Thẩm Khánh Hoa sau khi hỏi rõ tình huống, liền kêu thư ký mời Trương Dương đến phòng làm việc của mình.
Trương Dương vừa tham gia cuộc họp thị trưởng về, Tôn Đông Cường toàn nói những lời rỗng tuếch, làm cho hắn nghe mà buồn ngủ. Nếu không phải là Thẩm Khánh Hoa tìm hắn, thì lúc này hắn đã chuẩn bị ra ngoài thị sát, thuận tiện hít thở không khí trong lành.
Vẻ mặt Thẩm Khánh Hoa ôn hòa, nói:" Tiểu Trương, ngồi đi!"
Trương Dương ít khi nào thấy Thẩm Khánh Hoa khách khí với mình như vậy, trong lòng thầm nghĩ, dùng lễ đối đãi tất có chuyện cần nhờ, vị Trầm bí thư này không biết là muốn mình làm gì?
Thẩm Khánh Hoa đầu tiên là nói về chuyện vỡ ống nước, biểu thị vẻ khẳng định với công tác của Trương Dương, Trương Dương lợi dụng quan hệ trong tỉnh để điều xe cứu hỏa đến, bảo đảm cung cấp nước uống cho dân chúng, không làm xảy ra những ảnh hưởng mặt trái.
Trương Dương khiêm tốn nói: "Bí thư Trầm, trục trặc lần này có thể loại trừ, là kết quả do phó thị trưởng Trần, phó thị trưởng Kim đồng tâm hiệp lực, chứ không phải công lao của một người!"
Thẩm Khánh Hoa gật đầu thưởng thức "Cán bộ trẻ tuổi mà không tham công, lại khiêm tốn như vậy, hiếm có, hiếm có!" Ông nhắc đến năm triệu do Giang thành chuyển xuống để chống hạn, thở dài nói: "Tài chính trong tỉnh xem ra cũng rất khẩn trương, lần chống hạn này chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình"
Trương Dương nói: "Nhóm lãnh đạo cũng có ý này, bọn họ nói then chốt là phát động lực lượng bản thân của Phong Trạch, tích cực tự cứu, tôi đến cầu mấy lãnh đạo ở Giang thành, nói mỏi cả miệng, mới có được năm triệu đó"
Thẩm Khánh Hoa nói: "Không dễ dàng, cậu cực khổ rồi, chúng ta thương lượng một chút, bộ tuyên truyền và hội chữ thập đỏ dự định làm một cuộc biểu diễn để lấy tiền cứu tế, cố gắng thông qua việc này tích lũy tài chính để cứu tế, căn cứ theo đề cử của mọi người, tôi chuẩn bị cho cậu đến phụ trách thu xếp chuyện này"
Trương Dương cười nói: "Bí thư Trầm, ông không phải nói là bộ tuyên truyền làm chủ, tại sao lại rơi lên người tôi?"
Thẩm Khánh Hoa nói: "Lúc trước cậu là chủ nhiệm phòng chiêu thương của Giang thành, cậu và các nhà đầu tư lớn, công ty lớn tại Giang thành có quan hệ khá tốt, huống chi, cậu lại có kinh nghiệ tương quan về văn hóa ẩm thực của Giang thành, cậu làm chuyện này, hẳn có thể lấy được hiệu quả tốt, tôi và đồng chí Tường Dân đã nói chuyện qua, hắn nguyện ý giúp đỡ cậu làm tốt chuyện này" Đồng chí Tường Dân trong miệng Thẩm Khánh Hoa chính là bộ trưởng bộ tuyên truyền thị ủy Phong Trạch, một trong các vị thường ủy của Phong Trạch. Thẩm Khánh Hoa nói đến nước này rồi, thì việc này coi như đã không thay đổi.
Trương Dương không thể tránh được, đành gật đầu: "Bí thư Trầm, nếu ông tin tưởng tôi như vậy, tôi từ chối nữa thì có vẻ làm kiêu, nhưng mà chúng ta vừa mới thành lập quỹ học tập. Bây giờ lại làm biểu diễn lấy tiền cứu tế thiên tai, cho dù tôi có mời mấy công ty hay nhà đầu tư lớn, thì những người này cũng là thương nhân, chúng ta cứ bắt người ta phải có tâm hiến ái lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, thì cũng phải cho người ta một chút ngon ngọt!"
Thẩm Khánh Hoa nghe không hiểu ý của Trương Dương: "Nói rõ một chút đi!"
Trương Dương nói: "Chúng ta đừng làm biểu diễn để lấy tiền cứu tế nạn thiên tai, nhắc đến mấy chữ cứu nạn thiên tai, mọi người lập tức hiểu rõ đây là chìa tay ra đòi tiền, ý của tôi là chúng ta nên mở hội nghị kinh tế, làm hiệp hội chiêu thương mùa hè, mở rộng đầu tư trong Phong Trạch ra ngoài, mời bọn họ đến, tiện thể tổ chức một cuộc biểu diễn, lúc diễn xuất, đưa ra tình hình hạn hán tại Phong Trạch, như vậy có thể nhất cử lưỡng tiện, hội nghị kinh tế, và hát bài ca cứu nạn thiên tai!"
Thẩm Khánh Hoa cũng không khỏi thầm khen đối phương có suy nghĩ linh hoạt, cười nói: "Tốt, tốt, chuyện này liền giao cho cậu!"
Trương Dương nói: "Bí thư Trầm, ông đừng quên, tôi phân công quản lý công tác văn hóa vệ sinh, công tác chiêu thương không phải do tôi quản!"
Thẩm Khánh Hoa ở trên chính đàn nhiều năm, lập tức ý thức được người ta đang đòi quyền, Trương Dương muốn nhân cơ hội này lấn sân qua bên công tác chiêu thương, lúc trước công tác chiêu thương này đều là do phó thị trưởng Lâu Quang Lượng quản lý, Thẩm Khánh Hoa suy nghĩ một hồi, mới gật đầu nói: "Chuyện này tôi sẽ phối hợp, tôi thấy cậu phụ trách công tác chiêu thương thích hợp hơn!"
Trong lòng Trương Dương vui vẻ, Thẩm Khánh Hoa coi như là có chút ánh mắt, đem công tác chiêu thương giao cho mình, cái này chứng minh rằng Thẩm Khánh Hoa đã bị nạn hạn há làm cho đau đầu không ít, lúc này mới đem một chuyện quan trọng như vậy giao cho mình đi làm.
Trương Dương biết rồi nhưng vẫn hỏi: "Cái này có phải là có ý nghĩa rằng công tác chiêu thương của Phong Trạch về sau là do tôi quản không?"
Thẩm Khánh Hoa gật đầu nói: "Không sai, công tác chiêu thương sau này cho cậu quản lý!"
Khi có được câu trả lời khẳng định của Thẩm Khánh Hoa, nụ cười của Trương Dương cũng không giấu được nữa.
Thẩm Khánh Hoa nói: "Trương Dương, tôi nghe nói Phong Trạch Nhất Trung có một thầy giáo bị đánh?"
Trương Dương nói: "Đúng vậy, điều kiện gia đình của vị thầy giáo kia tương đối khó khăn, gôm góp tiền để dành lại cùng người nhà mở một quán nướng, chỉ là vì muốn tăng thêm một chút thu nhập, nhưng không ngờ lại bị một đám lưu manh đánh, càng tức giận hơn là, đám lưu manh kia lại bị người khác sai khiến, bí thư Trầm, ông nói xem một thầy giá nhân dân vì cuộc sống mà phải đi mở quán đã là không dễ dàng rồi, lại bị người ta đánh, cảnh khổ của người ta có đáng để đồng tình không?"
Thẩm Khánh Hoa nói: "Tìm được người gây chuyện là tốt rồi, giao cho bộ phận then chốt của công an xử lý là được!" Ý ngoài lời nói của Thẩm Khánh Hoa là, cậu đừng có xen vào việc của người khác, cục công an muốn xử lý thế nào là chuyện của người ta.
Trương Dương cười cười, hắn đoán được là nhất định có người đã đi mách với Thẩm Khánh Hoa, cho nên Thẩm Khánh Hoa mới uyển chuyển khuyên hắn thu tay lại. Trương Dương gật đầu nói: "Bí thư Trầm, tôi biết nên xử lý thế nào"
....................................................
Trương Dương nói những lời này chỉ là cho có với Thẩm Khánh Hoa, hắn cũng không có ý định buông tha, chỉ là Trương Dương nhanh chóng phát hiện ra chuyện này không đơn giản, đội trưởng hình cảnh Khưu Kim Trụ lúc giữa trưa đã gọi điện thoại đến, nói tất cả lưu manh đều đổi lời khai, không thừa nhận Mạnh Tiểu Binh đã bày ra chuyện này, hơn nữa còn phủ nhận việc đánh Phùng Thiên Du, càng làm cho Khưu Kim Trụ khó xử chính là, lúc Phùng Thiên Du đến cục cho lời khai, cũng phủ nhận những tên lưu manh này là kẻ đánh mình, bây giờ Khưu Kim Trụ cũng đành bó tay, chỉ có thể ngồi nhìn.
Trương Dương gào lên với điện thoại: "Làm cái gì thế? Vì sao Phùng Thiên Du lại đổi lời khai? Có phải là có người uy hiếp ông ta không?"
Khưu Kim Trụ bất đắc dĩ nói: "Thị trưởng Trương, xảy ra chuyện gì cụ thể thì tôi cũng không biết, dù sao thì Phùng Thiên Du đã cho lời khai như vậy, khiến cho tôi rất bị động, đám lưu manh kia còn làm ầm ĩ lên, nói tôi bắt nhầm người rồi!"
Trương Dương buông điện thoại xuống, tâm tình nhất thời kém đi rất nhiều, niềm vui do Thẩm Khánh Hoa phân công cho hắn quản lý công tác chiêu thương đã nhất thời biến mất không thấy đâu. Phó Trường Chinh nhìn ra tâm tình của hắn không tốt, đi pha trà, lặng lẽ lui ra ngoài. Ở ngoài cửa thấy một cô gái thanh tú đứng đó, ánh mắt có chút sợ hãi, trên mặt còn mang theo một vết thương, Phó Trường Chinh nhận ra đây là con gái lớn của Phùng Thiên Du, Phùng Lộ, không khỏi cười nói: "Em đến tìm thị trưởng Trương?"
Phùng Lộ cắn môi, sau đó gật đầu.
Trương Dương trong phòng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lớn tiếng nói: "Để cho cô ấy vào!"
Phùng Lộ cúi đầu đi vào phòng làm việc, nhỏ giọng kêu lên một tiếng thị trưởng Chương.
Trương Dương cười nói: "Sao không đến trường? Chạy đến đây, có phải là có tình huống muốn phản ánh với tôi không?"
Phùng Lộ lấy hết dũng khí nói với Trương Dương: "Thị trưởng Trương, tôi đến xin lỗi ngài, xin lỗi!"
Trương Dương nói: "Đang yên lành tại sao lại nói những lời này với tôi?"
Phùng Lộ nói: "Ngài giúp chúng tôi nhiều như vậy, mà ba tôi lại..."
Thật ra lúc Phùng Lộ xin lỗi, Trương Dương cũng đã rõ ràng, nha đầu này đang đến xin lỗi cho cha mình, Phùng Thiên Du từ bỏ khởi tố, không truy cứu nữa, nguyên nhân lớn là do ông ta sợ lọt vào trả thù sau này.
Phùng Lộ nói: "Ba tôi sợ truy cứu xong sẽ có phiền phức, hơn nữa sáng hôm nay hiệu trưởng Mạnh cũng đã đến nhà chúng tôi"
Trương Dương đã rõ ràng, Mạnh Tông Quý khẳng định đã đến đả thông tư tưởng cho Phùng Thiên Du, chiêu thức này có thể nói là giống như rút củi dưới đáy nồi, suy nghĩ muốn mượn chuyện này để làm to lên của Trương Dương cũng đã hoàn toàn tiêu tan, đối với phần tử tri thức như Phùng Thiên Du, Trương Dương cũng chỉ có thể giận mà không thể nói coi như xui xẻo, chuyện đã như vậy rồi, nhiều lời cũng vô ích. Nhớ đến thái độ của Thẩm Khánh Hoa, Trương Dương cũng không muốn tiếp tục theo đuổi nữa, ít nhất là bây giờ hắn chưa có đủ điều kiện để chống lại Thẩm Khánh Hoa.
Đã đến giờ nghỉ trưa rồi, Trương Dương cười nói: "Phùng Lộ, có ăn cơm chưa, đi, tôi mời ra ngoài ăn!"
Phùng Lộ kinh hoảng ngẩng đầu lên: "Không được, tôi về nhà ăn!" Nói xong, cô liền vội vã rời đi.
Trương Dương nhìn bóng lưng của Phùng Lộ, lắc đầu, nha đầu này cũng thật không tồi.
.....................................................
Lúc Phùng Lộ đi, Vương Hoa Chiêu vừa tạm giữ chức phó thị trưởng đúng lúc đi ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy một cô gái đẹp đi ra, liền vui cười hớn hở với Trương Dương cũng đang đi ra: "Cô gái này thật xinh đẹp!"
Trương Dương cười nói: "Thiếu nữ vị thành niên, thị trưởng Vương không nên suy nghĩ bậy bạ!"
Vương Hoa Chiêu cười ha hả nói: "Cho tôi mượn lá gan của cậu tôi cũng không dám, cuối năm nay tôi kết hôn rồi!"
Trương Dương hỏi: "Tằng Lệ Bình?"
Vương Hoa Chiêu nói: "Đương nhiên là cô ấy, cả đời này tôi chỉ yêu một lần!"
Quan hệ của Trương Dương và Vương Hoa Chiêu cũng rất bình thường, con người của Vương Hoa Chiêu ngoài mặt rất nhiệt tình, đối đãi thân mật, chỉ là hắn vẫn giữ một khoảng cách nhất định với cán bộ địa phương Phong Trạch, dù sao thì hắn cũng chỉ là cán bộ giữ chức tạm thời, mấy tháng sau là phải đi rồi, người ta cũng không coi hắn ra gì đâu, hắn cũng không dự định tham gia vào vòng tròn lãnh đạo của Phong Trạch, bởi vì do còn trẻ, nên hắn cũng ít giao lưu với người khác. So ra mà nói thì chỉ có nói nhiều với Trương Dương hơn một ít mà thôi.
Lúc này là giờ nghỉ, tất cả mọi người đều ra khỏi phòng làm việc, thường vụ phó thị trưởng Trần Gia Niên, phó thị trưởng Kim Lỗi cùng nhau đi ra khỏi phòng làm việc của Tôn Đông Cường, bọn họ vừa mới thảo luận về vấn đề thay đổi đường ống nước trong nội thành, lần này sự kiện ống nước bị vỡ đã cho họ một cảnh báo, nếu như không nhanh chóng thay đổi những đường ống cũ kỹ này, thì chuyện như vậy vẫn sẽ còn xảy ra, nhưng mà chuyện thay đổi đường ống nước toàn diện liên quan đến các mặt quy hoạch thị chính, cũng không phải đơn giản, trong tinh phải đầu tư một số tài chính lớn, và người có quyền quyết định cuối cùng trong chuyệ này chính là bí thư Thẩm Khánh Hoa.
Trải qua lần sửa chữa đường ống bị vỡ này, quan hệ của Trần Gia Niên và Kim Lỗi đối với Trương Dương đã thay đổi rất nhiều. Trần Gia Niên thấy Trương Dương, nhiệt tình hô: "Tiểu Trương, cùng nhau đi ăn cơm đi!"
Trương Dương cười nói: "Đừng đi căn tin ăn, chúng ta đến một quán ăn vừa mở bên đường đi, tôi mời khách, cùng nhau nếm thử!"
Trần Gia Niên nói: "Không cần phiền phức như vậy, buổi trưa thời gian rất ít, chúng ta đến căn tin ăn là được!"
Trương Dương gật đầu nói: "Cũng tốt, đến căn tin ăn!"
Từ đầu đến cuối Trần Gia Niên cũng không nói chuyện với Vương Hoa Chiêu, Vương Hoa Chiêu cũng thấy ngại khi đi theo, nên liền cố ý kêu "a" lên một tiếng: "Các người đi trước đi, tôi để quên bóp trong phòng làm việc" Cái lý do này thật sự đúng là gượng ép đến buồn cười.
Ai cũng biết là hắn đang nói dối, chỉ là không ai vạch trần hắn thôi.
Trần Gia Niên và Kim Lỗi, Trương Dương đi đến căn tin, đồ ăn trong căn tin cơ quan cũng coi như phong phú, mỗi người gọi một phần cơm, rồi cùng ăn một chổ.
Trần Gia Niên nói: "Tiểu Trương, nghe nói bí thư Trầm đem công tác chiêu thương giao cho cậu?"
Trương Dương cười nói: "Tin tức của thị trưởng Trần thật linh thông, vừa mới xảy ra, liền truyền đến tai của ông!"
Trần Gia Niên nói: "Thật ra công tác chiêu thương đã nên sớm giao cho cậu, lúc trước cậu làm công tác chiêu thương tại Giang thành khiến cho vô cùng náo nhiệt, đi đến Phong Trạch, nên phát huy năng lực trong phương diện này, đem công tác chiêu thương tại Phong Trạch làm hoàng tráng lên!"
Kim lỗi nói: "Mong rằng càng lúc càng có nhiều nhà đầu tư nhìn trúng Phong Trạch của chúng ta!"
Trương Dương nói: "Thật không dám giấu diếm, bí thư Trầm vốn kêu tôi mở biểu diễn lấy tiền cứu tế nạn thiên tai, tôi cảm thấy loại hình này làm không tốt, mời người ta đến, chúng ta làm biểu diễn lấy tiền cứu tế, nói rõ ra là muốn lấy tiền, cho dù là có lấy được một ít để cứu tế, cũng không có ý nghĩa gì hết, làm một hội đàm kinh tế, mới các nhà đầu tư đến Phong Trạch, đem tiềm lực và ưu thế của Phong Trạch nói cho bọn họ biết, để cho bọn họ nhìn thấy được tương lai đầu tư, đồng thời làm một chút từ thiện, đây cũng là một chuyện nhất cử lưỡng tiện!"
Trần Gia Niên cười nói: "Ý kiến hay, tôi cũng không tán thành biểu diễn lấy tiền cứu tế nạn thiên tai gì cả, cái này giống như đi xin cơm vậy"
Trương Dương nói: "Tôi vốn không muốn tiếp nhận công tác chiêu thương, chỉ là bí thư Trầm muốn giao công tác chiêu thương cho tôi phụ trách!"
Trần Gia Niên và Kim Lỗi đều dùng ánh mắt hiểu rõ mà không cần phải nói nhìn nhau, sau đó ngầm hiểu, bọn họ đều nghe ra Trương Dương đang khoe khoang, giống như là Thẩm Khánh Hoa đang cầu hắn vậy, đúng là lạ!
Lúc này thị trưởng Tôn Đông Cường cùng phó thị trưởng Lâu Quang Lượng cũng đến ăn, Tôn Đông Cường nhìn thấy ba người Trần Gia Niên ngồi cùng một chổ, trong lòng thấy nao nao, gần đây ông thường thấy Trần Gia Niên, Kim Lỗi và Trương Dương cùng một chổ, quan hệ giữa bọn họ sao lại đột nhiên trở nên hòa hợp thế này? Lẽ nào là do sự kiện vỡ đường ống nước, đã kéo khoảng cách của bọn họ gần lại?
Trong ánh mắt của phó thị trưởng Lâu Quang Lượng khi nhìn Trương Dương không có nhiều thiện ý lắm, chỉ cần cẩn thận thưởng thức một chút là có thể cảm nhận được oán niệm bên trong, công tác chiêu thương với là do ông phụ trách, chỉ là bí thư Trầm chẳng biết đã uống nhầm thuốc gì, đột nhiên đem chuyện quan trọng như vậy giao cho Trương Dương, thậm chí ngay cả ý kiến của ông cũng không trưng cầu, căn bản là không hề để ý đến cảm thụ của ông, trên thực tế thì Thẩm Khánh Hoa cũng rất ít bận tâm đến cảm thụ của người khác, ông ta muốn làm chuyện gì là làm ngay, ngay cả nhóm thường ủy cũng không cần phải thông báo, cho dù lấy ra thảo luận, cũng không thay đổi được ý kiến của bí thư Trầm.
Trong lòng Tôn Đông Cường cũng rất khó chịu, ông phát hiện ra Thẩm Khánh Hoa giao quyền lực cho Trương Dương càng ngày càng lớn, chuyện càng làm cho ông đau khổ hơn là, sở dĩ Trương Dương có thể đắc ý như vậy, cũng bởi vì ông có quan hệ cực kỳ mật thiết, nếu như không phải ông cực lực đề cử với Thẩm Khánh Hoa, điều Trương Dương đến Giang thành để tranh thủ tài chính chống hạn, thì Thẩm Khánh Hoa cũng không cho Trương Dương quyền lực lớn như vậy, rõ ràng là có ý niệm hãm hại người ta trong đầu, nhưng không ngờ rằng không hại được người ta, ngược lại còn giúp cho người ta một ân lớn, cho Trương Dương một cơ hội biểu hiện.
Nhìn Trương Dương đang nói chuyện rất vui vẻ, thần thái thoải mái, trong lòng Lâu Quang Lượng đột nhiên cảm thấy hận thù không nói nên lời, thấm giọng nói: "Tiểu nhân đắc chí!" Giọng của ông cũng không lớn, chỉ có ông và Tôn Đông Cường có thể nghe được, dựa theo lẽ thường thì những người khác không nghe được, chỉ là Lâu Quang Lượng không biết một chuyện, Trương Dương đâu phải là người thường, cặp lổ tai của hắn được tu luyện đến mức cực kỳ linh mẫn, bất kỳ tiếng động nào trong căn tin hắn cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Trương Dương bỗng nhiên đứng lên, mỉm cười đi về hướng của Lâu Quang Lượng.
Lâu Quang Lượng nao nao, không biết thằng nhãi này đột nhiên đứng lên làm gì.
Trương Dương đi đến trước mặt Lâu Quang Lượng, cười tủm tỉm nói: "Phó thị trưởng Lâu, tôi đắc tội với ông sao? Ông nói ai là tiểu nhân đắc chí?"
Lâu Quang Lượng giống như kẻ trộm đồ bị bắt tại trận vậy, xấu hổ đến nổi đỏ bừng mặt, ông thật sự không nghĩ ra, khoảng cách xa như vậy, giọng nói mình lại nhỏ như vậy, thằng nhãi này sao lại có thể nghe được? Ông cười xấu hổ nói: "Tiểu Trương... cậu nghe lầm rồi, tôi không có nói!"
Trương Dương gật đầu, quay sang nói với Tôn Đông Cường: "Thị trưởng Tôn nghe được sao?"
Tôn Đông Cường cũng kỳ quái, giọng của Lâu Quang Lượng nhỏ như vậy, Trương Dương làm sao mà nghe được rõ ràng? Nhưng ông đương nhiên là không vạch trần Lâu Quang Lượng rồi, cười nói:"Tôi không có nghe!" Những lời này cực kỳ dối trá, không chỉ không thừa nhận Lâu Quang Lượng nói những lời này, mà cũng không phủ nhận là có nói.
Trương Dương thở dài nói: "Hình như là tôi nghe lầm, tôi cũng thấy nhân phẩm của phó thị trưởng Lâu cũng không bỉ ổi đến mức như vậy!"
Lâu Quang Lượng giận đến trắng bệch mặt, thằng nhãi này dám chế nhạo mình trước mặt nhiều người, một chút tình cảm cũng không có, Tôn Đông Cường nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng thầm vui, ông ướng gì Lâu Quang Lượng nảy sinh xung đột với Trương Dương, chỉ là Lâu Quang Lượng đã làm cho ông thất vọng, Lâu Quang Lượng không có cái suy nghĩ đó cũng như không có sự can đảm đó.
Chủ nhiệm ban chiêu thương Phong Trạch Lý Trung cũng ngồi ăn gần đó, hắn cực kỳ quan tâm về chuyện xảy ra bên này, một người là thủ trưởng cũ, một người là lãnh đạo mới, giữa hai người có va chạm, hắn chỉ mong được nhìn thấy một ít pháo hoa, thật ra thì tận sâu trong lòng mỗi người đều thích nhìn náo nhiệt cả.
Trương Dương cũng lưu ý đến hắn, liền nói: "Chủ nhiệm Lý, một lát đến phòng làm việc của tôi một chút, tôi muốn tìm hiểu về tình huống chiêu thương gần đây!"
Phần lớn người trong căn tin đều thấy được cảnh này, đều cảm thụ rõ ràng được sự cường ngạnh và ương ngạnh của vị phó thị trưởng này, hắn dám công khai tuyên bố với Lâu Quang Lượng, từ giờ trở đi công tác chiêu thương là do tôi phụ trách, ban chiêu thương là do tôi quản!
Trương Dương đi rồi, Lâu Quang Lương tức đến nổi tay chân run rẩy, ông nói với Tôn Đông Cường: "Thị trưởng Tôn, ông thấy rồi đó, ông thấy rồi đó... hắn... hắn khinh người quá đáng..."
Tôn Đông Cường thở dài nói: "Lão Lâu à, ông cũng thật là, có vài lời không thể nói lung tung, bị người ta nghe thấy thì không tốt"
Lâu Quang Lượng tự biết đuối lý, thở dài không nhắc lại nữa.
Chủ nhiệm ban chiêu thương Lý Trung đã đi đến: "Lâu..." Còn chưa nói xong, Lâu Quang Lượng đã không nhịn được khoát tay: "Có việc đi tìm người khác, cậu không do tôi quản!"
............................
Buổi chiều, Lý Trung thành thật đi đến phòng làm việc của Trương Dương, Lý Trung vốn không có ý kiến gì về phó thị trưởng mới tới này cả, nghe nói hắn ta muốn xen vào ban chiêu thương, Lý Trung không phục, chỉ là buổi trưa hắn nhìn thấy được cảnh Trương Dương mỉa mai Lâu Quang Lượng, bỗng nhiên rõ ràng, Lâu Quang Lượng không thể trêu vào Trương Dương, mà Lâu Quang Lượng không thể trêu vào, một chủ nhiệm văn phòng như hắn càng không thể tự tìm xấu hổ, ai đến quản lý không quan trọng, hắn chỉ cần nghe lệnh làm việc thôi, thì bất luận lãnh đạo nào cũng sẽ không khai đao với hắn.
Trương đại quan nhân lúc này đang đắc ý dào dạt ngồi đọc sách trong phòng, xem bài viết về nhân sinh trí tuệ, làm lãnh đạo thì phải có nghệ thuật lãnh đạo, sở dĩ hắn làm khó Lâu Quang Lượng trước mặt mọi người, mục đích là muốn mượn chuyện này để lập uy, căn tin cơ quan là một nơi người đến người đi, phát sinh bất kỳ chuyện gì, thì sẽ lập tức được truyền đi khắp đại viện thị chính này. Thẩm Khánh Hoa giao ban chiêu thương cho mình, nhân viên bên dưới chưa chắc đã chịu phục, Trương đại quan nhân vì muốn thu phục bọn họ, cần một thời gian nhất định, nhưng Trương Dương là người không có tính nhẫn nại, Lâu Quang Lượng cho hắn cơ hội, chà đạp mặt mũi của Lâu Quang Lượng trước mặt mọi người, cũng như nhắc nhở mọi người trong ban chiêu thương, Lâu Quang Lượng còn không làm gì được, đám lâu la các người tốt nhất là nên nghe lời.
Lý Trung đi vào phòng làm việc của Trương Dương, Trương đại quan nhân cảm thấy rồi, chỉ là hắn vẫn cố ý nhìn chằm chằm vào xem sách, làm ra vẻ tập trung tinh thần chuyên tâm cực kỳ vậy.
Lý Trung không dám quấy rối, ngồi xuốn ghế sô pha mà chờ, Trương đại quan nhân đọc sách cũng rất chăm chú, hắn đọc hết hai mươi phút, Lý Trung cũng chờ hết hai mươi phút, cho đến khi Trương Dương buông sách xuống, xoa xoa con mắt, mới ngạc nhiên nói: "Chủ nhiệm Lý đến rồi à? Sao không gọi tôi một tiếng?"
Trong lòng Lý Trung thầm mắng thằng nhãi này đúng biết giả vờ, nhưng ngoài miệng lại nói: "Tôi sợ làm ảnh hưởng thị trưởng Trương đọc sách!"
Trương Dương cười nói: "Lúc trước tôi rất ít xem sách của người nước ngoài viết, quyển sách này là do hiệu trưởng Thường giới thiệu cho tôi, thoạt nhìn cũng có chút thú vị, chủ nhiệm Lý xem qua chưa?"
Lý Trung cười cười nói:"Ngoại trừ nghiệp vụ ra, tôi chỉ thích xem tiểu thuyết võ hiệp thôi!"
Trương Dương gật đầu: "Tiểu thuyết võ hiệp tôi cũng thích xem, nhưng mà cũng không xem nhiều!"
Lý Trung tìm được trọng tâm câu chuyện, liền cười nói: "Thị trưởng Trương thích tác phẩm của ai nhất?"
Trương Dương đáp không cần suy nghĩ: "Kim Dung!"
"Tôi cũng thích Kim Dung, thích nhất là bộ Ỷ Thiên Đồ Long ký!" Lý Trung là một người say mê tiểu thuyết võ hiệp, nhắc đến cái này trên mặt nhất thời tràn đầy hứng thú.
Trương Dương cười nói: "Tôi thích xem đại hội võ lâm do ông ta miêu ta, mà chúng ta cũng lập tức mở đại hiệu chiêu thương rồi!" Thằng nhãi này nói chuyện liền chuyển đề tài về vấn đề chiêu thương.
Lý Trung lập tức ý thức được mình đã đi khá xa, cười gật đầu nói:" Đúng, đúng, đại hội chiêu thương!"
Trương Dương nói: "Căn cứ theo tình huống mà tôi biết, tình hình thị trường chiêu thương của Phong Trạch năm nay cũng không được lạc quan. So với cùng kỳ năm trước, tài chính đầu tư vào cũng không bằng một phần ba!"
Lý Trung nói: "Thị trưởng Trương, chúng tôi cũng đã nổ lực làm việc, nhưng mà tình hình kinh tế của Phong Trạch năm nay cũng không được lạc quang, lại có hạn hán mười năm không gặp, các khu khai phá dưới Giang thành của chúng ta cũng không có một người, bây giờ ở mỗi địa phương đều có làm khu khai phá cả, ưu thế của chúng ta cũng không rõ ràng"
Trương Dương nói: "Chiêu thương không có nghĩa là chỉ dựa vào khu khai phá, lợi dụng tài nguyên địa phương hấp dẫn đầu tư cũng được vậy, tài nguyên của Phong Trạch có rất nhiều!"
Lý Trung nói: "Thị trưởng Trương lúc trước là chủ nhiệm ban chiêu thương Giang thành, công tác chiêu thương do ngài phụ trách thì quá tốt rồi!"
Trương Dương cười nói: "Anh đừng nghĩ trốn tránh trách nhiệm, anh là chủ nhiệm ban chiêu thương Phong Trạch, công tác cụ thể cũng là do anh làm, tôi chỉ có thể giúp anh đưa ra chủ ý, thậm chí là giúp anh giật dây, nhưng mà hội nghị lần này anh vẫn là diễn viên chính!"
Lời nói của Trương Dương đã làm cho đầu của Lý Trung nóng lên, bất luận kẻ nào cũng rất sợ lãnh đạo đoạt lại quyền lực, Lý Trung cũng có lo lắng như thế, hắn biết Trương Dương là một nhân vật cường thế, cũng biết lúc trước khi Trương Dương còn làm chủ nhiệm ban chiêu thương Giang thành có thành tích thế nào, khi biết ban chiêu thương do hắn phụ trách, ý niệm đầu tiên nảy sinh trong đầu chính là, Trương Dương có nhúng tay nhiều vào trong chuyện của ban chiêu thương hay không, ảnh hưởng đến quyền lực hiện nay của mình. Nhưng ngay từ đầu Trương Dương đã cho thấy, công tác cụ thể vẫn là để cho hắn làm, Lý Trung cho rằng đây là một tín hiệu tốt đẹp.
Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Lý, hội đàm kinh tế mùa hè này vô cùng cấp bách, tôi nghĩ anh nên nhanh chóng xuất ra phương án, chúng ta phân công như vậy anh xem có được không, chuyện trên sân khấu là anh lo, nói cách khác là công tác chuẩn bị giai đoạn trước, chuẩn bị bày ra ưu điểm của Phong Trạch chúng ta như thế nào, làm sao giới thiệu với bên ngoài, những cái này đều do anh hpu5 trách, về phần mời khách đến, mời khách gì đến, tôi làm. Anh thấy thế nào?"
Lý Trung gật đầu như điên: "Được được!" Thật ra lo sân khấu cũng không khó, khó chính là mời người, chỉ bằng bản lĩnh của Lý Trung hắn, muốn mời các thương nhân và nhà đầu tư quan trọng đến thật sự là quá khó khăn, Trương Dương nguyện ý đứng ra mời, cái này là chuyện cầu mà không được nữa, Lý Trung làm sao mà phản đối chứ?
Lý Trung biểu lộ quyết tâm, nói: "Thị trưởng Trương yên tâm, khi tôi trở về lập tức động viên tất cả nhân viên công tác trong ban chiêu thương, để mọi người tiến vào trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, cố gắng trong thời gian ngắn nhất làm tốt phần sân khấu!"
Trương Dương mỉm cười nói: "Tốt, tôi tin tưởng anh có năng lực như vậy, hội đàm kinh tế quyết định tổ chức vào trung tuần tháng sáu, nói cách khác, chúng ta còn thời gian nửa tháng, rất gấp gáp, phải lập tức động viên mọi người!"
Lý Trung trịnh trọng gật đầu, lúc này trưởng đài truyền hình Lương Diễm cũng đến, cô ta mới trở về từ bộ tuyên truyền thị ủy, bộ trưởng bộ tuyên truyền gần đây bị bệnh, cô đại biểu cho bộ tuyên truyền đến tìm Trương Dương để thương lượng công tác.
Trong hội đàm kinh tế lần này, quan trọng nhất chính là cứu nạn thiên tai, tuy rằng không nói rõ với bên ngoài, nhưng kinh tế và cứu nạn thiên tai đã trở thành chủ đề chính của hội nghị lần này. Bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa đã giao chuyện này cho Trương Dương, nói cách khác, Trương Dương là tổng chỉ huy, cụ thể nên làm thế nào thì phải trưng cầu ý kiến của hắn.
Lương Diễm nói: "Thị trưởng Trương, Phong Trạch chúng ta rất thiếu kinh nghiệm tổ chức loại hình lớn như lễ hội này, hơn nữa thời gian cấp bách, tôi lo rằng không có khả năng hoàn thành được nhiệm vụ của ngài!"
Trương Dương nói: "Không cần phải đặt ánh mắt ở Phong Trạch, chúng ta có thể áp dụng biện pháp mới đến!"
Lương Diễm nói: "Mời đến sao?"
Trương Dương từng có kinh nghiệm tổ chức lễ hội văn hóa ẩm thực phục dương, cho nên đối với loại chuyện này có thể nói là quen thuộc đường đi, hắn cười nói: "Mời diễn viên, ngôi sao, mời đạo diễn, chuyện này cũng không cần cô quan tâm!"
Lương Diễm đưa ra một vấn đề tương đươn: "Thị trưởng Trương, mời nhiều người như vậy, chỉ sợ là thù lao trả cũng rất nhiều tiền!"
Trương Dương cười nói: "Đừng quên, chủ đề của chúng ta là chiều thương và cứu nạn thiên tai, trả thù lao còn gọi là hiến ái sao? Ngoại trừ chiêu đãi bọn họ chổ ăn ở ra, thì một đồng thù lao chúng ta cũng không cần phải trả"
Lương Diễm kinh ngạc nhìn Trương Dương, tuy rằng cô chưa từng làm qua chương trình nào lớn như vậy, nhưng mà loại nhỏ thì đã làm vô số lần, đừng nói là đại minh tinh, cho dù là diễn viên địa phương tại Phong Trạch thôi, cũng phải trả thù lao rồi, lời nói của Trương Dương cũng có giá lớn quá, làm cho trong lòng Lương Diễm nửa tin nửa ngờ, nhưng đồng thời cũng có chút chờ mong, chờ xem năng lực của vị phó thị trưởng này rốt cục là lớn đến tình trạng nào!
......................................
Nhắc đến diễn xuất, người đầu tiên mà Trương Dương nghĩ đến chính là Hà Hâm Nhan, gần đây cô ấy và Hồ Nhân Như, Hải Lan làm một công ty quảng cáo, nghiệp vụ cũng khá là nóng, lúc Trương Dương gọi điện cho Hà Hâm Nhan, Hà Hâm Nhan đang cùng Hồ Nhân hư làm quảng cáo.
Hà Hâm Nhan nghe nói Trương Dương muốn làm một chương trình lớn đến lấy tiền cứu tế thiên tai, liền hầm hừ nói: "Bây giờ mới nhớ đến em à? Bình thường sao không thấy anh gọi điện thoại vậy nhĩ?"
Trương Dương nói:" Anh không phải là rất bận sao? Hơn nữa, em là đại minh tinh, có một đống người hâm mộ lớn như vậy, cả ngày anh mà kề cận em, em cũng không rãnh phản ứng đến anh, không phải sao?"
Hà Hâm Nhan nói: "Phiền anh!"
Trương Dương nói: "Không phiền anh đâu, chờ em đến Phong Trạch rồi, anh sẽ bồi thường gấp đôi cho em! Em muốn thế nào thì có thế đó!"
Hà Hâm Nhan cầm lấy điện thoại, mặt cười cũng đã đỏ, nhỏ giọng nói: "Sao anh không có chút nghiêm túc nào hết vậy, là thị trưởng sao? Em thấy anh giống lưu manh hơn!"
"Lưu manh cũng phải phân ra là đối với ai, bình thường anh đều rất tốt, chỉ là nghe thấy giọng nói của em, máu lưu manh liền nổi lên không nhịn được muốn phạm vào!"
Hà Hâm Nhan rốt cục đã không nhịn được, cười xùy một tiếng, quả nhiên là cười tươi như hoa.
Đạo diễn phụ trách quay chụp tại hiện trường, kích động chụp lấy ảnh này, tự nhiên mới là đẹp nhất!
Hà Hâm Nhan nói: "Được rồi, anh nói thời gian đi, đến lúc đó, em nhất định sẽ đến!" Chuyện của Trương Dương đối với cô cũng là chuyện hạng nhất.
Trương Dương nói: "Trung tuần tháng sáu, khi nào quyết định anh sẽ thông báo cho em!"
Hà Hâm Nhan ừ một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...