo suy yếu đang rên rỉ, nhưng ở trong màn đêm yên tĩnh lại giống như tiếng sấm. Hơn nữa âm thanh đó đã sớm không phải là những câu kêu cứu thê lương, mà giống như nữ nhân trong lúc hoan ái kêu lên những tiếng rên rỉ nho nhỏ, mà nhóm binh lính nghiêm chỉnh đã hơn nửa tháng chưa được thưởng thức nữ nhân nghe được, cũng không ai dám đi quấy rầy thịnh yến của vương thượng.
Izumin mang theo một trăm tên quân tiên phong sớm đã ẩn nấp trong những bụi cỏ gần sơn cốc, nghe được tiếng khóc rên rỉ của Carol mặt hắn liền trở nên xanh mét, cho dù là thiếu niên ngây ngô, cũng nghe ra được trong thanh âm kia có điều không bình thường, không biết là nữ nhân này đang cầu người cứu hay là cầu nam nhân tới lấp đầy chỗ trống của nàng.
Ngay tại lúc chỉ mành treo chuông, người Hittite phát ra một tràn cười to, bao vây doanh địa của người Ashur, Algol bĩu môi, liền cứ vậy đứng thẳng người lên, đem vật dưới khố tím đen to lớn đang ngẩng cao đầu diễu võ dương oai lộ ra, mà Carol cả người lỏa thể nằm dưới ánh lửa, giống như một con bạch xà triển lộ làn dan bóng mượt, nhưng lại mị hoặc làm cho người ta buồn nôn.
Izumin tiến lên, nhíu mày không nhìn tới nữ hài “thông minh đáng yêu” kia, mà cầm hắc thiết bảo kiếm chỉa thẳng trước mặt Algol “Lưu lại nữ nhi sông Nile toàn vẹn, chuyện tối nay liền coi như chưa từng xảy ra, hiệp ước đồng minh của hai quốc cũng sẽ không bị phá vỡ.”
Algol lại không hề sợ hắn, hắn ta nhặt lên bội kiếm của mình liền hướng trên mông Carol đang nằm sấp tạo một lằn tơ máu “Izumin vương tử, ngươi mau buông kiếm, bằng không ta sẽ khiến cho nữ nhân không ngực không mông này vĩnh viễn không ngực không mông!”
Tên này thật sự ti bỉ đến cực điểm, nhưng Izumin lại không có cách nào, hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt lại, do dự một chút, liền thong dong ném xuống hắc thiết bảo kiếm, lại ngay trong nháy mắt lúc Algol dời tầm mắt, lấy tốc độ không ngờ tiến đến, ý định tóm lấy đao ở thắt lưng một chiêu chế ngự Ashur vương.
Đây là thời khắc hai vương giả so tâm trí và vũ lực, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn Izumin và Algol trước mặt, Ashur không người nào là không khẩn trương lo lắng cho vương thượng của mình, Algol mặc dù thân thủ không kém, nhưng tuyệt đối không phải cao thủ đứng đầu, lại tập kích nên phần thắng không lớn, thời gian ở giờ khắc này phảng phất như bị ngưng trệ.
Kết quả, lại nghe Algol phát ra một trận cười to “Izumin à Izumin, ngươi thế mà tay không ra trận, khó trách ở bên dưới khố cũng không có kiếm, không thể thượng nữ nhân. Thật sự là cười chết bổn vương, cười đến lão tử muốn rụng rời tay chân!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...