Lương Thành Long đã đợi đến mức sốt ruột ở bên ngoài rồi, liền gọi điện thoại cho Trương Dương.
Trương Dương cầm điện thoại lên, nói: "Anh tới Phong Trạch trước đi, tối nay tôi sẽ về khách sạn Bạch Lộ, anh gọi chút thức ăn đợi tôi." Hiện tại chính là lúc mẫn cảm, hắn cũng không muốn cùng ra ngoài với Lương Thành Long, để tránh điều dị nghị.
Lúc Trương Dương rời khỏi văn phòng, thấy Thường Lăng Phong cùng Quy Điền Hạo Nhị vừa tống cổ được đám nhà thấu tới để tìm hiểu tình huống đi xong. Thường Lăng Phong cười khổ, nói: "Anh tự tại nhỉ, còn chúng tôi sắp bị họ khiến cho phiền chết đến nơi rồi."
Trương Dương cười nói: "Buổi tối cùng đi ăn cơm nhé, tôi mời."
Thường Lăng Phong cũng muốn về Phong Trạch, có điều hắn lại không có hứng thú với ăn uống, lắc đầu, nói: "Anh hiểu tôi mà, tôi ghét nhất chính là rượu chè, loại chuyện này đừng tìm tôi."
Trương Dương nói: "Tiến sĩ Quy ngày đầu tiên tới đây, thân là địa chủ tôi nói sao cũng phải đón gió tẩy trần cho ông ta, tối nay anh nhất định phải đi."
Thường Lăng Phong chưng cầu ý kiến của Quy Điền Hạo Nhị, Quy Điền Hạo Nhị vừa hay có một số ý kiến muốn thương lượng với Trương Dương, thế là liền nhận lời mời của hắn.
Quy Điền Hạo Nhị hiện tại sở dụng xe Toyota mà Thường Lăng Phong đưa cho y, Thường Lăng Phong lên xe pickup của Trương Dương, Quy Điền Hạo Nhị thì đi ở phía sau họ.
Trương Dương từ kính chiếu hậu nhìn một cái, mỉm cười nói: "Lăng Phong, thằng cha này không thích cười đùa."
Thường Lăng Phong nói: "Anh cho rằng người khác cũng như anh à, cả ngày cợt cợt nhả nhả?"
Trương Dương nói: "Đám người vừa rồi thế nào?"
Thường Lăng Phong cười thần bí: "Loại chuyện này giao cho Quy Điền là tìm đúng người, nguyên tắc cá nhân của y rất mạnh, vừa rồi đã đuổi ba thương nhân xây dựng tới tranh thầu đi rồi."
Trương Dương nói: "Đừng có đuổi vội, đợi tranh thầu xong rồi hẵng đuổi, người nhiều thì cũng náo nhiệt hơn mà."
Thường Lăng Phong nói: "Anh muốn làm việc hay là muốn chơi? Muốn nhiều người như vậy làm cái gì? Bọn họ ngay cả tư cách tranh thầu cũng không có, giữ lại thì vàng thau lẫn lộn cũng chẳng có ý nghĩa gì, vả lại đại hội tranh thầu của chúng ta còn phải chiêu đãi, cái loại tới ăn chùa này đuổi đi sớm là tốt nhất."
Hai người vừa đi vừa nói, trên đường Trương Dương bảo Thường Lăng Phong gọi Chương Duệ Dung tới, thuận tiện gọi luôn cả cục trưởng cục công an Phong Trạch Trình Diễm Đông và Khưu Kim Trụ tới. Hai người này hiện tại đều là vũ khí của Trương Dươn, chỉ cần Trương Dương gọi điện thoại, chuyện có lớn hơn nữa bọn họ cũng gác sang một bên. Lương Thành Long đã chuẩn bị rượu thịt ở khách sạn Bạch Lộ rồi, chỉ đợi bọn họ tới nữa tôi. Biết rằng Quy Điền Hạo Nhị cũng tới, còn đặc biệt chuẩn bị một thùng rượu riêng cho y.
Phó giám đốc khách sạn Lữ yếu biết là bữa tiệc của Trương Dương, đặc biệt dặn dò đầu bếp làm thức ăn ngon nhất. Xe pickup của Trương Dương vừa tới khách sạn, Lữ Yến đã đứng ở ngoài cửa nhà ăn đội rồi.
Trương Dương bước nhanh tới trước cửa nhà ăn, cười nói: "Có cần long trọng vậy không, tôi đã coi khách sạn Bạch Lộ là nhà của mình rồi, về tới nhà rồi tôi không hi vọng nhìn thấy sự khách khí như vậy."
Lữ Yến cười nói: "Thị trưởng Trương lâu rồi chưa về nhà, hôm nay các anh tới rất đúng lúc, hôm nay vừa mới mua vào không ít thủy sản tươi của hồ Phong Trạch, đầu bếp đang chuẩn bị."
Trương Dương gật đầu, nói: "Lương tổng tới chưa?"
Lữ Yến nói: "Đang đợi trong phòng số một rồi."
Trương Dương nói: "Đợi lát nữa trưởng khoa Chương cũng tới, cô cũng uống mấy chén, cô ấy cũng cần có bạn."
Lữ Yến gật đầu, dẫn bọn họ vào trong phòng, Lương Thành Long cười ha ha đứng dậy, nhìn thấy nhiều người tới như vậy, gã giả vờ giả vịt chìa tay ra: "Thị trưởng Trương đại giá quang lâm, Lương mỗ vô cùng vinh hạnh."
Trương Dương cười nói: "Đừng có làm trò nữa, ở đây không có người ngoài, anh bỏ cái giọng hư ngụy đó đi."
Lương Thành Long cười ha ha, gã tuy đã nghe danh của Quy Điền Hạo Nhị, nhưng tiếp xúc ở cự ly gần vẫn là lần đầu tiên, gã chìa tay về phía Quy Điền Hạo Nhị, Trương Dương ở bên cạnh giới thiệu: "Tiến sĩ Quy!"
Lương Thành Long mắng thầm thằng ôn này bố láo quá, người ta họ Quy Điền, hắn lại trực tiếp rút ngắn đi thành tiến sĩ Quy, may mà vị tiến sĩ Quy này đã tiếp nhận cách xưng hô của Trương Dương, bắt tay với Lương Thành Long, dùng tiếng Hán thành thạo nói: "Tôi đã đọc qua tư liệu về công ti của anh rồi, công ti của các anh có thể nói là rất khá."
Lương Thành Long cười nói: "Đương nhiên rồi, tôi dám nói rằng ở Bình Hải nếu như án chiếu theo thực lực tổng hợp mà xếp hạng thì công ty xây dựng Phong Dụ của chúng ta xếp trong ba thứ hạng đầu."
Quy Điền Hạo Nhị nói: "Xếp hạng không đại biểu cho thực lực, cho dù là công ti xây dựng xếp thứ ba thế giới thì cũng sẽ làm ra những công trình chất lượng kém. Theo như tôi biết, sự kiện khán đài sân vận động Đông Giang có chút liên quan tới Lương tiên sinh?"
Lương Thành Long ngây ra, nhìn về phía Trương Dương, thằng cha Nhật Bản này đúng là nói những thứ không nên nói, y sao mà biết được nhỉ? Chẳng lẽ là Trương Dương nói cho y?
Trương Dương có chút vô tội nói: "Không liên quan gì tới tôi cả, đó là tiếng xấu của bản thân anh đồn xa thôi."
Lương Thành Long cười ha ha, nói: "Đó là công trình phân bao của một công ty nhỏ, không liên quan gì tới tôi cả."
Quy Điền Hạo Nhị nói: "Đừng cho rằng phân bao rồi thì không có trách nhiệm, các anh vẫn phải chịu trách nhiệm giám sát, trong kiến thiết sân bay mới, tôi quyết không cho phép chuyện như vậy xảy ra."
Lương Thành Long cười hắc hắc, nụ cười ít nhiều có chút xấu hổ.
Lúc này Trình Diễm Đông và Khưu Kim Trụ cũng tới rồi, Lương Thành Long mời mọi người vào bàn, thằng cha Nhật Bản này không dễ đối phó, xem ra đã nghiên cứu về công ty của mình rồi, cần phải đối đãi cẩn thận.
Chương Duệ Dung là người tới muộn nhất, cô ta vừa tới đã bắt đầu oán thán: "Thị trưởng Trương, anh kéo Thường Lăng Phong tới sân bay mới, chuyện của phía trường học đều dồn cả vào tôi, tôi mấy ngày nay mệt tới sắp chết rồi."
Trương Dương cười nói: "Cố thêm mấy ngày nữa đi, thị lý lập tức sẽ điều chỉnh ban để, tôi và Lăng Phong gần đây phải bận hội đấu thầu, người trong giới giáo dục mà tôi tín nhiệm chỉ còn lại cô, cô không giúp thì ai giúp đây?"
Chương Duệ Dung nói: "ban quản lý mà An tiểu thư mời vẫn chưa tới, thật sự hi vọng bọn họ tới sớm một chút, lúc đó thì tôi có thể giao hết những việc vụn vặt trong tay ra rồi."
Trương Dương nói: "Đối với công tác không thể tiêu cực như vậy được, cô nhìn đồng chí Lăng Phong kìa, giác ngộ Đảng của người ta cao thế cơ mà."
Chương Duệ Dung nói: "Anh ta sinh ra đã có số bị anh khi phụ rồi, cả đời này anh là huyện thái gia còn anh ta là sư gia bên cạnh anh." Câu này khiến tất cả mọi người đều bật cười.
Khưu Kim Trụ nói: "Vậy thì chúng tôi là bộ khoái bên cạnh huyện thái gia."
Trình Diễm Đông cười nói: "Thị trưởng Trương đời này ít nhất cũng phải là đại lý tự khanh, làm huyện thái gia thì nhỏ quá."
Chương Duệ Dung nói: "Đám người làm công an các anh rất biết vỗ mông ngựa đó."
Câu này khiến cho Trình Diễm Đông và Khưu Kim Trụ xấu hổ không thôi, Thường Lăng Phong lặng lẽ kéo kéo ngón tay cô ta, cô bé này nói năng chả suy nghĩ gì cả.
Có điều những người ngồi đây đều quen nhau, không ai để ý tới lời của Chương Duệ Dung cả.
Lương Thành Long nói: "Hôm nay gọi mọi người tới đây là để tụ hội, không có ý gì khác cả." Thương nhân chính là hư ngụy như vậy, luôn nói dối một cách quan miệng đường hoàng.
Trương Dương nói: "Gần đây tôi cả ngày ăn cơm công việc, trong bụng chẳng có chất béo, mượn cơ hội này để bổ sung dinh dưỡng. Ổng chủ Lương tài đại khí thô, chúng ta cũng đừng khách khí làm gì, thích gì thì cứ gọi nấy."
Lương Thành Long cười ha ha, nói: "Đều là bạn bè với nhau mà, không cần phải khách khí."
Chương Duệ Dung nói: "yên tâm đi, tôi sẽ không khách khí đâu, quản lý Lữ, mang toàn bộ thức ăn đắt nhất lên cho chúng tôi." Trương Dương nói: "Khoa trương quá rồi, chúng ta ăn của nhà giàu cũng không nên quá ắc, khe nhỏ sông dài mới là chính bản."
Lương Thành Long cười nói: "Chỉ cần tôi lần này tranh thầu thành công, tôi ngày nào cũng mời mọi người."
Khưu Kim Trụ nói: "Ông chủ Lương có khí phách lớn như vậy, côngtrình này không biết kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ?"
Lương Thành Long đang định lên tiếng thì Quy Điền Hạo Nhị nói: "Một là một, hai là hai, chúng ta không phải là bạn bè ư? Mà giữa bạn bè mời nhau ăn uống đâu cần lý do?"
Trương Dương khen: "Anh xem cảnh giới của vị bằng hữu Nhật Bản này kìa, Lương Thành Long anh tốt xấu gì cũng được tính là một xí nghiệp gia nổi danh, phải làm sinh ý mới mời ăn, thế lợi quá, anh nếu thế lợi như vậy thì bữa anh này để tôi thanh toán."
Lương Thành Long vội vàng nói: "Thị trưởng Trương nói, anh đừng châm chọc tôi nữa? Tôi không phải là cả ngày chỉ nghĩ tới việc tranh thầu thôi đâu, thuận miệng nói ra thôi mà. Chúng ta tối nay chỉ bàn tình bạn không bàn sinh ý, phục vụ, mau mở rượu."
Lương Thành Long chuẩn bị rượu sake, nhưng Quy Điền Hạo Nhị lại không uống rượu sake mà uống Mao Đài cùng mọi người, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc là tửu lượng của thằng cha này rất khá, chỉ một thoáng mà nửa cân rượu đã chui vào bụng, ăn thức ăn của Phong Trạch, uống rượu Mao Đài, trên mặt Quy Điền Hạo Nhị cũng có vẻ tươi vui, giơ bóng tay cái lên nói: "Ngon ngon!"
Chương Duệ Dung nhìn vỏ cua ở trước mặt Quy Điền Hạo Nhị, thầm nghĩ tên Nhật Bản này cũng phàm ăn thật, nhỏ giọng hỏi Thường Lăng Phong: "Y học gì vậy?"
Quy Điền Hạo Nhị tai rất thính, y cười nói với Chương Duệ Dung: "Chương tiểu thư, tôi là thạc sĩ ngàn kiến trúc học, tiến sĩ ngành quản lý."
Trương Dương nói: "Có học vấn!" Ngoài miệng thì khen, nhưng trong bụng thì lại cười thầm, ngươi có lợi hại hơn nữa, còn là thạc sĩ tiến sĩ gì thì cũng phải tới làm công cho Trương Dương ta.
Quy Điền Hạo Nhị sau khi uống nhiều, rõ ràng cũng lắm lời hơn, Lương Thành Long nhìn ra là Trương Dương định trọng dụng tên Nhật Bản này, gã chủ động uống mấy chén với Quy Điền, cười tủm tỉm nói: "Quy Điền tiên sinh, ấn tượng chỉnh thể của anh đối với tập đoàn Phong Dụ của chúng tôi thế nào?"
Quy Điền Hạo Nhị nói: "Đã tìm hiểu một số công trình đại biểu của các anh, chất lượng công trình thì được, có điều trình độ công nghệ lạc hậu, thiếu hụt quản lý hiện đại hóa."
Lương Thành Long có chút bẽ mặt, hắn không phục nói: "Tầgn lớp quản lý của công ty chúng tôi có rất nhiều thạc sĩ, trình độ học lực bình quân cũng rất cao."
Quy Điền Hạo Nhị nói: "Quý quốc có câu gọi là cao phân đê năng, làm nghề xây dựng này cũng phải có thiên phận, tôi trước tiên học kiến trúc, nhưng tôi ở phương diện thiết kế xây dựng không có thiên phận, sau này mới đổi sang học quản lý, theo tôi thấy, trình độ quản lý xí nghiệp của quý quốc khá là lạc hậu. Thị trưởng Trương mời tôi tới nắm việc quản lý chất lượng thi công, tôi đã mở rộng lý niệm của tôi tới mỗi một khâu nhỏ của công trình sân bay mới." y chỉ vào bàn ăn, nói: "Một bàn ăn không thể chỉ nhìn ngoại hình, tôi muốn quy định sử dụng vật liệu, công nghệ một cách nghiêm ngặt, đối với mỗi một cái đinh cũng phải có quy định nghiêm ngặt."
Trình Diễm Đông nói: "Người Trung Quốc chúng tôi làm đồ gia dụng không thích dùng đinh."
Quy Điền Hạo Nhị cười nói: "Chỉ lấy ví dụ thôi."
Lương Thành Long nhìn người Nhật Bản nghiêm túc này, trong lòng cảm thấy có chút áp lực, không nghi ngờ gì nữa, người Nhật Bản này khẳng định là một đại hành gia trong phương diện xây dựng, mục đích mà Trương Dương mời y tới chính là để đảm bảo chất lượng công trình xây dựng sân bay mới, chắc sau này khẳng định sẽ gặp không ít phiền phức.
Quy Điền Hạo Nhị ngồi được một tiếng thì đứng dậy cáo từ, trong một tiếng này y đã uống cả một cân rượu. Trương Dương vốn muốn giữ y lại, nhưng Quy Điền Hạo Nhị nói rằng y còn phải về xem tài liệu của các công ti tranh thầu, kế hoạch là tám giờ tối bắt đầu. Nhất định không thể làm loạn kế hoạch, Trương Dương chỉ đành tôn trọng ý kiến của y.
Thường Lăng Phong và Chương Duệ Dung hai người cũng về cùng Quy Điền Hạo Nhị.
Đợi sau khi họ đi rồi, Lương Thành Long không nhịn được liền nói: "Thị trưởng Trương, cậu tìm được người Nhật Bản này từ đâu vậy, công trình của người Trung Quốc chúng ta không tự làm được à? Vì sao cứ phải gọi tên Nhật Bản này tới?"
Trương Dương cười nói: "Công trình là người Trung Quốc làm, còn tiến sĩ Quy thì phụ trách quản đốc."
Lương Thành Long nói: "Vẽ vời thêm chuyện."
Trình Diễm Đông và Khưu Kim Trụ lúc này cũng có suy nghĩ tương tự.
Trương Dương ngáp một cái, nói: "Mệt rồi, hôm nay chúng ta kết thúc sớm một chút."
Lương Thành Long tối hôm đó ở lại khách sạn Bạch Lộ, gã bảo Lữ Yến làm mấy món mang tới phòng của Trương Dương. Trương Dương thấy gã theo đuổi không bỏ, biết rằng thằng ôn này còn có lời muốn nói với mình, chỉ đành cùng gã uống mấy chén.
Lương Thành Long nói: "Trương Dương, hai anh em chúng ta trước giờ không có gì phải giấu diếm, mục tiêu của tôi lần này chính là giành được hạng mục sảnh đón khách của sân bay, những cái khác tuy tôi cũng muốn giành lấy, nhưng tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, mình tiêu hóa không được."
Trương Dương nói: "Vẫn là câu cũ, anh dựa vào thực lực mà tranh giành, dưới điều kiện như nhau, tôi khẳng định sẽ ủng hộ anh."
Lương Thành Long nói: "Tôi cũng không giấu cậu, phía cảng Nước Sâu Nam Tích tôi cũng tranh thầu rồi."
Trương Dương nói: "Quăng lưới rộng thế?"
Lương Thành Long cười nói: "Không những là tôi, những thương nhân xây dựng cũng không muốn bỏ qua dạng cơ hội như thế này, nếu so sánh thì cảng Nước Sâu Nam Tích so với sân bay mới của các cậu thì có sức hấp dẫn hơn."
Trương Dương nói: "Cảng Nước Sâu rắm chó đó là làm phà, chúng tôi là làm hàng không, hàng lượng kỹ thuật có thể giống nhau sao?"
Lương Thành Long nói: "Cậu đừng có mà tức, chính sách của tỉnh lý khẳng định là ủng hộ cảng Nước Sâu, sân bay mới của Giang Thành chúng ta là hạng mục nhỏ, không được trông đợi, cậu để lộ chút cho tôi đi, rốt cuộc là chuẩn bị bao nhiêu tiền?"
Trương Dương nói: "Phía ngân sách không có bất kỳ vấn đề gì, rất nhiều thương nhân đầu tư đều tranh nhau tới đây rót tiền."
Lương Thành Long nói: "Tôi bảo này Trương Dương, cậu sao càng lúc càng biến thành hư ngụy như vậy, lấy đâu ra nhiều người đầu tư chứ, không phải chỉ là một Hà Trường An và một Tra Tấn Bắc thôi ư?"
Trương Dương cười nói: "Hai người cũng là số nhiều rồi, bọn họ đều là phú thương số một số hai trong nước đó."
Lương Thành Long nói: "Cậu chưa làm sinh ý, có một số chuyện cậu không biết được đâu, Tra Tấn Bắc tuy có tiền, nhưng về phương diện xây dựng thì căn bản chỉ là tay ngang, y sở dĩ tới đầu tư, mục đích chỉ là để gây phiền phức cho Hà Trường An, cậu cho rằng y thật sự muốn đầu tư à? Cậu đợi mà xem, Hà Trường An nếu quẳng gánh, y khẳng định cũng quẳng gánh theo thôi."
Trương Dương nhíu mày, nói khẽ: "Anh định nói gì?"
Lương Thành Long nói: "Hà Trường An gần đây hoạt động rất nhiều ở Đông Giang, hơn nữa tôi nghe nói đầu tư sân bay mới có thể chỉ là y tung hỏa mù."
Trương Dương nói: "Anh nói rõ một chút đi, tung hỏa mù gì chứ?"
Lương Thành Long nói: "Hai hạng mục lớn nhất mấy năm gần đây của Bình Hải một là sân bay mới Giang Thành, còn lại chính là cảng Nước Sâu của Nam Tích, hai bên đều cần tiền, những năm này có hai hiềm bị tiền cắn tay đâu, Giang Thành so với Nam Tích thì phương diện kinh tế rõ ràng rơi vào hạ phong, các cậu làm sân bay mới thiếu vốn đã là chuyện mà ai ai cũng biết rồi. Hà Trường An lúc ban đầu đầu tư có thể là thật, nhưng lại nửa đường có Tra Tấn Bắc giết ra, y tới làm loạn cục thế, bởi vì y mà Hà Trường An không thể không hạ thấp điều kiện, cũng chính là nói lợi ích trong dự định của Hà Trường An đã bị chiết khấu lớn. Hà Trường An nhúng tay vào thị trường châu báu vàng bạc chính là căn nguyên dẫn tới sự mâu thuẫn của họ, tới loại cảnh giới như họ, chuyện không có lợi bọn họ sẽ không làm đâu, cậu cho rằng bọn tranh sĩ diện à? Đối với thương nhân mà nói thì trên thế giới này bất kỳ chuyện gì cũng có thể dùng tiền để mua cả."
Trương Dương nói: "Anh lải nhải cả nửa ngày mà tôi vẫn chưa hiểu gì."
Lương Thành Long nói: "Nói chuyện với cậu đúng là phí sức, cảng Nước Sâu của Nam Tích là một hạng mục tốt như vậy, Hà Trường An vì sao không đi đầu tư? Tôi lúc đầu không hiểu, về sau mới thông, Hà Trường An chắc là đã dự liệu rằng bất kể là mình làm gì, Tra Tấn Bắc cũng sẽ nhảy vào quấy rối, cho nên y muốn dở trò trong hạng mục sân bay mới, Tra Tấn Bắc quả nhiên là đã theo vào. Hà Trường An lợi dụng chuyện này để khiên chế tinh lực của Tra Tấn Bắc, minh tu sạn đạo, ám độ Trần thương, tinh lực chủ yếu của y kỳ thực là để tính toán chuyện của cảng Nước Sâu Nam Tích. Cậu có tin không, chỉ cần đầu tư của cảng Nước Sâu được quyết định, Hà Trường An lập tức sẽ rút khỏi cuộc cạnh tranh đầu tư vào sân bay mới Giang Thành, mà phía y vừa đi, Tra Tấn Bắc cũng sẽ không chơi nữa, ngành xây dựng đối với y mà nói thì căn bản là một ngành hoàn toàn mới, cậu cho rằng y thật sự sẽ bỏ tiền ra để đầu nhập vào cái nơi Giang Thành rách nát này à? Không thể nào đâu."
Một câu nói làm tỉnh người trong mộng, phân tích và nhắc nhở của Lương Thành Long khiến Trương đại quan nhân cả người túa mồ hôi lạnh, hắn lúc trước còn lạc quan bởi vì trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, đợi Hà Trường An và Tra Tấn Bắc đấu nhau người sống ta chết, sau đó ký hợp đồng với người có điều kiện ưu đãi nhất. Nhưng những phân tích này của Lương Thành Long đã khiến hắn ý thức được rằng, con cáo già Hà Trường An này có tám chính phần mười là muốn tung hỏa mù ở Giang Thành, hấp dẫn sự chú ý của Tra Tấn Bắc. Trương Dương nói: "Nhưng Hà Trường An nếu có hứng thú với hạng mục cảng nước sâu của Nam Tích, không thể nào tới giờ vẫn chưa có động tĩnh gì được?"
Lương Thành Long thở dài, nói: "Tin tức của cậu xem ra không được linh hoạt lắm, Hà Trường An gần đây đã tiếp xúc rất nhiều với Hứa Gia Dũng mà cậu không biết à?"
Trương Dương trợn mắt lên: "Hứa Gia Dũng á?" Cái tên mà hắn đã sắp quên đột nhiên lại nhảy ra, Trương Dương vẫn nhớ ánh mắt oán độc mà thằng ôn này nhìn mình trước khi đi xa.
Lương Thành Long nói: "Hứa Gia Dũng hiện tại là trợ lý tổng giám đốc của tập đoàn Tinh Nguyệt của Singapore, mà tập đoàn Tinh Nguyện đã đạt thành ý hướng đầu tư vào cảng Nước Sâu với chính phủ Nam Tích, từ chuyện này có phải là có thể nhìn ra một một số manh mối không?"
Trương Dương gật đầu, nói: "Anh sao không nói với tôi sớm một chút."
Lương Thành Long nói: "Tôi cũng là vừa mới biết chuyện này thôi, nếu như suy đoán của tôi chính xác, vậy thì Giang Thành các cậu hiện tại không có ngân sách đảm bảo, nếu mất đi hai nhà đầu tư lớn là Hà Trường An, Tra Tấn Bắc này, thử hỏi ngân sách của các cậu là từ đâu mà có? Công trình lớn như vậy mà chỉ dựa vào những thương nhân nhận thầu như chúng tôi thôi thì căn bản là không đủ, nếu như chúng tôi không kịp thời lấy được tiền từ tay các cậu, vậy thì chúng tôi vì sao không làm những chuẩn bị khác, ví dụ như hạng mục càng Nước Sâu của Nam Tích vậy, thu hồi tiền mặt từ công trình Nam Tích so với các cậu thì nhanh hơn nhiều."
Trương Dương nói: "Anh đừng lo nhiều như vậy, cứ thật thà chuẩn bị tranh thầu đi, vấn đề ngân sách không đến lượt anh lo."
Lương Thành Long cười nói: "Tôi chỉ là lấy tư cách bạn bè mà nhắc nhở cậu một tiếng thôi, Hà Trường An và Tra Tấn Bắc đều là thương nhân vô cùng ưu tú, quan hệ với họ thì phải cẩn thận hơn bình thường nhiều, chuyên tốt như ngư ông đắc lợi cậu đừng có mà nghĩ tới làm gì, bọn họ đều không phải là kẻ ngốc, ai mà không biết cạnh tranh ác tính tiếp theo sẽ phải đối diện với tổn thất lớn."
Sau khi Lương Thành Long đi, Trương Dương rơi vào trong trầm tư, một phen nhắc nhở này của Lương Thành Long đối với hắn mà nói là vô cùng quan trọng, hắn một mực chưa suy tính tới vấn đề của phương diện này, nếu như Hà Trường An và Tra Tấn Bắc đồng thời vứt bỏ hạng mục sân bay mới của Giang Thành, vậy ảnh thưởng ác liệt do họ tạo thành sẽ không thể nào ước tính được. Ngân sách đúng là một nan đề.
Trương Dương chuẩn bị thông báo chuyện này cho Đỗ Thiên Dã, bọn họ phải nhanh chóng nghĩ ra phương sách ứng phó, còn chưa kịp gọi thì Lữ Yến tới. Cô ta tìm Trương Dương là có mục đích. Lữ Yến muốn thông qua quan hệ của Trương Dương mà có được một khối đất trong quy hoạch tương lai của sân bay mới, để làm phân điếm cho khách sạn Bạch Lộ.
Trương Dương nói: "Tôi nói này Lữ Yến, hiện tại chữ bát còn chưa phẩy xong, đợi khi sân bay mới xây xong ít nhất cũng phải mất bảy tám năm, cô đợi thêm vài ba năm nữa rồi hẵng tính."
Lữ Yến nói: "Tiên hạ thủ vi cường, đợi khi sân bay xây xong rồi, e rằng không đến lượt chúng tôi đâu."
Trương Dương cười nói: "Cô yên tâm đi, tôi sẽ chiếu cố cho các cô."
Lữ Yến lại nói: "Tôi còn nhờ anh một việc nữa, anh đừng có thấy phiền nhé."
Trương Dương gật đầu.
Lữ Yến nói: "Anh còn nhớ lái xe Phương Đại Đồng không? Từ sau rắc rối lần trước ông ta một mực không có việc làm, tôi bảo ông ta tới khách sạn làm, nhưng một người đàn ông lớn tuổi rồi mà cứ như vậy cũng không hay, tôi nghĩ sân bay mới các anh xây dựng thì khẳng định là cần lái xe, có thể để cho ông ta một công việc không, ông ta đã mấy chục tuổi rồi, xe con, xe khách, xe chở hàng, xe gì cũng lái được hết."
Đối với Trương Dương mà nói thì đây chỉ là một chuyện nhỏ, hắn lập tức đáp ứng. Lữ Yến cũng không chậm trễ, thu dọn bàn rồi đi ngay.
Tình huống mà Trương Dương phản ánh lại khiến cho Đỗ Thiên Dã cũng giật nảy mình, gã ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc đến cả nửa phút mới nói: "Không thể nào, ý nguyện đầu tư của Hà Trường An rất cường liệt, phía Tra Tấn Bắc một mực đều là Phượng Tiên phụ trách, tôi thấy họ rất có thành ý."
Trương Dương nói: "Bí thư Đỗ, bọn họ đều là thương nhân, nhìn vấn đề đều dùng ánh mắt của chính phủ. Những thương nhân này đều là không có lợi thì không làm, chúng ta không thể không đề phòng, vạn nhất vào lúc quan kiện hai người họ lại cùng nhau chạy làng, chúng ta đừng có nói là ngư ông đắc lợi, sợ rằng ngay cả cá khắc cũng bị dọa cho chạy mất đấy."
Đỗ Thiên Dã nói: "Ngày kia là hội gọi thầu chính thức cử hành rồi, cậu ngày mai phải hẹn Hà Trường An và Tra Tấn Bắc, cố gắng chứng thực đầu tư."
Trương Dương cười khổ không thôi, nói: "Anh à, anh coi tôi là thần tiên à, một ngày có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện móc tiền ra, có thể không?"
Đỗ Thiên Dã nói: "Sao lại không thể, ý hướng đầu tư của họ đều đã viết xong rồi, chỉ cần quyết định là lập tức có thể ký hợp đồng luôn."
Trương Dương nói: "Anh không những là một người của Đảng mà còn là môt người theo chủ nghĩa lý tưởng nữa, anh là lãnh đạo, lời anh thì tôi phải nghe."
Đỗ Thiên Dã nói: "Cả tỉnh Bình Hải đều nhìn vào chúng ta, nếu như hai nhà đầu tư này đều chạy, vậy thì chúng ta sẽ trở thành trò cười trong mắt người cả tỉnh, thương nhân đầu tư mà không bỏ tiền cho chúng ta mà còn muốn xin tỉnh lý cấp ngân sách thì khó lắm."
Trương Dương nói: "Sớm biết vậy, lúc Hà Trường An đề xuất điều kiện chúng ta ký luôn cho rồi."
Đỗ Thiên Dã nói: "Chuyện nhục nước mất chủ quyền chúng ta không thể làm, tôi cảm thấy chuyện này phát triển tiếp thế nào thì cũng không xấu tới trình độ đó đâu, lạc quan chút đi, ngày tháng của chúng ta khẳng định là càng lúc càng dễ sống."
Sự thực chứng minh, chủ nghĩa lạc quan của Đỗ Thiên Dã căn bản là không có chỗ đứng, sáng ngày hôm sau, khi Trương Dương chuẩn bị hẹn gặp Hà Trường An thì tin tức phía quan phương chính thức xác nhận, Hà Trường An liên thủ với tập đoàn Tinh Nguyện của Singapore tiền kỳ đầu tư vào Nam Tích 2 tỷ nhân dân tệ, tin tức này giống như là thuốc nổ làm chấn động cả tỉnh Bình Hải, tất cả mọi người đều cho rằng đối tượng đầu tư của Hà Trường An là sân bay mới Giang Thành, nhưng Hà Trường An vào lúc cuối cùng lại đột nhiên chuyển hướng, trong mắt người ngoài thì đây là điều vô lý.
Nhưng Hà Trường An ở trên hội chiêu đãi phóng viên mặt mày tươi rói thừa nhận: "Nguyên nhân mà tôi buông bỏ hạng mục sân bay mới của Giang Thành là - tôi đã trải qua sự tính toán toàn diện, cho rằng hạng mục cảng Nước Sâu Nam Tích có tiền đồ và phát triển hơn, tầng lớp lãnh đạo của thành phố Nam Tích cũng có bá lực và tầm nhìn xa, đã là đầu tư, chúng tôi muốn dùng tiền vào chỗ có thể đạt được lợi ích lớn nhất, tôi cho rằng sau khi cảng Nước Sâu của Nam Tích xây xong sẽ mang tới cho tôi sự hồi báo trọng hậu" Những lời này này không những tâng bốc hoàn cảnh kinh tế và trình độ lãnh đạo thành phố Nam Tích mà còn hạ thấp giá trị của Giang Thành.
Bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã lúc xem tin tức này thì tức đến nỗi suýt nữa đập vỡ điện thoại: "Đồ khốn nạn." Gã cầm điều khiển từ xa tắt tivi, quay về trước bàn làm việc, việc đầu tiên là gọi cho Trương Dương.
Trương Dương vừa nhận được điện thoại, giọng nói phẫn nộ của Đỗ Thiên Dã đã vang lên: "Cậu làm cái quái gì vậy? Bảo cậu hẹn gặp Hà Trường An, cậu có đi làm không? Hiện tại người ta ký hợp đồng với cảng nước sâu rồi, tin tức cũng phát đi rồi, đã thế còn châm biếm Giang Thành chúng ta không đáng một xu, coi Nam Tích là mặt trời, cậu làm ăn kiểu gì vậy? Phản ứng có phải là quá chậm không?"
Trương Dương bị Đỗ Thiên Dã mắng như tát nước vào mặt, thằng ôn này cũng tức giận rồi, hét vào điện thoại: "Anh trút giận lên tôi làm cái gì? Người đợi xem trai cò tranh nhau là anh, muốn ngư ông đắc lợi cũng là anh, hiện tại người ta không đầu tư, liên quan chó gì tới tôi? Tối qua không phải là tôi đã phản ánh với anh rồi ư? Anh còn nói ôoi là phải lạc quan cơ mà? Sao, trong một đêm mà anh đã theo chủ nghĩa bi quan rồi à?"
Đỗ Thiên Dã tức giận nói: "Hiện tại thì hay rồi, chúng ta trở thành trò cười của cả tỉnh Bình Hải, một mực ung rung ngồi đợi, cuối cùng lại bị người ta thả bồ câu, mất hết cả mặt mũi rồi."
Trương Dương nói: "Anh nói cái gì? Anh tức thế tôi không tức à, Hà Trường An vốn không phải là hạng tốt lành gì, y thích thì đầu tư, không thích thì thôi, chút tiền cỏn con của y, tôi không coi vào đâu cả."
Đỗ Thiên Dã gầm lên: "Cậu thì giỏi rồi, ngày mai là hội gọi thầu, hôm nay y lại bày ra cái màn này, tôi mặt kệ, hôm nay câu phải làm rõ chuyện tài chính cho tôi."
Trương Dương tức giận nói: "Sao tôi phải làm? Anh có năng lực thì tự đi mà làm?"
Đỗ Thiên Dã hét lên: "Cái gì tôi cũng phải tự mình đi làm thì cần cậu làm cái gì?"
Trương Dương nói: "Không phải là anh bức tôi thì ông đâu còn lâu mới nhận cái công việc dở hơi này."
Đỗ Thiên Dã nghe thấy thằng ôn này hét lên với mình thì càng tức hơn: "Đồ bố láo, cậu nói lại một lần nữa cho tôi nghe xem nào."
Trương Dương cũng ý thức được mình lỡ lời, nhưng ngoài miệng thì vẫn quyết không rơi vào thế hạ phong: "Anh không phải là bí thư thị ủy ư? Lợi hại lắm à? Tôi nói cho Đỗ Thiên Dã anh biết, tôi không phải là sinh ra để cho anh trút giận đâu, chuyện của Hà Trường An bản thân anh cũng có trách nhiệm, muốn trút giận à? Nào, tới đây đi, hai chúng ta đánh tay đôi."
"Đồ mất dạy." Đỗ Thiên Dã tức giận ném điện thoại đi.
Nhưng sau khi gã ném điện thoại lại đột nhiên bình tĩnh lại, chuyện của Hà Trường An Trương Dương quả thật là không có sai lầm gì, hôm qua người ta còn nhắc nhở mình, là mình nhìn sự việc một cách quá lạc quan, vả lại bọn họ căn bản không ngờ được sự việc lại biến hóa nhanh như vậy, trong một đêm tất cả đều thay đổi, Đỗ Thiên Dã nhìn chiếc điện thoại của mình bị ném vỡ, trong lòng cảm thấy áy áy, Trương Dương không những là thuộc hạ của gã mà còn là hảo huynh đệ của gã, bao nhiêu lần gặp nguy hiểm đều là Trương Dương đứng ra giúp đỡ mình, thái độ vừa rồi của gã quá thật có chút quá đáng.
Đỗ Thiên Dã là người biết sai thì sửa, gã lập tức rút di động ra, gọi lại cho Trương Dương, nhưng gọi liền mấy lần mà Trương Dương không nhấc. Đỗ Thiên Dã lại nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ bố láo, không ngờ lại không nhận điện thoại của mình." Gã có nén giận ấn điện thoại tiếp.
Lần này Trương Dương nhấc, thái độ lãnh đạm nói: "Bí thư Đỗ, anh còn có gì muốn nói?"
Đỗ Thiên Dã mắng: "Đồ bố láo, cậu sao không tiếp điện thoại của tôi?"
Trương Dương nói: "Không muốn tiếp, không thể nào câu thông với loại bệnh hoạn mắc chứng điên cuồng như anh."
Đỗ Thiên Dã nghe tới đây liền cười ha ha.
Trương Dương nói: "Nói anh điên cuồng đúng thật, lúc thì hét lúc thì cười, nam nhân mà nhịn quá lâu thì kiểu gì cũng bệnh đấy, đồng chí Đỗ à,đi tìm nữ nhân đi, thật đấy, nếu không thì anh sớm muộn gì cũng nhịn quá hóa bệnh."
Đỗ Thiên Dã nói: "Huynh đệ, vừa rồi tôi không khống chế được tâm tình, xin lỗi cậu."
Trương Dương vốn trong lòng cũng có chút tức giận, nhưng nghe thấy Đỗ Thiên Dã chủ động xin lỗi thì trong lòng cũng nguôi ngoai đi nhiều, hắn thở dài, nói: "Bỏ đi, chuyện này là ai cũng tức cả, tôi vừa rồi nói chuyện cũng hơi nóng nảy, cũng sai."
Đỗ Thiên Dã nói: "Những lời phát biểu của Hà Trường An trên tin tức khiến tôi nổi giận, con cáo già này căn bản coi Giang Thành chúng ta là hỏa mù."
Trương Dương nói: "Binh bất yếm trá, người ta trong binh pháp thì gọi là minh tu sạn đạo, ám độ Trần thương, bản thân chúng ta kỹ không bằng người, để người ta lợi dụng, còn có thể trách được ai?"
Đỗ Thiên Dã hỏi: "Phía Tra Tấn Bắc có phản ứng gì."
Trương Dương nói: "Tôi đã hẹn em họ nhà các anh đi uống trà, đang tới gtr."
Đỗ Thiên Dã nghe tới đây, trong lòng khó tránh khỏi có chút cảm động. Trương Dương tuy cãi nhau với gã, nhưng người ta căn bản không lơ là công tác. Đỗ Thiên Dã nói: "Cực khổ rồi, lái xe cẩn thận một chút nhé, trong thiên hạ không có cửa ải nào là không qua được, cho dù là đầu tư toàn bộ mất hết, chúng ta chỉ cần nắm tay nỗ lực thì nhất định có thể vượt qua được."
Trương Dương nói: "Đừng có an ủi tôi, tôi biết trong lòng anh rất khó chịu, tôi cho anh một lời khuyên nhé."
"Ừ, nói đi!"
"Đi tìm gái đi!"
"Cút!"
Khưu Kim Trụ đến sớm hơn Trương Dương năm phút, lúc Trương Dương tới, cô ta đã tự mình đồng thủ làm Thiết Quan Âm, Trương Dương nhìn hai ban tay trắng nõn của Khưu Phượng Tiên làm động tác giống như hoa lan, mỉm cười nói: "Không ngờ Khưu tiểu thư còn có trà nghệ sư xuất sắc như vậy."
Khưu Phượng Tiên cười nói: "Đừng tâng bốc tôi, tôi học trà nghệ chưa tới nửa năm mà."
"Vậy thì là thiên tài rồi."
Khưu Phượng Tiên nói: "Càng nói càng không ra gì."
Trương Dương ngồi xuống, nhận lấy tách trà mà Khưu Phượng Tiên đưa cho, ngửi ngửi hương trà, sau đó uống một ngụm: "Trà ngon, Thiết quan âm thượng hảo."
Khưu Phượng Tiên nói: "Tôi mang từ Đài Loan tới đấy, chuẩn bị cho anh hai hộp, tẹo nữa anh cầm về nhé."
Trương Dương nói: "Ta hẹn cô ra gấp như vậy là để bàn chuyện đầu tư sân bay mới."
Khưu Phượng Tiên ngẩng mặt lên, con mắt trong vắt nhìn vào Trương Dương, nói: "Chuyện của Hà Trường An chúng tôi đã biết rồi, y đầu tư vào sân bay Giang Thành chỉ chẳng qua là tung hỏa mù, nhằm mê hoặc chúng tôi, để cho tinh lực của chúng tôi tập trung vào sân bay mới mà bỏ qua chuyện của cảng nước sâu Nam Tích."
Trương Dương gật đầu, nói: "Mục đích của y chính là sợ các người phá rối, cho nên cao giọng tuyên bố đầu tư vào sân bay mới, hòng khiên chế các cô, sau đó lén lút đạt thành hiệp nghị với phía Nam Tích."
Khưu Phượng Tiên không khỏi cảm khái, nói: "Con người của Hà Trường An quả nhiên là lợi hại, Tra tiên sinh mấy lần giao thủ với y đều không chiếm được chút tiện nghi nào."
Trương Dương nói: "Hiện tại chuyện đầu tư sân bay mới của Giang Thành các cô đã không còn đối thủ nữa rồi, nếu như có thể thì chúng tôi muốn được thương thảo chi tiết với quý phương."
Khưu Phượng Tiên chỉ vào di động ở trên bàn: "Tôi đang đợi một cú điện thoại rất quan trọng."
Trương Dương nói: "Liên quan tới chuyện của sân bay Giang Thành à?"
Khưu Phượng Tiên không chút che giấu gật gật đầu, nói: "Chuyện của Hà Trường An xảy ra quá đột nhiên, làm loạn hết kế hoạch vốn có của chúng tôi."
Trương Dương nói: "Thứ cho tôi nói thẳng, kế hoạch vốn có của các cô rốt cuộc là đầu tư vào Giang Thành hay là chỉ vì muốn chống đối Hà Trường An?"
Khưu Phượng Tiên mỉm cười, nói: "Tôi chỉ là một người chấp hành, quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay Tra tiên sinh."
Trương Dương bưng chén trà nên từ từ thưởng thức, tư vị ở trong lòng hắn lúc này vô cùng phức trạp, hắn có một điềm báo không tốt, chỉ sợ cục diên xấu nhất cuối cùng cũng có thể xuất hiện rồi.
Khưu Phượng Tiên nói: "Thiết Quan Âm uống lạnh không ngon đâu, làm thêm một chén đi."
Trương Dương cầm chén Thiết Quan Âm mà cô ta vừa rót, nói khẽ: "Cô có coi trọng hạng mục sân bay mới của Giang Thành không?"
Khưu Phượng Tiên nói: "Hạng mục sân bay mới của Giang Thành rất có tiềm lực." Cô ta rất tiết kiệm lời nói của mình, chỉ đưa ra một câu bình luận về sân bay mới.
Di động trên bàn cuối cùng cũng đổ chuông, ánh mắt của Trương đại quan nhân khẽ động theo nó, trong lòng biến thành dập dờn sóng ngầm.
Khưu Phượng Tiên ưu nhã cầm điện thoại lên, là Tra Tấn Bắc gọi tới, đa số thời gian của Khưu Phượng Tiên đều là lắng nghe, cú điện thoại này kéo dài chừng một phút, đối với Trương Dương mà nói thì lại vô cùng dài. Hắn dột nhiên cảm thấy mình như tù nhân đang đợi sự tuyên án của quan tòa, con mẹ nó, loại cảm giác này quả là khó chịu.
Khưu Phượng Tiên cuối cùng cũng dập điện thoại. Ánh mắt mang theo vẻ áy náy, hắn có thể nhìn ra vẻ bình tĩnh của Trương Dương chỉ là ngụy trang, Hà Trường An đột nhiên thay đổi phương hướng đầu tư khiến cho hạng mục sân bay mới của Giang Thành rơi vào khốn cảnh, thân là người phụ trách hạng mục này, áp lực của Trương Dương hiện tại lớn thế nào thì không cần nghĩ cũng biết, hi vọng duy nhất của hắn hiện tại chính là phía Tra Tấn Bắc.
Khưu Phượng Tiên thở dài, nói: "Thị trưởng Trương, thật sự rất xin lỗi, Tra tiên sinh trong điện thoại có nói, sau khi ông ấy suy nghĩ một cách tổng hợp toàn diện, quyết định buông bỏ lần đầu tư vào sân bay mới Giang Thành này. Lúc ban đầu chúng tôi chỉ tính tới lợi ích nhận được trong tương lai, nhưng rất nhiều thứ thực tế lại chưa tính đến, chúng tôi thiếu hụt kinh nghiệm ở phương diện xây dựng, Tra tiên sinh cho rằng chúng tôi lúc bắt đầu mà đã đầu tư vào một công trình xây dựng lớn như vậy là quá nguy hiểm, cho nên..."
Trương Dương mỉm cười đặt chén trà xuống, hắn bình tĩnh nói: "Tôi hiểu rồi!" Nói ra cũng lạ, khi thật sự đợi được tin tức xấu nhất và toàn bộ đều được nghiệm chứng, Trương đại quan nhân lại cảm thấy kỳ thực chuyện cũng chẳng xấu lắm.
Khưu Phượng Tiên nói: "Thật sự rất xin lỗi."
Trương Dương cười nhạt một tiếng, đứng dậy: "Sinh ý chính là sinh ý, không có gì là ghê gớm cả, giúp tôi chuyển cáo tới Tra tiên sinh, sau này chúng ta còn có cơ hội hợp tác." Hắn sải bước ra ngoài quán trà, bóng lưng rất thẳng, đi trong ánh mắt, dùng sức hít một hơi không khí chính ngọ, giang hai cánh tay ra tựa hồ như muốn ôm ánh nắng vào lòng, thế giới này kỳ thực rất đẹp.
….
Theo sự đau đớn giảm bớt, tình tự của Thường Hải Tâm cũng tốt hơn nhiều, Thường Tụng đặt biệt từ Lam Sơn tới thăm cô ta, nắm bàn tay ấm áp có lực của cha, Thường Hải Tâm cảm thấy một loại cảm giác an toàn, người cũng có thể mang tới loại cảm giác an toàn này cho cô là Trương Dương.
Thường Tụng nhìn con gái mắt quấn băng, trong lòng tràn ngập cảm giác đau đớn, nhưng không muốn tăng thêm gánh nặng tâm lý cho con gái nên ngoài mặt Thường Tụng vẫn giả vờ như không có chuyện gì, y nói khẽ: "Hải Tâm, xem ra trạng thái tinh thần của con rất tốt."
Thường Hải Tâm bình tĩnh nói: "Ít nhất thì đã không còn đau đớn nữa rồi."
Thường Tụng vẫn cảm thấy vẻ tiêu cực trong lời nói của con gái, y mỉm cười, bảo: "Trương Dương rất lợi hại, cha bị bệnh phong thấp nặng như vậy mà hắn còn có thể trị khỏi, vết bỏng của con hắn nhất định có biện pháp mà."
Thường Hải Tâm thở dài, nói: "Lúc ban đầu con cũng quả thực là nghĩ không thông, cảm thấy tiếp tục sống cũng không còn gì thú vị, nhưng hiện tại con đã nghĩ thông rồi, có thể sống tiếp bản thân đã là một sự may mắn, con nên vừa lòng, mặt mũi thế nào đã không còn quan trọng."
Thường Tụng biết con gái mình không thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã thoát ra khỏi sự đau khổ, vỗ nhẹ vào mu bàn tay của con gái, nói với Thường Hải Long ở bên cạnh: "Mẹ con thế nào rồi." Viên Chi Thanh bởi vì những ngày này chịu đựng quá nhiều, cuối cùng cũng không chịu nổi mà ngã bệnh, Vu Tử Lương để một phòng bệnh ở bên cạnh cho bà ta.
Thường Hải Long nói: "Không có gì, chỉ bị ốm thôi, vừa uống thuốc xong nên ngủ rồi."
Thường Tụng gật đầu.
Lúc này Trương Dương cùng với bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã tới, biết rằng Thường Tụng tới Giang Thành, Trương Dương lập tức thông tri cho Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã và Thường Tụng trước đây cũng từng qua lại với nhau không ít, thân là địa chủ, y đương nhiên là phải tới thăm.
Thường Tụng mỉm cười bước tới đón, nhiệt tình bắt tay với Đỗ Thiên Dã.
Đỗ Thiên Dã nói: "Chúng ta không làm phiền sự nghỉ ngơi của Thường tiểu thư, ra ngoài nói chuyện đi."
Trương Dương chuẩn bị đi ra theo thì bị Thường Hải Tâm gọi lại: "Trương Dương, anh đợi chút, tôi có lời muốn nói với anh."
Đợi sau khi Đỗ Thiên Dã và Thường Tụng ra khỏi cửa, Thường Hải Tâm chỉ vào ghế ở bên cạnh, nói: "Anh ngồi đi."
Trương Dương mỉm cười ngồi xuống: "Thư ký Thường có chỉ thị quan trọng gì vậy." Hắn cho rằng Thường Hải Tâm lo lắng cho thương thế trên mặt, liền an ủi cô ta: "Cô nhẫn nại thêm hai ngày nữa đi, ngày kia tôi sẽ tháo băng, lập tức cô sẽ có thể quay về sinh hoạt trước đây."
Thường Hải Tâm nói khẽ: "Tôi vừa rồi có xem bản tin thời sự, việc kiến thiết sân bay mới của anh có phải là gặp phiền phức không?"
Trương Dương cười nói: "Không có phiền phức gì cả."
Thường Hải Tâm cắn môi, nói: "Đừng có lừa tôi, tôi nghe anh hai nói, Hà Trường An và Tra Tấn Bắc trước sau quyết định bỏ kế hoạch đầu tư, hiện tại rất nhiều người tranh thầu đều đang hoảng hốt."
Trương Dương nói: "Không có hai người họ thì trái đất vẫn quay, cô quá coi trọng họ rồi đó."
Thường Hải Tâm nói: "Gần đây anh gầy đi nhiều quá..." Sự quan tâm của cô ta đối với Trương Dương là xuất phát từ đáy lòng, nhưng nói xong câu này lại cảm thấy mình tựa như không có tư cách nói câu này, dung nhan bị tổn hại đả mang tới một loại đả kích lớn đối với lòng tự tin của cô ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...