Trương Đức Phóng cười nói: "Đó là trường hợp công khai, nói đúng ra thì chúng ta phải làm tốt quan hệ cảnh dân, cá với nước là một nhà." Gã lại một lần nữa rướn lên, hai tay từ phía sau ôm lấy Chung Hải Yến.
Chung Hải Yến tức giận: "Cút ngay, ngày hôm qua khi cần anh thì anh đang làm gì?"
Trương Đức Phóng ôm chặt lấy Chung Hải Yến, dí sát vào mặt cô ta, nói: "Ngày hôm qua là Hải Thiên cần anh, nếu là em cần anh, anh khẳng định sẽ tới bên cạnh em ngay lập tức."
Chung Hải Yến nói: "Em coi như đã nhìn thấu anh rồi, khi không có chuyện thì cả ngày quấn quanh, khi thật sự có chuyện thì trốn xa chẳng ai tìm thấy nổi."
Trương Đức Phóng nói: "Anh cũng có nỗi khổ riêng mà, loại tình huống ngày hôm qua, cho dù anh đến cũng không giải quyết được vấn đề gì."
Chung Hải Yến giãy khỏi tay gã, ngồi xuống sa lông, nói: "Cái tên Thạch Thắng Lợi kia cũng thật sự là đáng ghét, không hiểu Đoạn Kim Long vì sao lại muốn lấy lòng hắn."
Trương Đức Phóng nói: "Còn không phải là vì nể mặt cha hắn ư, có điều thằng ôn này cũng xui xẻo, không ngờ lại trêu chọc đúng Trương Dương."
Chung Hải Yến nói: "Trương Dương lần này hình như là hận luôn cả Hải Thiên của chúng ta rồi."
Trương Đức Phóng nói: "Sau khi hắn tới Nam Tích đã thay đổi rất nhiều, đi đâu cũng gây thù chuốc oán, rõ ràng là muốn làm lớn một trận, anh hiện tại cũng không đoán được hắn muốn gì."
Chung Hải Yến liếc mắt nhìn gã, nói: "Ngày hôm qua không đến, có phải bởi vì đoán chắc rằng hắn sẽ không nể mặt anh đúng không?"
Trương Đức Phóng: "Gặp chuyện khó giải quyết, anh chỉ có thể không giúp cả hai bên, đợi bọn họ bớt giận rồi mới lại đi ra làm người hòa giải."
Chung Hải Yến nói: "Vấn đề đã được giải quyết chưa?"
Trương Đức Phóng gật gật đầu: "Trương Dương đồng ý không truy cứu chuyện ngày hôm qua nữa, có điều bắt Hải Thiên phải bỏ ra ba mươi tài trợ cho giải bóng đá ngôi sao tháng sau."
Chung Hải Yến mắt đẹp trợn lên: "Ba mươi vạn? Đoạn Kim Long chắc sẽ đau lòng muốn chết."
Trương Đức Phóng nói: "Đau lòng cũng phải lấy ra thôi."
Chung Hải Yến nói: "Em thật sự không hiểu, Hải Thiên của chúng ta luôn luôn đối đãi với Trương Dương như thượng khách, hắn vì sao lại muốn đối chọi với chúng ta?"
Trương Đức Phóng nói: "Bỏ đi, hắn hiện tại vồ ai tóm ai thì mặc kệ, tốt nhất là đứng có xung đột chính diện với hắn."
Chung Hải Yến rút thuốc lá ra, không đợi cô ta châm thuốc, Trương Đức Phóng đã giật lấy: "Con gái tốt nhất đừng hút thuốc!"
Chung Hải Yến cả giận nói: "Mặc kệ em, ma trả lại cho em!"
Trương Đức Phóng cười nói: "Anh là muốn tốt cho em thôi!"
Chung Hải Yến tóm lấy tay của gã cướp thuốc, lại bị Trương Đức Phóng giữ chặt, ghé vào tai cô ta, nói: "Em nếu thật sự muốn hút thì hút cái đó của anh đi."
Chung Hải Yến mặt nóng bừng, gắt: "Tử quỷ, có tin em cắn đứt cái đó của anh luôn không?"
Công trường trung tâm thể dục mới trở nên bận rộn chưa từng có, trừ công ty xây dựng Thể Kỷ Mới vào sớm nhất ra, tập đoàn xây dựng Phong Dụ của Lương Thành Long cũng chính thức vào công trường, xét thấy kỳ hạn công trình khẩn trương, gã tập trung đại bộ phận công nhân dưới tay đồng bộ bắt đầu xây dựng công viên và sân thể dục, nhiều trường quán cùng khởi công, tràng diện rất náo nhiệt và bận rộn.
Bên trong còn có hơn mười đội công trình, đang dỡ hai tòa nhà của công trường, đội công trình này thuộc về Mạnh Sĩ Cường, gã bất đắc dĩ phải quỳ gối trước Trương Dương, cuối cùng cũng có được sự đồng ý của đối phương, lúc này đang tự mình dẫn người dỡ bỏ phòng ốc.
Trương Dương mở xe pickup đi vào hiện trường công trường, trước tiên nhìn nhìn tình huống dỡ bỏ của Mạnh Sĩ Cường ở bên kia, ước chừng hôm nay có thể dỡ xong toàn bộ, một khối bệnh vảy nến cuối cùng dán ở trung tâm thể dục mới rốt cuộc cũng bị hắn thành công diệt trừ.
Mạnh Sĩ Cường nhìn thấy xe của Trương Dương, do dự một chút chút rồi vẫn đi tới. Trương Dương cũng không xuống xe, hạ cửa kính xe xuống nói: "Anh hành động nhanh lắm."
Mạnh Sĩ Cường nghĩ thầm, tao không nhanh được à, sợ mày lại thay đổi chủ ý, tao phải mau mau hủy diệt chứng cớ chứ, gã cười cười nói: "Sợ ảnh hưởng tới tiến độ xây dựng của trung tâm thể dục mới."
Trương đại quan nhân cười tủm tỉm nhìn Mạnh Sĩ Cường, ngoan rồi đấy, con mẹ nó, sớm biết thế này thì lúc trước đừng làm, giỡ bỏ phòng ốc trước đi có phải tốt không, Trương Dương nói: "Hai nông dân công bị chó cắn thương thế nào rồi?"
Mạnh Sĩ Cường nói: "Tôi tới bệnh viện thăm rồi, trừ tiền dược phí ra, trả thêm cho mỗi người năm trăm đồng."
Trương Dương gật gật đầu, Mạnh Sĩ Cường coi như biết điều. Lúc này nhìn thấy xe BMW của Lương Thành Long lái tới, Trương Dương mở cửa xe đi xuống. Lương Thành Long đỗ xe xong, Kiều Bằng Cử từ trên xe bước xuống trước, cười cười gật gật đầu với Trương Dương,chống nạnh nhìn tình huống dỡ bỏ.
Mạnh Sĩ Cường biết thân phận của bọn họ, vốn định tới chào hỏi, nhưngnghĩ một chút, người ta có thân phận gì chứ, căn bản sẽ không quan tâm tới một tiểu nhân vật như hắn, tốt nhất là đừng tới tự tìm mất mặt.
Lương Thành Long nhìn Mạnh Sĩ Cường rời đi, cười cười nói với Trương Dương: "Được đây, hộ bị cưỡng chế này bị cậu thu phục bắt phải ngoan ngoãn rồi, thật sự là có tài."
Trương Dương nói: "Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, người ta cũng không phải là kẻ ngốc, hiểu được cân nhắc lợi hại."
Lương Thành Long lại nói: "Nghe nói cậu hôm qua đập con trai của bí thư Thạch khu Thiên Hối một trận à?"
Trương Dương cười nói: "Đều chuyện quá khứ rồi."
Lương Thành Long nói: "Thời gian đến Nam Tích không dài, mà đã tạo ra được danh khí rồi."
Kiều Bằng Cử xoay người cười nói: "Tay không đánh khắp thiên hạ, Trương Dương, người ta làm quan là dựa vào trí tuệ, cậu làm quan là dựa vào nắm đấm."
Trương Dương: "Mắng tôi đấy à? Nói tôi không có trí tuệ ư?"
Kiều Bằng Cử nói: "Dương mưu cũng là mưu lược, cậu là cao thủ dùng dương mưu, nếu đổi thành người khác, trung tâm thể dục mới này khẳng định không thể di dời được." Gã đi tới bên cạnh Trương Dương: "Nghe nói đầu tháng sau sẽ có giải ngôi sao?"
Trương Dương: "Ta thông qua đạo diễn Hongkong Vương Chuẩn liên hệ với đội bóng ngôi sao Hongkong rồi, tháng sau sẽ có một trận giao hữu với đội bóng đá nữ của tỉnh ta, giúp tuyên truyên vận của tỉnh."
Kiều Bằng Cử nói: "Cậu đúng là biết tìm người, cho tôi hai mươi cái vé đi, tôi mang đi tạo nhân tình."
Phía Lương Thành Long cũng nói: "Cũng cho tôi hai mươi tấm nhé."
Trương Dương nói: "Yên tâm đi, vé sẽ chuẩn bị tốt cho các anh, vị trí cũng tốt nhất."
Kiều Bằng Cử nói: "Mộng Viện và Thờ Duy sẽ tới, bọn nó muốn tận mắt nhìn thấy trung tâm thể dục mới của chúng ta, xem đầu tư của nó có đúng chỗ hay không."
Trương Dương không khỏi bật cười: "Bọn họ tới, tôi ta sẽ làm tốt công tác tiếp đãi."
Kiều Bằng Cử nói: "Cuối tuần tập đoàn Tinh Nguyệt của Singapore sẽ có người tới, xem ra việc đầu tư của cảng Nước Sâu có hi vọng được giải quyết rồi."
Lương Thành Long Lương Thành Long: "Nói thì dễ, nhưng muốn bàn ra kết quả chỉ sợ vẫn phải rất mất thời gian."
Kiều Bằng Cử nói: "Nói chung cũng có chút hi vọng."
Trương Dương nhớ tới chuyện của Hà Trường An, hỏi: "Anh đã liên hệ với Hà Trường An chưa?"
Kiều Bằng Cử gật gật đầu nói: "Y là con cáo già, đối với cảng Nước Sâu chỉ mang thái đội quan sát, nếu tập đoàn Tinh Nguyệt có thể tiếp tục đầu tư, tin rằng y sẽ rất nhanh quay về Nam Tích."
Lương Thành Long tràn đầy đồng cảm nói: "Hợp tác với loại người này phải có tâm nhã."
Kiều Bằng Cử tràn ngập tin tưởng nói: "Y vẫn chưa đến mức sẽ lừa tôi."
Trương Dương và Lương Thành Long liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều minh bạch, ở trên khối đất Bình Hải này, trong giai đoạn Kiều Chấn Lương còn cầm quyền, không ai dám gây bất lợi đối với Kiều Bằng Cử cả. Hà Trường An chẳng những là cao thủ vận tác vốn mà đối với chính trị cũng hiểu biết thâm hậu, người này trước khi làm chuyện gì cũng đều suy nghĩ cẩn thận, giữa y và Kiều Bằng Cử nhất định có hợp tác mà không ai biết.
Lương Thành Long nói: "Nghe nói giải bóng đá Ngôi Sao là khách sạn Hải Thiên làm nhà tài trợ duy nhất? Đoàn Kim Long lần này sao lại hào phóng thế?"
Trương Dương cười nói: "Quan Chỉ Tình ở trong khách sạn của hắn gặp chuyện không may, hắn nói sao cũng phải làm ra một chút bồi thường chứ."
Lương Thành Long bật cười, hắn biết Đoàn Kim Long nhất định là nhất định là bị ép buộc, bằng không với tính cách keo kiệt của gã. chắc sẽ không nhỏ máu như vậy đâu.
Trương Dương dạo qua một vòng quanh công trường rồi lái xe đi, khi trở lại Ủy ban kỷ luật, nhìn thấy một người đứng ở dưới lầu, một tay chống nạnh, một tay cầm nắp động cơ của xe Xiali màu đỏ, đứng ở đó, bộ dáng trông rất có khí thế. Nghe thấy tiếng bánh xe, gã quay đầu lại, không ngờ lại là Hà Trác Thành, cha của Hà Hâm Nhan.
Trương Dương đỗ xe lại, đẩy đẩy cửa bước xuống, Hà Trác Thành tuy rằng không phải là hạng tốt lành gì, nhưng dù sao cũng là cha của Hà Hâm Nhan, là nhạc phụ trên thực tế của là hắn, Trương Dương cười nói: "Hà tiên sinh, ngọn gió nào thôi ông tới đây vậy."
Hà Trác Thành nhìn thấy Trương Dương, vừa cười tươi rói vừa giơ tay ra, cái nhẫn vàng trên tay lóe sáng chiếu vào mắt Trương Dương, Hà Trác Thành nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi lái xe từ Lam Sơn tới đây là có chuyện quan trọng muốn bàn với cậu."
Trương Dương cười cười, bắt tay với y, chỉ chỉ vào văn phòng của mình: "Tới đó rồi bàn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...