Y Đạo Quan Đồ

Trình Chí Vĩ cười ha ha, nói: "Lão chiến hữu, tớ thấy cậu chắc là nên đổi sang viết chuyện trinh thám đi? Ngươi thứ ba ư? Dấu chân đâu? Dấu vân tay đâu? Bọn tớ đã kiểm tra kỹ càng mỗi một ngóc nghách ở trong phòng rồi, căn bản là không phát hiện ra dấu vết của người thứ ba, giả thiết có sự tồn tại của người thứ ba, vậy hắn vì sao lại giết Tần Chấn Đông, và vì sao lại muốn giá họa cho Tần Manh Manh? Cậu có cảm thấy giả thiết của mình căn bản là rất thiếu căn cứ không?"

Hình Triêu Huy nói: "Tôi chỉ cảm thấy chuyện Tần Manh Manh giết Tần Chấn Đông quá là khiên cưỡng, rất nhiều chuyện đều lộ vẻ không hợp lý."

Trình Chí Vĩ nói: "Có lẽ là Tần Manh Manh có ý tạo thành loại sai lầm này, khiến quá trình tra án của chúng ta gặp trở ngại."

Hình Triêu Huy nói: "Theo như cậu nói, tâm cơ của Tần Manh Manh nhất định là phức tạp tới cực điểm."

Trình Chí Vĩ nói: "Cô ta là người như thế nào thì tớ không quan tâm, tớ chỉ quan tâm là có đủ chứng cứ để khởi tố cô ta hay không thôi."

Hình Triêu Huy nói: "Thiên chức của cảnh sát các cậu tuyệt đối không phải là tống người khác vào tù!"

Trình Chí Vĩ nói: "Lần này có lẽ là phải ra pháp trường chứ không chỉ ngồi tù thôi đâu."

Hình Triêu Huy thở dài, nói: "Thứ cho tới nói thẳng, cậu không có đúng chứng cứ có thể chứng minh kẻ sát nhân là Tần Manh Manh!"

Trình Chí Vĩ nói: "Vẫn là câu đó, cô ta có tội hay không thì để quan tòa phán xét."

Hà Trường An nghiến răng nghiến lợi nói: "Tần gia quả nhiên là rất nhẫn tâm, bọn họ rắp tâm muốn đưa Manh Manh ra pháp trường!" Y đã sử dụng quan hệ ở các phương diện để tiến hình chạy chọt án tình cho con gái, nhưng từ tình huống hiện tại cho thấy, Tần Manh Manh muốn miễn tội là rất khó, ngay cả luật sư mà y mời tới cũng tỏ rõ là phần thắng rất nhỏ.


Trương Dương nói: "Cháu đã hỏi mẹ nuôi rồi, bởi vì chuyện này liên quan tới Tần gia cho nên bọn họ không tiện hỏi."

Hà Trường An nói: "Tần Chấn Đông chết là đáng tội, đừng nói không phải là con gái tôi giết hắn, cho dù là giết hắn thì sao? hắn đáng chết mà!"

Trương Dương nói: "Nhưng quan tòa sẽ không nghĩ vậy!"

Hà Trường An tức giận nói: "Lần này nếu Manh Manh bị định tội, tôi sẽ bất chấp tất cả, lôi hết chuyện xấu của Tần gia ra rêu rao, mọi người lưỡng bại câu thương!"

Trương Dương nói: "Manh Manh không muốn nói ra chuyện này, mà Tần gia cũng không muốn để người ngoài biết."

Hà Trường An nói: "Tôi đi nói chuyện với Tần Hồng Giang, chỉ cần ông ta chịu bỏ qua cho con gái tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng chịu bỏ ra hết!"

Trương Dương lắc đầu, nói: "Hiện tại không phải là vấn đề tiền nong, chuyện Tần Chấn Đông bị giết đã chấn động cả kinh thành, hiện tại người ngoài đều cho rằng là gia sự của Tần gia, nếu như để người khác biết Manh Manh không phải là con gái ruột của Tần Hồng Giang, chuyện này sẽ biến thành càng phức tạp hơn."

Hà Trường An nói: "Thế này cũng không được mà thế kia cũng không xong? Chẳng lẽ tôi phải trơ mắt ra nhìn Manh Manh bị họ trị tội à?"

Trương Dương nói: "Hiện tại tất cả mọi người đều đang hoài nghi động cơ mà Manh Manh giết hại Tần Chấn Đông, nếu như để người khác biết Manh Manh không phải là con gái ruột của Tần Hồng Giang, ngươi hiểu sự nhất định sẽ nắm chặt chuyện này không buông, xử cảnh của Manh Manh chỉ tổ càng khó khăn hơn."


Hà Trường An buồn bã nói: "Tôi đã hỏi ý kiến của luật sư rồi, hi vọng Manh Manh được vộ tôi là cực kỳ nhỏ, tôi không thể trơ mắt nhìn con gái tôi ngồi tù được, tôi không thể để tiểu Hoan mất đi mẹ." Y hạ quyết tâm, nói: "Cho dù là cướp ngục thì tôi cũng phải cứu con gái tôi ra!"

Trương Dương ngây người, mắt sáng lên, kỳ thực hắn cũng có suy nghĩ như Hà Trường An, căn cứ vào tình huống hiện tại, Tần Manh Manh rất có khả năng bị phán có tội, mà căn cứ vào luật trong nước, mỗi người đều biết tội sát nhân có nghĩa là gì. Trương Dương lắc đầu, nói: "Chú Hà, càng là như vậy thì càng phải xử lý thật lý trí, Manh Manh đã vậy rồi, nếu như chú cũng vi phạm pháp luật, tiểu Hoan giao cho ai chiếu cố đấy?"

Không ngờ Hà Trường An lại trả lời rất dứt khoát: "Cậu chứ ai! Vốn là cập đã đáp ứng Manh Manh mà!"

Trương Dương không khỏi cười khổ, nói: "Hiện tại Manh Manh đã là đối tượng trọng điểm được cảnh sát chiếu cố, chú muốn cứu cô ấy ra tưởng dễ lắm à? Cho rằng mình là xã hội đen Hồng Kông ư?"

Hà Trường An nói: "Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ người hữu tâm, tôi tin chắc không có chuyện gì mà tiền không làm được." Trương Dương tuy không công nhận câu này của Hà Trường An, nhưng cũng không lên tiếng phản đối, Hà Trường An cọi trọng con gái tới cực điểm, vì Tần Manh Manh, y không ngại bí quá hóa liều.

Không khí sau cơn mưa rất trong sạch, Tần Hoan ngồi trên đu dây ở vườn hoa, nhẹ nhàng đung đưa, mắt ngây ngốc nhìn bầu trời xanh thẳm, trên mặt đầy vẻ buồn bã.

Trương Dương nắm lấy dây đu, Tần Hoan lúc này mới phát giác ra sự xuất hiện của hắn, nhìn Trương Dương, mắt có chút đỏ lựng lên: "Cha, mẹ con không phải là không cần con nữa chứ?"

Trương Dương lắc đầu, ôm lấy mặt nó, nói: "Sao lại thế được? Mẹ con là yêu con nhất đất, cô ấy sao lại không cần con nữa?"


Mắt Tần Hoan lấp lánh ánh lệ, đáng thương vô cùng, nói: "Hôm qua con nằm mơ, mơ thấy mẹ không cần con nữa, mẹ nói không thích con, và cũng không muốn gặp con nữa." Nói xong, Tần Hoan lại bật khóc rất thương tâm.

Trương Dương ôm Tần Hoan, khẽ khàng khuyên nhủ nó.

Hà Trường An đứng trước cửa sổ, nhìn tình cảnh ở bên ngoài, hai mắt không khỏi có chút ươn ướt, y cầm điện thoại lên, ấn một dãy số, hỏi khẽ: "Tình hình thế nào?" Sau khi nghe đối phương nói xong, Hà Trường An lại bảo: "Tiền không phải là vấn đề, chỉ cần bọn họ làm xong chuyện này cho tôi, bao nhiêu tiền cũng được!"

...

Hình Triêu Huy chủ động tìm Trương Dương, tới hiện trường vụ án điều tra không giúp y phát hiện chứng cứ của người thứ ba, nhưng có một chuyện lại khiến y chấn kinh, căn cứ vào mẫu máu lấy được ở hiện trường cho thấy. Mẫu máu của Tần Chấn Đông và mẫu máu mà Trương Dương mang tới giám định thân nhân về sau là tương đồng. Khiến Hình Triêu Huy cảm thấy chấn kinh hơn là, mẫu máu của Tần Manh Manh và một mẫu máu khác cũng có quan hệ huyết thống trực hệ, nói một cách khác, mấy mẫu máu mà Trương Dương cung cấp không ngờ là đời sau của Tần Manh Manh và Tần Chấn Đông cộng lại, Hình Triêu Huy không phải là người lắm chuyện, nhưng y vẫn căn cứ vào đầu mối này, tiến thêm một bước nghiệm chứng quan hệ giữa Tần Manh Manh và Tần Chấn Đông, khi kết quả chứng minh giữa hai người không hề có quan hệ huyết thống, Hình Triêu Huy bắt đầu có chút hiểu hơn về vụ án này.

Trương Dương nhìn phần văn kiện mà Hình Triêu Huy đưa cho mình, có chút kỳ quái nói: "bên trong là gì?"

Hình Triêu Huy nói: "Tự xem đi!"

Trương Dương mở ra, thấy kết quả kiểm tra bên trong, không khỏi nhíu mày.

Hình Triêu Huy nói: "Một mẫu máu là của Tần Chấn Đông, mẫu kia là của Tần Manh Manh, còn có một mẫu là lúc trước cậu mang tới giám định."

Trương Dương nói: "Ông không ngờ lại điều tra tôi?"

Hình Triêu Huy nói: "Không phải là tôi điều tra cậu, là tôi muốn giúp cậu thôi, tôi thông qua quan hệ với chiếu hữu Hình Triêu Huy tới hiện trường vụ án, muốn giúp tìm ra chứng cứ có lợi cho Tần Manh Manh, nhưng phái cảnh sát đã thu thập vật chứng một lượt rồi, thứ có thể tìm được ở hiện trường rất ít, cho nên tôi bảo chuyện gia của phòng kỹ thuật tới thu thấp mẫu máu ở hiện trường."


Trương Dương gật đầu.

Hình Triêu Huy nói: "Cậu luôn miệng bảo tôi giúp cậu, nhwgn cậu lại không thành thật với tôi, tôi nhớ tới chuyện cậu lúc trước cầm hai mẫu máu này tới giám định thân nhân, thế là lấy máu của Tần Chấn Đông ra so sánh, mẫu máu của anh ta chính là một phần trong đó, cho nên tôi không khó đoán ra Tần Chấn Đông có con, vì hiếu kỳ lên tôi lại lấy mẫu máu của Tần Manh Manh ra tiến hành hóa nghiệm bài trừ, khiến tôi kinh ngạc là, Tần Manh Manh và hai mẫu máu còn lại đều có quan hệ huyết thống, chỉ độc có anh trai cô ta, Tần Chấn Đông là không có bất kỳ qua hệ gì."

Hình Triêu Huy dừng lại một chút rồi mới nói: "Cậu muốn tôi giúp cậu, vậy mà còn giấu tôi nhiều chuyện như vậy, Tần Chấn Đông và Tần Manh Manh không ngờ lại không phải là anh em ruột, bọn họ căn bản không có chút quan hệ huyết thống nào, mà bọn họ không ngờ còn có một đứa con, tôi nghĩ đứa bé này chắc chắn là Tần Hoan rồi."

Trương Dương hiện tại mới hiểu cái gì gọi là gừng càng già càng cay, Hình Triêu Huy vừa xuất mã đã tra rõ tất cả mọi chuyện, hắn xấu hổ cười cười, nói: "Sếp à, ông quả nhiên là lợi hại."

Hình Triêu Huy nói: "Giữa Tần Chấn Đông và Tần Manh Manh có một người không phải là cốt nhục thân sinh của tư lệnh Tần, tôi nghĩ tôi không cần phải đi lấy mẫu máu của tư lệnh Tần."

Trương Dương nói: "Tần Manh Manh không phải là con ruột của tư lệnh Tần."

Hình Triêu Huy thở dài: "Hiện tại tôi đã hiểu rõ chuyện này rồi."

Trương Dương nói: "Tần Chấn Đông là một tên súc sinh, năm đó hắn hãm hiếp Tần Manh Manh, mà Tần gia vì muốn giữ mặt mũi, tất cả đau khổ đều bắt một mình Manh Manh gánh chịu, Manh Manh không có ai giúp đỡ, chỉ có thể ra khroi nhà, về sau sinh hạ Tần Hoan."

Hình Triêu Huy nói: "Cho nên cừu hận của cô ta đối với Tần Chấn Đông sớm đã được reo xuống, đây là động cơ mà cô ta giết người."

Trương Dương lớn tiếng nói: "Không phải!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui