Đỗ Thiên Dã nói: "Ghi hận thì thế nào? Hắn nên quản em gái của mình lại tốt hơn"
Vinh Bằng Phi cười nói: "Bí thư Đỗ, đừng quên ông ta cũng là thường ủy tỉnh ủy, gần đây lãnh đạo tối cao của tỉnh đang bị biến động, lẽ nào ông không nghe thấy một tin đồn nào sao?"
Đỗ Thiên Dã nâng tách trà lên uống một ngụm, thấp giọng thở dài một hơi, nói: "Bình Hải lúc này sẽ không có thời gian yên tĩnh đâu!"
Vinh Bằng Phi nói: "Không chỉ là Bình Hải, trong thể chế, lúc nào cũng có tranh đấu cả, tỉnh đang đối mặt với việc lấy trẻ thay già, sang nam Vương Bá Hành, Trần Bình Triều, Tằng Lai Châu tất cả đều đến giờ, ba vị trí thường ủy còn trống kia, ông cũng là một trong những người được chọn!"
Tình huống theo như lời của Vinh Bằng Phi nói thì Đỗ Thiên Dã đã sớm ý thức được rồi, nhưng mà ông cũng không mấy lạc quan về chuyện mình có thể tiến vào hàng ngũ thường ủy của tỉnh cả. Bây giờ người đứng đầu Bình Hải là Kiều Chấn Lương, trong chính trị thì Đỗ Thiên Dã lại có quan hệ gần với Tống Hoài Minh, hơn nữa ông đi đến Giang thành đảm nhiệm bí thư thị ủy cũng là bởi vì nhờ có phó tổng lý Văn cả, mà mâu thuẫn giữa Kiều lão và Văn Quốc Quyền vốn đã tồn tại từ rất lâu rồi, con đường làm quan của Đỗ Thiên Dã không có khả năng không bị ảnh hưởng.
Vinh Bằng Phi nói: "Nghe nói bí thư thị ủy thành phố Lam Sơn Chu Vũ Dương sẽ đảm nhiệm phó tỉnh trưởng!"
Đỗ Thiên Dã gật đầu nói: "Chuyện này hẳn là không giả, tôi cũng có nghe nói!"
Vinh Bằng Phi nói: "Trong khoảng thời gian này, không cần làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt, bí thư Đỗ, ông cũng có hy vọng vậy"
Đỗ Thiên Dã cười nói: "Tôi ở Giang thành còn chưa đủ lâu!"
Vinh Bằng Phi nói: "Ai mà không có tâm tiến tới, làm lãnh đạo thì tâm tiến tới khẳng định là mãnh liệt hơn dân chúng bình thường cả, dù sao thì tôi cũng cho rằng gần đây là thời kỳ mẫn cảm, cục diện chính trị của Giang thành chúng ta tốt nhất là nên giữ cho ổn định"
Đỗ Thiên Dã đổi đề tài khác, nói: "Trương Dương tiến vào hàng ngũ thường ủy Phong Trạch, người cao hứng nhất hẳn là chủ nhiệm Triệu"
Vinh Bằng Phi cười ha hả nói: "Có người vui thì cũng có người buồn, cái tin tức này đối với vài người mà nói có thể là một đả kích ất lớn!"
Người chịu đả kích lớn nhất trong việc Trương Dương trở thành thường ủy của thành phố Phong Trạch phải kể ra là bí thư thị ủy Phong Trạch Thẩm Khánh Hoa, khi ông biết được tin tức này, ngơ ngác ngồi trong phòng làm việc, trong lòng cảm thấy đau đớn vô cùng. Ông ý thức được, cấp trên rốt cục đã ra tay với ông rồi, ông khổ cực làm việc tại Phong Trạch nhiều năm như vậy, rốt cục cũng phải đối mặt với sự thay đổi, sau này trong hội nghị thường ủy, những ngày ông lấy tay che trời đã không còn tồn tại nữa.
Trong các cán bộ trẻ tuổi do Tôn Đông Cường và Trương Dương dẫn đầu đã xuất hiện sự quật khởi rồi, từ khi bọn họ đến Phong Trạch, thì đã xảy ra không ít xung đột về quyền lợi trong các lãnh vực với Thẩm Khánh Hoa, mà quan trọng hơn là kết quả của những lần xung đột này đều là tuyên cáo thất bại của Thẩm Khánh Hoa cả.
Đối mặt với hiện thực trước mắt, Thẩm Khánh Hoa cảm thấy có chút bất đắc dĩ, ông rốt cục đã ý thức được, mình đã già rồi, phương pháp chính trị của ông, thủ đoạn quản lý của ông đã không còn phù hợp với sự phát triển của thời đại.
Bí thư Tề Quốc Viễn nhẹ nhàng gõ cửa phòng, cửa phòng không có khóa, Thẩm Khánh Hoa thấm giọng nói: "Vào đi!"
Tề Quốc Viễn đi vào, ông nhỏ giọng nhắc nhở: "Bí thư Thẩm, buổi chiều ba giờ có an bài hội nghị thường ủy, ông chớ quên"
Thẩm Khánh Hoa cực kỳ bất mãn nhìn Tề Quốc Viễn, Tề Quốc Viễn bị ông ta nhìn là cho có chút xấu hổ, nói: "Bí thư Thẩm có việc?"
Tề Quốc Viễn nói: "Không có chuyện gì, thông báo cho bọn họ biết không cần họp!"
Tề Quốc Viễn gật đầu, ông cũng nhìn ra tâm tình của Thẩm Khánh Hoa không được tốt, cho nên liền đi ra ngoài.
Thẩm Khánh Hoa gọi ông ta lại: "Quốc Viễn!"
Tề Quốc Viễn phải dừng chân lại, cung kính nói: "Bí thư Thẩm có gì cần dặn dò?"
Thẩm Khánh Hoa nói: "Cậu nghĩ tôi có xứng hay không xứng chức?"
Tề Quốc Viễn nói: "Bí thư Thẩm vì sao lại đột nhiên hỏi vậy, sự khổ cực của ông tất cả dân chúng Phong Trạch đều thấy rõ, ông đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, cúc cung tận tụy..."
Thẩm Khánh Hoa không nhịn được khoát tay áo: "Đi đi, cái này giữ lại, đợi đến lúc lễ truy điệu của tôi thì đọc!"
Tề Quốc Viễn có chút bất đắc dĩ gật đầu, xoay người ra khỏi phòng làm việc của Thẩm Khánh Hoa.
Các thường ủy của thành phố Phong Trạch lục đục đi đến phòng họp, thường ủy mới được chọn là Trương Dương không có đến, dù sao thì hắn vẫn chưa nhận được thông báo chính thức, cũng không thích hợp đến. Nhưng mà chuyện này tất cả mọi người đều biết, chuyện lên làm thường ủy này theo Giang thành thấy thoạt nhìn chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với nội bộ Phong Trạch thì lại tạo ra một sự rung động rất lớn.
Tề Quốc Viễn sau khi đi vào, đã đến bên cạnh thị trưởng Tôn Đông Cường, thấp giọng nói vào lổ tai của gã: "Bí thư Thẩm nói không có chuyện gì, hội nghị ngày hôm nay không cần mở!"
Tôn Đông Cường nhíu nhíu mày, nói: "Tất cả mọi người đã đến rồi, tôi còn có chuyện quan trọng cần phải báo cáo!" Giọng nói của gã ta rất lớn, rõ ràng là muốn làm cho tất cả thường ủy nghe được, Tề Quốc Viễn cười cười, ông cũng cảm thấy rằng vị thị trưởng này càng lúc càng trở nên cường thế, khi Thẩm Khánh Hoa già đi, thì những người trẻ tuổ inày sẽ trở thành lực lượng trung kiên của chính đàn Phong Trạch.
Tôn Đông Cường nói: "Đồng chí Quốc Viễn, hay là anh khổ cực một chuyến, mời bí thư Thẩm đến đây!"
Trong lòng Tề Quốc Viễn hơi giận, ông rất rõ ràng, Tôn Đông Cường muốn lợi dụng ông để làm xấu mặt Thẩm Khánh Hoa, Tề Quốc Viễn thấp giọng nói: "Cái này..."
Giọng nói của Thẩm Khánh Hoa từ bên ngoài truyề nvào:" Không cần mời, tôi tự đến!" Thẩm Khánh Hoa từ tốn không nhanh không chậm bước chân vào phòng họp, ông lạnh lùng nhìn lướt qua khuôn mặt của Tôn Đông Cường, trong ánh mắt tràn ngập sự bất mãn, ý bảo là tôi còn chưa có về hưu, trong phòng họp này chưa đến lượt Tôn Đông Cường cậu lên tiếng.
Tôn Đông Cường cưởi tủm tỉm nhìn Thẩm Khánh Hoa, gã cười nói: "Còn tưởng rằng thân thể của bí thư Thẩm khó chịu!"
Thẩm Khánh Hoa cũng không để ý đến gã, ngồi xuống vị trí của mình, nâng ly trà lên uống một ngụm, nói: "Vốn ngày hôm nay thấy không có chuyện gì quan trọng cần nói, cho nên không cần phải họp làm gì, chỉ là nếu mọi người đã đến, vậy thì nói một chút đi"
Tôn Đông Cường nói:" Bí thư Thẩm, nghe nói chúng ta được tăng thêm một vị thường ủy, cái tin tức này là thật sao?" Gã biết rõ rồi mà vẫn còn cố hỏi.
Thẩm Khánh Hoa gật đầu nói: "Không sai, lãnh đạo cấp trên tăng cường đồng chí Trương Dương đến làm thường ủy của thành phố Phong Trạch, tôi đang định nói ra để thảo luận với mọi người"
Trong lòng Tôn Đông Cường cười thầm, Thẩm Khánh Hoa ơi là Thẩm Khánh Hoa, ông còn giả bộ cái gì? Cấp trên đã định ra rồi, ông thảo luận còn có tác dụng sao? Là chuyện ván đã đóng thuyền, không có ý nghĩa.
Nhưng mà bất luận chổ nào cũng không thiếu những người có mắt không tròng, bí thư ủy ban kỷ luật Triệu Kim Phân chính là như vậy, bà ta hét lên: "Nói giơn à? Hắn đã làm ra cống hiến gì cho Phong Trạch? Có tư cách gì làm thường ủy của Phong Trạch chứ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...