Cô ấy chỉ tay vào gian phòng phía đông: "Ở đó đi, phòng đó tôi đã quét dọn rồi." Trương Dương gật gật đầu, Trần Tuyết về phòng lấy ch khóa, mở cửa phòng, Trương Dương bước vào trong, Trần Tuyết nói: "Nước trong phòng tắm tôi vừa mới cắm, một lát nữa mới dùng được." Rồi cô ấy mở tủ, ôm cái chăn lông ra nói: "Đêm trong tối khá lạnh, phải đắp nhiều một chút."
Trương Dương cười nói: "Yên tâm đi, tôi biết tự chăm sóc mình mà."
Trần Tuyết nói: "Ngủ sớm đi."
Nói rồi cô ấy quay người rời khỏi như không có chuyện gì, Trương Dương có lẽ còn muốn nói mấy câu với cô ấy, nhưng bây giờ hắn quả thực không có tâm trạng, hắn đang đối mặt với một vấn đề nan giải nhất từ khi trùng sinh tới nay. Muốn khắc phục được sự xung đột chân khí thì cách tốt nhất là tán bỏ hết tất cả nội lực đi và tu luyện lại từ đầu, nhưng như vậy chẳng khác nào hắn lại biến thành một người bình thường, Trương đại quan nhân xuyên việt từ triều Đại Tùy đến đây mà phần nội lực lại không hoàn toàn mất đi, nhưng bây giờ lại phải bỏ hết nội lực đi, tận trong thâm tâm hắn thật không nỡ. Nhưng nếu như không đẩy chúng ra thì nội lực càng hồi phục nhiều thì mối nguy hiểm gây hại cho cơ thể hắn càng lớn, nếu cứ phát triển tiếp như thế này thì sau này có thể sẽ không làm gì được nữa.
Trương Dương thầm thở dài, thầm an ủi mình, cho dù có mất đi nội lực, tu luyện lại từ đầu thì cũng không có gì, dù sao hắn vẫn còn trẻ, căn cơ võ công vẫn còn, chỉ cần chăm chỉ tu luyện thì nội trong ba năm sẽ thành.
Trương Dương tắt đèn, khoanh chân ngồi trên giường, hai tay đan vào nhau, tu luyện võ công cần phải hao tổn vô số thời gian, nhưng hóa bỏ đi nội công thì chỉ cần trong chốc lát. Trương Dương do dự một hồi, khi hắn chuẩn bị hạ quyết tâm thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có một giọng nói nhỏ truyền tới, tuy rất nhẹ, nhưng vẫn không thể thoát qua được tai Trương Dương.
Trương Dương đi giầy vào, mở cửa bước ra, sương mù đầy trời, ánh trăng lờ mờ, một con mèo đen đang ngồi xổm trên mái hiên, kêu lên những tiếng thê lương.
Trương Dương lắc lắc đầu, tai của mình thật là chẳng được việc gì, đến tiếng kêu của mèo mà cũng không nghe ra.
Khi Trương Dương chuẩn bị xoay người bước đi thì con mèo đó lại đột nhiên phát ra tiếng kêu kinh hãi, một đạo ánh sáng màu tím như điện phóng về phía hắn, Trương đại quan nhân trong lòng chợt giật nảy, không ngờ loại chồn phát quang này lại có thể xuất hiện ở căn nhà cũ của Thiên Trì tiên sinh.
Trương Dương cũng không kịp suy nghĩ, giơ lòng bàn tay ra đập tới, thân pháp con chồn phát quang đó linh hoạt đến cực điểm, trong không trung biến hóa thân hình, tránh được chưởng này của Trương Dương, cắn một miếng vào cổ hắn.
Trương Dương hoảng hốt, chỉ cảm thấy hàm răng sắc nhọn của con chồn đó đã cắn vào máu thịt của hắn, tay phải hắn nắm lấy thân nó dùng hết sức bóp chết nó. Cho dù công lực của Trương đại quan nhân không còn được như trước nữa, nhưng trong lúc sinh tử, tiềm lực của hắn hoàn toàn được bộc phá ra, gần như dùng hết sức, con chồn đó cho dù có lợi hại thì dù sao cơ thể vẫn là máu thịt, rồi chỉ nghe thấy tiếng rắc rắc vang lên, xương cốt của nó đã bị Trương Dương bóp gẫy vụn. Trước khi chết nó còn cố cắn một nhát lên mu bàn tay của Trương Dương, đau đến nỗi làm cho Trương Dương phải kêu lên, hai tay cầm lấy con chồn phát quang giơ lên, ném mạnh vào bức tường không xa, rồi nó rơi bịch xuống như một đống thịt nát.
Trần Tuyết nghe thấy động tĩnh liền chạy ra khỏi phòng sách, lại thấy trên tay Trương Dương toàn là máu, trên cổ cũng có máu tươi, hắn lại còn quay lại cười cười với Trần Tuyết. Dưới ánh trăng khuôn mặt hắn vô cùng thảm hại, Trương đại quan nhân hơi lắc lắc người rồi hai chân mềm ra và ngã xuống đất.
Đôi mắt luôn lạnh lùng của Trần Tuyết cuối cùng cũng không giấu nổi sự quan tâm, cô ấy hô nhẹ lên rồi chạy tới, ôm lấy Trương Dương tránh để cho đầu hắn chạm xuống đất. Cô kéo Trương Dương trở về phòng của hắn, đặt hắn lên giường, thấy cổ Trương Dương vẫn không ngừng chảy ra máu màu đen, Trần Tuyết năm đó cũng từng bị chồn phát quang cắn trúng vai, là Trương Dương đã cứu cô ấy, cô ấy vừa nhìn đã biết là xảy ra chuyện gì.
Trần Tuyết không nghĩ ngợi nhiều, chạy tới, kề đôi môi vào cổ Trương Dương, rồi hút từng ngụm máu độc ra, chồn phát quang là loại động vật ăn côn trùng độc, vết thương mà nó cắn hôi tanh vô cùng, Trần Tuyết chỉ hút được mấy lần là đã phải chạy ra một bên để nôn, nôn xong lại tiếp tục hút máu độc ra, cho đến khi máu ở vết thương đã chuyển từ đen sang đỏ mới dừng lại, rồi cô ấy lại tiếp tục chuyển sang hút máu ở vết thương trên tay.
Điện thoại của Trương Dương không ngừng đổ chuông. Tiếng chuông làm cho Trương đại quan nhân đang hôn mê tỉnh lại, hắn thấp giọng nói: "Đừng...có..." Trần Tuyết không nói gì, cởi chiếc áo phông của Trương Dương ra, phát hiện trên ngực hắn còn có hai vết cắn của con chồn phát quang, Trần Tuyết lại cúi người xuống hút, dùng lực hút máu độc ra.
Trương Dương đưa tay ra ngăn Trần Tuyết: "Đừng..."
Trong đôi mắt xinh đẹp của Trần Tuyết hiện ra một sự kiên định, trên thế giới này không có ai có thể thay đổi ý định của cô ấy, cô ấy nhẹ nhàng đẩy tay Trương Dương ra, cúi đầu xuống tiếp, đôi môi liên tục chạm vào ngực Trương Dương.
Bên ngoài hình như có thứ gì đó rơi xuống, Trần Tuyết quay đầu lại nhìn, nhưng không thấy gì, quay lại nhìn máu chảy ra từ ngực Trương Dương cuối cùng cũng chuyển sang màu đó, cô ấy liền lau miệng, đứng dậy ra cửa, lại thấy có ánh sáng xanh lấp lóe trên mặt đất, bước lại gần nhìn thì đó là một chiếc điện thoại, Trần Tuyết bất giác cau mày, cửa lớn không mở, có lẽ có người trèo qua tường mà vào, cô ấy vội vã ra ngoài, mở cửa lớn, thì nhìn thấy một chiếc ô tô từ từ đi xa, đèn hậu càng lúc càng nhạt màu đi cho đến lúc hoàn toàn biến mất...
Khi Trương Dương tỉnh lại, phát hiện Trần Tuyết đang dùng khăn để lau máu loang trên người mình, hắn yếu ớt hô một tiếng, gượng dạy: "Đỡ tôi vào phòng tắm, tôi...muốn vận nội công ép chất độc còn lại ra." Trần Tuyết liền đỡ lấy hắn, sau khi Trương Dương bị trúng độc cơ thể đã yếu đi rất nhiều, trọng lượng cả người hắn như đè lên Trần Tuyết, khó khăn lắm mới đến được phòng tắm. Trần Tuyết làm theo lời hắn dặn, đổ đầy nước nóng vào bồn tắm, Trương Dương ngồi vào bên trong, nói với Trần Tuyết: "Phương thuốc mà tôi đã từng kê cho cô cô còn nhớ không?"
Trần Tuyết nói: "Nhớ, những loại thuốc đây vẫn còn một ít, ở trong phòng sách."
Trương Dương gật đầu nói: "Mau...mau đi sắc rồi uống đi...đi đi..."
Trần Tuyết nói: "Anh không cần phải lo cho tôi, tôi không sao."
Trương Dương nhắm mắt lại nói: "Mau đi đi..."
Trần Tuyết không dám làm ảnh hưởng đến việc vận công ép độc của hắn, liền bước ra ngoài rồi nhìn chiếc điện thoại vẫn đang sáng, trong lòng không khỏi thấy lo lắng.
Trương Dương mấy lần thử mà không có cách nào tụ hợp được hai luồng chân khí trong người lại được, hắn vốn đang do dự có nên phá bỏ công lực không, nhưng con chồn phát quang đó cắn hắn làm cho công lực tan ra, bây giờ căn bản không cần phải do dự nữa.
Trần Tuyết không lâu sau đã sắc xong thuốc, Trương Dương uống một ít, Trần Tuyết cũng uống một bát. Trương Dương nhìn thấy Trần Tuyết vẫn bình thường mới yên tâm. Trần Tuyết tuy đã hút được lượng máu độc lớn trong người Trương Dương ra, nhưng vẫn còn một phần chảy vào trong cơ thể hắn, Trương Dương cười khổ nói: "Thật không ngờ con chồn phát quang này lại cố ý đến báo thù."
Trần Tuyết nói: "Anh cảm thấy khỏe hơn chưa?"
Trương Dương đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm, người ướt sũng, người lắc lư, phải có sự trợ giúp của Trần Tuyết hắn mới đứng vững lại được, hắn thấp giọng nói: "Tôi không có cách nào tụ hợp được nội lực, không có cách nào ép chất độc còn lại ra."
Trần Tuyết nói: "Thế chẳng phải là vẫn rất phiền phức sao, hay là để tôi giúp anh."
Trương Dương nói: "Cô định giúp tôi kiểu gì?"
Trần Tuyết nói: "Nội lực của tôi cũng là tiểu thừa, nếu như trước đây với nội lực hùng hậu của anh tôi đương nhiên là không giúp được gì, nhưng bây giờ chân lực bên trong của anh cũng chẳng còn lại mấy, mạnh hơn người thường chẳng bao nhiêu, tôi giúp anh ép độc tố ra cũng nắm chắc mấy phần."
Trương Dương gật gật đầu, sự việc đến nước này, nếu như cứ để cho độc tố tự do ở lại trong cơ thể thì chỉ sợ hậu quả vô cùng khó lường, hắn đã từng lĩnh giáo nội lực của Trần Tuyết, nội công mà Trần Tuyết tu luyện là từ lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa, với tính cách lạnh lùng của cô ấy vừa hay có thể làm được "tâm vô ngoại vật", tu luyện sớm sẽ có kết quả, để cô ấy thử một chút cũng không sao.
Trương Dương ngồi lại vào trong bồn tắm, nói với Trần Tuyết: "Cô đến phòng sách của Thiên Trì tiên sinh, trước đây tôi có từng để một hộp kim châm tại đấy."
Trần Tuyết gật đầu, một lát sau đã cầm hộp kim châm tới, đốt ngọn đèn rượu cồn rồi đặt lên trên kệ phòng tắm.
Trương Dương sau khi hơ kim châm qua lửa liền tự châm vào thất đại huyệt của mình, sau đó nói: "Có thể bắt đầu rồi."
Trần Tuyết đến phía sau lưng hắn, ngồi vào trong nước, cánh tay đưa ra vận khí rồi đập vào lưng hắn, một luồng khí được truyền sâu vào kinh mạch của Trương Dương, người Trương Dương rung lên, công lực của Trần Tuyết tuy không thâm hậu nhưng dòng suối chảy không ngừng vào trong kinh mạch hắn, Trương Dương lòng thầm vui mừng, không ngờ tu vi của Trần Tuyết đã đạt đến mức độ này, sự xao động của hắn lập tức bị Trần Tuyết phát hiện. Trần Tuyết nói: "Tập trung một chút đi, có sai sót gì chúng ta e rằng sẽ chẳng còn mạng nữa."
Trương Dương thầm giật mình, hắn đột nhiên nhận thức được công lực của mình giờ đã mất đi rất nhiều, vào lúc này càng cần phải chuyên tâm, nếu không chính là vô trách nhiệm với bản thân và cả vô trách nhiệm với Trần Tuyết.
Nếu như nói nội công của Trần Tuyết như nước chảy vậy kinh mạch bây giờ của Trương đại quan nhân cũng giống như mảnh đất khô nứt nẻ, nội lực của cô ấy nhu hòa tinh khiết, đối với Trương Dương mà nói là luồng khí thích hợp nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...