Y Đạo Quan Đồ

Trương Dương khinh thường, cười nói: "Đúng là bội phục sức tưởng tượng của ông, Tần Manh Manh cho dù là được huấn luyện quân sự đặc biệt, nhưng lực lượng làm sao có thể bằng Tần Chấn Đông được huấn luyện bài bản? Cô ta có thể đánh ngất được Tần Chấn Đông ư."

Hình Triêu Huy nói: "Đây không phải là phân tích của tôi, phía cảnh sát trước mắt cho rằng như vậy, bọn họ đã điều tra kỹ càng hàng xóm xung quanh và tình hình hiện trường trong phòng, xác định là không có người thứ ba ở đó. Có những lúc không thể chỉ dựa vào sức chiến đấu của cá nhân mà phán đoán, có lẽ Tần Chấn Đông không ngờ Tần Manh Manh lại đột nhiên ra tay."

Trương Dương nói: "Tần Manh Manh vì sao lại giết anh ta? Cô ta đã quyết định rời khỏi Bắc Kinh, muốn dẫn Tần Hoan đi tìm một cuộc sống mới, cho dù là muốn giết Tần Chấn Đông thì vì sao lại không làm kín đáo một chút."

Hình Triêu Huy nói: "Chúng ta không phải là cảnh sát, động cơ giết người của cô ta chẳng liên quan gì tới chúng ta cả. Cậu là anh nuôi của Tần Manh Manh, lại là cha nuôi của con cô ta, đương nhiên sẽ nói đỡ cho cô ta rồi, nếu như Tần Manh Manh không giết Tần Chấn Đông, vậy vì sao cô ta phải trốn."

Trương Dương không còn gì để đáp.

Hình Triêu Huy thở dài, nói: "Đây là chuyện của Tần gia, chúng ta là người ngoài, không quản được đâu, cũng đừng quản làm gì." Y thành tâm khuyên Trương Dương: "Trương Dương, đây là một vũng nước đục, cậu ngàn vạn lần đừng có dính vào."

Trương Dương gật đầu, nói: "Sếp, tôi hiểu rồi, ông yên tâm đi, tôi sẽ không mang tới phiền phức cho các ông đâu."

Kết quả giám định thân nhận rất nhanh liền được đưa ra. Giữa Hà Trường An và Tần Hoan quả thật là có quan hệ huyết thống, giám định thân nhân cách đời nghiệm chứng một chuyện, Tần Manh Manh tuyệt không phải là con gái ruột của Tần Hồng Giang, Hà Trường An mới là cha ruột của cô ta.

Lúc Trương Dương nói kết quả này cho Hà Trường An thì đã là sáng ngày hôm sau, Hà Trường An một đêm không ngủ, trong đêm này, tóc mai của y không ngờ lại bạc đi nhiều.

Hà Trường An sớm đã đoán trước được kết quả này, y buồn bã nói: "Nếu thật sự có luân hồi báo ứng, vậy vì sao không báo ứng lên người tôi?"


Trương Dương có chút đồng tình nhìn Hà Trường An, vị thương nhân làm gì ở đâu cũng thuận lợi trong thương giới này lại có kinh lịch bi thảm như vậy. Hai mươi năm nay, Hà Trường An luôn coi Tần Hồng Giang là cừu nhân,nghĩ tất cả biện pháp để tiết lộ chuyện xấu nhà Tần gia, tìm trăm phương ngàn kế để báo thù Tần gia, nhưng không ngờ lại báo thù lên đúng người con gái ruột của mình.

Hà Trường An trông già đi nhiều, y đứng dậy, bước về phía Trương Dương, nói khẽ: "Tôi nhất định phải cứu Manh Manh."

Trương Dương kỳ thực cũng có suy nghĩ như y, nhưng Tần Manh Manh sau cú điện thoại ngày hôm qua thì không chủ động liên lạc với hắn nữa. Trương Dương nói: "Hiện tại cảnh sát đang tìm cô ấy khắp nơi, một nữ tử cô thân như cô ấy không thể nào chạy được quá xa đâu. Hơn nữa..." Trương Dương dừng lại một chút rồi nói: "Tôi không yên tâm nhất là tiểu Hoan."

"Trương Dương, Manh Manh nhất định sẽ liên hệ với cậu. Nó nhờ cậu chiếu cố cho tiểu Hoan, chứng tỏ trên thế giới này nó chỉ tin có cậu mà thôi, cậu phải giúp nó." Hà Trường An van cầu.

Trương Dương nhìn Hà Trường An mặt đầy vẻ lo âu, chậm rãi gật đầu, nói: "Tôi sẽ tận sức giúp cô ấy, cô ấy không những là mẹ của tiểu Hoan, mà còn là em gái của tôi."

...

Trương Dương ngay hôm đó nhận được điện thoại của Trình Chí Vĩ, cảnh sát yêu cầu hắn phối hợp điều tra. Trương Dương đối với việc này biểu hiện ra vẻ rất phối hợp, hắn lái xe tới cục cảnh sát, Trình Chí Vĩ là lão chiến hữu của Hình Triêu Huy, cũng có chút giao tình với Trương Dương, cho nên vẫn khách khí với hắn. Trình Chí Vĩ nói: "Trương Dương, lần này mời cậu tới là để hiệp trợ chúng tôi điều tra một số tình huống, không có ý gì khác cả."

Trương Dương cười nói: "Hiệp trợ cảnh sát điều tra là trách nhiệm của mỗi công dân."

Trình Chí Vĩ mời hắn ngồi xuống sa lông, điều này đối với Trương Dương đã là khá lịch sự rồi, một nữ cảnh sát xinh đẹp bưng khay trà bước vào, đưa cốc trà đã pha cho Trương Dương và Trình Chí Vĩ, sau đó ngồi xuống bên cạnh, đảm nhiệm việc ghi chép.


Trương Dương nhìn nữ cảnh sát đó, thầm nghĩ Trình Chí Vĩ à Trình Chí Vĩ, anh nói thì hay lắm, nhưng vẫn là tìm tôi hỏi cung, có phải là hoài nghi tôi cũng liên quan tới vụ hung sát này không?

Trình Chí Vĩ bưng chén trà lên uống một ngụm, nói: "Có thể kể sơ lược lại hành tung của cậu ngày hôm qua không?"

Trương Dương nói: "Tôi hôm qua từ chín giờ sáng rời khỏi ban trú kinh Xuân Dương, Kiều Bằng Cử đón tôi tới cốc Thanh Khê Mật Vân, trên đường chúng tôi không hề tách nhau, sau khi tới cốc Thanh Khê, tôi cùng Kiều lão nói chuyện. Buổi trưa tôi ăn cơm với ông ấy, cho tới khoảng một giờ trưa mới rời khỏi Mật Vân, Kiều Bằng Cử tiễn tôi. Giữa đường bởi vì xe bị nổ lốp nên chậm trễ, tiến vào nội thành thì lại gặp tắc đường, về sau chuyện tôi tới hiện trường thì anh đã biết rồi đó."

Trình Chí Vĩ không ngờ Trương Dương lại lấy Kiều lão ra làm chứng cho hắn, nghĩ chắc rằng Trương Dương cũng không nói dối, gã mỉm cười, nói: "Cậu yên tâm đi, chúng tôi không hoài nghi cậu có liên quan tới vụ án hung sát này đâu."

Trương Dương cười nhạt, nói: "Hay là nói rõ ra đi, trong miếu làm gì có chuyện không có quỷ chết oan?"

Trình Chí Vĩ nói: "Căn cứ vào tình huống mà hiện tại chúng tôi nắm được, điện thoại trong nhà Tần Manh Manh từ chưa đến chiều ngày hôm qua gọi đi bốn lần, trừ một lần gọi cho Tần Manh Manh ra, ba lần còn lại đều gọi cho cậu."

Trương Dương gật đầu, nói: "Không sai, Tần Hoan là con trai nuôi của tôi, nó thấy Tần Manh Manh ra ngoài lâu chưa về, một mình ở trong nhà nên sợ hãi, cho nên mới gọi cho tôi."

Trình Chí Vĩ lại nói: "Chúng tôi đã điều tra ghi chép cuộc gọi của cậu, ngày hôm qua ở gần bến xe lửa có người dùng điện thoại gọi điện cho cậu, mà cú điện thoại này lại vừa hay phát sinh trước khi cậu tới nhà Tần Manh Manh, cú điệu thoại này có phải là Tần Manh Manh gọi cho cậu không?"

Trương Dương ngây ra, nụ cười trên mặt lập tức trở nên lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Trình Chí Vĩ, bất mãn nói: "Anh dựa vào gì mà điều tra ghi chép cuộc gọi của tôi? Tôi lại không phải là kẻ tình nghi? Các sát các anh có quyền gì mà điều tra tôi."


Trình Chí Vĩ cười nói: "Trương Dương, đừng tức giận, đây chỉ là trình tự mà chúng tôi phải làm, chỉ cần cậu giải thích rõ là không sao cả."

Trương Dương nói: "Người gọi điện thoại cho tôi là một cộng sự, cô ta tới kinh thành họp nên gọi tôi ra ngoài uống cà phê."

Trình Chí Vĩ không tiếp tục hỏi nữa, gã cười nói: "Bằng hữu của cậu đúng là nhiều thật." Gã đánh mắt ra hiệu cho nữ cảnh sát phụ trách ghi chép, nói: "Được rồi, tới đây thôi."

Sau khi nữ cảnh sát đó đi ra, Trương Dương cũng đứng dậy, chìa tay về phía Trình Chí Vĩ: "Tôi còn có việc, đi trước đây!"

Trình Chí Vĩ bắt tay hắn: "Trương Dương, chúng ta đều là bạn bè, kỳ thực tôi cũng muốn giúp Tần Manh Manh, nhưng vụ án này đã xảy ra rồi, chúng ta phải tra rõ chân tướng, nếu như cậu có thể liên hệ với cô ta thì khuyện cô ta mau tới cục cảnh sát tự thú đi."

Trương Dương nói: "Tự thú ư? Anh nhận định thế à, chuyện này do Tần Manh Manh làm ư?"

Trình Chí Vĩ nói: "Tôi cũng không cần phải giấu cậu, từ chứng cứ mà chúng tôi hiện tại nắm được cho thấy, Tần Manh Manh là kẻ hiềm nghi lớn nhất."

Trương Dương nói: "Anh có từng nghĩ, cô ta vì sao lại giết Tần Chấn Đông không? Vì sao lại giết anh trai ruột của mình."

Trình Chí Vĩ nói: "Tôi hôm nay tới Tần gia, tìm hiểm tình hình chuyện nhà của họ, quan hệ giữa Tần Manh Manh và người nhà trước giờ không ra sau cả, cô ta tính tình bướng bỉnh, năm mười sáu tuổi quen biết một số thanh niên bất lương trong xã hội, về sau lại mang thai, bởi vì sợ người nhà trách mắng cho nên mới rời khỏi nhà một năm trời. Tần Hoan là con tư sinh của cô ta, bởi chuyện này mà nảy sinh vết nứt rất sâu với gia đình, tư lệnh Tần là người ưa sĩ diện, thái độ của ông ta đối với chuyện này đương nhiên là không thể chấp nhận được, liền đuổi Tần Manh Manh ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ cha con với cô ta, Tần Manh Manh vì thế mà nảy sinh oán hận với người nhà."

Trương Dương cười ha ha: "Anh từng học tâm lý học tội phạm à? Phân tích cứ như thật ấy, cho dù là anh đoán có đạo lý, Tần Manh Manh cho dù là bất mãn với người nhà, cô ta cũng không đến nỗi hận người nhà của mình."


Trình Chí Vĩ nói: "Trong xã hội hiện tại không thiếu người có tư tưởng lệch lạc."

Trương Dương nói: "Bỏ đi, tôi không có hứng thú với chuyện của cảnh sát các anh." Lúc hắn chuẩn bị đi thì nghĩ ra một chuyện: "Trình cục, có thể giúp tôi một việc không?"

Trình Chí Vĩ nói: "Nói đi, tôi sẽ tận sức mà làm."

Trương Dương ghé vào tai gã nói nhỏ một câu, Trình Chí Vĩ lộ ra vẻ khó xử, do dự một lát mới nói: "Được."

Yêu cầu mà Trương Dương đề xuất là tới xem phòng mà Tần Chấn Đông thuê ở, bởi vì trong căn phòng này vừa có người chết nên phía cảnh sát tạm thời niêm phong. Khoa điều tra hình sự và khoa giám định chứng cứ đều đã thu thập chứng cứ xong, trong phòng không có cảnh sát, Trình Chí Vĩ mở cửa phòng, trong vòng vẫn còn ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt.

Thi thể của Tần Chấn Đông đã được mang đi, trên mặt sàn của phòng khách còn có hai bãi máu đã đông. Trình Chí Vĩ chỉ vào một bãi nhỏ hơn, nói: "Đây là máu của Tần Manh Manh, lúc đó chắc là tranh chấp bị ngã, gáy bị chảy máu." Gã lại chỉ vào bãi máu lớn: "Đây là của Tần Chấn Đông! Tần Chấn Đông chết vì súng băn, trúng liên tục ba phát vào tim, kẻ nổ súng được huấn luyện quân sự chính quy, lợi dụng gối dựa của sa lông đặt lên ngực Tần Chấn Đông, hòng làm giảm nhẹ tiếng động do súng phát ra."

Trương Dương lại đi ra ban công xem.

Trình Chí Vĩ nói: "Chúng tôi đã tra xét kỹ ban công rồi, cửa sổ đóng rất chặt."

Trương Dương lại đi vào phòng ngủ, kéo rèm cửa sổ ra, từ cửa sổ phòng ngủ có thể nhìn rõ căn nhà ở tầng hai đối diện của Tần Manh Manh.

Trình Chí Vĩ nói: "Chúng tôi còn phát hiện ra kính viễn vọng mà máy chụp xa ở trong phòng, còn có một số bức ảnh, Tần Chấn Đông ở đây được một đoạn thời gian rồi, anh ta một mực quan chú tới sinh hoạt của Tần Manh Manh và Tần Hoan."

Trương Dương nói: "Làm đại ca mà lại như vậy, anh có cảm thấy có chút kỳ quái không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui