Đêm hôm đó bọn họ đã biết đã uống bao nhiêu, đến cuối cùng mọi người đều say bí tỉ, bao gồm của cả Trương đại quan nhân được xưng là hủ rượu cũng không ngoại lệ, say rượu có thể thả lỏng chính mình, Trương đại quan nhân cho rằng mình say, nhưng mà chỉ có bảy phần men say, ít nhất hắn vẫn có thể đi đường được, mặc dù có chút lung lay, nhưng vẫn giúp đỡ người phục vụ mang Trần Thiệu Bân, Lương Thành Long, Đinh Triệu Dũng, Viên Ba bốn người lên phòng.
Nhâm Văn Bân cũng tự mình đến hỗ trợ, sau khi dàn xếp cho đám người này xong cũng đã là một giờ sáng, Trương đại quan nhân lắc lư đi đến bên cạnh ông, vỗ vỗ vai của ông nói: "Cảm ơn... buổi tối đã gây phiền cho anh..."
Nhâm Văn Bân cười nói: "Có gì phiền phức đâu? Bình thường tôi muốn mời các người đến còn không mời được nữa là" Ông nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói: "Đi ngủ sớm đi, đã một giờ sáng rồi"
Trương Dương gật đầu, chờ đám người Nhâm Văn Bân đi rồi, hắn lại cảm thấy tâm thần không yên, đi một mình ra khỏi phòng, dọc theo con đường của sơn trang, dưới ánh đèn đêm lập lòe, chậm rãi đi về phía hồ nhỏ xa xa. Vừa đi vừa nhớ, nhớ đến rất nhiều chuyện trước kia.
Đứng bên hồ, cầm một cục đá hơi mỏng lên, Trương Dương dùng toàn lực ném ra ngoài, cục đá tưng tưng trên mặt hồ và bay về phương xa, một vòng rung động dưới ánh trăng lan tràn ra. Khi sinh mệnh của hắn một lần nữa bắt đầu, hắn đã muốn sống thật tốt.
Một bóng người cao lớn xuất hiện ngay bên cạnh hắn, cũng nhặt lấy một cục đá và ném ra ngoài.
Trương Dương kinh ngạc quay đầu lại, không ngờ rằng lại chính là thường vụ phó thị trưởng Nam Tích Thường Lăng Không.
Trương Dương cười nói: "Thật là trùng hợp!"
Thường Lăng Không cười nói: "Tôi biết cậu ở chổ này, vốn muốn đến chào hỏi cậu, chỉ là buổi tối phải xử lý một chút chuyện, cho nên không đến được"
Gió đêm thổi qua, đầu óc của Trương Dương cũng tỉnh táo hơn nhiều, lời nói của Thường Lăng Không có thể tin một phần rất nhỏ, cấp bậc của gã còn đó, cho dù biết Trương Dương ở sát vách, Thường Lăng Không cũng sẽ không chủ động qua kính rượu, Trương Dương nói: "Đã trễ như vậy rồi, sao còn chưa ngủ?"
Thường Lăng Không nói: "Cậu không ngủ được không phải cũng không ngủ?"
Trương Dương cười nói: "Tôi hưng phấn do uống nhiều, còn anh là có tâm sự"
Thường Lăng Không nói: "Uống rượu tổn hại sức khỏe, uống ít thì tốt hơn"
Trương Dương cười nói: "Rượu là bạn của tôi, càng uống vào càng trẻ tuổi, cả đời này tôi không thể rời khỏi thứ đó được"
Thường Lăng Không đi về phía trước một bước: "Lăng Phong ở chổ cậu thế nào rồi?"
"Tốt lắm, nếu không có hắn, thì có nhiều việc tôi không thể làm được, công trình sân bay mới, hắn bỏ công còn nhiều hơn tôi"
Thường Lăng Không cười nói: "Hai người một động một tĩnh, làm chung thật ra rất hợp"
Trương Dương nói: "Chỉ là chức quan của tôi quá nhỏ, bắt Lăng Phong hỗ trợ cho tôi, ủy khuất cho hắn quá"
Thường Lăng Không nói: "Thật ra quan lớn quan nhỏ cũng không quan trọng, quan trọng là có thể tìm được một vị trí có thể phát huy ra được năng lực của bản thân"
Trương Dương nói: "Quan lớn có thể áp chết người, ai nói không quan trọng"
Thường Lăng Không cười ha hả, gã ngáp một cái, nói: "Quá muộn rồi, ngày mai tôi còn phải đến tỉnh ủy làm việc, đi trước đây"
Trương Dương gật đầu.
Ngày hôm sau là một ngày u ám, Kiều Chấn Lương đến phòng làm việc, chuyện đầu tiên chính là cầm lấy tờ báo, bí thư trưởng tỉnh ủy Điêm Quốc Đào đến, mang một phần văn kiện nội bộ trung ương giao cho ông.
Kiều Chấn Lương không nhìn, đem văn kiện để trên bàn, xoa xoa con mắt nói: "Ngày hôm nay hình như muốn mưa"
Diêm Quốc Đào nói: "Dự báo thời tiết nói không mưa"
Kiều Chấn Lương cười nhạt nói: "Dự báo thời tiết? Tôi không thấy nó đúng lúc nào cả"
Diêm Quốc Đào nở nụ cười.
Kiều Chấn Lương đột nhiên đổi giọng: "Chuyện biến động của lãnh đạo Lam Sơn ra sao rồi?"
Diêm Quốc Đào nói: "Bộ tổ chức và các cán bộ đang nói chuyện với nhau, lần trước Thường Tụng nổi bão tại bộ tổ chức, đã khiến cho ảnh hưởng không tốt"
Kiều Chấn Lương cười cười, ánh mắt lại dời lên trên tờ báo.
Diêm Quốc Đào pha cho ông một ly trà đưa tới.
Kiều Chấn Lương nói: "Ngô Minh và Khổng Nguyên gần đây qua lại rất gần"
Diêm Quốc Đào chẳng biết vì sao Kiều Chấn Lương lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, gã cười nói: "Chuyện này rất bình thường, hắn ta là người kế nhiệm của bí thư thị ủy Lam Sơn, qua lại với bộ trưởng bộ tổ chức cũng là vì làm tốt quan hệ"
Kiều Chấn Lương nói: "Hắn rất am hiểu làm tốt quan hệ sao?"
Diêm Quốc Đào sửng sốt một chút.
Kiều Chấn Lương nói: "Tôi nghe nói Ngô Minh gần đây làm không ít công tác"
Diêm Quốc Đào nói: "Cha của hắn là cán bộ kỳ cựu trong hệ thống kiểm tra kỷ luật, ở Bình Hải vẫn có chút quan hệ"
Kiều Chấn Lương nói: "Theo tôi được biết, Tằng Lai Châu từng là bộ hạ cũ của cha hắn, lần này Ngô Minh trở thành bí thư thị ủy Lam Sơn, lão Tằng có tác dụng gì không?"
Diêm Quốc Đào cười cười không nói gì, thật ra thì Ngô Minh làm việc cũng tương đối cẩn thận, hầu như là từng thường ủy tỉnh ủy đều đã đến thăm hỏi qua, chổ của Diêm Quốc Đào, gã ta cũng đã thông qua Tằng Lai Châu mà đến một lần, không chỉ như vậy mà còn tặng một chậu bonsai rất tốt, Diêm Quốc Đào có ấn tượng không tồi về Ngô Minh, nhận thức người thanh niên này có ánh mắt, biết làm việc, có câu ăn thịt của người ta, thì phải biết nương tay với người ta, Diêm Quốc Đào đã nhận chậu bonsai của Ngô Minh, cho nên cũng muốn nói giúp cho gã ta vài câu hữu ích, Diêm Quốc Đào nói: "Ngô Minh còn trẻ, có năng lực, thật ra giỏi về việc làm tốt quan hệ với lãnh đạo cũng không phải là khuyết điểm gì, một cán bộ không có giao lưu với lãnh đạo, thì làm sao có thể làm cán bộ được? Làm sao có thể lĩnh ngộ được tinh thần của cấp trên?"
Kiều Chấn Lương cười nói: "Cậu không phải là nhận chổ tốt của hắn chứ? Đứng ra nói tốt cho hắn"
Diêm Quốc Đào đỏ bừng mặt nói:" Không có, không có, chỉ là gặp mặt với hắn vài lần, cảm thấy hắn có tâm tiến thủ"
Kiều Chấn Lương nheo hai mắt lại nói: "Lam Sơn là thành phố cải cách dẫn đầu của Bình Hải, tôi thân là bí thư tỉnh ủy không có khả năng không quan tâm đến tình huống của Lam Sơn, tình huống của mấy tên cán bộ này, tôi cũng có hiểu biết"
Diêm Quốc Đào nói: "Bí thư Kiều chính là thấy được thành tích cải cách của Lam Sơn, cho nên mới đề bạt Chu Vũ Dương"
Kiều Chấn Lương nói: "Người thật sự làm ra cống hiến lớn nhất cho Lam Sơn, không phải là Chu Vũ Dương, cũng không phải là Hồng Vĩ Cơ, mà là Thường Tụng, tôi thấy rất rõ ràng"
Diêm Quốc Đào nao nao, Kiều Chấn Lương đột nhiên nhắc đến tên của Thường Tụng, có ý nghĩa là việc chọn người kế nhiệm cho lãnh đạo thị ủy Lam Sơn sẽ xảy ra thay đổi không?
Kiều Chấn Lương nhấp một ngụm trà, nói: "Đầu năm nay, người dám nói thật càng ngày càng ít, Chu Vũ Dương có năng lực của hắn, tuổi còn trẻ, giỏi về việc làm tốt các mối quan hệ, còn Thường Tụng thì cần cù thật thà, chịu mệt nhọc, chỉ là tính tình rất tệ"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...