Tất cả mọi người đều phải hâm mộ số mệnh thằng nhãi này thực sự là quá tốt, tin tức của Vương Bác Hùng tương đối là linh thông, chuyện lần trước mấy nhi tử nhà bí thư tỉnh ủy Cố Duẫn Tri tới Thanh Thai sơn du lịch tuy rằng thập phần bí ẩn, thế nhưng hắn vẫn nghe phong thanh được chút ít. Dù gì thì hắn cũng là bí thư Đảng ủy xã Hắc Sơn Tử, lại đã công tác tại cơ sở nhiều năm như vậy, có căn cơ thâm sâu cũng không có gì là lạ. Lúc hơi ngà ngà say, Vương Bác Hùng liền nhắc tới chuyện này.
Trương Dương cũng không có phủ nhận, hắn gật đầu: “Ta cùng Cố Minh Kiện là huynh đệ, cũng vài lần tới nhà Cố bí thư chơi nên đối với bí thư cũng có chút quen biết.” Ngữ khí của hắn tuy rằng hời hợt, nhưng trong lòng mấy người nghe đã bắt đầu cảm thấy kính nể, cùng công tử nhà bí thư tỉnh ủy là huynh đệ, nói cách khác là tình cảm của hắn cùng Cố Minh Kiện cũng thân thiết như quan hệ của bọn họ ở đây. Vừa rồi hắn lại hợp tác với Cố Giai Đồng – thiên kim đại tiểu thư của Cố bí thư, điều này càng khẳng định quan hệ giữa hắn và Cố gia khá là mật thiết.
Vương Bác Hùng đối với khốn cảnh lúc trước của Trương Dương cực kì rõ ràng, toàn Xuân Dương không ai không biết bí thư huyện ủy Dương Thủ Nghĩa rõ ràng làm nhắm vào hắn, mà Tần Thanh cùng Dương Thủ Nghĩa trở mặt cũng là vì chuyện này. Tối hậu Trương Dương được chỉ định tới văn phòng đại diện huyện tại Bắc Kinh, cái này được coi là kết quả thỏa hiệp song phương giữa hai thế lực, với thân phận hiện tại của Trương Dương mà nói, không ai coi chuyến này là lưu đày cả, thế nhưng trong lòng Trương Dương thủy chung vẫn coi là như vậy
Khương Lượng nâng chén rượu nói: “Chủ nhiệm văn phòng đại diện huyện rõ ràng là một cái chức béo bở. Không chịu ai quản thúc, tiêu diêu tự tại, tất cả một mình ngươi định đoạt, so với ở Xuân Dương thì tốt hơn nhiều.”
Triệu Tân Vĩ cũng nâng chén rượu nói: “Ở văn phòng tại Bắc Kinh độ hơn hai năm, sau đó khỏi cần về Xuân Dương, lúc ấy chắc có lẽ đã thành cán bộ cấp tỉnh rồi.”
Vương Bác Hùng cười nói: “Chỗ của các ngươi cũng là những chỗ rất tốt đấy, bất quá ta xem tương lại đối với Trương Dương thì chẳng là gì.”
Trương Dương nâng chén rượu nên cười nói: “Mấy lão cả các người đừng có lấy ta ra làm trò cười nữa, hiện tại cũng chỉ là một phụ cấp cán bộ thôi, làm sao có thể so sánh với các người được chứ.”
Tất cả mọi người đều bật cười lớn, cùng nhau cạn chén, Vương Bác Hùng nói: “Nói đến chuyện thành tích, ta mới nhớ tới một việc, gần đây công tác khai thác du lịch ở Thanh Thai sơn hình như bị tạm dừng, nghe nói là tài chính không ổn, các hạng mục phải ngừng tiến hành, lão bách tính kêu ca rất nhiều. Trương Dương, ngươi có nghe tin này hay chưa?”
Trương Dương lắc đầu, hắn cũng là vừa mới nghe được chuyện này từ chỗ Lý Trường Vũ, thế nhưng thật không ngờ là sự việc phát triển nghiêm trọng tới mức như thế này. Từ khi hắn ly khai khỏi ban đầu tư – sở thương mại, liên hệ với An gia cũng ít đi nhiều, đương nhiên nhiều sự tình sẽ không nắm được.”
Đang nói chuyện thì điện thoại của hắn đổ chuông, lấy máy ra nhìn thì thấy là số của Cố Giai Đồng gọi tới, hắn liền bắt máy cười nói: “Giai Đồng tỷ! Có việc gì thế?”
“Trương Dương, ta tới Đông Giang rồi!” Cố Giai Đồng và Trương Dương ly khai Bắc Kinh cùng lúc, bất quá đích đến thì khác nhau, nàng dừng lại một chút rồi nói: “Ngươi xong xuôi công việc ở Xuân Dương cũng không cần vội quay trở lại Bắc Kinh ngay. Tới Đông Giang một chuyến, ta cùng ngươi đi khảo sát qua mấy nhà hàng, tranh thủ bàn bạc thêm về công việc.”
“Được! Vậy khoảng ngày kia ta sẽ tới Đông Giang!”
“Còn nữa! Muội muội gần đây chân lại đau, ngươi khám lại cho nó một chút.”
Lúc Trương Dương cùng Cố Giai Đồng nói chuyện, mỗi người ở đây đều trầm mặc xuống một chút, bọn họ đều đoán được người gọi điện tới là ai, ánh mắt nhìn Trương Dương lại càng trở lên hâm mộ và ao ước. Trong đó nhất là Ngưu Văn Cường, tiểu từ này trong lòng đối với Trương Dương sung bái như nước sông Trường Giang mien man bất tận vậy. Con mẹ nó! Thật là đời mà, đồng dạng là nam nhân, thế nào lại chênh lệch nhau lớn như thế? Chuyện tốt nào cũng đổ lên đầu hắn hết cả thế? Người ta trong đời gặp đực một mỹ nhân bên cạnh giúp sức cho đã là hiếm có, thế mà Trương Dương này cư nhiên có không ít, Tần Thanh, Sở Yên Nhiên, rồi giờ là Cố Giai Đồng.
Lúc này một gã phục vụ đi đến bên cạnh Ngưu Văn Cường thì thầm vài câu gì đó, đôi mày Ngưu Văn Cường cau lại, hắn thấp giọng nói: “Hắn ăn cái gì cho hắn cái đó! Nhanh cho đuổi hắn đi cho xong.”
Tên phục vụ đi rồi, Ngưu Văn Cường không nhịn được chửi thề một câu: “Cái con mẹ nó chứ!”
Trương Dương lúc này đã cúp điện thoại, cười cười nói: “Ngưu ca tức giận ai vậy? Có kẻ dám làm phiền sao? Nói ta biết xem có thể giúp được gì không!”
Ngưu Văn Cường lắc lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Công tử nhà Dương Thủ Nghĩa. Con mẹ nó, từ cái đầu tháng mười tới giờ, cứ dăm ba ngày là nó lại kéo cả đám hồ bằng cẩu hữu của nó tới đây ăn uống phá phách.”
Trương Dương nhíu nhíu mày: “Dương Chí Thành?”
Ngưu Văn Cường lúc này mới nhớ ra quá khứ Trương Dương và Dương Chí Thành có ân oán, thấy trong đôi mắt thằng nhãi này đột nhiên ngập tràn hàn quang, lập tức ý thức được không ổn rồi. Trương Dương cùng Dương bí thư vốn thủy hỏa bất dung, bây giờ có lẽ là sắp ứng với câu cha ăn mặn con khát nước, món nợ này xem chừng Trương Dương sẽ tính lên đầu Dương Chí Thành đây.
Khương Lượng cũng là người trong sự kiện lần trước, hắn cười nói: “Loại chuyện thế này không thể tránh được. Kệ nó đi, đừng để mấy thằng ranh ấy làm hỏng hết hứng của chúng ta. Nào lên đi!”
Mọi người lại cùng nhau nâng chén, thế nhưng được vài chén, tên phục vụ vừa rồi lại hớt ha hớt hải chạy vào, sắc mặt có chút khẩn trương, lần này quên cả gõ của mà chạy thẳng vào nói: “Ngưu quản lý! Bọn chúng bắt tiểu Lệ vào phòng, cửa phòng cũng khóa lại rồi.” Sắc mặt Ngưu Văn Cường nhất thời lạnh băng, hắn đứng bật dạy: “Con mẹ chúng nó, muốn làm cái gì đây!” Nói xong lập tức bước đi ra ngoài.
Khương Lượng và vài người ở đây đều biết dạo này Ngưu Văn Cường và tiểu Lệ rất thân mật, hắn an bài cho tiểu Lệ đứng quầy tại Kim Khải Việt, bất qua tiểu cô nương này cũng không phải hảo mặt hàng gì, Ngưu Văn Cường tức giận chủ yếu là Dương Chí Thanh kia ngay cả nữ nhân của hắn cũng động tới, thực sự là không thèm nể mặt một chút nào, cục tức này thì ai có thể nuốt trôi được chứ?
Khương Lượng cùng Đỗ Vũ Phong đều là cảnh sát trong hệ thống công an huyện, bọn họ vốn định đi tới lại bị Trương Dương ngắn nói, tiểu tử này thản nhiên nói: “Chuyện này các ngươi để đó, ta báo án!”
Mấy người có chút sửng sốt, bất quá lập tức hiểu ra Trương đại quan nhân là muốn mượn gió bẻ măng, chứ nếu nói có quan hệ ở đây thì cũng phải là Ngưu Văn Cường chú hắn thì liên quan gì? Lập tức Trương Dương rút điện thoại ra, bấm một dãy số rồi nói: “Quán Kim Khải Việt, đường Ngọc Lan, nghe nói có kẻ dở trò với nữ nhân viên bán hàng!”
Khương Lượng cùng Đỗ Vũ Phong nhìn nhau, hai người chỉ có thể bảo trì trầm mặc, tiểu tử này đúng thật là… Cái tình huống như thế cũng báo án. Trương Dương cúp điện thoại, sau đó cùng Ngưu Văn Cường đi ra ngoài, những người khác đều ngồi lại trong phòng, chuyện này đích xác bọn họ chẳng cần phải tham gia vào làm gì.
Đôi mắt Ngưu Văn Cường đỏ long xòng xọc chạy tới phòng hát, nhưng của phòng đã bị khóa trái từ bên trong, hắn nhấc chân đạp cửa phòng, đáng tức lực lượng còn quá yếu không thể làm được gì. Trương Dương bước đến ngay phái sau chẳng nói chẳng rằng, ngay lập tức tung một cước, ‘rầm!’ của phòng lập tức bị đạp văng.
Bên trong phòng khói bay lập lờ, Dương Chí Thành cùng sáu gã bạn của hắn đang vui tươi hớn hở quậy phá. Cô nương tên gọi tiểu Lệ kia đang được Dương Chí Thanh ôm chặt trong lòng, bàn tay hắn đã đặt trong váy của nàng. Biểu hiện của tiểu Lệ cũng không có vẻ gì thất kinh cho lắm, dù sao nàng ta cũng biết thân phận bọn hắn, đơn giản là không dám đắc tội, nên đành nhún nhường thuận theo chúng.
Ngưu Văn Cường đột ngột bước vào khiến cho đám người trong phòng có vẻ kinh hãi, bất quá Dương Chí Thanh vẫn chưa trong thấy Trương Dương đứng phía sau, cười nói: “Ngưu ca! Có việc gì không? Chúng ta đang vui chơi a!”
Ngưu Văn Cường lần này thực sự là phát hỏa, nghiên răng nghiến lợi chửi: “Chơi cái con mẹ mày!” Dương Chí Thành bị chửi ngay trước mặt bao nhiêu người như thế cũng nổi giận, kỳ thực hắn trong lòng cậy là công tử nhà bí thư huyện vẫn luôn rất coi thường cái đám thương nhân như Ngưu Văn Cường, căn bản thực tế tại Xuân Dương cũng không có ai hắn để vào mắt, hắn đứng bật dạy, tay chỉ thẳng vào mặt Ngưu Văn Cường nói: “Ngưu Văn Cường! Con mẹ ngươi muốn cái gì đây?”
Ngưu Văn Cường cả giận nói: “Tất cả cút hết cho ta!” Tiểu Lệ kia thấy vậy, trong đôi mắt đẫm lệ, vẻ mặt đầy thương cảm lí nhí nói: “Ngưu quản lí…” Chỉ thiếu nước nhào vào lòng Ngưu Văn Cường nữa.
Dương Chí Thành thấy vậy nhất thời cũng ngộ ra cái gì, thì ra cô ả này với Ngưu Văn Cường có quan hệ a! Lần này đích xác là đuối lý rồi, đã ăn không nhà người ta, lại còn muốn ngoạn ngoạn nữ nhân của người ta như thế, dù là ai đi chăng nữa cũng không chấp nhận nổi a.
Dương Chí Thành cười cười xấu hổ: “Thật không có ý tứ a…”
Trương Dương vô thanh vô tức từ phía sau bước ra đứng chăn ngay cửa vào, cười lạnh nói: “Lá gan ngươi cũng ghê gớm thật a! Giữa ban ngày ban mặt cư nhiên dám dở trò với con gái nhà người ta!” Hắn thốt ra một câu khiến cho tốt cả mọi người đều sửng sốt, ngay cả Ngưu Văn Cường cũng vậy, hắn vừa rồi đích thực là hết sức tức giận nhưng không có ý định muốn nháo lớn chuyện này. Đám Dương Chí Thành cũng sửng sốt, bọn chúng cũng chỉ là chơi đùa với tiểu Lệ một chút thôi, chứ cũng không thực sự muốn cưỡng gian người ta. Trương Dương chụp cho chúng cái mũ cũng thực sự là lớn, tội cưỡng gian là tội hình sự rồi. Dương Chí Thành vội nói: “Ngươi đừng có nói bậy!”
Trương Dương hướng phía tiểu Lệ hỏi: “Tiểu Lệ! Ngươi đừng có sợ! Ta đã báo án rồi, có phải bọn chúng định cưỡng gian ngươi không?”
Tiểu Lệ căn bản không có lo lắng rắc rối phía sau, hiện tại nàng chỉ muốn trước mặt Ngưu Văn Cường làm rõ ràng, hai hàng lệ rớt xuống, lặng lẽ gật đầu, giọng lí nhí: “Hắn sờ ngực ta,… còn cả… phía dưới…”
Ngưu Văn Cường nguyên bản không muốn nháo lớn, nhưng vừa nghe tiểu Lệ nói như vậy lập tức phát hỏa. Còn chưa kịp nói gì thì Trương Dương đã vọt lên cho Dương Chí Thành một cái bạt tai rất mạnh: “Con mẹ ngươi chứ! Thật sự là cầm thú cũng không bằng. Lại dám động vào nữ nhân của huynh đệ ta sao?” Tiểu tử này lập tức đem tiểu Lệ trở thành nữ nhân của Ngưu Văn Cường, coi như lần này hắn xuất đầu là vì Ngưu Văn Cường, tặng cho Ngưu Văn Cường một món nhân tình.
Ngưu Văn Cường rất bi ai, cũng thực sự là vô tội, hắn đối với tiểu Lệ cũng có quan hệ, thế nhưng chuyện này rõ ràng là Trương Dương kia lợi dụng mình đây mà. Tiểu tư này đúng là mượn gió bẻ măng, mượn chuyện của mình để chơi Dương Chí Thành, mặc dù bản thân không nguyện ý, nhưng bây giờ đã bị Trương Dương kéo vào chuyện này, hắn đành phải tỏ thái độ mà thôi. Ngưu Văn Cường rất nhanh suy nghĩ cẩn thận một chút, chuyện này hôm nay khẳng định là không thể không ồn ào, muốn không đắc tội với bên nào xem chừng là không thể rồi. Một đằng là công tử của bí thư huyện ủy, một bên là Trương Dương, hắn tuy rằng chỉ là một cán bộ phụ cấp, bất quá hắn hôm nay xuất đầu trên danh nghĩa là vì mình, hơn nữa lại là huynh đệ với nhau, sự tình lại xảy ra ngay đất nhà mình, xem chừng thế nào thì người đứng đầu sóng ngọn gió vẫn là mình mà thôi. Ngưu Văn Cường xem xét lợi hại một chút, cuối cùng vẫn chọn đứng về phía Trương Dương, hắn tràn ngập lòng tin đối với quyết định này, chẳng gì thì tiểu tử này cũng có quan hệ với Cố gia, hơn nữa trong mắt hắn mà nói, Trương Dương hầu như không việc gì không làm được.
Tiểu Lệ đối với Trương Dương không biết rõ lắm, chỉ là nàng biết Ngưu Văn Cường rất tôn sung hắn, và hắn là từ Bắc Kinh tới. Bây giờ thấy Trương Dương xuất thủ cấp cho Dương Chí Thành một cái tát như trời giáng, khí thế hoàn toàn là áp chế đối phường, vì thế nàng cho rằng Trương Dương rất lợi hại.
Dương Chí Thành vì sự tình lần trước nên vốn rất kiêng kị Trương Dương, hiện tại lại gặp phải hắn, bị bạt tai mà ngay cả phản kháng cũng không dám. Nhớ tới Tống Đại Minh lần trước bị hắn bẻ gãy hai ngón tay cho tới tận giỡ vẫn chưa lành hẳn được, trong lòng Dương Chí Thanh lúc này chỉ có một ý nghĩ đó là làm sao nhanh chóng ly khai.
Nhưng mà hôm nay Trương Dương đã có chủ ý sẵn rồi, lão tử hôm nay chính là muốn bắt ngươi xả giận, ta chính là muốn chơi Dương Thủ Nghĩa. Ngươi muốn chơi ta sao? Lão tử sẽ chơi với cả nhà ngươi? Hơn nữa cái tên Dương Chí Thành này cũng không phải cái thứu tốt gì.
Bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát, Ngưu Văn Cường không khỏi nhíu mày một chút, chuyện ngày hôm nay đúng là không thể dừng nữa được rồi, không biết Trương Dương muốn đến khi nào mới thu tay.
Đám Dương Chí Thành cũng không có vẻ hoảng sợ cho lắm, dù sao bọn chúng cũng chỉ mới dở trò chút ít với tiểu Lệ mà thôi, chuyện tình cũng không có gì quá nghiêm trọng. Mà cứ cho là đám cảnh sát này làm căng thì vẫn có ông già đứng ra làm chỗ dựa.
Trương Dương cười nói với tiểu Lệ: “Không cần phải sợ. Có thế nào tí nữa cứ khai với cảnh sát như vậy. Công an tuyệt đối sẽ không làm oan uổng người tốt, cũng tuyệt không bỏ qua một kẻ xấu!” Nghe thế tiểu Lệ vững dạ gật đầu, cư nhiên hỏi một cú: “Ngưu ca, ta sẽ nói thật nhé!” Ngưu Văn Cường trong ngực có chút phiềm muộn, nhưng là đã chọn rồi thì đành giữ vừng lập trường: “Có gì thì nói đó!” Có những lời này của Ngưu Văn Cường, tiểu Lệ mới yên tâm. Cô nàng này cũng mới lăn lộn xã hội vài năm, cũng là có chút nhan sắc, hơn nữa hiện tại nàng và Ngưu Văn Cường cũng có chút quan hệ, như lời Trương Dương nói thì có thể coi là nữ nhân của Ngưu Văn Cường, nếu đổi lại là ai thì chắc chắn cũng không đứng nhìn nữ nhân của mình bị khinh nhờn được.
Người tới là Triệu Đông Lượng, đám người này đều nhận ra Trương Dương, cũng nhận ra Dương Chí Thành. Ngưu Văn Cường tại khu vực của bọn họ cũng là một nhân vật phong vân, nguyên bản chịu trách nhiệm cao nhất là Khương Lượng, nhưng hắn biết ngày hôm nay Trương Dương cố ý muốn gây chuyện này, hơn nữa cũng lại không phải trong giờ hắn đi làm, thế là thẳng thắn trốn trong phòng ngồi uống rượu. Không phải hắn không muốn giúp mà đích xác là cũng không thể giúp được gì. Triệu Tân Vĩ, Đỗ Vũ Phong, Vương Bác Hùng cũng thế, đều ngồi lại trong phòng uống rượu cả.
Khương Lượng rất nhanh nhận được điện thoại từ cục trưởng Thiệu Vệ Giang, hắn nhìn số chần chừ không biết phải làm sao, chỉ hận không thể đáp máy đi được. Mãi sau hắn mới đáp máy, giọng uể oải: “Thiệu cục! Ta đang ngủ, có chuyện gì vậy?”
Thiệu Vệ Giang vừa nghe đã biết thằng nhãi này giả bộ, cả tiếng mắng: “Muốn chơi trò trốn trách đùn đẩy trách nhiệm hả?”
“Thiệu cục! Ta đang ngủ a! Có chuyện gì thế? Ngài từ từ nói đi xem nào?”
“Ta không tin ngươi không có mặt ở Kim Khải Việt. Ta đang trên đường tới đó đây. Ngươi nghe cho rõ! Lập tức khuyên trụ Trương Dương cho ta. Nếu như chuyện này ngày hôm nay nháo lớn, ngày mai ngươi cuốn gói cút đi!”
Khương Lượng thực sự là phiền muộn, hắn không nhịn được nói: “Ta muốn nói thế này! Ngài nghĩ chuyện này ta khiêng nổi sao? Trương Dương tính thế nào không phải ngài không rõ. Hắn cùng Dương bí thư có chuyện, tới phiên ta quản sao? Mà có muốn cũng quản không nổi, nếu như ngài bắt buộc, vậy cứ thẳng thắn mà đem ta triệt đi!”
“Triệt mẹ ngươi!” Thiệu Vệ Giang đang nóng nảy, nhưng nghĩ lại hắn cũng thấy tình thế Khương Lượng qủa là khó, bình tĩnh lại một chút, hắn thấp giọng nói: “Ngươi đi thử xem! Xem có thể nói chuyện được hay không?”
Thiệu Vệ Giang nói thế, Khương Lượng cũng chỉ có thể kiên trì theo như vậy, mấy ông bạn rượu ngồi trong phòng vẻ mặt càm thông nhìn hắn, Đỗ Vũ Phong nói: “Khu vực này thuộc quyền ngươi, xem ra muốn trốn cũng không được rồi!” Triệu Tân Vĩ nói: “Hệ thống công an phiền thật!” Vương Bác Hùng lắc lắc đầu khuyền: “Thực sự không được thì cũng đừng miễn cưỡng!”
Khương Lượng nhìn chung quanh, thở dài ngao ngán: “Một đám nghĩa khí!”
Lúc tiểu Lệ khai khẩu cung, Trương Dương cùng Ngưu Văn Cường cũng ở cạnh đó, Ngưu Văn Cường có chút không vừa lòng với Trương Dương về chuyện này thì bây giờ cũng đem tất cả mà trút lên đầu Dương Chí Thành. Triệu Đông Lượng từ căn cứ xác thực nhìn ra chuyện này thực sự là rất phiền phức rồi đây, hiện tại bọn họ đang đem Dương Chí Thành ghép vào cái tội cưỡng gian chưa thành. Người khác thì không nói, nhưng Dương Chí Thành là quý tử của Dương Thủ Nghĩa – bí thư huyện ủy. Triệu Đông Lượng đành khéo léo lựa chọn kéo dài thời gian, làm cảnh sát càng lâu, hắn càng hiểu được tầm quan trọng của việc kéo dài thời gian. Trước khi rõ ràng thực lực song phương mạnh yếu thế nào, chỉ có thể lợi dụng chiêu thức kéo dài thời gian để xem xét tình thế. Chuyện thế này cũng không phải là lần đầu, Dương Chí Thành và Trương Dương phát sinh xung đột cũng là lần thứ hai rồi, lần thứ nhất giải quyết êm xuôi, hắn tin tưởng lần thứ hai cũng sẽ như thế.
Khương Lượng rốt cục cũng xuất hiện, Triệu Đông Lượng thấy Khương Lượng xuất hiện thì thở phào, có người tới hỗ trợ giải quyết đây rồi.
Khương Lượng mìm cười nói với Triệu Đông Lượng: “Tiểu Triệu! Ta muốn nói chuyện riêng với Trương chủ nhiệm một chút.”
Nhưng Trương Dương lại không cấp cho hắn tí mặt mũi nào: “Khương đội trưởng! Hôm nay cũng đi làm sao? Vụ này là do ngươi phụ trách hả?”
Khương Lượng lập tức nghe ra thằng nhãi này rõ ràng là đang lên giọng uy hiếp mình đây, con mẹ nó, nói thế nào thì cũng là bạn thân. Ngươi ngay cả một chút mặt mũi cũng không cho ta.
Triệu Đông Lương nhìn ra trong đó có chút không ổn, liền lảng ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người Khương Lượng, Ngưu Văn Cường, Trương Dương. Khương Lượng đóng cửa phòng lại, giọng nói có chút bực bội: “Ta kháo! Trương Dương ngươi đừng có hai người như thế chứ!”
Trương Dương cười như không: “Ta hại người? Chúng nó thiếu chút nữa thì đem cô nàng kia tử hình tại trường a, Ngưu ca, xem ra ngươi ẩn nhẫn cũng tốt nhỉ! Cái cục tức này mà ngươi cũng nguyện ý nuốt a?”
“Con mẹ nó nói nhảm ít thôi! Làm gì tới mức nghiêm trọng như vậy!”
Khương Lượng thở dài: “Ta vốn không muốn nhúng vào, nhưng Thiệu Vệ Giang gọi tới, đây là khu trực thuộc ta, ngươi làm như vậy cũng khác gì hại ta.”
Trương Dương tủm tỉm cười không nói gì, nhẹ nhàng cầm một chén trà lên phẩm.
Trương Dương bật cười ha hả: “Chuyện này với các ngươi không quan hệ, ta chính là muốn Dương Chí Thành phải dính quả này. Tiểu Lệ cũng đã khai khẩu cung là Dương Chí Thành có ý đồ cưỡng gian rồi, có thể coi là cưỡng gian không thành.”
Khương Lượng cười khổ nói: “Ngươi chưa phát giác ra chuyện này có điểm hơi gượng ép? Ai cũng biết ngươi với Dương bí thư bất hòa, ngươi làm như thế căn bản càng làm cho mối bất hòa trở lên căng thẳng. Như vậy không tốt lắm đâu.”
Trương Dương cười lạnh: “Ta được đi văn phòng dại diện ở Bắc Kinh nguyên nhân chính là vì hắn. Chính hắn chơi ta trước, lão tử cũng chỉ là bị ép mà thôi.”
Ngưu Văn Cường không nhịn được nói: “Ngươi chỉ là một cán bộ phụ cấp, hắn là bí thư huyện ủy. ngươi dựa vào cái gì mà đọ cùng hắn?”
Trương Dương mắng: “Là nam nhân thì không bao giờ được hèn nhát. Nữ nhân của ngươi để thằng ranh con kia sờ soạn thế ngươi chịu được sao?”
Ngưu Văn Cường cũng không phải là một tên rùa đen rụt đầu, chuyện này hắn đích xác là không muốn nhịn, nhưng cũng có chút khó chịu khi Trương Dương lợi dụng mình như thế.
Khương Lượng dù sao ý nghĩ cũng tỉnh táo hơn, hắn thấy Trương Dương có can đảm hướng bí thư huyện ủy mà chọc, biết hắn nhất định có chủ ý rồi, thấp giọng nói: “Ngươi cũng đừng cứ lấp lửng thế, có tính toán gì thì nói mau!”
Trương Dương không trả lời hắn ngay mà rút điện thoại ra gọi cho Lý Trường Vũ.
Lý Trường Vũ nghe chuyện thoạt có chút kinh ngạc, hắn không ngờ tiểu tử này vừa mới trở lại Xuân Dương đã lập tức khơi mào chiến tranh với Dương Thủ Nghĩa, xem chừng thằng nhãi này tâm lý trả thù cũng cười liệt quá, bất quá nghĩ lại một chút, mối bất hòa này không phải là mới, bở qua những sự việc trước kia không nói, chỉ riêng vụ lần trước vì Dương Thủ Nghĩa mà Trương Dương suýt thì lật thuyền, cục tức này thực sự là cũng khó nuốt. Suốt từ đó đến giờ tiểu tử này vẫn phải luôn ẩn nhẫn, bây giờ có cơ hội tốt thế này để trả đũa, lý do gì hắn lại bỏ qua.
Lý Trường Vũ suy nghĩ một chút, chuyện này đích thực là Dương Chí Thành rơi vào giọ rồi, Trương Dương hẳn là muốn nắm chặt cơ hội này, chỉ là hắn chưa nghĩ ra xem sẽ đem chuyện này nên đẩy đến mức như thế nào mà thôi, bằng không có lẽ hắn cũng chẳng điện cho mình làm gì. Cú điện này một là hỏi ý kiến, hai là đánh động xin giúp đỡ, nghĩ thấy như thế, Lý Trường Vũ thấp giọng nói: “Nắm chặt! Đúng mực! Cứ thích hợp mà làm!” Ý tứ của Lý Trường Vũ chính là Trương Dương có thể nháo lên, thế nhưng không lên truy cứu tới cùng, không khoan nhượng nhưng cũng không bỏ qua. Đạt được mục đích đánh Dương Thủ Nghĩa là được.
Trương Dương hiểu Lý Trường Vũ đã ngầm đồng ý, hắn tủm tỉm cười: “Ngài nói chuyện này ta có nên ra mặt hay không?”
Lý Trường Vũ lúc này mới ý thức được thằng nhãi này muốn làm to chuyện, muốn mượn chuyện này làm cho Dương Thủ Nghĩa sứt đầu mẻ trán, Lý Trường Vũ liền trầm tư một chút.
Trương Dương nói: “Cục trưởng Thiệu Vệ Giang tới đây xử lý chuyện này, ngài nói ta có nên lộ lên trên một ít phong thanh không?”
Trong lý giải của Lý Trường Vũ, lên trên của Trương Dương hẳn là muốn nói đến trên phía tỉnh – gia đình Cố bí thư. Các mối quan hệ của Trương Dương bây giờ Lý Trường Vũ thấy càng ngày càng thần bí, điều này làm cho Lý Trường Vũ đối với hắn bắt đầu có một ít cự ly, đồng thời cũng sinh ra một chút cảm giác mất mát. Cái tên mao đầu tiểu tử mới hôm nào bước chân vào quan trường, bây giờ đã bắt đầu tìm được những chỗ dựa vứng chắc, nói cách khác giá trị lợi dụng của bản thân mình đối với hắn bắt đầu giảm thiểu, Lý Trường Vũ bất tri giác đã coi Trương Dương như là con cháu trong nhà, coi như là đứa học sinh do mình nâng dạy, mối quan hệ vừa là thày, vừa là bạn, mỗi khi Trương Dương tiến bộ hắn đều cảm thấy có chút vui mừng.
Nghĩ đến việc Trương Dương muốn làm lớn, Lý Trường Vũ bắt đầu ý thức được không lẽ hắn có mục đích khác là muốn xao sơn chấn hổ, qua Dương Thủ Nghĩa, muốn ép nhân vật bí mật sau màn phải ra mặt? Hắn càng nghĩ càng thấy khả năng này là lớn, qua một hồi suy nghĩ lâu mới lên tiếng nói: “Trương Dương, trên chính trường, làm việc gì cũng không nên quá mức, bằng không chỉ thêm nhiều địch nhân, mà lúc đó không chỉ địch nhân thống hận ngươi, mà ngay cả bằng hữu cũng sẽ sinh ra cái cảm giác cảnh giác với ngươi. Ngươi thích mạo hiểm, thế nhưng không thể bắt tất cả mọi người theo ngươi được, mỗi người đều có nguyên tắc riêng của bản thân, ngươi không nên miễn cưỡng những người khác.” Lý Trường Vũ nói chính là đang nói hắn, thế nhưng Trương Dương lại liên tưởng đến Khương Lượng hay Ngưu Văn Cường.
Lý Trường Vũ dừng lại một chút nói: “Chuyện này ta sẽ để cho thượng tầng lãnh đạo Giang Thành biết, nhưng ta mong muốn sẽ dừng ở đây, phiền phức của Dương Thủ Nghĩa cứ kệ hắn thu thập, ngươi không nên làm liên lụy thêm nhiều người vào.” Lý Trường Vũ thực sự là rất ít khi đem chuyện nói rõ ràng như thế.
Chủ ý của Trương Dương chính là muốn ép nhân vật sau màn kia phải xuất hiện, thế nhưng Lý Trường Vũ nhắc nhở hắn cũng khiến hắn ý thức lại một chút, bản thân mình bây giờ còn chưa đủ thực lực, không thể dùng thủ đoạn quá trực tiếp mạnh mẽ được, thế nhưng cũng không thể bỏ qua dễ dàng được, lần này nhất định phải gõ Dương Thủ Nghĩa một cái, Trương Dương gật đầu nói: “Minh bạch!” Chí ít thì Lý Trường Vũ cũng đã tỏ thái độ sẽ giúp hắn đối phó Dương Thủ Nghĩa lần này.
Trương Dương cúp máy, Ngưu Văn Cường và Khương Lượng đều đang nhìn hắn với ánh mắt chờ mong, bọn họ đều nghe ra Trương Dương gọi điện cho Lý Trường Vũ, tiểu tử này không tránh đi mà làm trò gọi điện trước mặt họ là để cho bọn họ có lòng tin, Trương Dương tủm tỉm cười: “Chuyện này lãnh đạo thị đã biết rồi, mong muốn chúng ta cứ xử lý cho hợp lý, công bằng.”
Thiệu Vệ Giang đã tới Kim Khải Việt một lúc, nhưng hắn chưa vào mà vẫn ngồi trong ô tô ở ngoài là muốn cấp cho Khương Lượng chút thời gian, cho tới giờ hắn vẫn hy vọng nhiều vào Khương Lượng. Hắn vốn hoàn toàn không muốn dính vào chuyện này, thế nhưng đích thân Dương Thủ Nghĩa trực tiếp điện thoại cho hắn, hắn không thể không ra mặt được. Thiệu Vệ Giang từ đáy lòng rất muốn cho cái tên nhị thế tổ Dương Chí Thành không biết trời cao đất dày kia một bài học, nhưng Dương Thủ Nghĩa đã nói rất rõ ràng, đem chuyện này chế trụ hết mức có thể, không nên để cất lên một hồi phong ba, nếu không thân là quan phụ mẫu tại địa phương hắn sẽ rất mất mặt.
Thiệu Vệ Giang cũng rõ phía sau lưng Trương Dương lại ai, thành ra cảm thấy hết sức khó xử, tạm thời không nói đến bất hòa của Trương Dương và Dương Thủ Nghĩa, chỉ bằng thế lực phái sau Trương Dương cũng đủ khiến hắn đau đầu không ngớt. Lần trước Dương Thủ Nghĩa mất bao nhiêu công sức như vậy, tới mức lôi thanh đại vũ ầm ầm, trở mặt cùng với cả Tần chủ tịch huyện luôn, tới cuối cùng đến cả bí thư thị ủy Giang Thành Hồng Cơ Vĩ cũng ra mặt nói mấy câu, Trương Dương tiêu sái mà đi Bắc Kinh. Trong mắt Thiệu Vệ Giang, Trương Dương tuy chỉ là một cán bộ phụ cấp nho nhỏ, thế nhưng đích xác là có thực lực đấu với Dương Thủ Nghĩa.
Thiệu Vệ Giang ngồi chờ mãi có chút bực bội không nhịn được nữa thì Lý Trường Vũ gọi điện tới, nghe Lý Trường Vũ nói Thiệu Vệ Giang lập tức minh bạch vị thưởng vụ phó thị trưởng Giang THanh này muốn đứng ra cùng Trương Dương. Xem ra lần này khó cho Dương Thủ Nghĩa rồi đây.
Lý Trường Vũ nói rất đơn giản: “Chuyện tình Dương Chí Thành đã chuyền ra ngoài, ảnh hưởng thật sự là không tốt, khiến cho người làm lãnh đạo chúng ta cảm thấy rất khó khắn. Hiện ta là xã hội pháp trị, cái biểu hiện khi nam phách nữ quyết không cho phép tồn tại.” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chuyện này cứ công bằng mà làm. Ngươi mau chóng cho một kết quả minh xác.”
Lý Trường Vũ cúp máy một thời gian, Thiệu Vệ Giang vẫn ngồi suy nghĩ một lúc, chuyện này thực sự là nhanh, bên trên ngay lập tức đã nghe được tin tức, không cần phải nghĩ cũng biết nhất định là Trương Dương đã nói với Lý Trường Vũ, sau đó Lý Trường Vũ mới nói với các vị lãnh đạo khác. Như vậy là ý muốn của Dương Thủ Nghĩa đã không thành rồi. Thiệu Vệ Giang tại thể chế đã lăn lộn nhiều, ít nhất cũng minh bạch Trương Dương muốn trả đũa việc Dương Thủ Nghĩa đã chèn ép hắn, còn Lý Trường Vũ cho thấy quan điểm rõ ràng là đứng về phía Trương Dương. Việc đã như thế này thì chắc chắn Trương Dương đương nhiên sẽ không nể mặt mũi kẻ nào hết.
Thiệu Vệ Giang sau khi suy xét kĩ càng, quyết định đêm nay sẽ không xuất hiện, hắn rút điện thoại ra gọi cho Khương Lượng, sau khi nghe Khương Lượng hội báo sơ quá tình huống, hắn thấp giọng nói: “Trước hết đem Dương Chí Thành về sở. Còn ngươi, hỏi Trương Dương xem hắn rốt cuộc muốn thế nào?”
Sự việc đêm nay giải quyết thế nào then chốt chính là Trương Dương, nếu như hắn không đáp ứng dừng tay, chuyện nay chắc chắn sẽ tiếp tục nháo lớn, chỉ có hắn đồng ý thì chuyện lớn mới hóa nhỏ, nhỏ hóa không được.
Khương Lương đem ý tứ của THiệu Vệ Giang nói cho Trương Dương, đương nhiên giữa tiểu tử này và hắn thì chẳng cần cấm kị ngại ngùng cái gì: “Trương Dương, ngươi định thế nào mới thu tay lại đây?”
Trương Dương mỉm cười: “Dương Thủ Nghĩa phải ta mặt xin lỗi!”
Khương Lượng cùng Ngưu Văn Cường nghe thế không khỏi quay ra nhìn nhau, từ bộ dáng tự tin của Trương Dương xem chừng là hắn quyết tâm rồi. Ngưu Văn Cường rất u oán, trong mắt có chút phiền muộn. Chuyện này tới cùng, chắc chắn Dương Thủ Nghĩa sẽ không bỏ qua một đồng lõa như hắn.
Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt hắn đương nhiên hiểu hắn đang suy nghĩ gì, vỗ vai hắn tươi cười nói: “Ngươi yên tâm, hắn không dám đâu!”
Ngưu Văn Cường cũng không biết tiểu tử này lấy đâu ra lắm lòng tin như thế? Là bởi Lý Trường Vũ? Hay là gia đình Cố bí thư? Nhưng là hắn có còn bản thân mình thì không, thở dài nói: “Lão tử nếu tương lại không ở nổi Xuân Dương thì ta sẽ cuốn gói lên Bắc Kinh tìm ngươi!”
Trương Dương cùng Khương Lượng nghe thế không khỏi bật cười ha hả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...