Liễu Ngọc Oánh thở dài nói: "Trương Dương, dì sinh đứa nhỏ này rồi thì người ngoài sẽ nghĩ thế nào?"
Trương Dương cười nói: "Tỉnh trưởng đại nhân trong nhà có phúc, người ta khẳng định là hâm mộ lắm! Phỏng chừng là khi đứa em nhỏ này được sinh ra, người đến chúc mừng sẽ san bằng cái cửa nhà của các người đấy!"
Liễu Ngọc Oánh bị hắn chọc cho bật cười, nói: "Nói bậy!"
Trương Dương nói: "Thật ra thì dì không cần phải để ý quá đến suy nghĩ của người khác, dì và tỉnh trưởng Tổng là vợ chồng hợp pháp, kết hôn sinh con là một chuyện thiên kinh địa nghĩa ( ý là hiển nhiên - thành ngữ nên giữ nguyên), ai lại buồn chán đến nói đi đâm chọt chuyện này? Ai mà dám, con là người đầu tiên nhảy ra đánh hắn!"
Cái mà Liễu Ngọc Oánh lo lắng thật sự cũng không phải là người khác nghĩ thế nào, bà sợ chuyện này sẽ gây ảnh hưởng đến con đường làm quan của Tống Hoài Minh, nhưng trước mặt Trương Dương, bà đem tất cả lời nói không thích hợp thu lại.
Trương Dương nói: "Phỏng chừng cho dù trời có sập xuống thì vẫn có tỉnh trưởng Tống chống đỡ!"
Liễu Ngọc Oánh cười nói: "Nói chuyện với con một hồi, trong lòng dì cũng thấy thoải mái hơn"
Trương Dương nói: "Nếu như dì bảo tỉnh trưởng Tống đề bạt con lên làm cấp phòng, thì mỗi ngày con sẽ đều đến nói chuyện với dì"
Liễu Ngọc Oánh biết hắn nói giỡn, bật cười, từ trong lời nói của Trương Dương bà đã nghe ra được sự khác biệt, lúc trước Trương Dương luôn thân thiết gọi Tống Hoài Minh là chú Tống, bây giờ thì đổi lại thành tỉnh trưởng Tống nghe quy củ hơn. Cái này đương nhiên không thoát khỏi quan hệ với việc hắn và Sở Yên Nhiên, Liễu Ngọc Oánh không khỏi thở dài, nhẹ giọng hỏi: "Gần đây có liên lạc với Yên Nhiên không?"
Trương Dương thành thật trả lời: "Không có, lúc đầu con gọi điện thoại qua thì cô ấy còn nói được một hai câu, sau đó gọi nữa thì chỉ nói một hai chữ, bây giờ gọi qua thì hạu như không nghe luôn, con cũng không muốn gọi nữa, cho cô ấy một chút thời gian"
Liễu Ngọc Oánh nói: "Tình cảm nếu không được trị liệu lâu dài, thì cuối cùng sẽ thành hoang vu"
Trương Dương cười nói: "Trị liệu cũng chưa chắc dùng được"
Liễu Ngọc Oánh mang theo một tia tiếc hận, nói: "Thật sự không hiểu là hai đứa rốt cục là có vấn đề gì, một đôi thật đẹp!"
Vừa đụng vào vấn đề tình cảm của mình, Trương đại quan nhân lập tức có ý định đánh bài chuồn ngay, hắn thu kim châm lại, rồi chào tạm biệt với Liễu Ngọc Oánh.
Liễu Ngọc Oánh gật đầu, cũng không giữ hắn lại.
......................
Lúc Trương Dương lái xe chuẩn bị rời đi, thì thấy xe của Kiều Chấn Lương đến trước mặt, hắn vội vàng dừng xe lại, cái này cũng không phải là do Trương Dương muốn chào hỏi bí thư tỉnh ủy, mà hắn chỉ biểu đạt, ít nhất là một chút tôn kính, theo suy nghĩ của hắn, Kiều Chấn Lương mười phần là sẽ nghênh ngang đi qua, không lưu ý đến sự tồn tại của hắn, chỉ là không ngờ rằng khi xe của Kiều Chấn Lương đi đến xe tải da thì dừng lại, cửa sổ sau của xe chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt cười của Kiều Chấn Lương xuất hiện ra, ông cười nói: "Trương Dương à!"
Trương Dương có chút vừa mừng vừa sợ, mau chóng mở cửa xe ra đi xuống: "Chào bí thư Kiều! Tôi còn tưởng rằng ngài không nhận ra tôi chứ!"
Kiều Chấn Lương cười nói: "Toàn bộ Bình Hải, xe tải da như vậy sợ rằng chỉ có một chiếc, tôi không muốn nhận ra cậu cũng khó!"
Trương Dương cười nói: "Lời của bí thư Kiều làm cho tôi vừa mừng vừa sợ!"
Kiều Chấn Lương cười ha hả, chỉ về hướng nhà của mình, nói: "Tới nhà của tôi ăn, đã chuẩn bị tốt rồi! Thuận tiện viết cho tôi một bức tranh chữ!" Không đợi Trương Dương từ chối, ông đã kéo cửa kính xe lên, và kêu tài xế chạy xe đi.
Trương Dương lắc đầu bất đắc dĩ, bí thư tỉnh ủy lên tiếng, hắn dám không đi sao?
Trương Dương đi theo sát sau vào Kiều gia, đến chổ này mới biết, Kiều Mộng Viện và mẹ của cô ta Mạnh Truyền Mỹ không có mặt.
Kiều Chấn Lương nói: "Hai người đi đến Tế Tử am niệm Phật rồi!"
Trương Dương cười nói: "Một mình bí thư Kiều ở nhà à!"
Kiều Chấn Lương nói: "Tôi không thích yên tĩnh, ăn một mình không có thú vị, đúng lúc gặp phải cậu!"
Trương Dương nói: "Tôi cũng không thích yên tĩnh, nhưng mà tôi thà tình nguyện yên tĩnh chứ không nguyện cùng ăn với lãnh đạo!" Lời hắn nói là thật, cùng ăn với lãnh đạo thì không được tự nhiên, cái gì cũng phải chú ý, căn bản là không thoải mái được.
Kiều Chấn Lương cười ha hả nói: "Tôi cũng không thích cùng ăn với lãnh đạo!"
Hai người đi vào phòng ăn, cơm nước đã chuẩn bị xong hết, Kiều Chấn Lương bởi vì bị bệnh tiểu đường, cho nên cơm nước rất nhẹ, Trương Dương bới một chén cơm, thì thấy Kiều Chấn Lương đã lấy một phần bánh ngô bột bắp lên.
Trương Dương nói: "Bí thư Kiều ăn đơn giản vậy?"
Kiều Chấn Lương nói: "Không có bệnh pháp, bệnh tiểu đường, bác sĩ nói ăn một chén cơm chẳng khác nào ăn một chén đường, tôi còn phải giữ thân thể để tiếp tục thay đổi, cho nên ăn bánh ngô tốt hơn!"
Trương Dương cười nói: "Bệnh tiểu đường chủ yếu lấy việc điều trị là chính, ăn uống hẳn là cũng nên chú ý, lát về tôi sẽ giúp bí thư Kiều kê một đơn thuốc!"
Trương Dương biết y thuật của Trương Dương thần kỳ, ông mỉm cười nói: "Tốt, tôi vẫn luôn muốn cậu giúp tôi điều trị"
Trương Dương nói: "Trừ không được gốc, nhưng mà điều trị thích hợp sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của ngài!"
Kiều Chấn Lương nói: "Vậy là được, tôi cũng không trông cạnh là trường mệnh trăm tuổi, chỉ cần khỏe mạnh để làm xong công tác mà đảng giao cho tôi, nhìn con cháu của tôi khôn lớn là được"
Trương Dương cười nói: "Tứ đại đồng đường ( bốn đời cùng nhà) cũng không có vấn đề!"
Kiều Chấn Lương đột nhiên đổi giọng, hỏi: "Lần này là cậu đưa Mộng Viện về Đông Giang à/"
Trương Dương tuy rằng đã sớm chờ ông ta hỏi đến vấn đề của Kiều Mộng Viện rồi, nhưng thật không ngờ là Kiều Chấn Lương lại hỏi trực tiếp như vậy.
Trương Dương gật đầu nói: "Vâng, tôi thấy tâm tình của cô ấy không tốt, đúng lúc thấy cô ấy gặp chuyện không may, cho nên tôi đã đưa cô ấy trở về suốt đêm"
Kiều Chấn Lương nói: "Cảm ơn!"
Trương Dương cầm chén cơm lên, nhìn Kiều Chấn Lương, chẳng biết là trong câu nói cảm ơn của ông ta rốt cục là bao hàm ý tứ gì.
Kiều Chấn Lương nói: "Lúc Hứa Gia Dũng chết cậu có ở đó?"
Trước mặt của Kiều Chấn Lương, Trương Dương cũng không dám giấu diếm nhiều, cho dù hắn không nói, thì người khác cũng sẽ đem tình huống cụ thể ngay lúc đó báo cáo lại cho Kiều Chấn Lương, Trương Dương nói: "Hứa Gia Dũng thuê Trịnh Thọ Quốc bắt cóc tôi và Kiều tiểu thư, hắn muốn giết chúng tôi"
Kiều Chấn Lương tuy rằng đã sớm nghe Vinh Bằng Phi nói qua chuyện này, nhưng lần này nghe được, trong lòng cũng không nhịn được đổ mồ hôi lạnh: "Vì sao?"
Trương Dương nói: "Hắn cho rằng là tôi hại chết cha của hắn, hắn hận tôi, cho nên..."
Kiều Chấn Lương cắt lời của Trương Dương, hỏi: "Tôi hỏi là hắn vì sao lại đối phó với Mộng Viện?"
Trương Dương mấp máy môi, thấp giọng nói: "Hắn cho rằng tôi và Mộng Viện có tình cảm, cho rằng Mộng Viện phản bội hắn, cho nên hắn muốn trả thù cả hai"
Kiều Chấn Lương nói: "Giữa hai đứa rốt cục có đúng như hắn tưởng tượng hay không?"
Trương Dương bắt đầu hối hận vì đã nói nhiều với Kiều Chấn Lương, lão Kiều này căn bản là không muốn mời mình ăn, cũng không muốn mình viết chữ cho ông ta, mà mục đích của người ta là muốn làm rõ ràng, giữa mình và Kiều Mộng Viện rốt cục là có quan hệ như thế nào!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...