Trương Dương hiểu rõ ràng, Hứa Gia Dũng gọi điện thoại tới đây nói cho hắn biết điều này chính là muốn đả kích nội tâm của hắn, để cho hắn vì chuyện của Tần Bạch mà cảm thấy áy náy. Hai người giao phong ở trong điện thoại, khói thuốc súng nổi lên bốn phía, nếu bây giờ đối mặt thật sự thì nhất định sẽ dao súng gặp nhau.
Hứa Gia Dũng nói: "Trương Dương, tao thề, một ngày nào đó tao sẽ cho mày trả giá thật nhiều đối với chuyện mày đã làm."
Trương Dương nói: "Cháu ngoan, ai, ta chờ cháu!" Nói xong hắn liền cúp điện thoại.
Hứa Gia Dũng hung hăng đem điện thoại ném ở trên bàn làm việc, lúc này thư ký ở ngoài cửa thông báo nói: "Hứa quản lí, có Heather phu nhân muốn gặp ngài!"
Hứa Gia Dũng nói: "Mời bà ấy vào đi!"
Vương Quân Dao chậm rãi đi vào bên trong phòng làm việc của Hứa Gia Dũng, văn phòng rất lớn. Hứa Gia Dũng ngồi ở sau một cái bàn ông chủ. Trên bàn bày một con hùng ưng vỗ cánh muốn bay, Hứa Gia Dũng đứng dậy mỉm cười đón tiếp: "Heather, dì đến Nam Tích khi nào thế?"
Vương Quân Dao đi tới, ngẩng đầu nhìn Hứa Gia Dũng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ từ ái. Bà ta nhẹ giọng nói: "Ta đã về nước một đoạn thời gian ngắn, luôn muốn tới thăm cháu một chút, vài ngày trước nghe nói cháu đi Singapore, sau đó ta lại bận công việc, vừa vặn lần này tới Nam Tích làm việc, cho nên thuận tiện qua thăm cháu!"
Hứa Gia Dũng mời Vương Quân Dao ngồi xuống ở trên ghế sa ***, lúc hắn đang du học ở Mĩ Quốc, Vương Quân Dao từng rất chiếu cố hắn, cho nên Hứa Gia Dũng luôn luôn thật sự tôn kính với bà.
"Dì uống cà phê hay trà?" Hứa Gia Dũng hỏi.
Vương Quân Dao nói: "Cà phê đi!"
Hứa Gia Dũng trở lại trước bàn gọi cho thư ký đem cà phê lại đây.
Vương Quân Dao nhìn hoàn cảnh làm việc bên trong phòng làm việc, nhận cà phê từ trong tay thư ký của Hứa Gia Dũng, nhấp một ngụm cà phê nói: "Hoàn cảnh làm việc không tồi.Tập đoàn Tinh Nguyệt thực là mạnh tay!"
Hứa Gia Dũng nói: "Lần này Tinh Nguyệt chúng cháu có số đầu tư rất lớn ở Thâm Thủy Cảng Nam Tích.Tổng tài rất coi trọng hạng mục này, để cho cháu tới đây giám sát toàn bộ quá trình đầu tư."
Vương Quân Dao nói: "Phạm Tư Kỳ rất có bản lĩnh!"
Hứa Gia Dũng gật gật đầu.
Vương Quân Dao đem chén cà phê đặt ở trên bàn trà, nhẹ giọng nói: "Cửa hàng bánh ngọt Kim Toa mới mở tại Giang Thành có chút quan hệ với cháu phải không? "
Hứa Gia Dũng lặng đi một chút, chợt cười nói: "Tin tức của dì Heather thật linh thông.".
Vương Quân Dao nói: "Gia Dũng, cháu làm như vậy không phải là bởi vì Trương Dương đó chứ?"
Hứa Gia Dũng nói: "Thật xin lỗi, chuyện này đã quấy nhiễu dì, có phải hắn đi tìm làm phiền dì hay không?"
Vương Quân Dao lắc đầu nói: "Gia Dũng, ta và cha cháu là bạn tốt, trong mắt ta coi cháu như là con cháu của mình, làm sao lại trách cháu chứ, chỉ là ta có mấy lời không biết có nên nói hay không thôi?"
Hứa Gia Dũng cười nói: "Di nói đi, cháu biết dì là muốn tốt cho cháu!".
Vương Quân Dao nói: "Trương Dương này thật sự không đơn giản, cháu không cần phải tiếp tục xung đột với hắn nữa. Cháu muốn mở cửa hàng bánh ngọt Kim Toa, mục đích là để cho hắn khó chịu, chuyện này sẽ không thể dấu mãi được, nếu là hắn tra ra được là cháu làm, nhất định sẽ tìm cháu làm phiền."
Hứa Gia Dũng nói: "Cháu chính là muốn hắn khó chịu, tra được là cháu làm thì như thế nào chứ? Cháu chỉ cần có một hơi thở, cũng quyết không để cho hắn được như ý!"
Vương Quân Dao thở dài một hơi nói: "Gia Dũng, cháu còn trẻ, cháu còn có một con đường rất dài phải đi. Ta không muốn cháu bị thù hận che đậy hai mắt. Thù hận sẽ phá huỷ cuộc sống của cháu, ta nghĩ cha cháu dưới suối vàng có biết cũng không muốn thấy cháu sống trong thù hận.".
Hứa Gia Dũng hét lớn: "Đúng, hắn đã hủy diệt cuộc sống của cháu. Là hắn bức tử cha cháu. Hắn chia rẽ cảm tình giữa cháu và Mộng Ngu, tất cả mọi thứ của cháu đều hủy tại trong tay hắn, cháu sẽ không nuốt xuống cơn giận này. Cháu muốn để cho hắn sống không bằng chết!"
Tròng lòng Vương Quân Dao khẽ động, bà ta nhẹ giọng nói: "Gia Dũng, là bạn của cha cháu, là trưởng bối của cháu, ta phải khuyên cháu một câu. Trên đời này có báo ứng, có một số việc cũng không cần cháu đi làm, luôn có người sẽ vì cháu mà xử lý hắn."
Hứa Gia Dũng lắc đầu nói: "Không, cháu không cần mượn tay người khác, cháu muốn nhìn thấy hắn quỳ rạp xuống dưới chân cháu, cháu muốn tự tay đả bại hắn, làm hắn sụp đổ!"
Vương Quân Dao ảm đạm nói: "Gia Dũng. Chẳng lẽ cháu không hiểu thù hận là độc dược đáng sợ. Đầu độc người khác đồng thời cũng tự thương tổn tới mình, đến lúc cháu thực sự biết được điểm này, chỉ sợ đã quá muộn."
Hứa Gia Dũng nói: "Cháu không cần!"
Sau khi Trương Dương làm rõ ràng kẻ sau lưng khởi xướng chuyện này là Hứa Gia Dũng, một ngụm ác khí của hắn tất cả đều ném tới trên người Tùy Quốc Lương, hắn xông lên phòng của Tùy Quốc Lương ở tầng năm, một cước đã đá văng cửa phòng, xông vào đánh cho Tùy Quốc Lương đau đớn một hồi, thẳng đến khi Tùy Quốc Lương chính mồm thừa nhận nhận mười vạn đồng của người khác để cho gã đi tới hiện trường hôn lễ làm loạn, đảo loạn hôn lễ này, làm cho Tần gia khó chịu nổi sự thật.
Tùy Quốc Lương chỉ là một tiểu nhân bị người lợi dụng, sau đó Trương đại quan nhân động chút tay chân trên người gã, ngươi không phải nhận mười vạn đồng của người ta sao? Lão tử thực hiện tiểu kế, cho tất cả mười vạn đồng của ngươi đều mua thuốc uống.
Tần Thanh vì chuyện của em trai nên sáng sớm hôm sau đã đặc biệt hẹn gặp Trầm Vi. Ở sâu trong nội tâm cua nàng đối với Trầm Vi chính là bất mãn, chuyện này nhất định phải đối mặt, giữa Tần Bạch cùng Trầm Vi cần một cái kết quả.
Mắt Trầm Vi có chút sưng đỏ, Tùy Quốc Lương chẳng những làm cho Tần gia không chịu nổi, cũng hủy diệt cuộc sống của cô ta. Trầm Vi cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Chị Thanh...".
Tần Thanh lạnh nhạt nói: "Cô hãy gọi họ tên của tôi đi, tôi không có cái phúc đó!"
Mắt Trầm Vi đỏ lên, gật đầu nói: "Thị trưởng Tần. Thật xin lỗi, em xin lỗi Tần Bạch, xin lỗi mọi người Tần gia."
Tần Thanh nói: "Trên đời không có bán thuốc hối hận, chuyện mình làm nhất định phải do chính mình gánh vác.".
Trầm Vi nói: "Em biết, em... em cũng không muốn lừa gạt Tiểu Bạch, em thích anh ấy, chỉ là Tùy Quốc Lương chung sống nhiều năm cùng em, em luôn luôn muốn đoạn tuyệt với hắn, chính là hắn thủy chung quấn quít lấy em... Em đã hoàn toàn chặt đứt với hắn hơn một tháng, nhưng gần đây em mới phát hiện mình mang thai. Em... Em sợ hãi, em đã nghĩ lén bỏ đứa bé này, nhưng ngày kết hôn đã định, em..."
Tần Thanh nói: "Cô là một nữ nhân ích kỷ. Cô có nghĩ tới hay không, cô làm như vậy là công bằng đối với Tần Bạch sao? Một cuộc hôn nhân bắt đầu bằng sự lừa gạt có thể hạnh phúc sao?"
Trầm Vi rút khăn tay ra lau nước mắt trên khóe mắt.
Tần Thanh nói: "Quá khứ của cô như thế nào cũng được, chỉ là nếu cô muốn cùng Tiểu Bạch ở chung, nên thu lòng lại, làm sao lại có thể bên này cùng Tiểu Bạch nói chuyện hôn nhân, mà ở sau lưng hắn lại chưa cắt đứt cùng người khác chứ?".
Trầm Vi rưng rưng nói: "Em sai, em... Em thật sự sai lầm rồi...".
Tần Thanh nói: "Cô không cần nói xin lỗi tôi, thậm chí không cần hướng Tiểu Bạch giải thích, tôi hẹn cô ra gặp chủ yếu là muốn thay Tiểu Bạch nói cho cô biết. Nó muốn ly hôn." Trầm Vi che mặt, lau nước mắt tí tách mới chảy xuống, cô ta một bên gật đầu một bên nói:"Em sẽ kí tên, em không còn mặt mũi đối mặt với anh ấy, ác nghiệt do chính mình gieo xuống, em phải .. trả giá vì sai lầm này.."
Tần Thanh thở dài nói: "Cô cũng là người bị hại, thật sự phải trả giá vì cái sai lầm này cũng không phải là cô..."
Sau khi Tần Thanh chia tay với Trầm Vi, rời khỏi quán trà các nàng hẹn gặp mặt, Trương Dương ngồi ở bên trong xe chờ nàng, nhìn thấy Tần Thanh lại đây liền cuống quít đẩy cửa xe ra. Sau khi Tần Thanh lên xe, nàng ngồi xuống có chút mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Trương Dương thân thiết nói: "Vấn đề đã được giải quyết rồi?", Tần Thanh gật đầu nói: "Cô ta đáp ứng cùng Tiểu Bạch ly hôn."
Trương Dương nói: "Vậy cũng tốt, chỉ cần ly hôn, chuyện cô ta phóng đãng không còn liên quan với Tần Bạch nữa."
Tần Thanh vẫn lo lắng nói: "Tôi nhìn ra được, tình cảm trong lòng Tiểu Bạch đối với cô ta vẫn rất sâu nặng."
Trương Dương nói: "Đã bị người ta tính toán thành bộ dạng như vậy còn sâu nặng? Cái nón xanh kia không thể đội được, tiểu tử ngốc Tần Bạch phải sớm ném củ khoai lang phỏng tay đó đi. "
Tần Thanh nói: "Dù sao ở chung lâu như vậy, một ngày vợ chồng ân nghĩa trăm ngày, tôi thấy Tiểu Bạch cần một đoạn thời gian rất dài mới có thể thoát ra được khỏi chuyện này."
Trương Dương nói: " Tần Bạch sẽ chóng vượt qua thôi."
Tần Thanh nói: "Cũng may ít nhất ở mặt ngoài nó rất bình tĩnh, ở nhà bồi tiếp cha đó."
Trương Dương thương tiếc cầm lấy bàn tay mềm mại của Tần Thanh: "Chị gầy quá, qua có một ngày mà tiền tuỵ đi rất nhiều..."
Tần Thanh nói: "Chung quy tôi cảm thấy chuyện như vậy không nên rơi xuống ở trên đầu của Tiểu Bạch. Lòng dạ nó tốt như vậy, trọng tình cảm như vậy, không nên rơi vào kết cục như thế..."
Trương đại quan nhân rốt cục không nhịn được nói: "Chị Thanh, có chuyện tôi... Tôi phải nói cho chị..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...