Lương Thành Long nói: "Tôi nay để tôi làm chủ đi, vẫn là Vọng Giang lâu của Viên Ba."
Trương Dương nói: "Tới Vọng Giang lâu ư, nếu ở đó thì tôi cũng có thẻ VIP, ăn uống đều không mất tiền."
Đinh Triệu Dũng cười nói: "Đúng là quá hủ bại."
Hai người họ đều ai có chuyện nấy, buổi chiều còn phải đi làm, Trương Dương nói: "Vậy tôi nay nhé, tối nay người ta động phòng còn chúng ta thì uống rượu."
Lương Thành Long nói: "Được, tôi sẽ đến đúng giờ!"
Trương Dương nhìn Tần Thanh và Thường Hải Tâm cũng đã đứng dậy, hắn liền bước tới: "Chị Thanh, hai người cũng về sớm thế?"
Tần Thanh gật đầu, mỉm cười nói: "Ở Lam Sơn còn nhiều việc chưa xử lý, tôi chiều ngày hôm qua đã đi, hôm nay nhất định phải về, nếu không thì thị trưởng Trường sẽ cho rằng tôi bỏ bê công việc."
Thường Hải Tâm tất nhiên là đi cùng Tần Thanh, Trương Dương cố giữ lại, nói: "Đừng đi gấp vậy mà, tôi nay tôi mời cơm, hai người ăn xong rồi đi cũng được."
Tần Thanh nói: "Tôi nhất định phải đi, hay là để Hải Tâm ở lại."
Thường Hải Tâm vội vàng lắc đầu: "Tôi đã đáp ứng ba rồi, lát ngồi cùng xe với bí thư Chu về."
Tần Thanh nói: "Tâm ý của cậu chúng tôi xin nhận, mời khách thì để lần sau đi."
Trương Dương buồn bã nhìn họ đi, hắn tùy tiện ăn một chút, lúc đang ăn thì Ngô Minh đi tới, trong lòng không khỏi có chút bực bội, người ta đi hết rồi, sao thằng cha này vẫn ở lại? Có điều hắn rất nhanh liền nghĩ thông, Ngô Minh là nhớ bộ quần áo của y.
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Phó bí thư Ngô đấy à, lại đây nào, chúng ta uống vài chén." Lúc nói không cần thận làm đổ bình coca, làm coca bắn cả vào quần áo.
Ngô Minh nhìn mà lòng đau như cắt.
Trương Dương nói: "Xin lỗi, xin lỗi, làm bẩn quần áo của ông rồi."
Ngô Minh mắng thầm, mày là cố ý, nhưng trên mặt vẫn cố nặn ra một nụ cười: "Không sao, không sao!" Ngô Minh lúc này mới nghĩ thông, không phải chỉ là một bộ Tây phục thôi ư? Mình con mẹ nó có cần phải đòi cho bằng được không? Y đứng dậy chuẩn bị cáo từ, nhưng lại bị Trương Dương giữ lại: "Phó bí thư Ngô, đừng đi vội mà, chúng ta làm vài chén đã."
Ngô Minh nói: "Muộn rồi, tôi phải về!"
Trương Dương nói: "Gấp cái gì? Quần áo của ông tôi vẫn còn đang mặc cơ mà."
Ngô Minh mắng thầm, mày làm bẩn quần áo của tao rồi, tao thật sự là thấy chướng mắt, đéo thèm mặc nữa. Song ngoài mặt vẫn tươi cười nói: "Tôi phải đi mà, chiều về Lam Sơn còn có việc."
Trương Dương nói: "Việc gì cũng để sau, nào, cùng tôi uống chút đã." Hắn tìm một cái cốc thủy tinh rót đầy cho Ngô Minh.
Ngô Minh cười nói: "Phó thị trưởng Trương, không phải là tôi không muốn uống với ậu, nhưng tôi mà uống thì làm lỡ việc, chúng ta dùng trà thay rượu được không?"
Trương đại quan nhân nói như chém đinh chặt sắt: "Không được, ông có thể uống cùng lãnh đạo tỉnh, không thể uống cùng tôi ư, có phải là khinh thường tôi không?" Hắn thấy như vừa rồi chạy vào phòng mà đám thưởng ủy tình ngồi để kính rượu, cho nên mới nói vậy.
Ngô Minh dở khóc dở cười, cầm cốc thủy tinh ở trước mặt lên rót rượu vào, sau đó thì đối ẩm với Trương Dương.
Trương Dương nói: "Cung hỉ, nghe nói là ông sắp thăng chức."
Ngô Minh trong lòng rất đắc ý, nhưng ngoài mặt thì vẫn thản nhiên như không: "Thăng chức ư? Tôi không không nghe nói gì nhỉ?"
Trương Dương mắng thầm thằng ôn này giả vờ giả vịt, hắn cố ý bảo: "Chẳng lẽ tin tức của tôi sai lầm ư? Ai cũng nói bí thư Chu sắp tới Đông Giang làm phó tỉnh trưởng, do ông tiếp nhiệm vị trí của ông ấy."
Ngô Minh giả vờ nghiêm túc, nói: "Phó thị trưởng Trương, những lời như thế này không nói linh tinh được đâu, chuyện vu vơ không căn cứ, tôi căn bản không biết, vạn nhất tin tức này bị truyền ra ngoài, sẽ tạo thành mâu thuẫn giữa các đồng chí."
Trương Dương nói: "Trông ông sợ rồi kìa, hiện tại không phải là chỉ có hai chúng ta thôi ư? Tôi cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, không có ý gì cả, phó bí thư Ngônày, nếu có chuyện này thì tôi chúc mừng ông trước, nếu như không có thì ông hãy nỗ lực thêm, tranh thủ đợt sau được lên làm bí thư thị ủy, đảng viên cộng sản chúng ta phải yêu cầu tiến bộ không ngừng, ông nói xem có phải không?"
Ngô Minh luôn cảm thấy thằng ôn này trong lòng có lời, y cười nhạt, nói: "Đối với tôi mà nói, làm tốt công tác được giao là quan trọng nhất, những chuyện khác tôi không hay nghĩ tới, kỳ thực có làm to hơn nữa, nếu như không phải việc vì nhân dân, thì ở trên vị trí nào cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Phó thị trưởng Trương, tôi luôn cảm thấy, những cán bộ quốc gia chúng ta, ngàn vạn lần đừng coi mình là cán bộ, phải coi mình là đầy tớ của nhân dân, chỉ có như vậy mới xây dựng được quan điểm rõ ràng, mới có thể thật sự làm được chút việc cho nhân dân."
Trương Dương nghe y nói rất quan miện đường hoàng, trong lòng đầy khinh thường, từ những hành vi của Ngô Minh, gã căn bản là một tên tiểu nhân chân chính.
Trương Dương nói: "Phong cách của phó bí thư Ngô rất cao, tôi chỉ là một cán bộ nhỏ của cơ sở, cảnh giới còn kém ông một vạn tám ngàn dặm.
Ngô Minh cười nói: "Đừng nói vậy, chỉ cần là làm việc vì nhân dân, làm quan gì, ngồi ở vị trí nào cũng như nhau."
Trương Dương nói: "Nghe ông nói vậy thì tôi cũng yên tâm."
Ngô Minh có chút mê hoặc nhìn Trương Dương, thằng ôn này có ý gì vậy?
Trương Dương nói: "Vừa rồi đó, tôi nghe được một số lời đồn bất lợi đối với ông, không biết có nên nói hay không?"
Hắn đã nói đến thế này rồi, Ngô Minh đương nhiên muốn nghe tiếp xem hắn muốn nói gì.
Trương Dương nói: "Ông có phải là đang theo đuổi bí thư Lưu của ủy ban kỷ luật tỉnh không?"
"Làm gì có chuyện đó, cậu đừng hiểu lầm?" Ngô Minh vội vàng phủ nhận.
Trương Dương nói: "Đó có phải là tôi nói đâu, là người khác nói vậy cơ mà!"
Ngô Minh nhìn ra thằng ôn này hôm nay rắp tâm muốn đùa bỡn mình, nếu tiếp tục ở lại thì không biết thằng ôn này còn nói ra những lời khó nghe gì nữa, vừa hay lúc này Vương Hoa Chiêu tới bảo Trương Dương giúp phát bánh kẹo cười, coi như là giúp y giải vây.
Trương Dương khi phát bánh kẹo cưới phát hiện Khổng Nguyên vẫn chưa đi, đang ở đó nói chuyện với Lưu Diễm Hồng, Trương Dương biết vị bộ trưởng Khống này có thói quen, cứ gặp nữ cán bộ là thái độ hòa ái một cách bất thường Trương Dương chạy tới, đưa bánh kẹo cưới cho Khổng Nguyên: "Bộ trưởng Khổng, bánh kẹo cưới của ông đây!"
Khổng Nguyên hơi ngây ra, trong lòng có chút không vui, Lưu Diễm Hồng thấy Trương Dương tới, mỉm cười nói: "Trương Dương, hôm nay cậu giúp được nhiều việc quá nhỉ."
Trương Dương nói: "Chỉ giúp được chút sức mọn thôi mà, tôi muốn có cơ hội nói vài câu với bộ trưởng Khổng cũng không có."
Khổng Nguyên cười nói: "Cậu tìm tôi nói chuyện gì?" Thầm nghĩ, tao có mày có tiếng nói chung à.
Trương Dương nói: "Cùng với bộ trưởng bộ tổ chức nói chuyện thì còn gì ngoài hỏi lúc nào thì tôi được thăng chức!"
Khổng Nguyên cười ha ha, nói: "Cái này không thuộc tôi quản, đi tìm Từ Bưu mà nói chuyện."
Trương Dương nói: "Bộ trưởng Từ cũng rất nghe ông mà!"
Khổng Nguyên nói: "Chúng tôi tuy có quan hệ thương cấp hạ cấp, nhưng Từ Bưu không nhất định là không nghe tôi đâu, mọi người ai phụ trách việc của người nấy, tôi tối đa chỉ có tác dụng giám sát thôi."
Lưu Diễm Hồng đứng dậy tới nói chuyện với vợ chồng Tằng Lai Châu, cô ta hôm nay cũng coi như là một nửa người nhà gái.
Khổng Nguyên thấy Lưu Diễm Hồng đi rồi, trên mặt cũng không còn tươi cười, y bực bội nhìn đồng hồ, nói khẽ: "Chiều còn có một cuộc họp, tôi đi trước đây!"
Trương Dương nhắc nhở: "Bộ trưởng Khổng đừng quên bánh kẹo cưới."
Khổng Nguyên nói: "Cậu giữ lại mà ăn đi!"
Trương Dương nói: "Tôi không thích ăn đồ ngọt, bộ trưởng Khổng, lần trước chuyện giấy tốt nghiệp của tôi may mà có ông."
Khổng Nguyên nhíu mày, y lần trước cố ý bảo Trương Lập Lan làm khó Trương Dương trong vấn đề giấy tốt nghiệp của hắn, may mà có Lưu Diễm Hồng đến xin giúp, có điều sau cùng Trương Lập Lan vẫn tha cho Trương Dương, thằng ôn này đúng là không biết điều, còn muốn tự tìm rắc rối ư? Khổng Nguyên cười nhạt nói: "Chuyện nhỏ thôi mà!" y đứng dậy định đi.
Trương Dương lại nói: "May mà có bộ trưởng Khổng giúp đỡ, nếu không thì chủ nhiệm Trương cũng sẽ không phát giấy tốt nghiệp cho tôi đâu."
Khổng Nguyên có chút bất mãn nhìn hắn, trong lòng thì thắc mắc, thằng ôn này đột nhiên cứ nhắc tới Trương Lập Lan là có ý gì?
Trương Dương cười ha ha, nói: "Bộ trưởng Khổng đúng là có phong cách lãnh đạo, khiến cho chủ nhiệm Trương phải tâm phục khẩu phục, ông nói một câu thôi,cô ta cho dù là không thích cũng phải giao giấy tốt nghiệp cho tôi, làm lãnh đạo là phải có loại uy nghiêm này!"
Khổng Nguyên trong lòng giật thót, chẳng lẽ thằng ôn này phát hiện ra quan hệ giữa mình và Trương Lập Lan rồi ư? Khổng Nguyên dẫu sao cũng là lão tướng cửu kinh sa trường, y mỉm cười vỗ vai Trương Dương, nói: "Tiểu Trương, hãy quý trọng những gì đang có, phải biết rằng trên chính trí có được một chút tiến bộ cũng là đáng mừng rồi, cũng là cực kỳ khó khăn rồi, là cho tốt đi, tôi trông chờ vào cậu đó."
Trương Dương nói: "Bộ trưởng Khổng yên tâm, tôi nhất định ra làm tốt cho ông xem."
Khổng Nguyên thầm nghĩ hôm nay không biết vì sao, Trương Dương nói gì y cũng cảm thấy như trong lời có lời, y không muốn tiếp tục giao lưu với Trương Dương nữa, đứng dậy bỏ đi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...