Đỗ Thiên Dã nói: "Ý của ông là... kêu tôi thả hắn?"
Từ Bưu nói: "Trương Dương ở lại Giang thành chỉ có hai khả năng, một là bị nghẹn đến bệnh, còn một cả năng nữa là nhịn không được bộc phát ra, mà dựa theo tính tình của hắn, khả năng thứ nhất rất nhỏ, khả năng thứ hai lại rất lớn, nếu thật sự làm ra chuyện, thì không ai có thể lo cho xong được" Những lời này của Từ Bưu cũng không phải là hù dọa gì cả, tính tình của Trương Dương thế nào ông cũng rất rõ ràng.
Đỗ Thiên Dã thở dài, ông thấp giọng nói: "Để cho tôi suy nghĩ, từ từ ngẫm lại"
Từ Bưu rời đi rồi, Đỗ Thiên Dã ngồi một mình trong phòng làm việc, ông ta bắt đầu nhớ lại từ lúc kết bạn với Trương Dương, nhớ đến những trợ giúp mà Trương Dương đã cho mình, nhớ đến lúc bốn bề là địch thân trong nhà tù, cũng là do Trương Dương động thân mà ra, không tiếc vì một mình ông mà ngăn cơn sóng dữ, Đỗ Thiên Dã cảm thấy có một loại xấu hổ không nói nên lời. Ông cầm lấy điện thoại, muốn gọi cho Trương Dương, chỉ là nửa đường thì cúp may, do dự một hồi lâu, cầm lấy điện thoại gọi cho Tô Tiểu Hồng, thấp giọng nói: "Buổi tối giúp tôi mời Trương Dương đi ăn, quán Nam Hồ Nông Gia, đừng nói là tôi"
Lúc chạng vạng, Trương Dương đúng hẹn đến chổ Nam Hồ Nông Gia, hắn nhìn thấy được chiếc audi của Tô Tiểu Hồng, đem xe tải da đậu song song với xe audi, Tô Tiểu Hồng ngồi trên đầu thuyền, vẫy vẫy tay với hắn: "Mau lên đây, chờ cậu đến nãy giờ"
Trương Dương cười cười, từ trên bờ chạy thật nhanh đến, nhảy lên đáp xuống đầu thuyền, thân thuyền bị hắn làm cho nhoáng lên, Tô Tiểu Hồng kêu á một tiếng, vội vàng nắm lấy thân thuyền, Trương Dương thì cười ha hả lên, thằng nhãi này đúng là có ý định mà.
Tô Tiểu Hồng mắng: "Lớn như vậy rồi mà còn nghịch ngợm nữa, có tin tôi ném cậu xuống nước cho rùa ăn không?"
Lúc này Trương Dương đã nhìn thấy Đỗ Thiên Dã bên trong khoang thuyền, nụ cười trên mặt của hắn vẫn không đổi như cũ, nói với Tô Tiểu Hồng: "Bên trong còn có giấu một con cá lớn"
Tô Tiểu Hồng cười ngượng ngùng, chuyện của Trương Dương ít nhiều gì bà cũng được nghe qua, nhưng mà làm một người ngoài cuộc thì bà không thích hợp hỏi thăm, nếu Đỗ Thiên Dã đã mở miệng rồi, thì bà cũng chỉ có thể cố gắng làm hành động của người hòa giải mà thôi.
Đỗ Thiên Dã đứng dậy, nhìn Trương Dương, trên mặt cũng không có nhiều ý cười, thấp giọng nói: "Là tôi mời ăn"
Trương Dương tức giận nói: "Ông mời tôi ăn không biết tự gọi điện thoại sao?"
Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi sợ không mời được cậu"
Trương Dương cười ha hả nói: "Bí thư Đỗ mời khách tôi dám không đến sao?"
Tô Tiểu Hồng sợ hai người bọn họ lại bắt đầu gây chiến, vội vàng nói: "Lái thuyền đi, chúng ta ăn trong hồ"
Bàn vuông nhỏ đặt ngay trên boong thuyền, mặt trời chiều ngã về tây, toàn bộ Nam hồ bị ánh mặt trời chiếu đỏ rực lên, Tô Tiểu Hồng cũng làm không ít món ăn đặc sắc, còn mang một bình rượu ngon cất trong hầm đến nữa.
Đỗ Thiên Dã mở bình rượu ra, rót vào đầy ly rượu của mình, thấp giọng nói: "Tiễn đưa cậu"
Trương Dương không nói gì, cũng rót rượu ra, ánh mắt nhìn vào mặt uc3a Đỗ Thiên Dã, hắn biết Đỗ Thiên Dã đang muốn nói cái gì.
Tâm tình của Đỗ Thiên Dã lúc này cực kỳ phức tạp, trong chuyện sân bay mới, ông quả thật có thẹn với Trương Dương, nhưng mà ông không có lựa chọn nào khác, công trình sân bay mới này là một trong năm công trình trọng điểm của Bình Hải, càng là công trình nặng trong nặng đối với sự phát triển sau này của Bình Hải, ông phải có hy sinh, nhưng mà vật hy sinh lần này lại là bạn tốt nhất của ông, Trương Dương.
Trương Dương nói: "Cạn ly!" Nói xong liền uống cạn một hơi.
Đỗ Thiên Dã cũng uống cạn ly, thấp giọng nói: "Thật ra cậu có thể ở lại" Suy nghĩ mãi, Đỗ Thiên Dã mới nói ra được những lời này, ông chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ vĩnh viễn không dùng Trương Dương nữa, chỉ là nghĩ rằng sau khi trận sóng gió này qua rồi, an bài cho Trương Dương một vị trí thích hợp, nhưng mà mọi chuyện phát triển lại không nằm trong kế hoạch của ông.
Trương Dương nói: "Ở mãi một chổ, tôi cũng ghét"
Tô Tiểu Hồng vẫn chưa biết tin tức Trương Dương phải đi, nghe bọn họ nói như vậy, có vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Đỗ Thiên Dã nói: "Người trong quan trường có đôi khi là thân bất do kỷ"
Trương Dương mỉm cười nói: "Tôi hiểu, thật ra chuyện sân bay lần này là do tôi gieo gió gặt bão, tôi không trách ông"
Đỗ Thiên Dã nói: "nhưng mà ngày đó rõ ràng là cậu đang trách tôi"
Trương Dương nở nụ cười: "Ngày đó tôi cố ý biểu hiện ra hình dạng tức giận, không có lý do mà ông đem tôi ra chịu chết, ngay cả một câu giữ lại cũng không nói, ông là lãnh đạo của tôi, không sai, nhưng mà lúc trước tôi vẫn xem ông trở thành đại ca của tôi, là bạn tốt của tôi"
Mặt của Đỗ Thiên Dã lộ vẻ xấu hổ, ông chân thành nói:" Tôi vẫn là đại ca của cậu, bạn tốt của cậu, vĩnh viễn là vậy"
Trương Dương rót rượu cho Thiên Dã một lần nữa, sau đó rót cho chính mình, thấp giọng nói: "Thật ra thì ông còn rõ ràng một đạo lý này hơn cả tôi"
Đỗ Thiên Dã nhìn Trương Dương, chờ hắn nói tiếp.
Trương Dương nói: "Trong quan trường không có bạn bè"
Đỗ Thiên Dã nhấp một ngụm rượu, lặng lẽsuy nghĩ, thưởng thức rượu ngon, cũng như thưởng thức những lời này của Trương Dương.
Trương Dương nói: "Lúc trước ôi cho rằng giữa bạn bè thật sự thì không nên có dính dáng nhiều đến kinh tế, chỉ là bây giờ phát hiện ra, dính dáng trên chính trị thật ra càng đáng sợ hơn cả kinh tế, lợi ích chính trị sẽ biến bạn bè thành kẻ thù, cũng có thể làm cho kẻ thù thành bạn bè"
Đỗ Thiên Dã nói: "Công trình sân bay rất quan trọng đối với Giang thành, tôi phải làm như vậy"
Trương Dương mỉm cười nói: "Tôi hiểu, cho nên tôi cũng không thật sự giận ông"
"Chúng ta vẫn là bạn sao?"
Trương Dương hỏi ngược lại: "Ông thấy tôi không tồi chứ?"
Đỗ Thiên Dã sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi lắc đầu nói: "Cậu không tồi"
Trương Dương nâng ly lên chạm vào ly của Đỗ Thiên Dã, nói: "Chúng ta vẫn là bạn vì câu nói của ông, ông vẫn là bạn của tôi"
Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi không nghĩ là cậu sẽ đi"
Trương Dương nói: "Tôi cũng không nghĩ tới, tất cả đều đến rất đột ngột, nhưng mà bây giờ tôi đã suy nghĩ rất cẩn thận, nếu như tôi tiếp tục ở lại Giang thành, công tác của ông sẽ không cách nào triển khai thuận lợi, giữa chúng ta sẽ còn có mâu thuẫn"
Đỗ Thiên Dã nói: "Cậu giúp tôi rất nhiều, tôi thật sự muốn giữ cậu lại"
Trương Dương lắc đầu nói: "Chỉ cần tôi ở lại Giang thành, thì còn có phiền phức tìm đến tôi, sẽ còn có người đến gây áp lực cho ông, cái cảm giác trên cổ lúc nào cũng có đao này, làm cho tôi rất khó chịu, tôi đã nghĩ rất rõ, tôi phải rời khỏi Giang thành, cho bản thân một cơ hội bắt đầu lại từ đầu"
Đỗ Thiên Dã nói: "Thật sự không giận tôi?"
Trương Dương cười nói: "Nếu chúng ta mà đổi chổ cho nhau, có thể tôi cũng sẽ làm ra quyết định tương tự, nói không chừng còn quá đáng hơn cả ông"
Đỗ Thiên Dã cười nhạt.
Tô Tiểu Hồng uống rượu với Trương Dương, rốt cục có cơ hội nói chuyện, bà nhẹ giọng nói: "Trương Dương, cậu thật sự phải đi?"
Trương Dương gật đầu nói: "Nam Tích, chủ nhiệm ủy ban thể dục Chu Đại Niên bị bệnh, thị trưởng Hạ mời tôi đến hỗ trợ"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...