Trương Dương sở dĩ kêu dừng xe là vì nhìn thấy một cửa hàng thịt nướng ở trên đường. Trương đại quan nhân vốn không có hứng thú ăn đồ nướng, nhưng nhìn thấy người quen, đó chính là Phùng Lộ, con gái lớn của Phùng Thiên Du, giáo viên của Phong Trạch nhất trung.
Phùng Lộ và em gái Phùng Nguyện đang đứng xiên thịt trước một cái bàn thấp, Phùng Thiên Du thì đang bận rộn đứng trước quầy nướng thịt.
Khưu Kim Trụ cũng nhận ra Phùng Thiên Du, không ngờ một giáo viên nhân dân của Phong Trạch nhất trung lại luân lạc tới mức phải đi bán thịt dê nướng ở đầu đường vào buổi tối, Khưu Kim Trụ không khỏi nảy sinh lòng đồng tình.
Trương Dương nói: "Chúng ta tới uống một chút, chiếu cố sinh ý của giáo viên Phùng!"
Khưu Kim Trụ gật đầu, gã dừng xe lại, cùng Trương Dương đi tới đó.
Phùng Nguyệt nhìn thấy khách tới thì lên tiếng gọi, cô ta không nhận ra Trương Dương, Phùng Thiên Du và Phùng Lộ đều bận bịu với việc trong tay, không chú ý tới phó thị trưởng và đại đội trưởng hình cảnh ghé thăm quầy hàng của mình.
Khưu Kim Trụ gọi một cân thịt xiên nướng và một chai bia, một đĩa lạc, một phần cà nướng. Trương Dương lưu ý thấy bàn ghế của họ đều rất mới, quần hàng này chắc là mở chưa được bao lâu: "Quầy thịt nướng của các cô vừa mở không lâu à?"
Cô bé Phùng Nguyệt này rất cơ linh, gật đầu, cười rất ngọt ngào: "Đúng vậy, mới khai trương được ba ngày, các anh tới đúng chỗ rồi đó, thịt dê nướng của chúng tôi rất tươi, không những ngon mà còn đảm bảo vệ sinh nữa!"
Trương Dương sờ sờ chai bia: "giúp tôi đổi sang bia lạnh đi!"
"Được, lập tức có ngay!"
Khưu Kim Trụ vốn muốn chào hỏi Phung Thiên Du, nhưng Trương Dương nói: "Đừng gây trở ngại cho người ta, chúng ta uống của chúng ta đi!"
Thịt nướng mà Phùng Thiên Du nướng quả thật là rất tươi, hơn nữa xâu thịt rất lớn, Khưu Kim Trụ khen: "Không ngờ y còn có nghề này! Có điều một giáo viên nhân dân lại đi bán thịt nướng, có chút làm nhục thân phận."
Trương Dương nói: "Quan niệm giai cấp của anh còn lớn lắm, người ta dựa vào hai tay chăm chỉ làm giàu thì có gì mà mất mặt đâu?"
Phùng Lộ mang đĩa thịt vừa nướng xong lên, nhìn thấy Trương Dương thì không khỏi ngây ra, Trương Dương mỉm cười với cô ta, Phùng Lộ căn cắn môi, mặt đỏ hồng, lộ ra mấy phần e thẹn đặc hữu của thiếu nữ, cô ta đang muống gọi một tiếng thì phía sau có tiếng cãi vã.
Lại là một bàn ăn xong không trả tiền, một thanh niên đã ngà ngà say nói: "Con mẹ nó còn đòi tiền à, đây mà là thị dê nướng à? Hự.... rõ ràng là thịt lợn!"
Phùng Nguyệt tức giận lý luận với họ: "Anh nói linh tinh cái gì đó? Cả nhà chúng tôi đều là Hồi dân (dân theo đạo Hồi)!"
Tên thanh niên đó cười ha ha, nói: "Hồi dân ư? HIện giờ Hồi dân cũng ăn thịt lợn hết, tôi thấy nhiều rồi..."
Phùng Thiên Du nghe thấy động tĩnh thì vội vàng chạy tới, nói: "Mấy vị đồng chí, thịt nướng của chúng tôi tuyệt đối không phải là giả, chỗ thịt dê này đều là tôi nhập từ chợ, tôi lấy nhân cách của tôi ra đảm bảo."
"Nhân cách của ông chỉ như cái rắm, cút..." Tên thanh niên đó đẩy vào ngực Phùng Thiên Du một cái, Phùng Thiên Du không kịp để phòng bị gã đẩy ngã xuống đất.
Phùng Nguyệt hét lên đỡ cha dậy, Phùng Lộ đi tới, cản không cho mấy người đó đi, nói: "Các anh ăn cơm thì phải trả tiền!" Cô bé này trông văn nhược nhưng lại không sợ chuyện.
Tên thanh niên ngà ngà say đó nói: "Các người có giấy chứng nhận vệ sinh không? Ngang nhiên chiếm đường kinh doanh, đã thế còn dùng hàng nhái, chọc vào ông đây, ông đây đập nát quán của các người!" Mấy tên đồng bạn ở bên cạnh gã đồng thời hò hét thị uy.
Khưu Kim Trụ không đợi Trương Dương phát hỏa, đã vỗ bàn tức giận đứng dậy: "Con mẹ nó làm cái gì thế? Năm sáu thằng thanh niên, thằng nào cũng là hạng vô lại đi ăn quỵt, tao hôm nay cũng muốn xem xem thằng nào dám không trả tiền nào!"
Phía Khưu Kim Trụ vừa đứng dậy, mấy tên kia đã có đứa nhận ra vị đại đội trưởng hình cảnh của Phong Trạch này, lập tức tỉnh rượu, tên thanh niên cầm đầu gây chuyện sau khi nghe nói, không dám mở miệng ra nữa, lấy một trăm đồng ra đứa cho Phùng Lộ, luôn miệng nói hiểu lầm, vội vàng rời khỏi hiện trương.
Trương Dương trong lòng cũng tức giận, nhưng đây chỉ là một đám lưu manh đầu đường xó chợ, với thân phận của hắn hiện giờ, chẳng đáng đi so đo tính toán với chúng. Có Khưu Kim Trụ ở bên cạnh, gã có thể giải quyết được chuyện này.
Phùng Thiên Du lúc này mới biết là phó thị trưởng Trương và đại đội trưởng hình cảnh tới chiếu cố quần thịt nướng của mình, y có chút sợ hãi chạy tới chào hỏi.
Trương Dương cười nói: "Thủ nghệ của giáo viên Phùng khá lắm!"
Phùng Thiên Du mặt mày đầy vẻ xấu hổ, nói: "Tôi... tôi cũng không có biện pháp nào khác... xấu hổ quá, làm xấu mặt trường học."
Trương Dương nghiêm mặt, nói: "Giáo viên Phùng, đây sao gọi là làm xấu mặt trường học? Ông không cướp không giật, dựa vào hai bàn tay của mình mà kiếm tiền, tôi cảm thấy chẳng có gì không thỏa cả!"
Phùng Thiên Du có được câu khẳng định của Trương Dương, kích động đến nỗi chân tay luống cuống: "Thị trưởng Trương, ngài ăn chút gì đó đi, tôi đi làm cho ngài!"
Trương Dương cười nói: "Đừng khách khí như vậy, ông cứ làm việc của ông đi, tôi ngồi uống với đội trưởng Khưu!"
Lúc này lại có khách tới, Phùng Thiên Du đứng dậy đi nướng thịt.
Phùng Lộ bưng một đĩa cá nướng tới, Trương Dương cười nói: "Cô đây là ép mua ép bán!"
Phùng Lộ biết rằng vị phó thị trưởng trẻ tuổi này đang nói đùa, cô ta vui vẻ cười nói: "Cha tôi tặng!"
Trương Dương cũng không khách khí, gật đầu, nói: "Thành tích thi thế nào?"
Phùng Nguyệt ở bên cạnh nói chen vào: "Chị tôi đứng nhất toàn năm!"
Trương Dương nói: "Khá lắm, cấp ba mà còn có thể đứng nhất toàn năm, sau này nhất định vào được Bắc Đại Thanh Hoa!"
Phùng Nguyệt nói: "Chị tôi muốn học y, chuẩn bị thi hiệp hòa!"
Phùng Lộ gắt: "Cái con bé lắm miệng, đi đi, đừng làm phiền khách uống rượu!"
Trương Dương nhìn cảnh hai chị em lại nướng thịt dưới ánh đèn, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác đồng tình, con nhà nghèo phải lo liệu việc nhà sớm, điều kiện gia đình của Phùng Thiên Du thực sự là quá khổ cực, có cơ hội hắn sẽ đề xuất với Thường Lăng Phong, phải giúp đỡ vị giao viên gặp tình huống khó khăn này giải quyết một số vấn đề sinh hoạt.
Lúc Trương Dương đi, nằng nặc đòi trả tiền, tuy cha con Phùng Thiên Du thực lòng muốn mời hắn ăn, nhưng Trương Dương lại tỏ thái độ, nếu như không nhận tiền thì sau này hắn không tới nữa đâu, Phùng Thiên Du bất lực chỉ đành nhận.
…
Có lẽ là bởi vì uống hơi nhiều rượu, hoặc là lẽ là gần đây bôn ba quá nhiều, Trương Dương giấc này ngủ rất say, mở mắt ra thì đã là tám rưỡi sáng rồi, hắn tắm rửa xong thì tới chính phủ thành phố, còn chưa kịp đặt mông ngồi xuống ghế thì thư ký Phó Trường Chinh đã hớt hải chạy vào: "Thị trưởng Trương, anh tới rồi à, bí thư Thẩm gọi điện thoại tới hai lần rồi!"
Trương Dương nói: "Ông ta tìm tôi có việc à?"
Phó Trường Chinh gật đầu: "Không biết là có chuyện gì, chỉ bảo anh lập tức tới văn phòng của ông ấy!"
Trương Dương trong lòng thầm nghĩ, Thẩm Khánh Hoa đúng là biết chọn lúc, mình khó khăn lắm mới tới muộn một lần lại bị y tóm dính, hay là có người một mực săm soi mình, vừa thấy mình đến muộn là lập tức bảo cho vị bí thư bảo thủ cứng nhắc này? Đi muộn về sớm bỏ làm, Trương Dương trước đây ở Giang Thành đi làm mà cứ như trẻ con đi học mẫu giáo, nhưng không có ai thật sự tính toán với hắn. Có điều hiện tại đây là Phong Trạch, Thẩm Khánh Hoa thích bắt bẻ trên kỷ luật, Trương Dương cũng chuẩn bị tâm lý bị phê bình.
Lúc Trương Dương đi tới văn phòng của Thẩm Khánh Hoa, Thẩm Khánh Hoa đang phân phó nhiệm vụ cho trưởng thư ký Tề Quốc Viễn, Trương Dương đứng ở bên ngoài đợi một lát, cho tới khi Tề Quốc Viễn đi ra hắn mới vào. Lúc hai người đi qua nhau, Tề Quốc Viễn ý vị thâm trường cười cười với Trương Dương.
Trương Dương cũng cười lại, trong lòng thì chột dạ, thằng cha này có phải là đang cười trước sự đau khổ của người khác không nhỉ?
Thẩm Khánh Hoa nhìn Trương Dương một cái, sau đó lại nhìn đồng hồ trên tường, đã chín giờ hai mươi phút sáng rồi, y từ tám giờ đã gọi điện thoại tới, Trương Dương từ chính phủ thành phố tới phòng làm việc của mình mất một tiếng hai mươi phút, thật đúng là còn chậm hơn cả rùa, không cần hỏi, thằng ôn này khẳng định là đi làm muộn rồi.
Trương Dương cười cười, nói: "Bí thư Thẩm tìm tôi có việc gì vậy?"
Thẩm Khánh Hoa không ngờ lại không nhắc tới việc hắn đi muộn, tỏ ý bảo Trương Dương ngồi xuống, sau đó nói: "Nghe nói hai ngày trước cậu tới tỉnh lý?"
Trương Dương gật đầu, cũng không giải thích rốt cuộc là mình đi làm gi.
Thẩm Khánh Hoa lại nói: "Hội nghi công tác kháng han gần dây không thấy cậu tham gia, tôi muốn nghe ý kiến của cậu về tình hình hạn hán của Phong Trạch."
Trương Dương nói: "Chỉ là kháng hạn thôi mà, tôi không có ý kiến gì, những gì mà tôi nghĩ ra thì các vị lãnh đạo đều nghĩ ra rồi, phương châm chính sách cũng không có khuyết điểm gì, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là quán triệt chấp hành, đảm bảo chính sách đã định được thực hiện đúng đắn."
Thẩm Khánh Hoa nói: "Tình hình hạn hán năm nay rất nghiêm trọng, tuy chúng ta đã nỗ lực rất lớn, nhưng vẫn không thể nào khống chế được sự phát triển của tình hình hạn hán, sự giúp đỡ từ phía Giang Thành cũng không đủ."
Trương Dương nghe tới đây thì hiểu được rồi, lão Thẩm hôm nay không nhắc tới chuyện đi muộn của mình, vừa tới đã nói đến chuyện hạn hán, sau đó lại nhắc tới sự giúp đỡ của Giang Thành, hình như là có chút oán niệm, Trương Dương mơ hồ đoán được rằng, Thẩm Khánh Hoa có việc cầu mình, mà y tám chín phần mười là muốn mình đi câu thông với phía Giang Thành. Trước khi Thẩm Khánh Hoa chưa thổ lộ mục đích chân thực, Trương đại quan nhân vẫn im lặng là vàng, so với mình tự mở miệng, để Thẩm Khánh Hoa nắm được cơ hội, chẳng thà cứ vậy chờ đợi, chờ Thẩm Khánh Hoa chủ động giao nhiệm vụ cho mình.
Thẩm Khánh Hoa thấy thằng ôn này không tiếp lời, thầm mắng hắn giảo hoạt, y dứt khoát không vòng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề: "Trương Dương, đối diện với khó khăn, Đảng ủy, chính phủ Phong Trạch chúng ta nên hợp lòng hợp sức, mỗi một người đều phải có hành động, cậu trẻ tuổi có nhiệt tình, trước đây lại từng công tác ở Giang Thành, câu thông vơi các cấp lãnh đạo của Giang Thành thì dễ dàng hơn một chút. Thế này đi, các thương ủy sau khi thảo luận, nhất trí bởi vì công cuộc kháng hạn của Phong Trạch còn cần phía Giang Thành ra sức giúp đỡ, nhiệm vụ gian nan là câu thông với lãnh đạo cấp trên thì giao cho cậu!"
Trương Dương nói: "Tôi nào có bản sự đó! Với cấp bậc của tôi mà đi câu thông với lãnh đạo, người ta chẳng thèm để ý tới tôi đâu!"
Thẩm Khánh Hoa cố ý sầm mặt, nói: "Tiểu Trương, đây không phải là thái độ mà tôi muốn thấy, trên công tác không được co đầu rụt cổ, phải dũng cảm gánh vác, dám nhận trọng trách nặng nề!"
Trương Dương nói: "Bí thư Trầm, tôi cũng có lòng muốn gánh vác trách nhiệm nặng nề đó, nhưng tôi lại không có bản sự ấy, vạn nhất đè gẫy cái xương sống của tôi, cũng tính là tổn thất cho tầng lớp lãnh đạo của Phong Trạch chúng ta!"
Thẩm Khánh Hoa nói: "Tôi thấy cậu được! Rất nhiều đồng chí tiến cử cậu! Mắt của mọi người đều sáng."
Trương Dương suy nghĩ một lát, biết rằng chuyện này có tám chín phần mười là liên quan tới Tôn Đông Cường, trong lòng hắn mắng thầm, thằng chó Tôn Đông Cường, mày con mẹ nó cũng biết đùn đẩy trách nhiệm đấy, có điều nghĩ lại thấy đây cũng không phải là chuyện gì xấu, Thẩm Khánh Hoa ông chẳng phải là đang cầu tôi ư? Hôm nay tôi vừa hay lý luận, đề xuất chút điều kiện với ông.
Trương Dương nói: "Kỳ thật thị trưởng Tôn thích hợp hơn tôi, anh ấy là đại lãnh đạo, trước đây lại làm công tác đoàn ở Giang Thành, quen với lãnh đạo thị lý, cha vợ anh ta còn là chủ nhiệm đại hội nhân dân, là thường ủy của Giang Thành, chỉ cần anh ta ra mặt thì chuyện này sẽ được giải quyết dễ như trở bàn tay."
Thẩm Khánh Hoa trong lòng tức giận, cái đám nhóc con này, cứ anh đùn tôi, tôi đẩy anh, không ngờ lại không ai muốn nhận công việc khó khăn này, Thẩm Khánh Hoa nói: "Cậu lại đùn đẩy trách nhiệm rồi!"
Trương Dương nói: "Tôi không phải là đùn đẩy trách nhiệm, tôi là lấy chuyện luận chuyện, bí thư Trầm, con người tôi trước giờ không sợ khó khăn, chuyện của hệ thống giáo dục có khó khăn không? Sau khi tôi đến, không phải là đã đối phó với chuyện bãi thi bãi khóa ư? Thiếu tiền, tôi từ Giang Thành mời tới một đám tài thần, người ta quyên hơn năm trăm vạn, nhưng chỗ tiền này sao lại chui hết vào trong tài khoản của cục tài chính?"
Thẩm Khánh Hoa lúc này đã hiểu rồi, thằng nhóc này là có oán khí, nhân cơ hội này đề xuất chuyện của quỹ trợ học, Thẩm Khánh Hoa nói: "Quỹ trợ học vẫn chưa còn toàn thực hiện xong, chỉ là để cục tài chính giám quản chứ không phải là muốn dùng vào việc khác."
Trương Dương nói: "Tôi hiểu, nhưng đám xí nghiệp gia người ta không hiểu, hai ngày nay không ngừng có người chất vấn tôi, nghe nói quỹ trợ học quyên cho chúng ta đều vào tài khoản của cục tài chính, thế rốt cuộc là sao? Hỏi tôi có phải là định lừa họ không? Bí thư Thẩm, tôi mặt dày kéo người ta tới, người ta đều là xí nghiệp gia, nhà đầu tư của Giang Thành, bỏ qua nhiều trường học của Giang Thành như vậy không đi giúp đỡ mà lại chạy tới Phong Trạch chúng ta trợ học, ông cho rằng bọn họ thật sự là có lòng nhân ái à? Người ta là nể mặt tôi!"
Thẩm Khánh Hoa biết Trương Dương nói thật, nhưng trong lòng vẫn không vui, thằng ôn này quá cuồng ngạo rồi, Thẩm Khánh Hoa nói: "Tôi biết cậu đã làm ra được thành tích nhất định, nhưng phía tài vụ là có chính sách!"
Trương Dương nói: "Tôi cũng nói vậy đấy, nhưng xí nghiệp gia người ta cũng nói, nói quyên tiền là một chuyện, mà nhận được tiền hay không là một chuyện khác, nếu không thể xác định khoản tiền quyên góp được đưa vào tài khoản chuyên dùng cho trợ học, bọn họ nhất định không quyên tiếp, cũng chính là nói, gần bốn trăm vạn còn lại sẽ không có đâu!"
Thẩm Khánh Hoa nói: "Chuyện này chúng ta có thể thương lượng lại!"
Sau khi bí thư Trầm nói câu này, Trương Dương trong lòng đã nắm được, xem ra tình hình kháng hạn của Phong Trạch không được lạc quan cho lắm, sự giúp đỡ có được từ phía Giang Thành không đủ lực, nếu không thì Thẩm Khánh Hoa cũng không định đẩy lên đầu mình, vị bí thư thị ủy cứng rắn độc hành động đoán này càng không thể dễ dàng biểu hiện ra sự nhượng bộ, Trương Dương nói: "Bí thư Trầm, ngài nói rõ cho tôi đi, chuyện của quỹ trợ học làm thế nào đây? Nếu như cục tài chính thực sự muốn giám quản chỗ tiền này, vậy thì bốn trăm vạn của chúng ta sẽ không có nữa đâu."
Thẩm Khánh Hoa nào có thể không nghe ra hàm nghĩa uy hiếp trong lời nói của thằng ôn này, y cười nhạt, nói: "Thế này đi, chuyện của quỹ trợ học là cậu phát động, vẫn là do cậu phụ trách, thành lập một tài khoản chuyên dụng của quỹ trợ học, cậu và cục trưởng cục tài chính Ngô Kiến Tân cùng nhau quản lý chuyện này, giám sát lẫn nhau, sao?"
Trương Dương nói: "Nói đi nói lại thì cũng vẫn là chuyện của cục tài chính, chuyện này có liên quan gì tới cục tài chính không? Nếu như là nói có chút quan hệ, cũng chỉ có cục giáo dục và văn phòng cải cách văn giáo vệ sinh. Ngài nếu lo lắng bên trong có vấn dề, trực tiếp phái hai người của cục thẩm tra tới nằm vùng đi."
Thẩm Khánh Hoa thấy thằng ôn này kiên trì đòi nắm quyền tài chính của quỹ trợ học, trong lòng rất không cao hứng, nhưng nghĩ tới cần hắn tới thị lý câu thông ngân sách kháng tai, có câu là chuyện có nặng nhẹ, có thong thả có cấp bách, lại nghĩ tới chuyện bắt ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn, muốn Trương Dương xuất lực thì phải cho hắn chút lợi ích, Thẩm Khánh Hoa đắn đo một lúc, cuối cùng cũng gật đầu: "Được, cứ án chiếu theo ý tứ của cậu đi, thành lập một tài khoản chuyên của quỹ trợ học, do cục giáo dục và văn phòng cải cách văn giáo cùng quản lý, nhưng phải tiếp nhận sự giám sát của cục thẩm tra."
Trương Dương nói: "Bí thư Trầm, ngài yên tâm đi, ai dám dùng quỹ trợ học đó, tôi là người đầu tiên không tha cho hăn."
Thẩm Khánh Hoa nói: "Tôi đã xin thị lý nhiều lần, nhưng ngân sách mà thị lý cấp cho quả thực là quá ít, nên chuyện câu thông với thị lý này giao cho cậu."
Trương Dương nói: "Bí thư Thẩm, tôi nói thực, tìm thị lý đòi tiền thực sự là khó lám!"
Thẩm Khánh Hoa nói: "Không khó thì tôi cũng không giao chuyện này cho cậu!"
Trương Dương nói: "Thôi cứ thử xem vậy, có điều rốt cuộc có thể kiếm được bao nhiêu thì tôi không dám chắc!"
Thẩm Khánh Hoa nói: "Càng nhiều càng tốt!"
Cái bệnh được đằng chân lân đằng đầu của Trương Dương lại nổi lên: "Bí thư Trầm này, chuyện đi xin tiền không phải là dễ, nếu tôi năm lần bảy lượt phải chạy tới thị lý, việc chấm công tính thế nào đây? Người biết thì hiểu tôi là vì công việc, người không biết thì lại cho rằng là tôi trốn việc."
Thẩm Khánh Hoa coi như đã lĩnh giáo bản lĩnh cò kè mặc cả của thằng ôn này rồi, y nhíu mày, nói: "Mặc kệ người khác nói gì, cậu cứ nói với Trương Đăng Cao một tiếng, bảo rằng tôi cho phép, công tác chủ yếu gần đây của cậu là phối hợp với lãnh đạo thành phố, cố gắng tranh thủ được ngân sách cứu tai kháng hạn."
Tuy Thẩm Khánh Hoa đã cấp cho Trương Dương một giấy phép đặc biệt, nhưng Trương đại quan nhân nghe xong vẫn có chút không vui, bảo tôi đi nói với cái tên Trương Đăng Cao ấy á, gã là cái rắm, một chân chạy *** ton, lão tử không thèm để ý tới gã.
...
Có câu này của Thẩm Khánh Hoa, ít nhất thì trong đoạn thời gian này Trương Dương có thể không phải lo tới chuyện nhỏ như chấm công, Trương đại quan nhân là người tự do quen rồi, hắn cho rằng việc mà Thẩm Khánh Hoa giao cho mình không tồi, ngay hôm đó lái xe tới Giang Thành, lúc trưa, Trương đại quan nhân đã xuất hiện ở trước trụ sở văn phòng chính phủ thành phố Giang Thành.
Trương Dương trước tiên tới văn phòng của bí thư thị ủy, bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã đã tới khu phát triển làm lễ cắt băng khánh thành cho liên doanh giữa tập đoàn Hải Đức và nhà máy máy móc công trình. Trương Dương đi tới thẳng văn phòng của thị trưởng Tả Viên Triêu, chuyện chi tiêu tài chính vẫn phải tìm Tả Viên Triêu.
Đi tới văn phòng của Tả Viên Triêu, vừa hay cục cục trưởng cục tài chính Bàng Bân cũng có mặt. Bàng Bân cười nói với Trương Dương: "Phó thị trưởng Trương, hôm nay sao rảnh thế?"
Trương Dương nói: "Tới tìm thị trưởng Tả báo cáo công tác!"
Bàng Bân đứng dậy, nói: "Được, hai người nói chuyện đi, tôi về trước!"
Trương Dương cười nói: "Đừng đi vội, chuyện này có liên quan tới anh!"
Bàng Bân ngơ ngác nhìn hắn: "Có liên quan tới cả tôi à?"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Trương Dương, Bàng Bân lập tức chuyện này có tám chín phần mười là liên quan tới tình hình hạn hán gần đây của Phong Trạch.
Trương Dương trên điểm này biểu hiện vẫn không đủ thành thục, Tả Viên Triêu và Bàng Bân đều đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, vừa nói hai câu người ta đã biết mục đích chủ yếu mà hắn tới hôm nay.
Tả Viên Triêu mỉm cười, nói: "Trương Dương, có chuyện gì thì nói luôn ra đi, thời gian của tôi rất ít, trưa này còn phải tiếp đãi một đoàn khảo sát kinh mẫu của Nhật Bản."
Trương Dương cũng không thích vòng vo, hắn nói lại một lượt tình hình hán hạn gần đây của Phong Trạch, sau đó bảo: "Kỳ thực tình hình hạn hán rốt cuộc là nghiêm trọng như thế nào thì người làm lãnh đạo các ông đều rõ, tôi hôm nay tới cũng không phải là để báo cáo tình hình, mà là đại biểu cho chính phủ thành phố và thị ủy, đại biểu cho người dân Phong Trạch tới hóa duyên."
Tả Viên Triêu và Bàng Bân nhìn nhau, Bàng Bân bĩu môi, bộ dạng lực bất tòng tâm.
Tả Viên Triêu thở dài, nói: "Trương Dương, tình hình hạn hán của Phong Trạch tôi biết, nhưng năm nay phát sinh hạn tai không chỉ là Phong Trạch, các huyện của Giang Thành đều có tình hình hạn hán khác nhau, Phong Trạch quả thật là nơi nghiêm trọng nhất, nhưng tình hình kinh tế của Phong Trạch vẫn khá tốt. Tôi tin dưới sự đoàn kết của lãnh đạo thành phố các cậu, nhất định có thể đánh thắng trận kháng hạn cứu tai này."
Trương Dương nghe ra, thị trưởng Tả là đang vòng vo từ chối, Trương Dương nói: "Phong Trạch thiếu tiền, kháng hạn cứu tai cũng cần dùng tiền, dẫn nước, mua máy bơm cũng đều cần tiền.Hiện tại tài chính của Phong Trạch đã không theo kịp rồi, thân là hạt thị của Giang Thành, chúng tôi không chìa tay với Giang Thành thì tìm ai đây?"
Tả Viên Triêu nói: "Trương Dương à, cậu chưa hiểu à? Tài chính của Giang Thành cũng có hạn, xây dựng khu phát triển, xây dựng tòa thị chính, các thị huyện bên dưới, phương diện nào cũng cần tiền, nếu như mỗi một thị huyền xảy ra chuyện đều chìa tay đòi chính phủ thành phố Giang Thành tiền, sợ rằng chẳng bao lâu nữa, tài chính thành phố sẽ trống rỗng."
Bàng Bân nói chen vào: "Tiểu Trương à, tôi nói một câu công đạo nhé, cậu hiện tại là phó thị trưởng Phương Minh Nguy, khẳng định là suy nghĩ cho lợi ích của Phong Trạch, nhưng thị trưởng Tả thì phải nhìn toàn cục, các thị huyện bên dưới Giang Thành toàn bộ đều là con cháu của Giang Thành, Giang Thành như là mẹ, con cái đói, cậu nói phải cho đứa nào ăn sữa đây?"
Trương đại quan nhân không chút do dự nói: "Đương nhiên là phải cho đứa đói nhất rồi!"
Bàng Bân nói: "Người làm mẹ sao có thể thiên vị được?"
"Sự thiên vị trên thế giới này có nhiều lắm, vả lại, người làm mẹ cũng không thể trơ mắt nhìn đứa con Phong Trạch vì khát mà chết được đúng không?"
Tả Viên Triêu bị cuộc đối thoại của họ khiến cho bất người, bút của ông ta dừng lại trên bàn, nói: "Trương Dương à, thế này đi, chuyện mà cậu nói tôi sẽ lại thảo luận trên cuộc họp thường ủy, có gắng tranh thủ sự viện trợ lớn nhất cho Phong Trạch, hiệp trợ Phong Trạch làm tốt công tác kháng hạn cứu tai." Tả Viên Triêu nói xong những lời này liền đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Trương Dương biết người ta là hạ lệnh đuổi khách, tình huống hôm nay không thuận lợi như dự kiến của hắn, những lời này của Tả Viên Triêu quá vu vơ, không có tính thực chất. Trương Dương phát hiện Tả Viên Triêu tự hồ như phách lối hơn trước đây, tuy ngoài mặt thì vẫn khách khí hòa ái với hắn, nhưng Trương Dương vẫn có thể cảm thấy một loại cảm giác xa cách thiết thực. Đối với sự thay đổi của chính cục Giang Thành, Trương Dương sớm đã có chuẩn bị tâm lý, sự rời nhiệm của Cố Doãn Tri, sự có mặt của Kiều Chấn Lương đã khiến cho Giang Thành bắt đầu bước vào một ván cờ chính trị mới.
Trước khi chuyện chưa có manh mối gì, Trương Dương không muốn cứ vậy mà về, hắn gọi cho bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã, muốn nói chuyện trực tiếp với Đỗ Thiên Dã về chuyện này, nhật trình của Đỗ Thiên Dã hôm nay rất kín, chỉ có tới tối mới rảnh, Trương Dương nói: "Tôi đợi anh!"
...
Bởi vì lần này là tới Giang Thành làm chính sự, Trương Dương cũng không liên hệ với đám bạn bè, đoạn thời gian này hắn cũng chưa tới thăm Tần Truyền Lương, khi Tần Thanh đi qua Phong Trạch từng nói với hắn, sức khỏe gần đây của cha cô ta không tốt, bảo Trương Dương có rảnh thì tới thăm, Trương Dương mua một ít đồ dinh dưỡng, lái thẳng tới nhà Tần Truyền Lương.
Đi tới cửa Tần gia, nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát, thì ra là Tần Bạch cũng có nhà, không những Tần Bạch, Khương Lượng và Đỗ Vũ Phong cũng đều ở nhà gã, Tần Truyền Lương từ chợ mua được một cái cọc gỗ cũ, bảo Tần Bạch chở về, Tần Bạch nhờ hai người bọn Khương Lượng giúp.
Mấy người đặc cột gỗ ở trong vườn, lại nhìn thấy Trương Dương mang đồ vào, đều thốt lên kinh ngạc.
Trương Dương cũng cười nói: "Trùng hợp quá nhỉ, mọi người đều ở đây à!"
Tần Truyền Lương bưng một ầm trà từ trong nhà đi ra, thấy Trương Dương cũng vui mừng vô cùng: "Trương Dương tới rồi đấy à!" Ông ta oán trách Tần Bạch: "Thằng nhóc con không nói trước một tiếng để cha chuẩn bị thêm đồ ăn!"
Trương Dương đưa đồ dinh dưỡng cho Tần Truyền Lương, Tần Truyền Lương nói: "Khách khí làm cái gì? Bộ xương già của tôi còn cứng lắm!"
Tần Bạch nói: "Cha, con cũng không định ăn ở nhà, con đặt chỗ ở Tứ Hải ngư quán rồi, cha cùng đi ăn nhé!"
Tần Truyền Lương nói: "Cha không đi đâu, bọn trẻ các con uống rượu với nhau, cha đi theo thì mất cả vui."
Khương Lượng nói: "Chú Tần, bọn chúng là mang cọc gỗ tới cho chú, chú không đi, bọn cháu đi ăn không có cớ!"
Đỗ Vũ Phong đã chạy lên đỡ lão gia tử.
Trương Dương cười nói: "Chưa thấy ai như các cậu, chuyển một cái cọc gỗ mà đòi một bữa ăn, hình tượng của Giang Thành chúng ta bị các cậu làm hỏng hết rồi!"
Đỗ Vũ Phong nói: "Không phải ăn không đâu, Tần Bạch vừa lập công đấy, được thưởng hai trăm đồng!"
Trương Dương chỉ vào cái cọc gỗ đó: "Còn ì ra đó nữa à, làm nhanh lên còn ăn cơm? Hai đứa các cậu rốt cuộc là tới xin ăn hay tới giúp người ta?"
Khương Lượng nói: "Ăn cơm cậu cũng có phần, sao mà chịu góp sức?"
Đỗ Vũ Phong nói: "Cây cọc này cũng không nhẹ đâu, để hắn tới cảm thụ đi!"
Trương đại quan nhân khịt mũi khinh thường, nhưng thấy hắn mỉm cười bước lên, nhấc cái cọc rồi nhẹ nhàng để vào góc tường.
Khương Lượng, Đỗ Vũ Phong và Tận Bạch đều há miệng cứng lưỡi, người ta đây là lực lượng gì vậy? Ba người bọn họ hợp sức khênh cái cọc từ trên xe xuống đã mệt chết rồi, Trương Dương nhẹ như không đặt cái cọc vào góc tường, thằng ôn này không nên lăn lộn trong thể chế, nên đổi sang chơi thể thao.
Tần Truyền Lương dưới sự nài nỉ của họ cũng theo tới Tứ Hải ngư quán ở cách nhà không xa, bởi vì là buổi trưa cho nên bọn Khương Lượng không dám thoải mái uống rượu, mỗi người đều uống bia ướp lạnh.
Nhân lúc thức ăn chưa lên, Trương Dương bắt mạch cho Tần Truyền Lương, Tần Truyền Lương nói: "Sức khỏe của tôi thì không có vấn đề gì, nhưng gần đây ngủ không được ngon!"
Trương Dương cười nói: "Chú Tần gần đây làm những gì?"
Tần Bạch nói: "Ài, vẫn là bận bịu chỉnh lý tài liệu lịch sử của Giang Thành, chẳng có ý nghĩa gì cả!"
Tần Truyền Lương nói: "Con sao có thể nói vậy được? Cha chỉnh lý lại lịch sử của Giang Thành, những tư liệu này về sau có thể giảng cho bọn con cháu của chúng ta biết về lịch sử Giang Thành, văn hóa Giang Thành."
Trương Dương nói: "Cháu cảm thấy chú Tần là việc này rất có ý nghĩa!"
Lúc này thức ăn đã được đưa lên, nhân viên phục vụ bưng một thùng gỗ cá rất đặc sắc, con cá đó nặng bốn năm cân, cô ta giới thiệu: "Cá của chúng tôi đều là cá ở hồ Phong Trạch, là thực phẩm xanh thuần thiên nhiên."
Trương Dương không nhịn được mà bật cười, hiện tại cái gì cũng lấy nhãn hiệu thuần thiên nhiên, một khi thứ đồ này được bán ra thì chứng tỏ hoàn cảnh và vệ sinh ẩm thực đều tồn tại vấn đề rất lớn, đây là hiệu ứng phụ mà sự phát triển của xã hội mang tới. Trương Dương nói: "Cái này là của hồ Phong Trạch à?"
Nhân viên phục vụ gật đầu.
Trương Dương nói: "Hồ Phong Trạch sắp cạn thấy đáy rồi, làm gì mà có nhiều cá như vậy! Tôi thấy là mua từ chợ bán buôn thủy sản mới đúng!"
Nhân viên phục vụ trợn mắt lên nói: "Ông chủ sao lại nói vậy? Cá của chúng tôi đều là cá hồ Phong Trạch đó!"
Mấy người Khương Lượng đều bật cười.
Trương Dương ăn một miếng cá, vị đạo rất không tồi.
Đỗ Vũ Phong nói: "Làm quan ở Phong Trạch sướng lắm hả? Gần đây không thấy cậu về!"
Trương Dương cười khổ: "Cậu không xem tin tức à? Gần đây tình hình hạn hán của Phong Trạch rất nguy hiểm, đừng nói là đảm bảo tưới tiêu cho nông nghiệp, ngay cả nước uống cũng thành vấn đề, tôi lần này tới là để tìm thị lý đòi tiền đây."
Tần Truyền Lương nói: "Tôi gần đây hay xem tin tức, không những Phong Trạch, các nơi của Giang Thành đều xuất hiện hạn hán, tình thế kháng hạn rất nghiêm túc, năm nay cũng không biết tại sao mà mưa ít thế!"
Đỗ Vũ Phong nói: "Đúng là có chút kỳ lạ thật, Phong Trạch trước đây rất ít khi có hạn hán, dẫu sao cũng gần hồ Phong Trạch, nhưng tình ình hạn hán của Phong Trạch năm nay lại nghiêm trọng hơn các nơi khác. Trương Dương, chắc không phải là vì cậu tới Phong Trạch nên mới trời giận người oán chứ?"
Trương đại quan nhân hung hăng lườm Đỗ Vũ Phong một cái, nói: "Tôi bảo này lão Đỗ, tôi tới Phong Trạch là thuậm theo ý trời, là ông trời phái tôi đến cứu rỗi lão bách tính trong cơn nước lửa!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...