Y Đạo Quan Đồ

Trương Dương cười ha ha nói: “Người dám nói câu này với tao, thì thường chết trước tao đấy!” Hắn nhẹ nhàng điểm lên huyệt của Triệu Quốc Lương, với loại khốn nạn này, nhất định cần phải dùng một vài biện pháp tiêu cực.

Triệu Quốc Lương cảm thấy đau đớn tột cùng, giống như một chiếc kim chạy dọc sống lưng gã vậy, làm cho Triệu Quốc Lương đau đến độ toát mồ hôi hột, mặt gã trắng bệch, thấp giọng rên lên một tiếng.

Trương Dương ngồi xổm xuống, nhìn Triệu Quốc Lương một cách lạnh lùng, nhặt mấy tờ tiền trên đất lên, giơ tay tát đánh bốp lên mặt gã: “Mày là loại chó má gì chứ, dám đến đây để chủ động khiêu chiến với tao à!”

Thường Hải Tâm lo lắng sẽ xảy ra chuyện, cô vội vàng khuyên: “Trương Dương, thôi đi!”

Trương Dương nói: “Tôi có thể tha cho hắn chứ! Nhưng hắn đâu có cần thể diện đâu! Triệu Quốc Lương, xe của tao chẳng phải là chuyện có thể lấy 20000 là giải quyết được ngay đâu, 500000, tao cho mày một ngày, mày đưa tiền cho tao tử tế!”

Triệu Quốc Lương đau đến cực độ, sự kiêu ngạo và dũng khí của gã đã bị cơn đau làm cho mất tăm mất tích, gã run rẩy nói: “Tôi đền…”

Trương Dương nói: “Vừa này chẳng phải mày rất uy phong đó sao? Tao thật sự không hiểu, với loại người như mày, dựa vào cha mày có mấy đồng tiền, mà dám lên mặt dạy đời như vậy sao? Trung Quốc là một đất nước pháp luật, Vương Tử phạm tội xử phạt như thứ dân, mày chẳng phải là Vương Tử phải không? Nhiều nhatas thì cũng chỉ là một thằng con nhà giàu mà thôi, chỉ dựa vào mày mà cũng dám ra điều áp bức người khác?”

Triệu Quốc Lương đau đến độ chỉ có thể rên rỉ.

Trương Dương vẫn chưa có ý định tha cho gã, lạnh lùng nói: “Cao Dũng hối lộ cho Chu Nghị 50000, có phải là do mày bảo anh ta làm vậy không?”

Triệu Quốc Lương chỉ gật đầu lia lịa.

Trương Dương nói: “Tao không nghe thấy gì cả!”

Triệu Quốc Lương cố nhịn đau nói: “Là tôi….Là tôi….Là tôi bảo anh ta đi hối lộ Chu Nghị, là tôi bảo anh ta làm như vậy!”

Trương Dương lúc này mới giơ tay ra giải huyệt, Triệu Quốc Lương lồm cồm bò dậy, hai mắt hắn rực lửa nhìn Trương Dương, nghiến răng nói: “Trương Dương, tao phải làm cho mày chết!”

Trương Dương cười ranh mãnh nói: “Đừng quên đấy, giờ này ngày mai, đưa tiền sửa x echo tao, nếu thiếu một đồng, thì tao giết chết!”

Triệu Quốc Lương và đám trợ thủ của gã rời khỏi trường Đảng trong tiếng cười rầm rầm của mọi người.

Thường Hải Tâm nhìn chiếc xe Jeep đầy những rác, thở dài nói: “Trương Dương, có cần phải tìm tiệm sửa xe không?”

Trương Dương lắc đầu: “Không cần, cứ vất ở đó, ngày mai thằng đó không đến đưa tiền, tôi đi tìm bố nó đòi!”

Thường Hải Tâm nói: “Anh đến đâu đều chẳng được yên thân đến đó!”

Trương Dương nói: “Lần này chẳng thể trách tôi, tôi đã chịu oan cho kỉ ủy tỉnh!”

Thường Hải Tâm nhớ đến câu nói vừa nãy của Triệu Quốc Lương, ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ hắn ta mới là người đứng đằng sau vụ hối lộ sao?”

Trương Dương lười nhác nói: “Nếu đúng thì đã làm sao?”

Thường Hải Tâm nói: “Nếu đúng là như vậy, thì phải báo cáo tình hình của hắn cho kỉ ủy tỉnh, để hắn đứng ra nhận tội!”

Trương Dương cười, sự việc bên trên đã quyết định, không phải là điều hắn có thể thay đổi được, dù là vừa nãy Triệu Quốc Lương đã thừa nhận, cấp trên cũng sẽ cho rằng gã bị hắn bắt mà nói vậy, đại cục, mẹ kiếp cái đại cục!

Thường Hải Tâm vốn định rủ Trương Dương đi ăn cùng, nhưng Trương Dương lại nhận được điện thoại của Cố Giai Đồng, cô ta vừa từ Bắc Kinh về, bảo Trương Dương buổi tối đến nhà cô ấy ăn cơm, cha cô muốn gặp Trương Dương. Lệnh triệu tập của bí thư Cố, Trương Dương không dám không đi, hắn về kí túc xá chuẩn bị một chút, khi bước xuống lầu, thấy chiếc xe Jeep rách rưới của mình, vẫn đang nằm thê thảm ở đó, có điều chất lượng của xe Jeep đúng là làm người ta phải khâm phục, vô lăng vẫn chưa bị biến dạng, có lẽ vẫn có thể đi được.

Trong lòng Trương Dương thầm chửi Triệu Quốc Lương mấy câu, rồi mới ra cửa gọi một chiếc taxi, đi đến khu người nhà tỉnh ủy, thăm bí thư Cố.

Cố Giai Đồng nhìn thấy Trương Dương không lái xe đến, hơi ngạc nhiên: “Trương Dương, anh không lái xe à?”

Trương Dương cười nói: “Xe bị người khác đập hỏng rồi, không lái được nữa!”

Cố Giai Đồng nhìn hắn nói: “Lại gây chuyện rồi?”

Trương Dương nói: “Lần này là người ta đến chọc tức anh!” Đến trước mặt Cố Giai Đồng, hít một hơi rất ám muội rồi nói: “Thật là thơm, đây là gì ấy nhỉ….nước hoa phải không?”

Cố Giai Đồng đỏ mặt mắng: “Đừng có mà ăn nói linh tinh, cha em đang ở trên đó nhìn đấy!”

Nghĩ đến hai con mắt của bí thư Cố, Trương đại quan đã tử tế lên rất nhiều, hắn đi theo Cố Giai Đồng lên phòng khách, Cố Doãn Tri vừa đặt điện thoại xuống, trên mặt không nở nụ cười, rất nghiêm trang.

Trương Dương đến bên cạnh ông, kính cẩn chào một tiếng bí thư Cố.

Cố Doãn Tri gật đầu nói: “Giai Đồng, cơm canh đã chuẩn bị xong chưa?”

Cố Giai Đồng nói: “Chuẩn bị xong rồi ạ! Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước đã!”

Sau khi Cố Doãn Tri ngồi xuống, Trương Dương và Cố Giai Đồng ngồi ở hai bên ông, trên bàn không có rượu, Cố Giai Đồng giúp cha đơm một bát cơm, Cố Doãn Tri đột nhiên nói: “Đến tủ rượu lấy cho cha chai Thái Điêu đến đây, cha muốn uống mấy chén!”

Trương Dương rất quen thuộc với tủ rượu nhà họ Cố, hắn vội đi đến tủ rượu trước, ôm một bình Thái Điêu, xem ra đã tầm 20 năm rồi.

Cố Doãn Tri bảo Cố Giai Đồng bỏ một vài lát gừng vào cho thêm nóng, rồi tự ông ta rót một bát, Trương Dương và Cố Giai Đồng cũng tự rót mỗi người một bats.

Đến khi rượu đã uống xong một bát rồi, Cố Doãn Tri cũng không nói gì cả. Ông ta không nói gì, Trương Dương đương nhiên cũng không dám nói, không khí trên bàn cơm rất trầm ngâm.

Thấy Cố Doãn Tri đã uống xong một cốc rượu, Trương Dương cầm rượu lên muốn rót cho Cố Doãn Tri thêm cốc nữa, thấy Cố Doãn Tri xua xua tay nói: “Không uống nữa, có tuổi rồi, tửu lượng ngày càng kém đi, uống tiếp nữa thì say mất!”

Trương Dương cười nói: “Bí thư Cố không uống nữa vậy thì tôi cũng không uống nữa!”

Cố Doãn Tri điềm đạm nói: “Muốn uống thì cứ uống đi, những việc cậu muốn làm, dù là tôi có ngăn lại, thì cậu vẫn nhất định sẽ làm, người trẻ tuổi cứ thoải mái một chút là hơn!”

Trương đại quan hơi ngớ người, sao hắn cảm thấy trong câu này của bí thư Cố còn ý gì nữa, chẳng lẽ việc hắn xử lí Triệu Quốc Lương đã đến tai ông ấy nhanh như vậy sao?

Cố Giai Đồng nghe được trong lời cha cô một vài ý khác thường, cô chớp chớp mắt, cười nói: “Trương Dương, có phải là cậu lại làm gì gây phiền phức cho cha tôi không?”

Cố Doãn Tri nói: “Chỉ là một câu nói bình thường thôi mà, vậy mà mọi người cứ nghĩ nhiều, ta phát hiện ra ta thật sự không thể nói năng tùy tiện được nữa rồi, mỗi câu nói ra, rõ ràng là rất đơn giản, rất thẳng thắn, vậy mà người khác lại cứ nghĩ ra một ý nào đó, ta chẳng nghĩ ngợi sâu xa như vậy, là hai người đã hiểu nhầm ý của ta rồi!”


Cố Giai Đồng cười nói: “Đó là vì cha là bí thư tỉnh ủy, những câu nói của cha đều là lời vàng ý ngọc cả!”

Cố Doãn Tri cười nói: “Nha đầu này, ở thời cổ đại, câu này của con chính là khi quân phạm thượng đấy!”

Trương Dương cũng cười theo, hắn thật thà: “Bí thư Cố, tôi uống không quen loại rượu này, chẳng phải là ông có loại Mao Đài 30 năm sao? Tôi lấy mấy chén uống một chút”

Cố Doãn Tri lúc đó mới cười nói: “Thế mới nói, trong lòng nghĩ gì thì nói nấy, cứ giấu giấu giếm giếm người ta gọi là giả tạo!”

Cố Giai Đồng đi lấy bình rượu đến, Trương Dương nhận lấy bình rượu mở ra tự mình rót cho mình một cốc.

Cố Doãn Tri đã bắt đầu ăn cơm, Cố Giai Đồng cần chiếc cốc nhỏ uống cùng Trương Dương vài hớp.

Trương Dương nói: “Bí thư Cố, tôi tiếp nhận phê bình của ông, tôi không giả tạo…Gì đó nhỉ…Hôm nay tôi đã đánh Triệu Quốc Lương ở trường Đảng!”

Cố Doãm Tri tiếp tục ăn, không bị câu nói này của Trương Dương làm cho ngạc nhiên.

Cố Giai Đồng thấp thỏm nhìn cha, mặc dù cô không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết rằng gần đây Đông Giang rất không an bình, vụ đổ sập sân vận động làm cho cha cô trước khi về hưu vẫn phải đối mặt với thử thách. Triệu Quốc Lương rất có tiếng trong giới thương nhân, Cố Giai Đồng không biết tại sao Trương Dương lại gây thù kết oán với anh ta, hôm nay cô vừa về đến Đông Giang, vẫn chưa kịp hỏi kĩ.

Đến tận khi Cố Doãn Tri ăn xong bát cơm, uống nước canh, mới nói: “Cuộc điện thoại vừa nãy là để cáo tội cậu đó, đã nói là giao chuyện câu lạc bộ Thái Hồng hối lộ cho bên Vân An rồi, mà cậu cứ không tha cho Triệu Quốc Lương, đây gọi là không phục tùng theo sắp xếp của tổ chức! Không nghe theo lệnh của cấp trên!”

Trương Dương nói: “Bí thư Lưu kỉ ủy đã nói với tôi cần phải có đại cục quan, cần phải làm rùa rụt đầu, tôi cũng rất muốn rụt đầu lại đấy chứ, nhưng tên đó đã tìm đến trường Đảng, rồi gọi một chiếc xe rác đâm vào xe tôi, rồi còn vất 20000 cho tôi, tôi nghĩ đi nghĩ lại thôi thì nhịn, nhưng nghĩ gì thì nghĩ, dù sao thân phận tôi bây giờ cũng là một nhân viên điều tra của kỉ ủy tỉnh, vẫn là một trong những thành viên điều tra của vụ 417, gã đó làm như vậy không những chỉ là muốn nhắm vào một mình tôi, mà đó là sự sỉ nhục đối với cả tổ điều tra, là sự khiêu khích quyền uy của kỉ ủy tỉnh!”

Cố Giai Đồng suýt nữa thì cười thành tiếng, tên này thật là lắm điều. Có thể đem ân oán cá nhân nâng tầm đến như vậy, nghe ra thì thật giống hắn đang chịu oan cho tổ chức vậy.

Cố Doãn Tri uống một ngụm canh rồi nói: “Cậu không biết báo cảnh sát? Việc rất đơn giản sao cậu phải làm cho nó phức tạp lên?”

Trương Dương nói: “Tôi cảm thấy với loại người này động chân động tay với hắn là loại biện pháp đơn giản nhất, tôi đánh gã đó, về sau gã đó gặp tôi cũng phải nhún nhường một chút!”

Cố Doãn Tri lắc đầu, theo những gì Trương Dương nói, Triệu Quốc Lương thật là quá quắt, những việc như thế này với Cố Doãn Tri chẳng là gì cả, điều làm ông ta không vui là, Trương Dương ép cung chuyện hối lộ của câu lạc bộ Thái Hồng, Cố Doãn Tri uống xong canh, đứng dậy ngồi ra chỗ ghế sô pha, mỗi buổi tối bảy giờ, ông đều ngồi ở đó xem thời sự.

Trương Dương nói xong việc này, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cao cứng uống một ngụm lớn Mao Đài. Cố Giai Đồng bảo hắn uống ít thôi, nhưng tên này coi như là không nghe thấy.

Cố Doãn Tri xem xong thời sự, Cố Giai Đồng nhắc nhở Trương Dương đi ra nói chuyện với ông vài câu, Trương Dương cầm cốc trà đã pha xong đến trước mặt Cố Doãn Tri: “Bí thư Cố, hôm nay ông gọi tôi đến đây là vì chuyện này phải không?”

Cố Doãn Tri nhận lấy cốc trà từ tay Trương Dương, hai tay ôm lấy cốc trà, nhẹ nhàng nói: “Có phải cậu không hài lòng với kết quả của vụ 417 không?”

Trương Dương do dự một lúc, rồi gật đầu nói: “Tôi cảm thấy việc này nên điều tra tiếp!”

Cố Doãn Tri nói: “Cậu cảm thấy Triệu Quốc Lương mới là người hối lộ, Cao Dũng chỉ là con tốt thôi?”

“Bí thư Cố thật anh minh!” Trương Dương ngay lập tức nịnh hót.

Cố Doãn Tri nói: “Việc này đã đề cập đến cả hai tình Vân An và Bình Hải, cách xử lí không những phải nghĩ đến suy nghĩ của người dân, còn phải xem đại cục nữa.”

Trương Dương nói: “Bí thư Cố, có phải ông lo lắng rằng tiếp tục điều tra, quan hệ giữa Bình Hải và Vân An sẽ rơi vào đối đầu không?”

Cố Doãn Tri lắc đầu: “Sự việc điều tra tra đến đây, mục đích của chúng ta đã đạt được rồi, rất nhiều việc đã bày ra trước mắt, vấn đề chỉ là xử lí thế nào thôi.” Câu này của Cố Doãn Tri đã nói rất rõ ràng.

Trương Dương thầm nói, vấn đề đã bày ra trước mắt, thì tại sao ông lại không điều tra xử lí tiếp? Trong đầu hắn đột nhiên sáng lên, nghĩ đến Cố Doãn Tri sắp sửa về hưu, ông ta điều tra tất cả những vấn đề này ra, nhưng không vội đi xử lí, không phải là để tính sổ sau thu, mà là để đưa lại cho Kiều Chấn Lương một bài toán khó, sau khi Kiều Chấn Lương đến Bình Hải, đã phải đối mặt với một loạt vấn đề, Kiều Chấn Lương sẽ làm gì? Trương Dương nhìn Cố Doãn Tri rất bình thản, trong lòng thầm bái phục, bí thư Cố quả thật thâm trầm, ông ấy đã bày sẵn bố cục trước khi hạ đài, Trương Dương nhìn không hiểu được dụng ý của ông ấy, chỉ ngầm cảm thấy, những mâu thuẫn để lại càng nheiefu, thì về sau những vấn đề mà Tống Hoài Minh và Kiều Chấn Lương phải đối mặt càng lớn hơn.

Trương Dương cười nói: “Bí thư Cố muốn để đó tính sổ sau thu ư?” Hắn cố ý hỏi một câu.

Cố Doãn Tri uống ngụm trà, cười nói: “Tính sổ sau thu không đến lượt ta nữa rồi, lúc đó, ta đã về hưu rồi!”

Mấy câu này càng làm cho Trương Dương chắc chắn về những điều hắn nghĩ, bí thư Cố đang cố tình bày cục.

Vụ thảm án 417 lần này, làm cho Cố Doãn Tri để lại kỉ lục rực rỡ trước khi lùi vào hậu trường, sự xử lí của tầng lớp lãnh đạo làm cho Cố Doãn Tri không vui, mặc dù ông ta không biểu lộ ra ngoài mặt, nhưng kết quả xử lí cuối cùng làm ông ta không hài lòng, với ông ấy, đây là một lần khuất phục, mà một lần thỏa hiệp. Cố Doãn Tri rất ít khi nhượng bộ trong bao nhiêu năm làm chính trị, nhưng lần này ông ấy lại chọn cách cúi đầu trước khi về hưu, mà đối phương lại là Kiều Chấn Lương.

Người ngoài rất khó có thể phát hiện ra nội tâm của Cố Doãn Tri, giao chuyện câu lạc bộ Thái Hồng lần này cho bên Vân An, cũng là một sự dò xét với Kiều Chấn Lương, biểu hiện của Kiều Chấn Lương không thể làm ông ta hài lòng.

Cố Giai Đồng rất lo lắng về Trương Dương, cô đứng ngoài nói: “Cha, việc Trương Dương đánh Triệu Quốc Lương có gây rắc rối gì không?”

Cố Doãn Tri chầm chậm hạ cốc trà xuống rồi nói: “Có gì phiền chứ? Đánh thì cũng đánh rồi, trường Đảng có nhiều người như vậy, còn sợ không tìm được nhân chứng sao?’

Trương Dương cười nói: “Cảm ơn sự ủng hộ của bí thư Cố!”

Cố Doãn Tri nói: “Cậu ấy à, phải rèn luyện cho nó tử tế lại rồi!”

Trương Dương nói: “Tôi bị mượn đến kỉ ủy tỉnh thôi, giờ còn chưa có chỗ nào để đi!”

Cố Doãn Tri rất nhanh trí, vừa nghe đã biết tiểu tử này đòi chức quan của mình, ông ta nói dựa đầu vào ghế sô pha nói: “Trương Dương, cậu là phó sở có đúng không?”

“Vâng, đúng là phó sở!”

Cố Doãn Tri nói: “Nắm đấm của cậu quả thật đã gây cho cậu rất nhiều phiền toái! Về giải thích tử tê với Đỗ Thiên Dã, tính cách này của cậu phải thật sự rèn luyện rất nhiều, đừng có cả ngày gây phiền toái như vậy!”

“Vâng!”

Trương Dương rời khỏi Cố gia lúc tám giờ, hắn ra ngoài cửa gọi một chiếc taxi đến biệt thự Thu Hà Hồ, quan hệ của hắn và Cố Giai Đồng không thể nào lộ ra được, vì thế mặc dù hai người thầm nhớ đối phương, nhưng lại phải nghi kị rất nhiều điều.

Đến tận 11 giờ rưỡi, Cố Giai Đồng mới đến biệt thự Thu Hà Hồ, vừa bước vào cửa, đã ào vào lòng Trương Dương, ôm chặt lấy người hắn nói: “Em nhớ anh quá!”

Trương Dương ôm Cố Giai Đồng dậy, phát hiện ra tóc cô hơi ướt, mỉm cười nói: “Ướt rồi à!”

Cố Giai Đồng nũng nịu: “Đồ lưu manh, chỉ biết nói linh tinh thôi!”

Trương Dương cười nói: “Anh nói là nói tóc ấy, em nghĩ linh tinh rồi!”


Cố Giai Đồng đỏ mặt áp đầu vào lòng hắn, nhỏ giọng nói: “Vừa nãy em tắm ở nhà, sau khi cha em ngủ, em mới ra đây đấy!”

Trương Dương nói: “Anh cũng tắm rồi!”

“Có liên quan gì đến em chứ?”

Trương Dương ôm Cố Giai Đồng nằm lên tay mình, nói rất ác ôn: “Giờ đây anh sẽ cho em biết em và anh có liên quan gì!”

“Không!” Cố Giai Đồng kêu lên, nhưng hai tay thì lại ôm chặt lấy cổ Trương Dương.

Đêm tối, mùi vị của sự lãng mạn lan tỏa khắp không gian…

Khi trời đã tờ mờ sáng, hai cơ thể không mặc gì vẫn đang quấn lấy nhau trên giường, Cố Giai Đồng thở hồng hộc dưới cơ thể Trương Dương, đột nhiên cô ôm ấy Trương Dương, đôi tay đẹp làm người ta mê hồn quấn chặt lấy người hắn, cơ thể như cánh hoa trong gió không ngừng run rẩy, Trương Dương cũng phát ra tiếng hừ hừ, ôm chặt lấy cơ thể Cố Giai Đồng, dường như muốn nuốt trọn cô vậy.

Hai tay Cố Giai Đồng nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc Trương Dương, đặt gương mặt hắn áp vào ngực mình, cảm nhận bờ ngực ấp ám của mình, cảm nhận tiếng tim của mình đang đập: “Em yêu anh!”

Trương Dương dùng mặt dụi lên ngực cô, dịu dàng nói: “Anh yêu em!”

Ánh trắng ôm lấy hai người họ, Cố Giai Đồng nhẹ nhàng nói: “Sau khi cha em về hưu, em sẽ có càng nhiều thời gian để ở bên cạnh anh!”

Trương Dương ôm chặt lấy cô nói: “Thật là không nỡ để cho bí thư Cố đi!”

Cố Giai Đồng cười nói: “Thật ra anh phải vui mừng cho ông mới đúng, vất vả cả một đời người, giờ cũng là lúc phải nghỉ ngơi rồi!”

Trương Dương nói: “Cha em đi rồi, chẳng phải anh cũng mất chỗ dựa rồi sao!”

Cố Giai Đồng nói: “Anh còn phó thủ tướng Văn làm cha nuôi, còn có ông bố vợ tương lai là tỉnh trưởng Tổng….” Mặc dù đã chấp nhận sự thật này, nhưng khi nói ra lời này, trong lòng Cố Giai Đồng vẫn hơi cay.

Trương Dương cảm thấy những xúc cảm của cô ấy, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi của cô nói: “Cha em cũng là bố vợ của anh!”

Cố Giai Đồng thò tay ra véo lấy tai hắn: “Vô sỉ! Hạ lưu!”

Trương đại quan càng vô sỉ hơn: “Vậy thì anh vô sỉ cho em xem, hạ lưu cho em xem!”

“Không đâu…” Trong bóng tối, lại vang lên những tiếng rên rỉ làm rung động lòng người.

Ngày hôm sau khi Trương đại quan về đến trường Đảng, việc đầu tiên là xem chiếc Jeep của mình, hắn phát hiện ra rằng, chiếc xe Jeep của hắn đã không còn nữa, chiếc xe đó đã nát bươm đến vậy rồi, chẳng lẽ lại có người ăn cắp sao? Nhưng chiếc xe Jeep thật sự là không còn nữa. Trương đại quan thật sự không hiểu, chẳng lẽ có cảnh sát đến lôi chiếc xe của hắn đi, vi phạm chỗ đỗ xe cũng đâu có nghiêm trọng đến vậy chứ!

Đúng lúc Trương Dương đang lẩm bẩm, thì một chiếc xe cảnh sát dừng ở trước mặt hắn, Trương Đức mang hai trợ thủ đến.

Trương Dương thấy Trương Đức Phóng, cười nói: “Trương cục, ông đến thật đúng lúc, tôi muốn báo cảnh sát! Xe của tôi bị người ta lấy đi rồi!”

Biểu hiện của Trương Đức Phóng hơi bất ngờ, trên gương mặt gã không thấy chút nụ cười nào: “Trương Dương, chúng tôi cần anh hợp tác điều tra!”

Trương Dương hơi ngớ người, Trương Đức Phóng tuyệt đối không phải là người thích ra dáng qua lớn, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi, hắn gật đầu nói: “Đi đâu điều tra thế? Tôi phối hợp!”

Trương Đức Phóng chỉ xe cảnh sát của mình nói: “Lên xe đi!”

Hai người cảnh sát đến đằng sau Trương Dương mỗi người đi sang một bên, Trương Dương cảm thấy hơi khó chịu, nhìn Trương Đức Phóng nói: “Không cần thiết phải thế này chứ!”

Trương Đức Phóng cũng chẳng còn cách nào: “Lên xe đi rồi nói!”

Trương Dương lên chiếc xe cảnh sát, Trương Đức Phóng và một viên cảnh sát nữa kẹp hắn ở giữa, Trương Dương chau mày, Trương Đức Phóng rốt cuộc hôm nay làm sao thế? Xem ra hắn rất giống như một phạm nhân, may mà còn chưa bị còng tay lại, quan hệ giữa hai người họ đâu đến mức như vậy chứ.

Sau khi chiếc xe cảnh sát khởi động, Trương Đức Phóng mới nói: “Triệu Quốc Lương chết rồi!”

Trương Dương giật mình, hắn ngỡ ngàng nói: “Chết rồi? Làm sao mà chết?”

Trương Đức Phóng nói: “Khoảng tầm 1 giờ sáng nay, Triệu Quốc Lương đi từ hộp đêm ra, bị một chiếc xe Jeep chạy rất nhanh đâm vào người, chết trên đường đưa đến bệnh viên, hai trợ thủ của anh ta nói rằng biển hiệu của chiếc xe Jeep đó là A12345, là một chiếc xe Jeep của quân chỉ huy, có lẽ anh không lạ phải không?”

Trương Dương giờ đây đã hiểu, tại sao Trương Đức Phóng lại dẫn một đám cảnh sát đến đây, Triệu Quốc Lương bị xe đâm chết, mà chiếc xe gây ra vụ tai nạn này lại là xe của hắn.

Trương Dương nói: “Anh nói là khoảng một giờ rưỡi sáng nay?”

Trương Đức Phóng gật đầu.

“chiều hôm qua lúc tôi ra ngoài không lái xe, vì chiếc xe của tôi bị Triệu Quốc Lương đâm hỏng mất rồi, tôi để xe ở trường Đảng suốt, đang đợi anh ta bồi thường cho tôi!”

Trương Đức Phóng nói: “Theo tình hình điều tra trước mắt của chúng tôi, khoảng 10h30 tối qua, chiếc xe Jeep của anh đã ra ngoài trường Đảng, bảo vệ ở ngoài cửa không để ý đến người ngồi trong xe là ai.”

Trương Dương nói: “Không nhìn rõ, thì cũng có nghĩa rằng không thể chắc chắn là tôi!”

Trương Đức Phóng nói: “Hai trợ thủ của Triệu Quốc Lương, một người bị thương nặng nằm trong bệnh viện, một người tránh được chỉ bị thương ngoài da, họ đều nói người lái xe là anh!”

Trương đại quan ngán ngẩm: “Mẹ kiếp, thế này chẳng phải là đổ oan cho tôi hay sao? Một giờ rưỡi tối qua, tôi và…” Trương Dương nói đến đây đột ngột dừng lại, một rưỡi tối qua, hắn và Cố Giai Đồng đang ân ái, có nhân chứng, nhưng việc này không thể nói ra được.

Trương Đức Phóng đầy hi vọng nhìn hắn ta: “Chỉ cần anh có thể chứng minh lúc đó anh không ở hiện trường, thì việc này sẽ trở nên dễ dàng!”

Trương Dương nói: “dù sao thì cũng không phải là tôi làm, gã ta bị người ta đâm chết là đáng lắm, tôi còn muốn đòi tiền sửa xe nữa!”

Trương Đức Phóng nhắc nhở Trương Dương: “Những câu thế này tốt nhất anh không nên nói, có người đã cung cấp đầu mối, tối qua anh và Triệu Quốc Lương phát sinh xung đột, lúc đó anh còn uy hiếp Triệu Quốc Lương, muốn giết chết anh ta!”

Trương Dương nghĩ lại hôm qua đúng thật hắn đã nói những lời như vậy, thật là gay go, mẹ kiếp, việc này sao lại trùng hợp như vậy cơ chứ, ai mà lại thất đức như vậy, ăn cắp xe của hắn, rồi đâm chết Triệu Quốc Lương, rõ ràng làm như vậy là đổ oan cho hắn, ai mà hận hắn đến như vậy cơ chứ?


Trương Đức Phóng nói: “Nếu có nhân chứng thì mau nói ra đi!”

Trương Dương nói: “Tôi không có gì để nói, nhưng tôi tin tưởng pháp luật, tôi không làm điều đó!”

Nghe tin con trai đã chết, chủ tịch tập đoàn Thái Hồng vội vã quay về Đông Giang, khi ông ta nhìn thấy thi thể đầy những máu không còn nguyên hình dạng của con trai, Triệu Vĩnh Phú vốn được mệnh danh là con người sắt đá, giờ đây đầu óc choáng váng, may mà con trai lớn của ông ta là Triệu Quốc Cường đã đỡ lấy cha: “Cha!”, Triệu Quốc Cường là phó đại đội trưởng đại đội trinh sát cục công an, anh ta không giống với người em trai Triệu Quốc Lương, dáng người rất cao to, mặt đen, Triệu Vĩnh Phúc rất yêu quý người con trai út là Triệu Quốc Lương, và Triệu Quốc Lương cũng rất giỏi, không những học hành giỏi, mà còn đầu óc tinh anh, là một kì tài làm ăn. Triệu Vình Phúc thậm chí đã xem con trai út của mình làm người nối nghiệp ông ta, không ngờ con trai ông ta đã chết thảm ở Đông Giang, nỗi đau khổ trong lòng ông ta khó mà nói thành lời được.

Triệu Quốc Cường ôm lấy cha, dùng cơ thể của mình đỡ lấy cha, hai mắt của anh ta cũng đã đỏ, theo những người ở hiện trường cho biết, lúc đó, em trai anh ta là Triệu Quốc Lương đi từ hộp đêm Pari ra, khi đi đến bãi đỗ xe để lấy xe, một chiếc xe Jeep điên cuồng lao ra, đâm vào em trai anh ta, sau khi Triệu Quốc Lương bị đâm văng ra xa, chiếc xe Jeep tiếp tục lao đến, nghiền qua người anh ta, sau đó đi mất, đây là một sự tàn nhẫn không thể nhân nhượng được.

Triệu Quốc Cường cố nén nỗi đau thương nói: “Cha! Cha đừng buồn quá, con đỡ cha về nhà nghỉ!”

Triệu Vĩnh Phúc tức giận nói: “Ta không đi đâu cả! ta phải ở đây cùng với Quốc Lương, ta…” Hai hàng lệ chảy xuống bên má của Triệu Vĩnh Phúc kiên nghị.

Khi thính trưởng phòng công an Bình Hải Vương Bá Hành, phó tỉnh trưởng Điền Khánh Long đến nơi để xác, vừa vặn nghe được câu nói đó của Triệu Vĩnh Phúc, hai người quay mặt ra nhìn nhau, cả hai đều có ánh mắt rất phức tạp, sau khi vụ thảm án 417 xảy ra, Bình Hải rất hỗn loạn, giờ đây một loạt sự việc phát sinh, làm họ không kịp trở tay.

Vương Bá Hành và Triệu Vĩnh Phúc đã quen từ trước, quan hệ hai người trước đó khá tốt, gã đi qua đó, đến trước mặt Triệu Vĩnh Phúc, nắm lấy tay Triệu Vĩnh Phúc nói: “Lão Triệu à! Đừng buồn nữa!”

Triệu Vĩnh Phúc nắm lấy tay Vương Bá Hành, môi ông ta không ngừng run rẩy, một lúc lâu sau mới khống chế được nỗi xúc động trong lòng: “Con trai tôi chết thảm quá….”

Vương Bá Hành gật đầu nói: “Anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng tìm ra hung thủ, để nói lại với anh!”

Triệu Quốc Cường nói: “Thính trưởng Vương, chẳng phải đã bắt được nghi phạm rồi sao?”

Điền Khánh Long chau mày nói: “Cậu nghe ai nói vậy? Vụ án vẫn đang được điều tra, trước mắt vẫn chưa có đầu mối gì hết!”

Triệu Quốc Cường không nén nổi giận: “Không có đầu mối? Tôi cũng làm công việc trinh sát đó, theo những hiểu biết của tôi về tình hình, thì chiếc xe đâm chết em trai tôi là của người tên là Trương Dương, hai trợ thủ của em trai tôi đều có thể làm chứng, chính người này đã đâm xe chết em trai tôi, sau khi em trai tôi đã bị thương nặng, hắn ta còn tiếp tục nghiền qua người em trai tôi, điều này thật tàn nhẫn, mà các anh lại bảo là không có đầu mối ư?”

Điền Khánh Long nhìn người thanh niên đang tức giận này, điềm đạm nói: “Chúng tôi có phương pháp và quy tắc của mình, không cần cậu đến chỉ dạy thêm đâu!”

Triệu Quốc Cường bực mình nói: “Có phải vì hắn ta có ông bố nuôi là phó thủ tướng, có phải vì bố vợ tương lai của hắn ta là Tống Hoài Minh, nên các người không dám động đến hắn ta?”

“Quốc Cường! Im miệng ngay cho cha!” Triệu Vĩnh Phúc mắng, mặc dù vẫn đang chìm trong nỗi đau khổ, nhưng Triệu Vĩnh Phúc vẫn rất tỉnh táo và lí trí, ông tax in lỗi Điền Khánh Long: “Xin lỗi, thính trưởng Điền, con trai tôi…” Vốn ông ta định nói con trai ông ta vô giáo dục, nhưng sau khi nói ra hai chữ con trai, vành mắt đã ướt.

Điền Khánh Long cũng chẳng chấp nhặt với Triệu Quốc Cường, dù sao thì người ta gặp phải vấn đề bi thảm như thế này, không khống chế được cảm xúc cũng là việc bình thường có thể hiểu được.

Vương Bá Hành an ủi Triệu Vĩnh Phúc: “Lão Triệu, anh yên tâm đi, nghi phạm đã bị chúng tôi khống chế rồi, đang trong vòng xét hỏi, nếu như chứng minh được là anh ta làm, chúng tôi nhất định sẽ tuân theo luật pháp, không thể nào cho anh ta thể diện đâu.”

Câu này của Vương Bá Hành làm cho Điền Khánh Long hơi khó chịu, quan hệ của gã và Trương Dương rất tốt, rất ghét người khác dùng hai chữ nghi phạm để hình dung về Trương Dương, với Điền Khánh Long, Trương Dương không bao giờ làm một việc ngu ngốc đến như vậy, lái chiếc xe Jeep của mình, đi đâm chết Triệu Quốc Lương, trong khi đó Triệu Quốc Lương vừa nảy sinh xung đột với hắn, những người có đầu óc đều biết rằng không thể làm như vậy. Mặc dù Trương Dương hơi bồng bột, nhưng hắn không hề ngu ngốc.

Trương Dương nhìn bức ảnh chụp hiện trường! Rất tham! Ngay cả hắn ghét Triệu Quốc Lương như vậy, mà nhìn thấy thảm cảnh của Triệu Quốc Lương cũng thấy xót xa, Trương Dương đặt tấm ảnh xuống nói: “Thật là thảm!”

Trương Đức Phóng nói: “Ông ngoại của Triệu Quốc Lương là tiền phó thủ tướng Giang Đạt Dương, cha của anh ta là chủ tịch tập đoàn Thái Hồng Triệu Vĩnh Phúc, là anh cả của ngành sắt thép Trung Quốc, cán bộ cấp phó tỉnh, lần này anh gặp phải phiền phức to rồi!”

Trương Dương nói: “Thế lực nhà gã ta có liên quan đếch gì đến tôi chứ? Tôi có giết gã ta quái đâu, sao anh lại bắt tôi như tôi là nghi phạm vậy?”

Trương Đức Phóng nói: “Anh không là nghi phạm thì ai là nghi phạm? Người ta đã nhận định anh là người lái xe đâm chết Triệu Quốc Lương, tôi cũng chẳng muốn quản chuyện này, là bên phòng công an ép xuống thôi, sự việc xảy ra ở khu của chúng tôi, bảo tôi bắt anh vào, Trương Dương, trước pháp luật, mọi người đều bình đẳng, anh thử nhớ lại cho kĩ càng xem, một giờ rưỡi tối qua anh đã đi đâu, anh nói rõ ràng cho tôi chuyện tối qua, anh nhất định phải nói đúng sự thật, nếu có nhân chứng là tốt nhất, muốn tẩy rửa cái thân phận nghi phạm của anh, thì bắt buộc phải có đủ chứng cứ và nhân chứng!”

Trương Dương không phải không có chứng cứ và nhân chứng, nhưng việc này làm sao nói ra được, thật là khó nói. Hắn làm sao có thể nói rằng, một giờ rưỡi tối qua, hắn đang lăn lộn trên giường cùng Cố đại tiểu thư? Việc này mà đồn ra ngoài, thì bí thư Cố, tỉnh trưởng Tống sẽ nghĩ như thế nào! Trương đại quan khổ sở, hắn thấp giọng nói: “Để tôi suy nghĩ cho kĩ đã!”

Trương Đức Phóng thở dài: “Anh còn suy nghĩ cái con khỉ. Lửa cháy đến lông mày rồi, anh còn suy nghĩ thêm tí nữa, thì thật sự trở thành phạm nhân giết người rồi!”

Việc Trương Dương đâm chết Triệu Quốc Lương rất nhanh đã đồn ầm khắp Đông Giang, đa số người nghe đều tin chuyện này, nhưng có người tin tưởng Trương Dương là hoàn toàn trong sạch, người đó chính là Cố Giai Đồng, khi Triệu Quốc Lương bị đâm chết, cô đang ở cùng Trương Dương, cũng có nghĩa là, cô là nhân chứng duy nhất trong chuyện này của Trương Dương. Sau khi Cố Giai Đồng biết được Trương Dương bị giải đi, ý nghĩ đầu tiên của cô là chạy đến đồn cảnh sát làm chúng, nhưng khi cô rời khỏi nhà, đột nhiên tỉnh ngộ ra, nếu như việc này nói ra theo đúng sự thật, thì ảnh hưởng đối với họ có thể sẽ rất lớn, cô bình tĩnh suy nghĩ một lát, rồi gọi điện cho Trương Đức Phóng trước, mục đích Cố Giai Đồng gọi điện cho Trương Đức Phóng chính là để hiểu được tiến triển gần đây của sự việc.

Trương Đức Phóng nhận được điện thoại của Cố Giai Đồng không thấy quá kinh ngạc, sự ám muội giữa Cố Giai Đồng và Trương Dương anh ta biết rất rõ.

Cố Giai Đồng nói một cách thẳng thắn: “Anh họ, Trương Dương sao rồi?”

Mặc dù nói trong điện thoại, nhưng Trương Đức Phóng vẫn cảm thấy sự quan tâm của Cố Giai Đồng với Trương Dương. Trên thực tế, Cố Giai Đồng không bao giờ chủ động gọi điện thoại cho anh ta, lần này là vì Trương Dương. Trương Đức Phóng thở dài nói: “Giai Đồng, Triệu Quốc Lương bị chiếc xe Jeep của Trương Dương đâm chết rồi, giờ đây Trương Dương đang là nghi phạm hàng dầu!”

Cố Giai Đồng tức giận nói: “Chỉ vì Triệu Quốc Lương bị chiếc xe Jeep của anh ta đâm mà lại nhận định Trương Dương là kẻ giết người sao? Ai cũng có thể lái chiếc xe đó mà!”

Trương Đức Phóng cười khổ hạnh nói: “Giai Đồng, giờ đây hai trợ thủ của Triệu Quốc Lương đều nhận định rằng Trương Dương là người lái xe, Trương Dương lại không đưa ra được một bằng chứng ngoại phạm nào, cậu ta cần phải đưa ra nhân chứng và chứng cứ đáng tin cậy, như vậy mới được gỡ bỏ hiềm nghi!”

Cố Giai Đồng định nói ra, nhưng đến miệng lời lại không thốt ra được, cô biết rằng lí do tại sao Trương Dương không muốn nói chuyện hai người ở cạnh nhau ra, nhất định là đã có suy nghĩ cả, Cố Giai Đồng cắn môi nói: “Anh họ, em gặp Trương Dương một chút, được không?”

Trương Đức Phóng rất khó xử nói: “Bây giờ không phải lúc, sự việc này rất lớn, bên công an tỉnh ép xuống đây, bối cảnh nhà họ Triệu không phải em không biết, anh cần phải ra dáng làm việc, đi theo quy trình bình thường!”

Cố Giai Đồng nói: “Em cần phải gặp anh ấy, hơn nữa…” Cô hạ quyết tâm nói: “Em có chứng cứ quan trọng muốn cung cấp!”

Trương Đức Phóng nói: “Vậy…Em đến gặp anh trước, chúng ta gặp nhau rồi tính sau!”

Cố Giai Đồng cụp máy, hít sâu vào một hơi, nhắm mắt, cô ý thức rất rõ ràng tình cảm mình dành cho Trương Dương, cô quyết không thể nhìn thấy Trương Dương lâm vào cảnh nguy khốn mà không làm gì, cô phải làm chứng cho Trương Dương!

Khi Cố Giai Đồng đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa, thì nghe thấy tiếng của cha: “Giai Đồng!”

Cố Giai Đồng quay người lại, thấy cha mình đứng ở cầu thang lặng lẽ nhìn cô, không biết rằng ông đã ở đó từ bao giờ, cũng không biết rằng ông đã đứng sau lưng cô bao lâu, Cố Giai Đồng hơi hốt hoảng,cô vội quay người lau giọt nước mắt đang chực rơi xuống, giọt nước mắt lo lắng cho Trương Dương. Cô sợ cha nhìn thấy bộ dạng này của mình, hơi căng thẳng nói: “Cha, con có việc cần phải xử lí, giờ con phải đi ngay!”

Cố Doãn Tri bình tĩnh nói: “Vai cha đau quá, con đến phòng sách, đấm bóp cho cha một chút!”Nói xong ông quay người đi vào phòng sách.

Cố Giai Đồng ngớ người, rồi mới vội đi vào theo.

Cố Doãn Tri ngồi trước cửa sổ, hai mắt nhìn ra ngoài cửa, những nhành liễu đang đung đưa trong gió, thỉnh thoảng lá liễu lại lòa xòa vào cửa sổ, Cố Doãn Tri nói: “Liễu ở bên hồ Tây Tiều đẹp hơn thế này nhiều!”

Hai bàn tay nhỏ nhắn của Cố Giai Đồng đặt lên vai cha, cô nhẹ nhàng đấm bóp, những điều này cô học được từ Trương Dương, nghĩ đến Trương Dương, trong lòng Cố Giai Đồng đột nhiên lo lắng, tay cô càng bóp mạnh hơn.

Cố Doãn Tri nhăn mày: “Giai Đồng, nhẹ hơn một chút!”

Cố Giai Đồng vâng một tiếng rồi nói: “Cha, con có việc gấp!”

Cố Doãn Tri thủng thẳng nói: “Có việc gì?”

Cố Giai Đồng cắn cắn môi, việc này thật khó để nói ra, từ trước đến nay, cô đều nghi ngờ dường như cha cô biết gì đó về mối quan hệ của cô và Trương Dương, nhưng một vài chuyện, cha không hỏi, cô đương nhiên cũng không chủ động nói, cái chết của Triệu Quốc Lương đẩy Trương Dương vào tình thế khó khăn, cô là nhân chứng duy nhất của Trương Dương, nếu như cô không đứng ra làm chứng cho Trương Dương, thì lần này có lẽ Trương Dương đã gặp phiền phức thật rồi.

Cố Doãn Tri nói: “Giai Đồng, ta là cha của con, có việc gì, con chỉ cần nói cho cha biết, đừng coi cha như bí thư tỉnh ủy, ở đây chỉ có hai cha con ta, con nói gì, cha đều lắng nghe cả, được không? Dù là đã xảy ra việc lớn đến đâu, cha đều đứng về phía con!”

Mũi Cố Giai Đồng đã cay cay, cuối cùng cô dũng cảm nói ra: “Cha, Trương Dương xảy ra chuyện rồi!”

Cố Doãn Tri không ngạc nhiên, trước đó ông ta đã nghe về chuyện này: “Có phải là liên quan đến cái chết của Triệu Quốc Lương không?”

Cố Giai Đồng gật đầu nói: “Cha, anh ấy bị oan!”

“Sao con biết?”Ngữ khí của Cố Doãn Tri vẫn bình tĩnh như trước đó, ông đã có một sự đoán định trước về chuyện này, hỏi câu này chỉ để chứng minh dự đoán của mình mà thôi.


“Vì….Vì tối qua anh ấy ở cạnh con….” Khi Cố Giai Đồng nói ra câu này, mặt cô rất nóng, chỉ muốn tìm một kẽ nứt để chui xuống, câu này có nghĩa là thừa nhận quan hệ giữa cô và Trương Dương.

“Tối qua, chẳng phải con ở nhà ư?”

“Con…Con đã đi ra ngoài, sau khi cha đi nghỉ, con đã ra ngoài rồi! Khi Triệu Quốc Lương xảy ra tai nạn, con và Trương Dương ở bên cạnh nhau, từ 11 rưỡi tối qua đến 7h sáng nay, chúng con đều ở cạnh nhau, không hề cách xa, vì thế Trương Dương không thể là hung thủ giết người, việc này không hề có liên quan gì đến anh ấy!”

Cố Doãn Tri gật đầu, sự bình tĩnh của ông làm cho con gái ông cảm thấy ngạc nhiên, đôi tay của Cố Giai Đồng tự nhiên ngừng lại, Cố Doãn Tri nói: “Bên trái, bên trái đau lắm!”

Cố Giai Đồng tiếp tục đấm bóp cho cha, trong lòng cảm thấy bất an, không biết những lời này của mình làm cho cha nghĩ gì?

Cố Doãn Tri nói: “Rất thoải mái! Đúng! Như vậy được đấy!”

Cố Giai Đồng nói: “Cha, con là nhân chứng duy nhất của Trương Dương!”

Cố Doãn Tri nói: “Giai Đồng, con đã li hôn với Nghị Chí một thời gian khá dài, có nghĩ đến việc cuộc sống về sau thế nào không?”

Cố Giai Đồng nói: “Con đã suy nghĩ, con rất sợ hôn nhân, con muốn…Con muốn sống mãi như thế này, sống một mình cũng rất tốt!”

Cố Doãn Tri thở dài: “Tốt sao?”

Cố Giai Đồng gật đầu: “Con rất hạnh phúc! Thật sự rất hạnh phúc!”

“Hạnh phúc sao?’

“Cha, con chưa từng hạnh phúc như thế này!”

Cố Doãn Tri nói: “Chuyện của Minh Kiến làm cha nghĩ thoáng ra rất nhiều, các con đều lớn cả rồi, có quyền lựa chọn cuộc sống của mình!” Ông đứng dậy, lắc lắc cổ rồi nói: “Con cháu có cái phúc của con cháu!”

Cố Giai Đồng ngạc nhiên nhìn cha, cô không ngờ cha cô lại bình tĩnh như vậy khi biết được quan hệ giữa cô và Trương Dương, khả năng lớn nhất là, cha cô đã biết mối quan hệ đó từ lâu. Cô nhỏ nhẹ nói: “Cha, con bắt buộc phải đi làm chứng cho anh ấy!”

“Cho cha một lí do!”

“Con phải nói ra sự thật!”

Cố Doãn Tri gật đầu ngồi xuống trước bàn đọc sách, nhấc điện thoại lên, gọi điện cho thính trưởng công an Vương Bá Hành.

Trong ống nghe truyền đến tiếng của Vương Bá Hành: “Bí thư Cố! Ông tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Cố Doãn Tri nói: “Nghe nói các anh đã bắt Trương Dương rồi?”

Vương Bá Hành giải thích: “Chỉ là để tìm hiểu tình hình, không phải là bắt!”

Ngón tay Cố Doãn Tri nghịch chiếc bút máy đặt trên bàn: “Đã tìm hiểu rõ chưa?”

“Bí thư Cố, trong vụ án giết Triệu Quốc Lương, Trương Dương là một nghi phạm rất lớn, những người làm chứng ở hiện trường đều nói vậy, tình hình hiện tại rất không có lợi cho cậu ta!”

Cố Doãn Tri nói: “Cũng có nghĩa là anh không định thả câu ta ra?”

Vương Bá Hành hơi khó xử: “Bí thư Cố, trước khi tìm được chứng cứ vật cứ xác thực, chúng tôi tạm thời phải tạm giữ cậu ta!”

“Thế mà còn nói không phải bắt, chỉ để tìm hiểu tình hình? Bá Hành, anh đang chơi chữ với tôi đấy à!”

Vương Bá Hành cười: “Bí thư Cố, chỉ là làm việc theo phép tắc thôi, trước mắt chúng tôi đang cố gắng tìm chứng cứ, chiếc xe Jeep đã tìm thấy rồi, bị vất ở sông Tam Bát, có lẽ giờ đã vớt được lên rồi, ông yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng làm rõ vụ này!”

Cố Doãn Tri nói: “Cần chứng cứ gì?’

“Cần phải có nhân chứng chứng minh lúc đó anh ta không có mặt tại hiện trường, nhưng anh ta không đưa ra được nhân chứng!”

Cố Doãn Tri nói: “Tiểu tử này, có gì mà ngại nói cơ chứ? Tối qua cậu ta đến nhà tôi ăn cơm, buổi tối uống cùng tôi mấy chén rượu, tôi thấy cậu ta uống nhiều nên không để cậu ta đi, cả buổi tối cậu ta đều ở nhà tôi, sáu giờ sáng nay mới rời đi!”

Nghe câu này của cha, Cố Giai Đồng rất ngạc nhiên, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Vương Bá Hành ngớ người, gã ngỡ mình đã nghe nhầm: “Bí thư Cố, ảnh hưởng của việc lần này rất lớn….”

Cố Doãn Tri lạnh lùng nói: “Vậy thì đã làm sao? Chẳng lẽ tôi không thể làm chứng cho cậu ta ư?”

“Không phải vậy…”

“Vậy có nghĩa là anh đang hoài nghi tôi giúp Trương Dương làm chứng cớ giả?”

Đầu bên kia, Vương Bá Hành đã toát mồ hôi: “Bí thư Cố, đương nhiên là tôi tin tưởng ông!”

Cố Doãn Tri nói: “Vậy thì thả người đi!”

“Nhưng…”

Tiếng của Cố Doãn Tri lớn hơn: “Nhưng nhị gì nữa? Tôi đã làm chứng cho cậu ta, có xảy ra việc gì tôi đứng ra chịu trách nhiệm, anh còn lo lắng cái gì, hiềm nghi cái gì? Có cần tôi phải đến đồn cảnh sát để lấy lời khai không?”

Lúc này Vương Bá Hành không thốt được lời nào, trong lòng thầm nói, không biết tên Trương Dương này kiếp trước tổ tiên tích được đức gì, mà Cố Doãn Tri lại bảo vệ cậu ta như vậy, đến khi Cố Doãn Tri trút bực xong, gã mới nói: “Bí thư Cố, ông đừng giận, tôi sẽ phản ánh việc này lại!”

“Anh là thính trưởng công an Bình Hải, còn phản ánh lên cho ai nữa? Thả người ra mau!” Cố Doãn Tri nói câu này trong tâm trạng rất bực tức, sau đó cúp máy cái rụp.

Cố Giai Đồng mím môi, trong mắt cô đã đầy nước, cô không ngờ rằng, lúc này đây, cha cô lại chẳng ngại ngần đứng về phía cô, để ủng hộ cho cô, thậm chí không nghĩ rằng cô đang nói dối. Giọng run run, Cố Giai Đồng nói: “Cha…Tại sao….”

Cố Doãn Tri nhẹ nhàng cười nói: “Con là con gái của cha, cha tin tất cả những gì con nói, cha phải bảo vệ con, không muốn những lời đồn đại của mọi người làm tổn thương đến con!” Thật sự, nếu như Cố Giai Đồng đứng ra làm chứng cho Trương Dương, thì chắc chắn Bình Hải sẽ rộn lên lời đồn đại, vì vậy, lúc này đây, Cố Doãn Tri đang làm trách nhiệm của một người cha.

“Cám ơn cha!”

Cố Doãn Tri cười đứng dậy, đến trước mặt con gái, giơ tay lau giọt nước mắt đang lăn dài: “Con ngốc, cha là cha của con kia mà!”

Vương Bá Hành đặt điện thoại xuống, lau mồ hôi trên trán, Cố Doãn Tri muốn làm chứng cho Trương Dương, nhân chứng này thật sự rất nặng đô, dù là gã còn hoài nghi về việc này, gã cũng không dám điều tra tính xác thực của câu này của Cố Doãn Tri, khi gã chuẩn bị cầm điện thoại lên, thì điện thoại đã vang lên rồi.

Lần này người gọi đến là tỉnh trưởng Tống Hoài Minh.

Vương Bá Hành nghe thấy tiếng của Tống Hoài Minh, đã ý thực được mục đích của cuộc điện thoại này chắc chắn là có liên quan đến Trương Dương.

Quả nhiên là như vậy, câu đầu tiên của Tống Hoài Minh là: “Tại sao phải bắt Trương Dương!”

Vương Bá Hành lại lặp lại một lần lí do.

Tống Hoài Minh nói: “Nếu đã là nghi phạm, thì cũng có nghĩa là cậu ta có thể có tội cũng có thể không, anh bắt cậu ta lại như thế này chẳng phải là quá đáng sao? Cậu ta cũng là một cái bộ cấp phó sở, cũng là một quan viên đấy, trước khi tìm được những chứng cứ thích đáng, cách làm này của anh có phải là hơi thiếu suy nghĩ không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui