Y Đạo Quan Đồ

Hai chân Diêu Kiến Thiết chà xát trên mặt đất một cách bất an.

Trương Dương nói: "Anh chờ hình phạt đi!" Nói xong câu đó, hắn đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Diêu Kiến Thiết rõ ràng có chút luống cuống, gã lớn tiếng nói: "Người làm vậy không chỉ có một mình tôi, các thôn đều làm như thế, những kẻ làm giả sổ sách như vậy có rất nhiều, trong trấn vốn đâu có cho chúng tôi tiền, tỉnh thì bảo mỗi người hai mươi đồng, nhưng mà trấn phát xuống chỉ có mười lăm đồng, năm đồng giữ lại làm quỹ chống hạn, trấn có thể làm như vậy, chúng tôi vì sao không thể làm như vậy?"

Trương Dương xoay người lại: "Lời anh nói đều là sự thật?"

Diêu Kiến Thiết dùng sức gật đầu, nói: "Nếu ngài không tin thì có thể đi điều tra, theo tôi được biết, các thôn xung quanh đều làm như vậy, số tiền đó tôi không hề động vào, tất cả đều có thể thu trở về!"

Trương Dương cười nhạt một tiếng, cũng không để ý đến Diêu Kiến Thiết nữa, bước ra khỏi phòng thẩm vấn.

Trình Diễm Đông đi theo Trương Dương, hắn cũng ý thức được chuyện này đã trở nên phức tạp hơn rất nhiều, khoản tiền cứu tế không phải là do một người bòn rút, cũng không phải chỉ có một người tham ô, dựa theo lời của Diêu Kiến Thiết, thì khoản tiền cứu tế này sau khi phát xuống, cứ qua mỗi tầng thì lại bị bóc lột một lần, Diêu Kiến Thiết chỉ là kẻ qua tay cuối cùng, sau khi bị bọn họ bóc lột xong, thì mới phát xuống đến tay của dân chúng.

Trình Diễm Đông nói: "Thị trưởng Trương, chuyện này có thể tìm đến ủy ban kỷ luật và viện kiểm soát"

Trương Dương nói: "Tìm bọn họ có tác dụng sao? Tôi đi tìm bí thư Thẩm, nhìn xem ông ta nói gì!"

.....................................................................

Trước khi Trương Dương đi tìm Thẩm Khánh Hoa là đi tìm Tôn Đông Cường, sở dĩ hắn làm như vậy là có nguyên nhân, đi đến Phong Trạch đã được một đoạn thời gian rồi, Trương Dương cũng có hiểu biết sơ sơ về thái độ làm người của Thẩm Khánh Hoa, lần này bởi vì chuyện Diêu Kiến Thiết tham ô khoản tiền cứu tế chống hạn, mà đã làm liên lụy rất nhiều, những người bị liên quan chỉ sợ là nhiều đến khó tưởng, nếu như kiên trì điều tra, như vậy thì sẽ đụng chạm vào lợi ích của rất nhiều người, Trương Dương cũng không sợ phấn đấu một mình, nhưng mà cách giải quyết tốt nhất là tìm người giúp đỡ, nguyên nhân Trương Dương chọn lựa Tôn Đông Cường chính là, Tôn Đông Cường cũng đã có qua lại với hắn ở Giang thành, vả lại ở Phong Trạch cũng không có dính dáng lợi ích gì nhiều cả, hơn nữa Tôn Đông Cường còn là bên chính phủ, giữa ông ta và Thẩm Khánh Hoa cũng không có nhiều hòa thuận cho lắm. Tuy rằng biểu hiện bên ngoài của Tôn Đông Cường vô cùng mềm yếu, nhưng mà Trương Dương biết, trong lòng ông ta nhất định là nghẹn nhiều lắm rồi, không ai cam tâm cúi đầu làm kẻ dưới cả, Tôn Đông Cường cũng không ngoại lệ.

Khi mà Trương Dương đi đến phòng làm việc của Tôn Đông Cường, hắn phát hiện ra bản thân trong con đường chính trị này đã có tiến bộ rất đáng mừng, có thể bỏ qua những yêu ghét trong lòng, vì mục đích mà đến đoàn kết minh hữu chính trị.

Trương Dương đem tình huống này báo cáo lại cho Tôn Đông Cường một lần, Tôn Đông Cường mặc dù có nghe nói về hành động hai hôm nay của Trương Dương, nhưng mà cũng không biết chuyện này có liên quan đến chuyện cứu tế, nghe nói khoản tiền cứu tế chống hạn bị tham ô, Tôn Đông Cường cũng giận dữ nói: "Cái này cũng được sao? Cán bộ làm chuyện này cũng có lá gan lớn như vậy sao?"

Trương Dương nói: "Căn cứ theo lời nói của Diêu Kiến Thiết, thì cán bộ trong thôn đều làm như hắn!"

Tôn Đông Cường cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, ông thấp giọng nói: "Bí thư Thẩm có biết không?"

Trương Dương lắc đầu, nói: "Tôi tìm ông thương lượng trước, chuyện này xử lý không tốt, bởi vì chuyện của Diêu Kiến Thiết, phó thị trưởng Lâu đã tìm tôi nói chuyện rồi, một người như Diêu Kiến Thiết, chức quan không lớn, cho nên có ảnh hưởng không nhỏ tại cơ sở, hơn nữa bọn họ đều là dân chúng sinh sóng tại Phong Trạch, quan hệ rắc rối phức tạp, có câu bức dây động rừng, mức ảnh hưởng sẽ rất khó phòng chừng!"

Tôn Đông Cường cũng hiểu rõ, Trương Dương ơi là Trương Dương, tôi biết là có chuyện tốt thì chẳng bao giờ thấy cậu tìm đến tôi, bây giờ chuyện này muốn đắc tội với người ta, cần phải chống đối với một lượng lớn cán bộ tại Phong Trạch, cậu lại liên lạc với tôi, chuyện tốt sao không thấy cậu nghĩ đến tôi? Trong lòng Tôn Đông Cường tuy nghĩ như vậy, nhưng mà không có đi ra khỏi miệng, ông ta trầm ngâm một chút, nói: "Cậu nắm giữ bằng chứng chính xác chứ?"

Trương Dương gật đầu.

Tôn Đông Cường nói: "Chuyện này có báo với trong tỉnh chưa?"

Trương Dương nói: "Tôi đi tìm bí thư Thẩm trước, nhìn xem thái độ của ông ta thế nào, dù sao thì ông ta mới là kẻ đứng đầu tại Phong Trạch!" Những lời này làm cho Tôn Đông Cường nghe thấy cực kỳ chói tai, Tôn Đông Cường nói: "Như vậy đi, đợi lát nữa có cuộc họp thường ủy, tôi sẽ đem chuyện này ra thảo luận một chút, nhìn xem bí thư Thẩm nói cái gì"

Trương Dương cảm thấy thất vọng về Tôn Đông Cường, lão này quả thật là không có can đảm, hắn gật đầu nói: "Được, vậy tôi chờ tin của ông!"

Sau khi Trương Dương vừa rời đi, Tôn Đông Cường lập tức gọi điện cho cha vợ Triệu Dương Lâm một cú, ông ta cũng không muốn vừa gặp phải chuyện liền đi bám vào lão cha vợ, chỉ là chuyện hôm nay đã làm cho ông không thể quyết định chủ ý, bản lĩnh đê tiện của Trương Dương ông lĩnh giáo không chỉ một lần, mục đích của hắn ngày hôm nay đến tìm ông cũng rất rõ ràng, muốn tìm một người chia sẻ hỏa lực, Tôn Đông Cường thật sự không rõ chuyện này đối với mình rốt cục là lợi nhiều hay hại nhiều, cho nên mới đi hỏi ý kiến của cha vợ một chút.

Triệu Dương Lâm từ trước đến giờ đều rất là kiên trì trong mỗi lần con rể gọi đến thỉnh giáo, nghe Tôn Đông Cường kể xong chuyện này, Triệu Dương Lâm lập tức đưa ra kết luận, chuyện lần này Trương Dương muốn làm lớn, tuy rằng chỉ là một bí thư chi bộ thôn tham ô khoản cứu tế, chỉ là chuyện này có liên quan rất lớn đến các cơ sở của Phong Trạch, chỉ cần điều tra sâu vào, thì sẽ tác động đến lợi ích của một số người tại Phong Trạch, Triệu Dương Lâm thấp giọng nói: "Đây là một cơ hội hiếm có vô cùng!"


Tôn Đông Cường chẳng biết vì sao cha vợ lại nói như vậy.

Triệu Dương Lâm nói: "Lão Thẩm ở Phòng Trạch sở dĩ có được quyền lực ngày hôm nay, đương nhiên là có liên quan đến căn cơ của ông ta, con muốn được chấp nhận tại Phong Trạch, muốn sau này triển khai công tác, thì nhất định phải làm dao động căn cơ của ông ta. Trương Dương khơi mào chuyện này, có thể là một lần tranh đấu kịch liệt nhất của Thẩm Khánh Hoa từ trước đến giờ, con không thể đứng ngoài cuộc, cũng không nên đứng ngoài cuộc!"

Tôn Đông Cường trở nên kích động bởi vì lời nói của cha vợ, ông thấp giọng nói: "Vậy đứng ra chống đối với bí thư Thẩm!"

Triệu Dương Lâm nói: "Muốn ca thì cứ ca! Đứng trên lập trường của Trương Dương mà ca bè hát đệm cho hắn, vô luận là Thẩm Khánh Hoa ủng hộ bọn con điều tra hay là phản đối điều tra, chuyện này ông ta cũng không thoát được, cán bộ thôn trấn bên dưới, có mấy người không phải do ông ta đề bạt lên?"

Tôn Đông Cường nói: "Con hiểu rồi!"

Triệu Dương Lâm nói: "Trương Dương muốn lợi dụng con để chia sẻ hỏa lực, cái lợi dụng này đối với con cũng không phải là không có lợi, con đến Phong Trạch lâu như vậy, đã có mấy người biết sự tồn tại của vị thị trưởng này chưa? Đây là lúc chứng minh thực lực của con!"

Tôn Đông Cường nói: "Ba, ba yên tâm, con biết nên làm thế nào rồi!"

Triệu Dương Lâm nói:" Cả đời người, quan trọng nhất là lựa chọn không ngừng, xếp hàng không ngừng, nếu chỉ biết đứng ở giữa, thì cuối cùng chỉ có thể tiếp thu số phận bị cô lập!"

Tôn Đông Cường nắm chặt điện thoại, cẩn thận lắng nghe những lời dạy bảo của cha vợ, ông thấp giọng nói: "Ba, con hiểu rồi!"

Triệu Dương Lâm cuối cùng lại nói: "Ba ghét tham ô, ghét lũ sâu mọt của quốc gia!"

Hội nghị thường ủy của Phong Trạch luôn luôn có vẻ rất nặng nề, Thẩm Khánh Hoa luôn dùng cái kiểu nói không nhanh không chậm của mình để phát biểu, khẳng định về thành tích mà hệ thống giáo dục đạt được, lại tỏ ra vui mừng khi thấy tình hình hạn hán của Phong Trạch rốt cục đã giảm bớt, cái chuyện ông nói hầu hết mọi người đều đã rõ ràng rồi, cho nên cũng chẳng có nhiều lực hấp dẫn cho lắm, chờ đến khi Thẩm Khánh Hoa nói xong, thì ông mới mỉm cười nói: "Mọi người có chuyện gì không?"

Đây là chổ mà Tôn Đông Cường khó chịu nhất, ở Phong Trạch, tôi mới là lãnh đạo thứ hai, Thẩm Khánh Hoa tuy rằng là bí thư thị ủy, nhưng mà nói thế nào cũng phải biểu thị một ít tôn trọng với thị trưởng như tôi chứ, coi như là lên tiếng, cũng có thể trưng cầu ý kiến của tôi, nhưng mà ông thì ngược lại, trực tiếp gôm chung tôi với người còn lại, cái này căn bản là không coi tôi ra gì rồi.

Tôn Đông Cường đang muốn nói chuyện, chỉ là bí thư ủy ban kỷ luật Triệu Kim Phân đã giành nói trước: "Bí thư Thẩm, tôi muốn phản ánh một tình huống!"

Thẩm Khánh Hoa gật đầu.

Triệu Kim Phân nói: "Ban lãnh đạo muốn ổn định, muốn đề cao hiệu suất, nhất định phải rõ ràng phân công của mình, nhất định phải phục tùng lãnh đạo cấp trên, tôi chủ trì công tác kỷ luật, tôi không nhúng tay vào kinh tế, đồng dạng, một chủ quản văn hóa vệ sinh cũng không nên đi làm chuyện của pháp luật, chuyện của kỷ luật!"

Tôn Đông Cường cũng nghe ra, lời nói của Triệu Kim Phân đang ám chỉ Trương Dương, xem ra bà ta cũng đã nghe được một ít tin đồn.

Trầm Khánh Hoa cười nói: "Đồng chí Kim Phân, ở đây đều là đồng chí của mình, cô có chuyện gì cứ nói ra, rốt cục là vị đồng chí nào đã không phân biệt được chức trách, can thiệp vào công tác của người khác?"

Triệu Kim Phân lớn tiếng nói luôn: "Tôi cũng không muốn làm thị phi, người tôi nói chính là phó thị trưởng Trương Dương, công tác phân công quản lý của hắn chính là văn hóa giáo dục, nhưng trên thực tế, chuyện hắn quản không chỉ có như vậy, kinh tế hắn muốn nhúng tay vào, công an hắn cũng nhúng tay vào, mà công tác của ủy ban kỷ luật hắn cũng nhúng tay vào, tôi muốn hỏi một chút, rốt cục là ai đã giao cho hắn quyền lực? Tôi đã nhận được rất nhiều thư kiện cáo của nhân dân Phong Trạch, phản ánh về cuộc sống biến chất của hắn, phản ánh về kinh tế của hắn có vấn đề, và còn phản ánh về tác phong của hắn nữa, còn có nhân dân vừa mới gửi thư gần đây, nói hắn vì tranh giành tình nhân với dân chúng, cho nên đã ra tay với dân chúng! Đây là những bức thư phản ánh của dân chúng!"

Triệu Kim Phân đem hơn hai mươi bức thư do dân chúng gửi bày ra trên bàn.

Lông mày của Thẩm Khánh Hoa đã nhíu lại rất là lợi hại.

Thường vụ phó thị trưởng Trần Gia Niên liền nói: "Chuyện khác tôi không rõ ràng, chỉ là hội nghị kinh tế mùa hè vừa qua là do hắn đứng ra tổ chức, cái đấy không có vấn đề!" Trần Gia Niên đã được không ít chổ tốt từ Trương Dương, nên đến thời khắc mấu chốt cũng đứng ra nói giúp một hai câu.

Thẩm Khánh Hoa ừ một tiếng nhỏ, ánh mắt lại lạnh lùng quét ngang Trần Gia Niên một cái, lộ vẻ mất hứng. Trần Gia Niên biết mình lắm mồm, nên sợ hãi ngậm miệng lại.


Thấy Trần Gia Niên như vậy, những người khác đều không dám nói ra.

Thẩm Khánh Hoa nói: "Cái này... vấn đề của đồng chí Trương Dương..." Ông còn chưa nói hết lời, thì đã có người đột nhiên cắt lời ông.

Tôn Đông Cường nói ; "Tôi thấy những tình huống mà bí thư Triệu phản ánh cũng không được phù hợp với thực tế!"

Tất cả mọi người sửng sốt, không ai ngờ rằng, Tôn Đông Cường oán hận thâm hậu lại đứng ra nói giúp cho Trương Dương.

Thẩm Khánh Hoa cũng có chút kinh ngạc, đồng thời cảm thấy phẫn nộ vô cùng, Tôn Đông Cường dám cắt lời của ông, đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra trong hội nghị thường ủy.

Tôn Đông Cường nói: "Ủy ban kỷ luật nhận được tin báo cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng mà phân biệt thật giả của tin báo, lại là công tác của các người, bí thư Triệu đem nhiều tin báo đến nơi này làm gì? Nơi này là hội nghị thường ủy, cô có đúng là không phân biệt được chức trách hay không? Đem hội nghị thường ủy trở thành hội nghị nội bộ của ủy ban kỷ luật các người à?" Giọng nói của ông tuy rằng rất bình thản, nhưng mà lời nói ra thì lại không có một chút khách khí nào hết.

Triệu Kim Phân cũng không nghĩ ra vì sao Tôn Đông Cường lại ra mặt, trong khái niệm của bà, Tôn Đông Cường và Trương Dương cũng không cùng một phe.

Thẩm Khánh Hoa nói: "Đồng chí Đông Cường, cậu bảo lời nói của đồng chí Kim Phân không phù hợp với thực tế, vậy cậu nói ra cái nhìn của mình một chút đi?"

Tôn Đông Cường nói: "Thật ra làm cán bộ lãnh đạo, ai mà không bị kiện cáo qua? Trong quá trình triển khai công tác không có khả năng làm cho tất cả mọi người thỏa mãn, không cùng ý kiến là điều khó tránh khỏi, tôi cũng không phải là có ý kiến gì với bí thư Triệu, tôi chỉ là hy vọng phương diện công tác của ủy ban kỷ luật có thể cẩn thận một chút, chuyện không có chứng cứ xác thật tốt nhất không nên nói trong hội nghị thường ủy!"

Triệu Kim Phân đã không còn kiên nhẫn, tuy rằng Tôn Đông Cường là thị trưởng, nhưng mà trong lòng của bà thị trưởng này chẳng có lực uy hiếp nào hết, bà biện bạch nói: "Sao lại nói là không có chứng cứ? Chiếc xe của phó thị trưởng Trương tất cả mọi người đều nhìn thấy, một thị trưởng mà lái xe xa hoa như vậy đi rêu rao, thì sẽ tạo thành ảnh hưởng gì cho quần chúng?"

Thường vụ phó thị trưởng Trần Gia Niên nói: "Tôi nói đồng chí Kim Phân này, cái này là tôi chỉ nói công bằng cho Trương Dương thôi, chiếc xe ấy trước kia thuộc về chính phủ chúng ta, bởi vì tần suất sử dụng quá ít, cho nên để lâu dài trong ga ra, Trương Dương đã thông qua thủ tục chính quy để mua nó lại, xe cộ có giấy tờ hợp pháp, thủ tục đầy đủ hết, bây giờ chiếc xe ấy là xe riêng của hắn, một chiếc xe mấy chục ngàn đồng thì có thể gọi là xa hoa sao?"

Trong lòng Tôn Đông Cường nói, xe của Trương Dương đâu phải là loại xe bình thường đâu, không phải là xa hoa mới lạ. Ông phát hiện ra Trương Dương quả thật cũng có bản lĩnh, ngay cả trợ thủ trung thực của Thẩm Khánh Hoa là Trần Gia Niên cũng nói thay cho hắn, thủ đoạn như vậy ông tự nhận là không có.

Sắc mặt của Triệu Kim Phân liền trở nên khó coi.

Tôn Đông Cường nói: "Về công tác của ủy ban kỷ luật theo lời của bí thư Triệu, trước khi hợp, tôi cũng đã nói chuyện với Trương Dương về một chút tình huống, vốn chuyện này muốn tìm bí thư Thẩm phản ánh một chút, nếu mà bí thư Triệu đã nhắc đến, như vậy tôi đem ra thảo luận trong cuộc họp thường ủy này luôn" Ông chuyển hướng về Thẩm Khánh Hoa, mỉm cười nói: "Bí thư Thẩm, có thể chứ?

Trên mặt Thẩm Khánh Hoa là một nụ cười nhàn nhạt, nhưng mà trong ánh mắt của ông lại tràn ngập ý lạnh: "Đông Cường nói đi!"

Tất cả mọi người đều nhìn ra Thẩm Khánh Hoa đang khó chịu, cũng ý thức được, ngày hôm nay vị thị trưởng mới đến này đã lần đầu tiên công khai khiêu chiến quyền uy của bí thư, mà chuyện này cũng có liên quan mật thiết đến Trương Dương.

Tôn Đông Cường nói: "Mọi người hẳn đều biết chuyện quyên tiền cứu tế chống hạn mấy ngày trước, chúng ta thông qua biểu diễn để lấy tiền cứu tế, gom góp được một số tài chính để chống hạn, trải qua thảo luận của hội nghị thường ủy chúng ta, ngoại trừ đem số tiền ấy mua thiết bị chống hạn ra, còn rút ra một phần tài chính, dùng cho những khu vực chịu thiên tai nặn, chính sác của chúng ta là đem số tiền ấy trợ cấp cho những nạn dân trong khu vực thiên tai, dựa trên đầu người mỗi người được hai mươi đồng!"

Sắc mặt của Thẩm Khánh Hoa trở nên tối sầm lại, ông không rõ ràng khoản tiền cứu tế xảy ra vấn đề, trước đó Tôn Đông Cường cũng không có thông báo gì với ông cả, ngày hôm nay trong hội nghị thường ủy lại nói ra, khiến cho ông trở tay không kịp.

Tôn Đông Cường tiếp tục nói: "Chỉ là đến trấn, trấn phát xuống dưới chỉ còn lại mười lăm đồng, giữ lại năm đồng làm quỹ cứu hạn, nhân khẩu trong danh sách thị trấn là 6.4 vạn, mỗi người giữ lại năm đồng, mọi người tính thử đi, khoản tiền cứu tế đã bị trấn giữ lại ba trăm hai mươi ngàn. Số tiền còn lại thì chia cho mười tám thôn hành chính. Tôi cũng không rõ ràng tất cả tình huống, nhưng mà tình huống ở thôn Xa Tử Hà thì đã điều tra rõ ràng, bí thư chi bộ thôn Xa Tử Hà Diêu Kiến Thiết đã chấp hành chính sách ấy như thế nào? Hắn ta cho mỗi hộ mỗi nhà thôn Xa Tử Hà hai mươi đồng, thôn Xa Tử Hà có tổng cộng hơn ba ngàn sáu trăm nhân khẩu, gần bảy trăm hộ gia đình, Diêu Kiến Thiết vừa nhúng tay vào, đã giữ lại hơn bốn mươi ngàn đồng, tiền trợ cấp đến tay của thôn dân ngay cả mười lăm ngàn cũng chưa đến!"

Thường ủy tham dự hội nghị liền ồ lên, một bí thư chi bộ thôn mà dám can đảm làm như vậy, lá gan quả thật quá lớn, huống chi khoản tiền mà hắn ta tham ô cũng không phải là tài chính bình thường, mà là tiền cứu tế, là tiền cứu tế mà Phong Trạch vất vả thu gom về, chuyện này nếu truyền ra ngoài, thì tính ác liệt của nó, ảnh hưởng xấu của nó, quả thật rất khó mà tưởng tượng.

Sắc mặt của Thẩm Khánh Hoa tối lại, hắng giọng nói: "Đồng chí Đông Cường, cậu đã điều tra xong chưa?"


Tôn Đông Cường nói: "Chứng cứ vô cùng xác thật, vì đề phòng Diêu Kiến Thiết bỏ trốn, cho nên bộ phận công an đã khống chế hắn lại, chuyện tiếp theo vẫn còn nằm trong quá trình điều tra, căn cứ theo tình huống sơ bộ mà chúng tôi nắm giữ, khoản tiền cứu tế bị tham ô không ngừng lại ở thôn Xa Tử Hà, sâu mọt như vậy cũng không chỉ có một mình Diêu Kiến Thiết!" Ông quay sang Triệu Kim Phân, nói: "Bí thư Triệu, cô có nhận được tin báo của thôn Xa Tử Hà không? Có nhận được thư gửi của nhân dân đến từ thị trấn không? Cô có chăm chú đối đãi chuyện này không? Có phái người đi tìm hiểu tình huống không?"

Triệu Kim Phân không còn biết nói gì chống đỡ.

Ngày hôm nay Tôn Đông Cường bỗng nhiên tìm được một cảm giác đã lâu rồi mới có, phải nói là một loại trạng thái, đây là trạng thái của kẻ chiến thắng. Trong hội nghị thường ủy, vốn đều có cơ hội để ông lên tiếng, chỉ là lúc trước ông luôn để nó trôi đi một cách lãng phí.

Thẩm Khánh Hoa nói: "Chuyện khoản tiền cứu tế này giao cho đồng chí Kim Phân xử lý đi, chuyện này cần phải điều tra trong thời gian ngắn nhất, phàm là cán bộ có tham ô khoản tiền cứu tế, nhất định phải điều tra nghiêm ngặt, không được dễ dãi!" Thẩm Khánh Hoa vừa biểu lộ thái độ về nghiêm tra tham ô của mình, về phương diện khác còn cảnh cáo Tôn Đông Cường một cái trước mặt mọi người, cậu đem chuyện này nói ra thì thế nào? Tôi vẫn sẽ giao chuyện này cho người khác xử lý, cậu muốn mượn chuyện này đùa giỡn uy phong của tôi, tôi sẽ không cho cậu cơ hội này.

Tôn Đông Cường đương nhiên cũng hiểu rõ hành vi của mình đã làm cho Thẩm Khánh Hoa khó chịu, nhưng mà nếu đã làm rõ quan điểm là chống đối Thẩm Khánh Hoa, thì cần phải tiếp tục làm tới, ông ta đề nghị: "Tôi thấy chuyện này liên quan đến quá nhiều phía, một mình bí thư Triệu sợ không làm nổi, cần phải thành lập một tổ chuyên án, đem bộ phận then chốt của kiểm soát, cục công an và nhân viên điều tra chuyên môn của ủy ban kỷ luật tổ hợp lại, hỗ trợ nhiều mặt để làm việc"

Thẩm Khánh Hoa lạnh lùng nói: "Có cần phải vậy sao? Tôi tin tưởng phần lớn cán bộ của Phong Trạch đều là đồng chí tốt, thôn Xa Tử Hà chỉ là một hiện tượng cá biệt, đồng chí Đông Cường, bây giờ đã là năm hai ngàn lẻ chín rồi, không còn là thời phong kiến, tinh lực của chúng ta chủ yếu là đặt vào cải cách, chứ không phải là vận động"

Hành động không chút lưu tình của Thẩm Khánh Hoa đã làm cho trong lòng Tôn Đông Cường cực kỳ nổi giận, ông ta đáp lễ: "Chỉ có đội ngũ cán bộ thanh liêm, mới có thể chấp hành tốt nhiệm vụ mà chúng ta giao, mới có thể lấy được lòng tin của nhân dân, đối với loại sâu mọt của đảng như vậy, cần phải thanh trừ hoàn toàn ra ngoài!"

Thẩm Khánh Hoa cười nói: "Quyết tâm chống thối rữa cần liêm chính của đồng chí Đông Cường đáng để mọi người học tập, tôi mong rằng mỗi một cán bộ của Phong Trạch chúng ta đều cần có ý thức như đồng chí Đông Cường, nếu mọi người chúng ta đều có thể kiềm chế hành vi cá nhân, như vậy thì trong đội ngũ của chúng ta sẽ không có xuất hiện sâu mọt" Nói xong câu đó, ông cũng không cho bất kỳ kẻ nào cơ hội lên tiếng, khoát tay nói: "Tan họp!"

Các thường ủy khác đi rất nhanh, ai cũng nhìn ra hội nghị thường ủy lần này không được vui vẻ, nội dung tin tức bao hàm bên trong, bọn họ cần phải rời đi nhanh và tiêu hóa một phen.

Thẩm Khánh Hoa không đứng dậy, mà Tôn Đông Cường cũng không vội vã đi.

Khi trong phòng họp chỉ còn lại hai người bọn họ, thì Thẩm Khánh Hoa mới nói: "Tiểu Tôn à, cậu còn gì muốn nói với tôi?"

Tôn Đông Cường gật đầu, Thẩm Khánh Hoa đem xưng hô từ đồng chí Đông Cường biến thành tiểu Tôn, cái này cũng không phải là kéo gần quan hệ, mà là một sự miệt thị trong chính trị, Tôn Đông Cường nói: "Bí thư Trầm, có thể lời nói của tôi vừa rồi không rõ ràng, tham ô khoản tiền cứu tế không chỉ có thôn Xa Tử Hà, cũng không phải chỉ có một mình Diêu Kiến Thiết, bên trong liên lụy rất nhiều người, liên lụy đến các mặt rất rộng"

Thẩm Khánh Hoa hỏi ngược lại: "Cậu đang nhắc nhở tôi, tất cả cán bộ trong Phong Trạch đều có chuyện?"

Tôn Đông Cường nói: "Tôi không có ý này, thế nhưng tôi cho rằng, vấn đề tồn đọng trong khoản tiền cứu tế này quá lớn, cán bộ liên quan có rất nhiều, chúng ta cần phải tra rõ chuyện này hoàn toàn!"

Thẩm Khánh Hoa nói: "Tôi nói là không tra xét sao? Chỉ là chuyện này không thể nóng vội! Chuyện tham ô tiền cứu tế này nếu như bị lộ ra ngoài, thì sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào với xã hội? Cậu có nghĩ đến không? Cái này sẽ tạo thành một đả kích thế nào đối với hình tượng thành thị Phong Trạch chúng ta?"

Tôn Đông Cường nói: "Hình tượng quan trọng hay tính thuần khiết của nội bộ đảng quan trọng? Hay lợi ích của dân chúng quan trọng?"

Thẩm Khánh Hoa lạnh lùng nhìn Tôn Đông Cường, phát hiện ra thằng nhãi này ngày hôm nay giống như là vừa uống máu gà, cả người bỗng nhiên toát ra ý chí chiến đấu cường liệt, làm cho Thẩm Khánh Hoa buồn bực chín là, cái ý chí chiến đấu này lại là do chính mình dựng lên. Thẩm Khánh Hoa kiên quyết nói: "Chuyện này giao cho ủy ban kỷ luật xử lý, chúng ta phải tin tưởng năng lực của các đồng chí khác, tin tưởng đồng chí Kim Phân sẽ nhanh chóng cho chúng ta một câu trả lời thuyết phục thỏa mãn!"

Tôn Đông Cường cũng nhìn ra là Thẩm Khánh Hoa rõ ràng đang tránh né vấn đề, ông đứng dậy, nói: "Mong rằng ủy ban kỷ luật có thể mau chóng điều tra rõ chuyện này, thời gian để càng lâu, thì ảnh hưởng sản sinh sẽ càng xấu!"

Thẩm Khánh Hoa nhìn bóng lưng đang rời đi xa xa của Tôn Đông Cường, trong lòng không khỏi nổi lên một ngọn lửa vô danh, thằng nhãi này tưởng mình là gì chứ? Một kẻ chỉ biết lừa dối sống cho qua ngày, mà hôm nay lại tự nhiên dùng cái kiểu nói cường ngạnh để nói chuyện với mình, trời của Phong Trạch thay đổi từ lúc nào?

.................................................

Trong lòng Tôn Đông Cường cũng tràn ngập tức giận, quyền lực của Thẩm Khánh Hoa quả thật là quá mạnh mẽ, bất luận là chuyện này ông ta đều có thể thu xếp dễ dàng, mình tốt xấu gì cũng là người đứng đầu bên phía chính phủ, Thẩm Khánh Hoa căn bản là không coi mình ra gì cả. Sau khi tan họp Tôn Đông Cường đi tìm Trương Dương, người có lợi ích và mục tiêu chung thường sẽ trở nên đột nhiên thân cận với nhau, bây giờ Trương Dương và Tôn Đông Cường là như thế.

Trương Dương đem biểu hiện của Thẩm Khánh Hoa trong hội nghị thường ủy nói cho Trương Dương, ông căm giận nói: 'Bí thư Trầm kiên quyết muốn đem chuyện này giao cho ủy ban kỷ luật xử lý!"

Trương Dương đã sớm dự liệu kết quả này, hắn cười nói: "Chuyện này có liên quan gì đến ủy ban kỷ luật?"

Tôn Đông Cường nao nao.

Trương Dương thấy ông ta không rõ ràng ý tứ của mình, tiếp tục nói: "Diêu Kiến Thiết đã phạm vào tội hình sự, thuộc về phạm vi quản lý của bên công an, ủy ban kỷ luật không thể quản lý vượt quyền!"


Tôn Đông Cường nói: "Ý của cậu là..."

Trương Dương nói: "Bất luận kẻ nào cũng có điểm giới hạn của mình, tôi cũng có giới hạn, loại sâu mọt tham ô tiền cứu tế này đã làm bẩn đảng của chúng ta, bí thư Thẩm ngại mặt mũi, cho nên muốn đánh nhẹ, nhưng tôi không thể chấp nhận được. Lúc đầu tổ chức gom góp tài chính chống hạn chính là tôi, tôi mời nhiều công ty xí nghiệp đến Phong Trạch, lợi dụng tình cảm lương thiện của người ta, mới gom góp được nhiều tiền về, cuối cùng lại bị đám tham quan ấy lấy hết, sau này tôi làm sao mà ăn nói với người ta? Sợ ảnh hưởng? Tiếc rẻ hình tượng? Vậy sao không đi làm gì đi? Mặt mũi không phải là do người ta cho, mà là phải tự mình kiếm!"

Tôn Đông Cường cắn môi, ông thấp giọng nói: "Cậu có nghĩ đến cảm thụ của bí thư Thẩm hay không?"

Trương Dương làm ra vẻ chẳng đáng, nói: "Bí thư Thẩm thì sao? Nô tài mà thôi, chúng ta đều là nô tài, nô tài của dân chúng, ngày hôm nay có nô tài tham ô bạc của chủ, ông nói nên đánh hay là nên che chở? Thị trưởng Tôn, đưa mắt ra nhìn khắp lãnh đạo của Phong Trạch, cũng chỉ có tôi và ông là người ngoài, người khác không coi chúng ta là người một nhà, chỉ là chúng ta không thể không có tinh thần tự chủ, vị trí của chúng ta cũng không phải là do Thẩm Khánh Hoa cho, là đảng và nhân dân cho, chúng ta có thể đắc tội với Thẩm Khánh Hoa, có thể đắc tội với quan to quan nhỏ của Phong Trạch, nhưng chúng ta không thể đắc tội với dân chúng của Phong Trạch!"

Trong lòng Tôn Đông Cường bỗng nhiên cảm thấy một tia kích động vô cùng, ông mạnh mẽ gật đầu, quen với Trương Dương lâu như vậy, lần đầu tiên thấy được trên người Trương Dương phát ra nhiều điểm sáng như thế, Tôn Đông Cường nói: "Chuyện này cần phải tra, làm ra không sợ làm cho biết, tôi lập tức đem chuyện này báo cáo lên cấp trên!"

Tôn Đông Cường muốn từ cấp trên mà tạo áp lực cho Thẩm Khánh Hoa.

Trương Dương nói: "Diêu Kiến Thiết đã cắn không ít người ra, chúng ta cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, lần này bí thư Thẩm cần phát hỏa!"

..................................................

Thẩm Khánh Hoa nhanh chóng nhận được điện thoại của bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã, giọng nói nghiêm khắc của Đỗ Thiên Dã qua điện thoại đã chất vấn về khoản tiền cứu tế chống hạn của Phong Trạch, ra lệnh cưỡng chế cho Thẩm Khánh Hoa trong thời gian quy định phải điều tra ra manh mối, đem toàn bộ đường đi của khoản tiền cứu tế bày ra rõ ràng, báo cáo lên cục kiểm kê thành thị để đối chiếu sự thật, Thẩm Khánh Hoa buông điện thoại ra, tức giận đến tay chân run rẩy, ông ta biết Tôn Đông Cường và Trương Dương hai người khẳng định đã đem chuyện này báo lên cấp trên rồi.

Bí thư trưởng thị ủy Tề Quốc Viễn nhẹ nhàng gõ cửa phòng, từ sắc mặt của Thẩm Khánh Hoa ông ta đã nhìn ra vị bí thư này đang nổi nóng, liền nói chuyện cực kỳ cẩn thận: "Bí thư Thẩm, có tình huống tôi muốn báo cáo với ngài một chút"

Thẩm Khánh Hoa nhắm mắt lại, dùng sức lắc đầu, bây giờ ông ta không có tâm tình nghe Tề Quốc Viễn nói.

Tề Quốc Viễn cũng không đi, mà vẫn đứng tại chổ.

Thẩm Khánh Hoa trầm tư một hồi, mới phát hiện ra là Tề Quốc Viễn vẫn còn ở trong phòng, không khỏi thở dài nói: "Có cái gì, cậu nói nhanh lên"

Tề Quốc Viễn nói:"Tôi vừa nhận được tin, chuyện nữ sinh Dương Văn Nguyệt của thôn Xa Tử Hà chuẩn bị đưa lên tin tức trong tỉnh!"

Thẩm Khánh Hoa bỗng nhiên mở to mắt ra: "Cậu nói cái gì?" Vẻ phẫn nộ và kinh ngạc trên mặt ông đan vào cùng một chổ, biểu tình phức tạp đến cực điểm.

Tề Quốc Viễn nói: "Đã chứng thực rồi, tôi có một người bạn học cũ làm trong bộ phận tin tức của đài truyền hình, tiết mục đã thu xếp hoàn tất, tối nay sẽ đưa lên mục tin tức"

Thẩm Khánh Hoa tức giận nói: "Làm cái gì vậy? Có cần đem tất cả chuyện xấu của Phong Trạch truyền ra ngoài không? Cái này đối với bọn họ có chổ tốt gì?" Thẩm Khánh Hoa tức giận dùng sức vỗ bàn.

Tề Quốc Viễn yên lặng nhìn Thẩm Khánh Hoa, lần đầu tiên ông thấy vị bí thư này rối loạn như vậy.

Thẩm Khánh Hoa vất vả ngăn chặn lửa giận, thấp giọng nói: "Cậu đi tìm bạn học của cậu nghĩ biện pháp đi, tin tức như vậy không nên phát ra, ảnh hưởng sẽ rất xấu!"

Tề Quốc Viễn nói: "Bạn học của tôi chỉ là một biên tập bình thường, hắn ta không thể làm gì được!"

Thẩm Khánh Hoa có chút đau đầu, xoa xoa mi tâm, nói: "Nghĩ biện pháp đi, những người của ban tuyên truyền làm ăn kiểu gì vậy? Chuyện lớn như vậy tại sao bọn họ lại không nghe thấy chút nào?"

Tề Quốc Viễn nói: "Phó thị trưởng Trương có thể có bổn sự này!"

Thẩm Khánh Hoa nghe Tề Quốc Viễn nói vậy, sắc mặt càng trở nên xấu xí, ông suy nghĩ một hồi rồi mới nói: "Cậu đi tìm hắn, nhờ hắn giải quyết chuyện này!"

Trong lòng Tề Quốc Viễn hơn rung động, Trương Dương chưa chắc đã cho gã mặt mũi, gã vốn định nói là bí thư Thẩm tự mình đi nói thì tốt hơn, nhưng nhìn dáng vẻ của Thẩm Khánh Hoa bây giờ, thật sự đúng là không dám, nên đành gật đầu lui ra ngoài.

Tề Quốc Viễn đi tìm thường vụ phó thị trưởng Trần Gia Niên trước, hai người bọn họ có quan hệ tốt, mà lời nói của Trần Gia Niên cũng có cân nặng trước mặt Trương Dương, Tề Quốc Viễn muốn là kéo Trần Gia Niên cùng đi tìm Trương Dương.

Trần Gia Niên vừa nghe xong chuyện này, cũng có chút đau đầu, thở dài nói: "Quốc Viễn à, tôi thấy chuyện này Trương Dương chưa chắc đã chịu đứng ra!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui