Y Đạo Quan Đồ

Trương Dương cười nói: "Chúng ta không thể cứ mãi trông cậy vào thị lý được, gặp khó khăn lại cứ nghĩ đến chuyện chìa tay xin thị lý, loại tư tưởng ỷ lại này không được đâu."

Đoạn Kiến Trung nói: "Ủy ban thể dục thể thao chúng ta luôn là nha môn nước trong, chỉ dựa vào chút thu nhập của chúng ta, ngay cả duy trì trường quán thể dục bình thường cũng không đủ."

Trương Dương nói: "Thu nhập thấp thì không thể oán chính phủ được, là bản thân chúng ta không chịu động não, vận hội tỉnh lần này đối với chúng ta mà nói là một cơ hội hiếm có, chúng ta xúc tiến sự nghiệp thể dục Nam Tích đồng thời cũng có thể nhân cơ hội đề thăng thực lực của Ủy ban thể dục thể thao chúng ta."

Phó cục trưởng Lưu Cương nói: "Nhưng hiện tại Ủy ban thể dục thể thao không có tiền, thời đại này làm chuyện gì cũng phải có tiền."

Trương Dương nói: "Tiền đích xác là một vấn đề, chúng ta phải nhanh chóng vận tác công tác tiền kì của vận hội tỉnh, tranh thủ kinh doanh tốt phẩm bài của vận hội tỉnh, đạt được một khoản tài chính tiền kì."

Thôi Quốc Trụ nói: "Phẩm bài của vận hội tỉnh không đáng tiền, không có bao nhiêu người cảm thấy hứng thú."

Trương Dương cười nói: "Lão Thôi, anh đừng nói những lời nản lòng như vậy, án chiếu theo kế hoạch đi từng bước, rất nhanh ngày tháng của chúng ta sẽ tốt hơn."

Sau khi tan họp, Trương Dương gọi Tiêu Điều Mẫn tới, Tiêu Điều Mẫn hôm nay trên cuộc họp thủy chung không lên tiếng, Trương Dương nói: "Chuyện tôi giao cho chị thế nào rồi."

Tiêu Điều Mẫn cười nói: "Anh là nói vấn đề điều động đồng chí Phó Trường Chinh à, điều lệnh đã phát đi rồi, bên kia cũng đồng ý thả người, nếu thuận lời thì tháng sau anh ta sẽ tới Nam Tích làm."


Phó Trường Chinh là thư ký trước đây của Trương Dương, hành văn của gã rất khá, Trương Dương sau khi tới Nam Tích, thiếu một trợ thủ giúp hắn giải quyết giấy tờ, vì thế nên nhớ tới Phó Trường Chinh, sau khi liên hệ với gã, phát hiện Phó Trường Chinh cũng muốn được điều tới đây cùng hắn, cho nên liền giao công tác điều động gã cho Tiêu Điều Mẫn đi làm.

Tiêu Điều Mẫn từ trên chuyện này cũng nhìn ra, Trương Dương đã có ý chuẩn bị công tác trường kỳ ở Nam Tích, vị chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao trẻ tuổi này sau khi thành công lập, bắt đầu bắt tay vào xây dựng ban để của mình, cô ta đã điều tra rất rõ ràng về Phó Trường Chinh, biết Phó Trường Chinh khi còn ở Phong Trạch chính là thư ký chuyên dụng của Trương Dương. Chuyện này cũng khiến Tiêu Điều Mẫn cảm thấy có chút nguy cơ, sự có mặt của Phó Trường Chinh phải chăng có nghĩa là trợ lý chủ nhiệm như cô ta sẽ không còn gì để làm.

Trương Dương tựa hồ nhìn ra nỗi lo của cô ta, mỉm cười nói: "Chị Tiêu, chuyện uỷ ban tổ chức vận hội tỉnh tạm thời do chị phụ trách, chị về sau sẽ bận rộn lắm đấy."

Tiêu Điều Mẫn nói: "Tôi không biết mình có thể làm tốt hay không?"

Trương Dương nói: "Không thành vấn đề, tôi tin tưởng vào năng lực của chị."

Câu này khiến Tiêu Điều Mẫn trong lòng ấm áp, xem ra Trương Dương không ý vứt bỏ cô ta, cô ta thấp giọng đề nghị: "Chủ nhiệm Trương, tôi có vài ý tưởng, có thể là không được thành thục lắm, cho nên vừa rồi ở trong cuộc họp không nói ra."

Trương Dương gật gật đầu, cổ vũ cô ta nói ra.

Tiêu Điều Mẫn nói: "Nếu trên tài chính gặp, vì sao không suy nghĩ tới vay của ngân hàng, có chiêu bài vận hội tỉnh này để đi vay nợ, tin rằng ngân hàng sẽ nôn ra một chút tiền."

Trương Dương quả thật là không có chủ ý với ngân hàng, Tiêu Điều Mẫn vừa nhắc nhở, khiến hắn như được khai sáng, không sai, có thể vay trước một bộ phận hoạt động tài chính của ngân hàng, chiêu bài của vận hội tỉnh bày ra đó, hơn nữa còn có ý nghĩa chính trị trọng đại như vậy, cũng dễ ăn dễ nói với phía ngân hàng, hắn nghĩ rằng chuyện này mình tốt nhất đừng lên tiếng, tốt nhất là thông qua bên trên tạo chút áp lực cho ngâng hàng, hắn nhớ tới phó thị trưởng Cung Kì Vĩ, nhưng rất nhanh lại phủ định, tình cảnh của Cung Kì Vĩ trong tầng lớp lãnh đạo Nam Tích khá là xấu hổ, thuộc loại phó thị trưởng không có thực quyền nhất. Ngân hàng chắc cũng chẳng thèm nể mặt y, chuyện này phải đi tìm Hạ Bá Đạt.


Trương Dương sau khi tan làm liền tới nhà khách tùy tiện ăn một chút, quản lý nhà khách Từ Hoành Yến nghe nói hắn tới, cuống quít bảo người làm hai món mang tới phòng của hắn.

Trương Dương lựa chọn ăn cơm trong phòng chủ yếu là để tránh gặp người quen. Từ Hoành Yến tự mình đem đồ ăn tiến vào, nhìn thấy Trương Dương không uống rượu liền cười nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài tối nay không uống rượu à?"

Trương Dương cười nói: "Lát nữa còn phải ra sân bay đón người, không uống."

Từ Hoành Yến nhân cơ hội ngồi xuống: "Tôi bảo đầu bếp làm cho ngày ít chim ngói, ngài nếm thử đi."

Trương Dương gắp một miếng, mùi vị rất ngon, hắn gật gật đầu nói: "Về sau đừng làm long trọng như vậy nữa, cô cứ thế này, tôi cũng ngại không muốn đến đây."

Từ Hoành Yến cười bảo: "Nơi này như phòng bếp nhà mình vậy, về sau ngài muốn ăn cái gì cứ nói một tiếng là được."

Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt a dua nịnh hót của hắn, lập tức nghĩ tới hợp đồng của hắn sắp hết hạn rồi, Từ Hoành Yến nịnh bợ mình như vậy, đơn giản là muốn tiếp tục nhận thầu nơi này. Trương Dương đối với tình hình của sở chiêu đãi cũng biết một ít, Từ Hoành Yến nhận thầu giá rất thấp, có điều đầu óc của người này cũng khá linh hoạt, rất có tầm nhìn, để hắn tiếp tục làm ở đây cũng không có gì không ổn.

Trương Dương nói: "Kỳ hạn nhận thầu của anh sắp hết rồi đúng không?"

Từ Hoành Yến vội vàng gật đầu, hắn đang cân nhắc nên xem đề xuất chuyện này ra như thế nào, không ngờ Trương Dương lại chủ động nói đến chuyện nhận thầu. Từ Hoành Yến nói: "Cuối năm là hết hạn, gần đây đang bàn chuyện gia hạn."


Trương Dương nói: "Chuyện cụ thể hình như là phó chủ nhiệm Lưu Cương phụ trách phải không."

Từ Hoành Yến nói: "Đúng vậy, tôi đã đi tìm ông ta, nhưng phó chủ nhiệm Lưu nói năm nay phải công khai tranh thầu, trong hợp đồng trước đây của tôi có ưu tiên được thầu tiếp, nhưng ông ta không đáp ứng." Nói xong hắn lại nhịn không được mà bổ sung một câu: "Em họ của ông ta cũng muốn nhận thầu."

Trương Dương cười nói: "Anh nhận thầu phí dụng rất thấp mà, nếu tiếp tục cái giá đó, Ủy ban thể dục thể thao của chúng tôi không phải là thiệt thòi ư?"

Từ Hoành Yến nói: "Phương diện giá cả có thể thương lượng, lúc ấy ký hợp đồng là tình hình kinh tế lúc đó quyết định,hiện tại giá cả tăng, phí dụng khẳng định là phải đề cao, chỉ cần không quá đáng quá thì tôi cũng không có ý kiến."

Trương Dương nói: "Tôi biết rồi, chuyện này tôi gặp chủ nhiệm Lưu thì sẽ thương lượng với anh ta."

Từ Hoành Yến trong lòng kích động vô cùng, Trương Dương nói những lời này chẳng khác nào đã đáp ứng hắn sẽ hỏi chuyện này, nói khẽ: "Chủ nhiệm Trương, tôi đã chuẩn bị cho ngài hai bình Phi Thiên Mao Đài rồi."

Trương Dương ngắt lời hắn, nói: "Đừng có giở cái trò này nữa, anh nếu dám hối lộ tôi, chuyện này tôi sẽ không quản nữa."

Từ Hoành Yến cuống quít nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi không có ý đó, hay là, sau này tôi mời ngài uống rượu."

Trương Dương cầm khăn lên lau miệng, nói: "Dược rồi, anh làm tốt sở chiêu đãi mới là chuyện chính, sở chiêu đãi mấy năm chưa sửa sang lại rồi, anh đừng có cố kiếm tiền nữa, cũng nên đầu tư vào thêm đi, cải thiện phương tiện cứng mềm một chút."

Từ Hoành Yến liên tục gật đầu nói: "Tôi đã lên kế hoạch rồi, chờ sau khi có được quyền nhận thầu, tôi sẽ lập tức sửa sang lại, ít nhất cũng đạt tiêu chuẩn của khách sạn nhất lưu Nam Tích."


Trương Dương không có hứng thú gì với sư cam đoan của hắn, cười nói: "Tôi nhớ lời anh nói rồi đó, nếu như nuốt lời, đừng trách tôi đuổi anh ra khỏi cửa."

Từ Hoành Yến: "Nếu tôi nuốt lời, bản thân tôi cũng mất hết mặt mũi, không cần anh đuổi, tôi cũng sẽ tự cuốn gói mà đi."

Trên đường Trương Dương tới sân bay thì trời mưa to, hắn sợ máy bay xuống chậm, quả nhiên, sau khi đến sân bay, bởi vì do mưa to cho nên máy bay tạm thời không được hạ cánh. Trương Dương ước chừng đợi thêm một tiếng đồng hồ mới thấy Hà Hâm Nhan mặc áo khoác da dê màu hồng nhạt từ sân bay đi ra, mỹ nữ như Hà Hâm Nhan đi đến chỗ nào cũng đều là tiêu điểm khiến mọi người chú ý, cô ta cũng có thói quen đeo kín râm, nhưng kính râm có thể chê khuất khuôn mặt của cô ta, nhưng lại không che đậy được khí chất siêu nhiên, kéo va li ra khỏi sân bay, nhìn thấy Trương Dương đứng lẫn trong đám người, Hà Hâm Nhan mỉm cười, vẫy vẫy tay với Trương Dương, sau đó bước nhanh về phía hắn.

Trương Dương cũng đeo kính không gọng, đây là cao chiêu học được từ chỗ Đỗ Thiên Dã, tuy rằng có chút bịt tai trộm chuông, có điều vẫn chế tạo được một chút tác dụng ngụy trang.

Hà Hâm Nhan đi đến bên cạnh hắn, hai tay kéo va li ở phía sau, ngẩng mặt lên, nhìn khuôn mặt của Trương Dương, nói khẽ: "Anh gầy đi rồi."

Trương Dương nói: "Cái này gọi là, héo mòn vì nhớ nhung."

Hà Hâm Nhan cười khanh khách nói: "Anh chẳng bao giờ bỏ được cái tật nói luyên thuyên."

Hà Hâm Nhan đưa tay cầm va li cho Trương Dương, theo Trương Dương bước tới bãi đỗ xe, hai người đi một trước một sau, kéo dãn một đoạn cự ly.

Đi vào bãi đỗ xe, gan của Hà Hâm Nhan cũng lớn hơn, bước nhanh lên trước vươn tay ra khoác tay Trương Dương. Trương Dương quay mặt lại, hôn nhẹ một cái lên môi cô ta.

Hà Hâm Nhan ôm chặt lấy cánh tay của hắn, mặt dán sát vào vai hắn: "Em sao cảm thấy hai chúng ta cứ như là kẻ trộm thế nhỉ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui