Y Đạo Quan Đồ

Khưu Kim Trụ nói như đinh đóng cột: “Thị trưởng Trương, anh yên tâm,tôi nhất định sẽ thắt chặt kỉ luật, yêu cầu mình với tiêu chuẩn của một cảnh sát nhân dân, yêu cầu mình như một đảng viên.”

Trương Dương thầm chửi, mẹ kiếp, anh đừng có làm bẩn đi ý nghĩa của hai chữ đảng viên, hắn ngáp một hơi,rồi nói: “Buồn ngủ rồi, anh cũng về nghỉ đi!”

Khưu Kim Trụ lúc này mới đứng dậy, cung kính nói: “Thị trưởng Trương, tôi đi đây, không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa.”

Khưu Kim Trụ đi khỏi chưa được bao lâu, giám đốc trực ban của khánh sạn Bạch Lộc Lữ Yến đã đến gõ cửa, đầu tiên cô xin lỗi vì đã làm phiền Trương Dương, sau đó nhắc về việc đổi phòng cho Trương Dương.

Trương Dương không muốn phiền phức, nhưng thấy cô ấy rất sợ sệt, chỉ có thể gật đầu đồng ý, Lữ Yến đổi cho Trương Dương đến một phòng cao cấp nhất khách sạn Bạch Lộc, một buổi tối phải mất đến 388 tệ, bình thường đều lấy cho khách quý cả, có điều với Trương Dương, phòng này là miễn phí, đó là sự bồi thường cho việc làm phiền đến giờ giấc nghỉ ngơi của hắn. Sau khi Trương Dương đổi phòng, hắn chìm vào giấc ngủ rất nhanh, dày vò đến nửa đêm cuối cùng cũng được một giấc ngủ yên lành.

Đêm nay, với Khưu Kim Trụ là một đêm khó ngủ, gã đến chỗ Trương Dương xin lỗi, rồi chưa rời khỏi đó ngay, Lữ Yến đổi phòng cho Trương Dương cũng là do gã dặn dò, tối nay thật là trùng hợp, gã không ngờ rằng có người lại sắp xếp Trương Dương ở cạnh phòng gã, Khưu Kim Trụ sợ việc này đồn ra ngoài, đã dặn Lữ Yến mấy lần liền. Với vị đại đội trưởng cảnh sát hình sự này, Lữ Yến không dám đắc tội, cô hứa với Khưu Kim Trụ, việc này nhất định sẽ giữ bí mật, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.

Mặc dù Lữ Yến đã hứa như vậy, nhưng Khưu Kim Trụ vẫn không yên tâm, bản thân gã ở vào vị trí này, không xảy ra việc thì thôi, nếu xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ không bò dậy được, gã không hiểu về Trương Dương, từ đòn và thân thủ vừa rồi của Trương Dương, vị phó thị trưởng này quyết không phải là hạng tầm thường, Khưu Kim Trụ quỳ xuống để xin Trương Dương thứ tội, nhưng trong lòng gã vẫn thấy lo, rốt cuộc Trương Dương có bỏ qua cho gã không, đó là điều khó nói.

Khi Khưu Kim Trụ rời khỏi khách sạn Bạch Lộc, đã là một giờ đêm, chiếc xe cảnh sát của Trịnh Ba đã đỗ ở ngoài chờ gã, gã chui vào trong xe.

Trịnh Ba móc thuốc lá ra, Khưu Kim Trụ rút một điếu, rồi lấy bật lửa ra châm thuốc, hít mạnh một hơi vào cổ họng. Trong bóng tối, gã vẫn cảm thấy tim gã đập thình thịch.

Trịnh Ba nói: “Bên Thôi Y Vân anh phải xử lí cho tốt, loại đàn bà đó không biết được ả ta sẽ nói gì đâu!”

Khưu Kim Trụ vẫn khá tin tưởng Thôi Y Vân: “Cô ta không dám nói linh tinh đâu, bên khách sạn Bạch Lộc tôi cũng đã dặn dò rồi.”

Trịnh Ba thở ra một làn khói trắng, trong bóng tối vẫn nhìn thấy con mắt bất an của Khưu Kim Trụ: “Thị trưởng Trương nói thế nào?”

Khưu Kim Trụ nhắm hai mắt lại, đầu dựa vào chiếc ghế, một lúc sau mới nói: “Anh ta đã đồng ý không truy cứu nữa, nói rằng xem về sau biểu hiện của tôi thế nào.”

Trịnh Ba nói: “Sao lại trùng hợp như vậy?”

Khưu Kim Trụ lắc đầu nói: “Tôi không biết, tôi thật sự là không biết tại sao, tôi đã hỏi Lữ Yến, có phải có người cố ý chơi tôi không, nhưng cô ấy nói đấy là do người nhân viên trực ban ở quần lễ tân đưa thẻ vào phòng một cách vô ý mà thôi.”

Trịnh Ba chau mày: “Anh ta cũng thật là, ở viện gia thủ của thị ủy thì không ở, chạy đến đây làm gì không biết.”

Khưu Kim Trụ nói: “Trịnh Ba, anh nói xem, anh ta có truy cứu chuyện này nữa không?”

Trịnh Ba thở dài, với tình hình bây giờ của Khưu Kim Trụ, gã đã cực kì bấn loạn rồi, Trịnh Ba nói: “Tôi cũng không biết được, tôi không hiểu về người này, truyền thuyết về gã ta rất nhiều, dù sao người này không phải là người dễ chơi, lần này anh đúng là gặp hạn rồi.”

Khưu Kim Trụ do dự một lúc, rồi nói: “Nếu như anh ta nói chuyện này ra ngoài thì chết tôi rồi!”

Trịnh Ba nói: “Sao? Anh muốn diệt khẩu?”

Khưu Kim Trụ cười khổ hạnh nói: “Tôi đã thê thảm đến như thế này rồi, anh đừng trêu tôi nữa!”

Trịnh Ba nói: “Hay là, anh nói với cục trưởng Triệu một câu, bảo anh ấy đứng ra giúp một chút, nhỡ đâu Trương Dương truy cứu tiếp, thì cục trưởng Triệu cũng có thể đứng ra đỡ hộ anh một chút!”

Khưu Kim Trụ nghĩ một lát, trong lòng gã vẫn rối như tơ vò, gã thấp giọng nói: “Đợi chút nữa rồi hẵng hay, hi vọng gã ta sẽ giữ chữ tín.”

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@


Buổi tối hôm đó của Trương Dương ngủ rất yên lành, sau khi hắn thức dậy, Lữ Yên đã bảo người chuẩn bị sẵn thức ăn sáng, Trương Dương ăn được một bữa sáng miễn phí ngon lành, hôm nay mặt trời rất đẹp, và tâm trạng của Trương đại quan cũng rất vui, hôm nay Tần Thanh đến Phong Trạch tìm hắn, nghĩ đến cơ thể gợi cảm đẹp đẽ của Tần Thanh, đôi chân dài thướt tha của Tần Thanh, một chỗ nào đó của Trương đại quan cũng bắt đầu mọc lên như mắt trời.

Lữ Yến mặc một bộ váy liền áo đen xuất hiện ở phòng ăn, năm nay cô 31 tuổi, giữ gìn nhan sắc rất tốt, đến trước mặt Trương Dương, mỉm cười nói: “Thị trưởng Trương, tối qua ngủ có ngon không?’

Trương Dương cười nói: “Câu này của cô hơi có vẻ cố tình hỏi!”

Lữ Yến cười, cô ngồi xuống trước mặt Trương Dương, Trương Dương nhìn thời gian, vừa đúng bảy giờ, còn một tiếng đồng hồ nữa mới đến giờ làm.

Lữ Bố lấy ra một chiếc thẻ quý khách đưa cho Trương Dương: “Thị trưởng Trương, đây là thẻ quý khách của khách sạn Bạch Lộc, về sau nếu như anh đến đây, thì mang theo tấm thẻ này là được rồi.”

Trương Dương nhìn chiếc thẻ, ở một góc độ nào đó, đây cũng là một loại hình hối lộ, Trương Dương quyết không phải là cán bộ ăn hối lộ, hắn nhận lấy tấm thẻ, cười hì hì nói: “Không cần phải miễn phí đâu, giảm giá cho tôi là được rồi!”

Lữ Yến nói: “Được, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của thị trưởng Trương!”

Trương Dương lấy ra tờ giấy ăn lau miệng: “Giám đốc Lữu, chỗ này do cô phụ trách sao?”

Lữ Yến nói: “Tôi phụ trách khách sạn, tối qua vừa đúng lúc là tôi trực ban!”

Trương Dương chậm chạp hỏi: “Khưu Kim Trụ có thường xuyên đến đây không?”

Câu hỏi này làm cho Lữ Yến hơi khó trả lời, cô do dự một lúc rồi nói: “Tôi không quen với anh ta!”

Trương Dương cười ha ha, hắn phát hiện người phụ nữ này rất thông minh, câu này rõ ràng đang muốn chứng minh giữa họ chẳng có quan hệ gì.

Tiếng cười của Trương Dương làm cho Lữ Yến hơi sợ, cô cắn môi nói: “Thị trưởng Trương yên tâm, về sau tôi sẽ tăng cường quản lí ở khách sạn.”

Trương Dương đứng dậy nói: “Thôi không nói chuyện nữa, tôi phải đi làm rồi!”

Lữ Yến tiễn Trương Dương đến tận ngoài cổng, cô không phải sợ chuyện tối qua liên lụy đến mình, Lữ Yến chỉ là một giám đốc bộ phận của khách sạn, cô cũng là một người phụ nữ rất có dã tâm, cô muốn đi lên, nhưng khổ nỗi không có quan hệ, vị thị trưởng Trương này xuất hiện làm cho cô có chút hi vọng, mặc dù cô ta không biết liệu có tiếp cận được với Trương Dương hay không. Nhưng cô ta sẽ cố gắng để lại cho đối phương một ấn tượng tốt.

Trương Dương vốn định dẫn Tần Thanh đến khách sạn Bạch Lộc, nhưng sau khi xảy ra chuyện tối qua, hắn đã không còn định như vậy nữa, người ta đều biết thân phận của hắn cả rồi, đưa Tần Thanh vào đó qua đêm, chẳng phải lạy ông con ở bụi này sao?

Vừa đến phòng làm việc, cục trưởng vệ sinh Phùng Xuân Sinh đã gọi điện đến, vẫn là để mời Trương Dương ăn cơm, điều làm Phùng Xuân Sinh thất vọng là, tối nay Trương Dương không rỗi, không phải là vì Trương Dương cố ý từ chối, mà là vì Tần Thanh đến, hắn thật sự không có thời gìn để tiếp Phùng Xuân Sinh.

Trương Dương phát chán ở chính phủ thành phố, đang định đi ra ngoài đi dạo, thì thư kí Phó Trường Chinh đã đến thông báo cho hắn chiều họp, hội nghị lần này là đại hội mở rộng thường ủy thị ủy, ngoài mấy vị thường ủy thành phố, tất cả các cán bộ cấp phó sở đều phải tham gia, bao gồm cả những người phụ trách cấp khoa.

Trương Dương hơi ngạc nhiên hỏi: “Những việc này chẳng phải Trương Đăng Cao phụ trách thông báo sao? Sao anh ta lại không đến?”

Phó Trường Chinh nói: ‘Chủ nhiệm Trương bị ốm rồi!”

Trương Dương giờ mới biết hôm nay Trương Đăng Cao xin nghỉ ốm, lờ mờ đoán được việc ốm đau này nhất định có liên quan đến hôm qua, trong lòng hơi thấy có lỗi, hôm qua hắn đã hành hạ Trương Đăng Cao không nhẹ.

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Chủ đề chủ yếu của Thẩm Khánh Hoa khi mở cuộc họp lần này là kháng hạn, tình hình hạn hán của Xuân Dương đã ngày càng nghiêm trọng, theo dự báo thời tiết của cục khí tượng, và các hiện tượng được phản ánh lên, thì đại hạn năm nay không thể tránh khỏi, vì vậy tất cả mọi người phải làm trước công tác chống hạn hán.


Khi hội nghị vừa bắt đầu, Thẩm Khánh Hoa thông báo quyết định xử lí với phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên, thái độ Thẩm Khánh Hoa rất nghiêm túc, y nhìn quanh hội trường rồi nói: “Buổi trưa ngày hôm qua, ở sở chiêu đãi chính phủ thành phố, phát sinh một sự việc làm người ta thất vọng, đồng chí Trần Gia Niên đã vi phạm lệnh cấm rượu của thị ủy chúng ta, tự ý uống rượu, tạo thành ảnh hưởng xã hội rất không tốt, để giữ nghiêm kỉ luật tổ chức của chúng ta, nâng cao tính kỉ luật của đội ngũ chúng ta, thông qua quyết định của thường ủy thành phố, trừ điểm cảnh cáo trong nội bộ đảng đối với đồng chí Trần Gia Niên, và trừ tất cả tiền thưởng của năm 94, hi vọng tất cả đồng chí trong hội trường lấy đó làm gương, đừng vì mình là quan, mà có thể làm bừa, thả lỏng yêu cầu với bản thân mình, quên đi quốc pháp và kỉ luật đảng với mình, chúng ta cần phải nhớ rằng, mình là nô bộc của công dân, cũng là một nhân vật quần chúng. Nhất cử nhất động của chúng ta đều có liên quan đến danh dự đảng chúng ta, liên quan đến niềm tin của nhân dân đối với chính phủ.”

Thẩm Khánh Hoa nói xong, phó thị trưởng thường vụ đứng dậy, đọc bài diễn văn xin lỗi đầy hối hận của ông ta, đến cuối cùng, ông ta dùng một câu cảm thán để kết thúc bài diễn văn của mình: “Các vị lãnh đạo, các vị đồng chí, tôi rất hối hận vì hành vi của mình, tôi đã thả lỏng yêu cầu với bản thân mình, quên mất mình là một đảng viên, là một cán bộ nhà nước cần phải giữ nghiêm những chuẩn tắc với mình, ở đây, tôi muốn gửi lời xin lỗi các đồng chí vì lỗi lầm của tôi mà bị tổn hại, xin lỗi!” Trần Gia Niên cong lưng: “Xin lỗi!” Y lại cong lưng lần nữa: “Xin lỗi!” Rồi lại cong lưng lần nữa.

Cả hội trường yên lặng không có một âm thanh nào, tất cả mọi người đều biết tên này diễn kịch, đa số đều cảm thấy buồn cười, nhưng ở đây cũng không thể cười được, yên lặng là một phương pháp tốt nhất, nhưng có người lại vỗ tay vào lúc này, không có ai khác, mà chỉ là Trương Dương!

Trương đại quan vừa vỗ tay, vừa đứng dậy, điều làm cho hắn ngại đó là không có ai hưởng ứng hắn, Trương đại quan chỉ đành tìm cho mình một cái cớ để nói: “Thật là cảm động! Thật là cảm động!”

Tất cả mọi người đều nhìn hắn, bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa cũng nhìn hắn, nếu như nói Trần Gia Niên giở trò, thì tên này thật sự cố tình làm vậy, Trần Khánh Hoa không ngờ lại lộ ra một nụ cười: “Tiểu Trương, cậu rút được kinh nghiệm từ việc này đấy nhỉ!”

Trương Dương cười gật đầu: “Đúng là rút được kinh nghiệm, đúng là rút được kinh nghiệm!” Hắn nhân thời cơ này ngồi xuống.

Thẩm Khánh Hoa nói: “Hi vọng mọi người đều rút kinh nghiệm từ chuyện này!” Bắt đầu chủ đề của cuộc họp ngày hôm nay, nói đến công tác chống hạn hán của Phong Trạch, Thẩm Khánh Hoa nói: “Tình hình hạn hán năm nay là lần nghiêm trọng nhất từ lúc cách mạng văn hóa trở lại đây, mực nước hồ Phong Trạch đã xuất hiện lần xuống thấp mới, mặc dù gần đây có mấy trận mưa, nhưng lượng nước mưa quá ít, không thể nào đáp ứng được nhu cầu tưới tiêu.” Y lại quay ra nói với thị trưởng Tôn Đông Cường: “Đồng chí Đông Cường, trước đó các cậu đã họp hội nghị thị trưởng, có phương án cụ thể không?”

Tôn Đông Cường nói: “Theo ý kiến nhiều phương diện, thì đã lấy ra được một vài phương án và biện pháp, trước mắt, những quần chúng chịu ảnh hưởng nặng nề của hạn hán dưới sự lãnh đạo của tô chức chính phủ và đảng bộ, đã tích cực tham gia chống hạn hán. Những chỗ tưới tiêu tự chảy đã tưới xong một lần. Tổ chức động viên quần chúng phân cấp nước để tưới tiêu. Những nơi có nguồn nước ít, thì phải lợi dụng các loại máy bơm để bơm nước sông đến. Các bộ phận cũng hợp tác phục vụ. Trên cơ sở điều tiết tốt nguồn nước, phái năm tổ giám sát chỉ đạo, năm đột phục vụ kháng hạn cùng đến đồng ruộng, lợi dụng kĩ thuật, thiết bị, sửa chữa máy móc chống hạn, đào giếng, rửa giếng, chỉ đạo quần chúng kháng hạn tưới tiêu. Đồng thời, tăng cường bảo vệ vào tu dưỡng các công trình thủy lợi, đẩy nhanh tốc độ của sông ngòi, mở rộng giếng và các thiết bị nguồn nước, làm tốt toàn diện trù bị nguồn nước chống hạn hán. Tiếp theo chúng tôi sẽ vận động các bộ phận như nông nghiệp, tài chính, điện lực, dầu mỏ, máy móc nông nghiệp, làm cho các bộ phận đều thực hiện được trách nhiệm của mình, chủ động bắt tay làm việc, phục vụ nhân dân, bảo vệ nguồn diện, nguồn khí đốt, máy móc, tiền tài vân vân, phục vụ cho công tác chống hạn hán của chúng ta.”

Thẩm Khánh Hoa gật đầu nói: “Lần hạn hán này sẽ kéo dài và rộng, tạo thành tổn thất lớn. Trước mắt, mực nước hồ hồ Phong Trạch đã đạt đến mực thấp nhất trong 12 năm trở lại đây, lượng nước tích trữ được là 1600 mét khối, hiện nay chúng ta đang thiếu đến khoảng 4000 mét khối. Hạn hán đã ảnh hưởng đến sự phát triển bình thường của lúa, mạch, và rau trồng, tôi hi vọng rằng các trấn, cá bộ ngành phải nhận thức được tình hình nghiêm trọng và sự gian khổ của công tác chống hạn hán trước mắt, phải có ý thức chống hạn, kháng hạn, kháng tai, thống nhất tư tưởng, nâng cao nhận thức, tăng cường thiết thực lãnh đạo với công tác chống hạn, cần phải làm nổi bật lên trọng điểm, đẩy mạnh biện pháp, nhanh chóng bắt tay vào việc, cần phải nhìn vào đại cục, phối hợp mật thiết với nhau, làm tròn trách nhiệm của mình, cố gắng giành được thắng lợi trong lần công tác chống hạn hán lần này!”

Thẩm Khánh Hoa vừa nói xong, cả hội trường đã vang lên tiếng vỗ tay.

Trương Dương chẳng có hứng thú mấy với những lời nói của họ, cảm thấy những lời này của Thẩm Khánh Hoa lặp lại quá nhiều với lời của Tôn Đông Cường, nói đi nói lại, thì vẫn là cần nhấn mạnh tính quan trọng của công tác chống hạn hán, có điều loại phát ngôn lặp lại này đã trở thành một nét đặc sắc của Đảng, dù là chết đi, thì cũng phải nhẫn nại ngồi nghe hết.

Tiếp sau đó, một vài người phụ trách các bộ phận biểu thị quyết tâm, buổi họp hôm nay dường như giống một cuộc vận động, biểu thị quyết tâm hơn.

Vì thời gian hội nghị rất dài, vì thế Trương Dương chán nhìn đông ngó tây, hắn nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc trong số những người đến họp, Triệu Quốc Đống đến rồi, Khưu Kim Trụ cũng đến rồi, khi Trương Dương nhìn Khưu Kim Trụ, ánh mắt của Khưu Kim Trụ vừa đúng lúc nhìn trộm hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, Khưu Kim Trụ cười, rồi lại vội vàng cúi đầu xuống.

Sức quan sát của cảnh sát rất tốt, Triệu Quốc Đống đã phát hiện ra sự thay đổi này của Khưu Kim Trụ, trong lòng gã thầm ngớ một chút, xem ra Khưu Kim Trụ và Trương Dương quen nhau, nhưng trước đó chưa từng nghe thấy vị bạn học này nhắc đến chuyện này mà.

Khưu Kim Trụ tham gia hết cuộc họp với tâm trạng bất an, sau khi hội nghị kết thúc, Thẩm Khánh Hoa rời khỏi hội trường trước, khi Trương Dương rời khỏi hội trường vừa vặn gặp phải Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống cười nói: “Chào thị trưởng Trương!”

Trương Dương gật đầu, rồi ánh mắt lại quay ra nhìn Khưu Kim Trụ, Triệu Quốc Đống nói: “Vị này là đại đội trưởng cảnh sát hình sự của chúng tôi, Triệu Quốc Đống, thị trưởng Trương đã gặp rồi ư?”

Trương Dương lắc đầu: “Chưa gặp bao giờ.”

Khưu Kim Trụ giật mình, gã vội vàng nói: “Chào thị trưởng Trương, tôi là Khưu Kim Trụ, về sau hi vọng anh chỉ đạo công tác của tôi nhiều hơn nữa!”

Trương Dương cười nói: “Tôi chủ quản công việc văn giáo vệ, công tác của các anh không đến lượt tôi quản đâu.”

Tôn Đông Cường là một trong những người rời khỏi cuộc họp sớm nhất, phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên đi theo bước chân gã, đi cùng hàng với Tôn Đông Cường, Tôn Đông Cường nhìn Trần Gia Niên, mỉm cười nói: “Đồng chí Gia Niên, cơ thể đã hồi phục rồi?”

Trần Gia Niên đỏ mặt, y thấp giọng nói: “Thị trưởng Trương, việc trưa hôm qua, thật là ngại quá, tôi không nhớ xảy ra chuyện gì nữa rồi!”

Tôn Đông Cường thầm chửi, mẹ kiếp, ông đẩy thì nhanh lắm, hôm nay gã đã nhận ra, mặc dù Thẩm Khánh Hoa có xử phạt ngoài mặt, nhưng thật ra chẳng có gì đau đớn cả, rất bảo vệ Trần Gia Niên, dù sao thì Trần Gia Niên cũng là cán bộ do y đề bạt lên, Tôn Đông Cường cười nói: “Tôi cũng chẳng nhớ xảy ra chuyện gì nữa rồi!” Hôm qua Trần Gia Niên chửi gã trước mặt mọi người, mặc dù Tôn Đông Cường ngoài miệng nói rằng đã quên, nhưng thật ra gã ghi nhớ rõ ràng món nợ này.


Trần Gia Niên còn muốn nói gì đó, nhưng Tôn Đông Cường đã ngắt lời: “Đồng chí Gia Niên, những việc đã qua rồi đừng để tâm đến nó nữa, nhiệm vụ cấp bách là phải lãnh đạo nhân dân toàn tỉnh làm tốt công tác chống hạn hán, quán triệt lời của bí thư Thẩm, cố gắng thực hiện thắng lợi toàn diện công tác kháng hạn!”

Trần Gia Niên nói: “Thị trưởng Tôn nói đúng lắm!” Trên mặt hai người đều mang nụ cười ôn hậu, nhưng trong lòng đầy cảnh giới, Trần Gia Niên ý thức được rằng, việc hôm qua nhất định đã đắc tội Tôn Đông Cường rồi, về sau ở cùng với Tôn Đông Cường phải cẩn thận hơn, sợ rằng việc này gã sẽ không thôi ở đây.

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Tần Thanh bốn rưỡi chiều đã đến Phong Trạch, lần này đến Giang Thành, cô tự đi xe đến, để không bị người khác chú ý, cô lái chiếc xe du lịch Sanata đến một bãi rửa xe không xa chính phủ thành phố,rồi lúc rửa xe gọi điện thoại cho Trương Dương.

Trương Dương nhận được điện thoại, ngay lập tức rời khỏi chính phủ thành phố, hắn đã vất hết tất cả tổ chức kỉ luật sang một bên. Có điều Trương Dương làm việc cũng rất tử tế, hắn nói với Phó Trường Chinh: “Có người hỏi tôi, thì cậu bảo tôi đi bệnh viện khám bệnh nhé!”

Phó Trường Chinh chỉ chiếc đồng hồ: “Còn gần nửa tiếng nữa là tan giờ rồi!” Ý của anh ta là sẽ không có ai hỏi.

Trương Dương cười nói: “Tôi nói là nói ngày mai!”

Tần Thanh mặc một bộ áo thể thao màu xám, đội một chiếc mũ màu xám, ngồi trên chiếc ghế ở bãi rửa xe chờ Trương Dương, chiếc kính đen không thể nào che được đôi mắt sáng long lanh của cô.

Trương Dương bước nhè nhẹ đến, nhìn nửa mặt Tần Thanh, phát hiện ra dù là ở góc độ nào, Tần Thanh vẫn đẹp như vậy, hoàn mĩ như vậy, một làn gió nhè nhẹ thổi qua, một vài sợi tóc trước trán Tần Thanh rơi xuống, đôi lông mày thanh tú của cô hơi động đậy, ở góc mắt dường như đã nhìn thấy Trương Dương đang đứng ở đó ngắm mình, đôi môi đẹp đẽ của cô biến thành một đường cong.

“Đã đến rồi, thì sao không gọi em?”

Trương Dương cười hì hì bước đến, ngồi vào cùng với Tần Thanh, mũi hắn ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể cô, chỉ muốn ôm ngay cô vào lòng. Nhưng giữa ban ngày ban mặt, Trương đại quan dù sao cũng phải để ý đến thân phận của mình, hắn và Tần Thanh đều là nhân vật quần chúng, điều này quết định tình cảm giữa họ nhất định phải ở mức khiêm tốn. Trương Dương nói: “Ngắm em!”

Tần Thanh hơi đỏ mặt: “Có gì mà đẹp, có phải anh chưa gặp em bao giờ đâu!”

“Đẹp mà, càng nhìn càng yêu!”

Tần Thanh bĩu môi, trông rất đáng yêu, cô kéo thấp chiếc mũ lưỡi trai: “Chỉ biết nói lời ngon ý ngọt!”

Trương Dương giơ tay ra, đặt lên tay của Tần Thanh để ở trên chiếc ghế, rồi nắm mạnh lấy, thả ra rất nhanh.

Lúc này chiếc xe du lịch của Tần Thanh đã rửa xong, Trương Dương vào trong xe cùng cô.

“Đi đâu?”

“Khách sạn Vân Hà! Anh đã đặt phòng rồi!” Khách sạn Vân Hà mà Trương đại quan nói cũng là khách sạn ba sao của Phong Trạch, hắn chọn khách sạn Vân Hà, là vì khách sạn này nằm ở phía nam Phong Trạch, gần trung tâm thành phố nhất, vị trí lại rất yên tĩnh, ở đó sẽ không gặp được nhiều người quen.

Tần Thanh trừng mắt với hắn: “Em còn chưa ăn cơm!”

Trương Dương cười nói: “Anh đã hỏi rồi, bên cạnh có một nhà hàng cá rất ngon, đến đó sắp xếp đồ đạc xong, rồi chúng ta đi ăn!”

Tần Thanh gật đầu, khởi động chiếc xe đi ra ngoài. Khi chiếc xe rẽ vào đường một chiếc xe cảnh sát đi vọt qua họ, chiếc xe cảnh sát đó đi một đoạn rồi dừng lại, trong xe là phó đại đội trưởng cảnh sát hình sự Trịnh Ba, gã cũng đến đây để rửa xe, Phong Trạch vốn đã không lớn, bình thường xe cảnh sát của họ thường đến bãi rửa xe không xa này để rửa, chiếc xe của Tần Thanh không có miếng chắn, mặc dù chỉ là vọt qua, nhưng Trịnh Ba đã nhận ra người ngồi trong xe là Trương Dương, hắn quay đầu xe lại, rồi đi theo chiếc xe du lịch màu đỏ.

Trịnh Ba đi theo Trương Dương là do hiếu kì, việc đi theo với một cảnh sát hình sự như gã chẳng có gì là khó cả, hắn đi theo Trương Dương đến tận khách sạn Vân Hà, nhìn thấy hai người cầm hành lí đi vào khách sạn, mới gọi điện thoại cho Khưu Kim Trụ.

Khưu Kim Trụ nghe xong thông tin của Trịnh Ba dường như không tin được vào tai mình, Trương Dương và một cô gái cùng đi vào khách sạn Vân Hà,với xúc giác mẫn cảm của gã, hắn lấy được rất nhiều thông tin từ thông tin này.

“Anh chắc chắn?”

Trịnh BA nói: “Tôi nhìn rõ rồi, chính là gã!”

Khưu Kim Trụ cắn môi: “Anh nói với tôi chuyện này để làm gì?”

Trịnh Ba cười: “Tôi cũng không biết, dù sao thì tôi nói tình hình với anh!”


Cụp điện thoại, tim Khưu Kim Trụ bắt đầu đập thình thịch, sau việc ngày hôm qua, gã bắt đầu cảm thấy bất an, mặc dù Trương Dương nói rằng không truy cứu nữa, nhưng việc này đối với Khưu Kim Trụ là một quả bom hẹn giờ, không biết sẽ nổ vào lúc nào. Khưu Kim Trụ thầm nghĩ, Trương Dương nhà anh chẳng phải đã nắm được điểm yếu của tôi sao? Giờ đây đến lượt tôi vạch mặt anh rồi, tôi phải ăn miếng trả miếng, tối qua tôi dẫn gái vào nhà nghỉ bị anh bắt gặp, giờ đây đến lượt tôi đi bắt anh rồi, chỉ cần tôi bắt được sự việc này, về sau anh không còn có thể uy hiếp tôi được nữa!”

Khưu Kim Trụ nhận thấy mình rất thông minh, gã quyết định đi theo dõi Trương Dương.

Khưu Kim Trụ lái chiếc xe Hạ Lợi màu đỏ, đây là vì không thu hút sự chú ý người khác, đến Vân Hà, chẳng mất mấy công sức gã đã tìm thấy được chiếc xe mang biển Lam Sơn, nhiệm vụ tiếp theo đó là đợi chờ. Khưu Kim Trụ chưa đợi đến mười phút, đã thấy Trương Dương ăn mặc rất thoải mái đi cùng với Tần Thanh mặc đồ thể thao màu ghi đi ra.

Khưu Kim Trụ rút máy ảnh ra, nhắm chuẩn hai người, Trương Dương và Tần Thanh bước vào xe, Tần Thanh dựa đầu vào vai Trương Dương, Trương Dương hôn nhẹ lên mặt cô, Khưu Kim Trụ ấn máy ảnh rầm rập.

Chiếc xe Satana khởi động, gã đi theo đằng xa phía sau.

Trương Dương dẫn Tần Thanh đến Bách Vị Ngư Trang, cách khách sạn Vân Hà chưa đến 1 km.

Khưu Kim Trụ giống như một thợ săn nhẫn nại vậy, tối nay gã nhất định có thu hoạch, gã không dám tiếp cận quá gần bách vị ngư trang, sợ rằng bị Trương Dương phát hiện, chắc chắn Trương Dương và Tần Thanh vào Bách Vị Ngư Trang ăn cơm, Khưu Kim Trụ ngay lập tức về khách sạn Vân Hà, gã phải nắm lấy cơ hội hiếm có này, bố trí cạm bẫy.

Sau khi lấy ra chiếc thẻ cảnh sát, nhân viên phục vụ đã đưa chìa khóa phòng Trương Dương cho gã, phòng 303 tòa nhà số 5.

Khưu Kim Trụ đi thăm dò tình hình, từ phòng 408 lầu số 6 có thể nhìn rõ cửa sổ phòng Trương Dương, hắn lấy lí do điều tra vụ án, nói với người phục vụ đưa cho gã chìa khóa phòng 303, rồi chưng dụng phòng 408, Khưu Kim Trụ cảm thấy mình không thể hoàn thành được công tác phức tạp và gian khó này, gã gọi điện cho em họ là Khưu Tim Tùng đến, Khưu Kim Tùng không biết anh họ định làm gì, Khưu Kim Trụ chỉ nói rằng có nghi phạm ở khách sạn Vân Hà, bảo KHưu Kim Tùng đến phối hợp hành động với gã.

Nhiệm vụ của Khưu Kim Tùng là ở phòng 303, đợi Khưu Kim Trụ ra tín hiệu. Sauk hi nhận được tín hiệu, Khưu Kim Tùng bật máy ghi âm dưới giường lên, rau đó nhanh chóng rời khỏi phòng 303.

Khưu Kim Trụ tính hoàn rất hoàn mĩ, nếu như tất cả thuận lợi, gã có thể lấy được ảnh của thị trưởng Trương và một người phụ nữ, nếu không chụp được gì, thì gã vẫn có đoạn băng ghi âm để dùng.

Tám giờ tối, chiếc xe Satana màu đỏ trở về bãi đỗ xe khách sạn Vân Hà, Khưu Kim Trụ thông báo cho Khưu Kim Tùng ngay lập tức.

Trương Dương và Tần Thanh ăn uống rất vui, hai người bước xuống xe, vì đêm khuya, nên Tần Thanh chủ động vịn lấy tay Trương Dương, Trương Dương nhìn bốn phía một cách cảnh giác, từ lần trước vụ Tần Thanh và hắn bị cánh nhà báo chụp trộm, hắn rất cảnh giác, hắn mới đến Phong Trạch, không quen biết nhiều người, nhưng Trương Dương vẫn rất cẩn thận.

Tần Thanh dùng ngón tay véo lấy tay hắn: “Nhìn gì thế? Sợ rằng có người chụp trộm sao?”

Trương Dương cười nói: “Anh phát hiện rằng, làm quan ngày càng lớn, thì gan ngày càng nhỏ!”

Tần Thanh thở dài nói: “Ai cũng chỉ nhìn thấy cái uy phong ở bề mặt, ai mà nhìn thấy những khổ sở đằng sau lưng chứ, đồng thời với sự sở hữu quyền lực, sẽ phải nhận lấy những gò bó nhất định, quyền lực càng lớn, loại cảm giác gò bó và áp lực này sẽ làm cho anh không thở được.”

Trương Dương sau khi xác định không có ai đi theo họ, mới yên tâm ôm lấy eo Tần Thanh, họ bước vào đại đường lầu số năm, khi đi vào thang máy, một người đàn ông sượt qua người họ, người đàn ông đó quay ra nhìn Tần Thanh, Tần Tahnh cúi đầu xuống.

Trương Dương và tần thanh đi vào thang máy, hắn không biết rằng người đàn ông đó chính là em họ của Khưu Kim Trụ Khưu Kim Tùng.

Đến phòng số 303, Trương Dương nhìn bên dưới cửa, chau chau mày, thấp giọng nói: “Không đúng!”

Tần Thanh nói: “Có gì không đúng?”

Trương Dương cúi người, khi hắn sắp đi đã dính một lớp băng dính lên khe cửa, giờ đây miếng băng dính đã bị nới rộng ra, có người đã động vào cửa phòng. Đây là thứ Trương Dương học được từ trên quyển sổ gián điệp của Quốc An.

Tần Tahnh cảm thấy Trương Dương hơi sợ sệt, thấp giọng nói: “Có lẽ là người phục vụ đã vào để quét dọn!”

Trương Dương lắc đầu: “Không thể!” Hắn thấp giọng nói: “Sau khi đi vào em đừng nói gì, em đi kéo rèm cửa vào, anh kiểm tra một chút!”

Tần Thanh thấy Trương Dương trịnh trọng như vậy, trong lòng cũng cảm thấy nặng nề, cô gật đầu.

Sau khi mở cửa phòng, Trương Dương bật đèn trong phòng lên, Tần Thanh thì đi kéo rèm cửa sổ, khi cô kéo rèm cửa sổ, cô nhìn ra phía ngoài, trên lầu dối diện đều sáng đèn, chỉ có lầu 3, 4 là không bật đèn.

Đây là nơi Khưu Kim Trụ đang ẩn nấp, gã sợ rằng ánh đèn sẽ làm lộ hành tung của mình, nên không dám bật đèn, nhưng gã không ngờ rằng việc này đã làm chỗ ẩn thân của gã bị lộ ra.

Sau khi Tần Thanh kéo rèm cửa vào, Trương Dương bắt đầu lục soát những chỗ bất thường trong phòng, đến tận bây giờ, Tần Thanh vẫn cảm thấy Trương Dương hơi quá căng thẳng, khi Trương Dương phát hiện ra dưới gầm giường có gắn thiết bị thu âm, Tần Thanh phát ra một tiếng kinh ngạc, mắt cô trừng lên, trên mặt cô đầy sự giận dữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui