Triệu Quốc Cường nói: "Năm đó hắn đã làm chuyện gì để lại cho anh ấn tượng sâu sắc nhất?"
Trần Ái Quốc nghĩ nghĩ rồi nói: "Nói tới sâu sắc, chính là chuyện lần đó Trương Giải Phóng dẫn người tới đập Tây Sơn tự, Trương Giải Phóng là một tên đầu gấu của thôn Tiểu Thạch Oa, cả ngày hò hét uống rượu, thời phá tứ cựu, hắn dẫn dắt một đám thanh niên trong thôn tới phá Tây Sơn tự, nói muốn lôi ngọc phật trong Ngọc Phật điện ra đập, vừa hay Tiêu Minh Hiên ở đó chơi cờ với phương trượng, không biết hắn nói gì với Trương Giải Phóng, không ngờ có thể khiến đám người đó từ bỏ ý định đập tượng. Tôi nhớ rõ khi đó Trần Thiên Trọng nói với tôi, Tiêu Minh Hiên này rất có bản lĩnh."
"Còn chuyện gì khác không?"
Trần Ái Quốc nói: "Không còn gì khác cả, nếu cố nói thì là đối tượng của hắn rất xinh, đối với hắn cũng rất si tình, năm đó từ xa tới thăm hắn, nhưng hắn lại rất thờ ơ với người ta."
Vẻ mặt Triệu Quốc Cường lộ ra có chút thất vọng.
Trần Ái Quốc lại rút điếu thuốc, y bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, còn có một việc, năm đó cạnh ngọc phật của Tây Sơn tự phát hiện một Tàng kinh động, bên trong có mấy chục cuốn kinh văn, có hai cuốn trong đó là tiếng Nhật, người khác đều không hiểu, chỉ có môi hắn đọc được, không ngờ còn phiên dịch hai cuốn tiếng Nhật đó, về sau làm thành kinh văn tặng cho Tây Sơn tự."
Triệu Quốc Cường trợn trừng hai mắt: "Anh nói tiếng Nhật của hắn rất tốt?" Sau khi Hỏi xong, chính hắn cũng cảm thấy hỏi có chút dư thừa, một người có thể phiên dịch kinh Phật tiếng Nhật, trình độ tiếng Nhật chỉ sợ còn hơn xa người Nhật Bản bình thường.
Trần Ái Quốc nói: "Anh nếu còn muốn biết về chuyện của hắn, anh có thể đi hỏi một chút Tế Thiện hòa thượng, ông ta đối với chuyện này thì biết nhiều hơn tôi."
Triệu Quốc Cường nói: "Hiệu trưởng Trần, về chuyện của Trương Dương, tôi nghĩ ngài hay là tạm thời đừng lộ ra, nơi này dù sao cũng là gia hương của hắn, tôi không muốn tạo thành ảnh hưởng quá lớn."
Trần Ái Quốc thở dài: "Sớm muộn gì cũng vẫn biết thôi, không ngờ hai cha con hắn đều đoản mệnh như vậy."
Ra khỏi trường tiểu học, Triệu Quốc Cường tới thẳng Tây Sơn tự. Phát hiện Tiêu Quốc Thành thông hiểu tiếng Nhật khiến hắn kích động không thôi, có lẽ hắn đã bắt đầu tiếp cận chân tướng của sự thật, trong tám gã thanh niên trí thức năm đó, Trần Thiên Trọng qua đời nhiều năm, Mẫn Cương khi về nông thôn bị chất vì lở núi, Hứa Thường Đức, Đổng Đức Chí cũng vì án tham ô mà liên tiếp chết đi, Thẩm Lương Ngọc tự sát thân vong, hiện tại may mắn còn sống trên thế giới này chỉ còn ba người, không nói tới Trần Ái Quốc an tâm cắm rễ ở thôn Tiểu Thạch Oa làm hiệu trưởng, còn có Tiêu Quốc Thành và Vương Quân Dao, giữa bọn họ rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Rốt cuộc sau lưng một loạt ân oán này còn cất giấu bí mật như thế nào. Tâm tình của Triệu Quốc Cường càng bức thiết hơn, hắn khát khao vạch trần được đáp án này, khát khao tra ra chân tướng của chuyện.
Tây Sơn tự ở thâm sơn, hương khói không thịnh vượng, nhưng đây cũng là nguyên nhân ngôi chùa này có thể tránh được kiếp nạn nhiều lần, may mắn còn tồn tại đến nay. Khi Triệu Quốc Cường và Chu Sơn Hổ tới Tây Sơn tự thì đã đến hoàng hôn, nghe thấy trong chùa vang lên tiếng chua cổ.
Triệu Quốc Cường vừa lau mồ hôi vừa nói: "Xem ra tối nay không kịp về rồi."
Chu Sơn Hổ nói: "Đi đường núi nhiều mệt rồi, trước đây bí thư Trương..." Nhắc tới Trương Dương, mắt Chu Sơn Hổ không khỏi lại đỏ lên, hắn cắn cắn nói: "tôi không tin, đánh chết tôi cũng không tin anh Trương của tôi đi rồi, anh ta là anh hùng, với một thân bản sự đó không ai có thể hãm hại được anh ta cả."
Triệu Quốc Cường vỗ vai hắn, nói khẽ: "Đừng nghĩ nữa, chúng ta dù sao cũng phải dù sao cũng phải làm chút gì đó cho hắn."
Chu Sơn Hổ nói: "Triệu cục, ngài có phải đang hoài nghi tên họ Tiêu là hung thủ sát hại anh Trương của tôi hay không? Nếu như là hắn thật, tôi sẽ làm thịt hắn."
Triệu Quốc Cường nói: "Đừng nói như vậy, bất kỳ lúc nào cũng đừng quên còn có pháp luật."
Chu Sơn Hổ nói: "Pháp luật không phải vạn năng, nếu như pháp luật thực sự vạn năng, vì sao lại để có nhiều người phạm tội như vậy?"
Triệu Quốc Cường không biết nên đáp lại hắn như thế nào.
Có Chu Sơn Hổ dẫn tiến, chuyện tiện hơn rất nhiều, Tế Thiện nghe nói chuyện của Trương Dương thì cũng không khỏi thổn thức, Triệu Quốc Cường hỏi chuyện của Tiêu Minh Hiên năm đó.
những gì Tế Thiện có thể nhớ được cũng là những đoạn ngắn rời rạc, khách và chủ nói chuyện trong chốc lát, vẫn không có nhiều phát hiện.
Triệu Quốc Cường nhớ tới kinh Phật tiếng Nhật mà Trần Ái Quốc vừa rồi đề cập qua, hắn nói khẽ: "Tế Thiện sư phó, tôi nghe nói năm đó Tiêu Minh Hiên từng giúp các ông phiên dịch hai cuốn kinh Phật?"
Tế Thiện gật đầu: "Quả thực có việc này, lúc ấy chúng tôi ở Ngọc Phật điện, sau lưng tượng Phật phát hiện có Tàng kinh động nho nhỏ, bên trong có mấy chục cuốn kinh Phật trân quý, trong đó có hai cuốn là tiếng Nhật, chúng tôi đều không hiểu, cho nên mới muốn đi hỏi thanh niên trí thức trong thôn, trong mắt chúng tôi, bọn họ là người có tri thức có văn hóa nhất. Bên trong Bọn họ, có Tiêu Minh Hiên hiểu được một chút, hắn đi chúng tôi vào chùa, mất hai ngày phiên dịch toàn bộ hai cuốn kinh văn đó."
Triệu Quốc Cường nói: "Tế Thiện sư phó, tôi có yêu cầu quá đáng, có thể cho tôi kiến thức một chút hai cuốn kinh văn mà hắn phiên dịch hay không?"
Tế Thiện vui vẻ gật đầu, ông ta dẫn Triệu Quốc Cường và Chu Sơn Hổ tới Ngọc Phật điện, năm đó kinh Phật được bọn họ bảo tồn, đưa cho Triệu Quốc Cường xem cũng không phải là nguyên kiện, chỉ là bản photo, tuy rằng là bản phôt, nhưng cũng có thể nhìn ra thư pháp của Tiêu Minh Hiên rất có bản lĩnh, Triệu Quốc Cường không hiểu ý tứ của kinh Phật, nhìn thấy trên kinh Phật không hề thiếu phê bình chú giải. Tế Thiện giải thích: "Những lời phê bình chú giải này là Tiêu Minh Hiên tự tay viết ư, lĩnh ngộ của hắn đối với Phật học thật hơn xa người bình thường."
Triệu Quốc Cường đọc dưới đèn trong chốc lát, từ trên kinh Phật không nhìn ra thứ gì đặc biệt, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, liền thấy bức phật bảo tướng trang nghiêm, chạm trổ tinh mỹ, chỉ là ở trên cánh tay phải ngọc phật có một vết đạn.
Triệu Quốc Cường xuất thân làm hình sự, liếc một cái liền phán đoán ra đó khẳng định là do đạn bắn trúng dẫn tôi, hắn lại đến gần hơn một chút, sau khi xác nhận phán đoán của mình, mới nói: "Tế Thiện sư phó, tôi hỏi một câu bất kính đối với Phật tổ, ấn ký trên cánh tay tượng Phật có phải do đạn để lại hay không?"
Tế Thiện nói: "Triệu thí chủ quả nhiên ánh mắt, liếc một cái liền thấy rõ thực cơ, không sai, ấn ký này đích xác do đạn để lại, kể ra thì chuyện này phải ngược dòng về lúc kháng chiến, lúc ấy ở vùng Kinh Sơn khai hỏa huyết chiến Kinh Sơn nổi tiếng, Bát Lộ quân và vương bài quân của Nhật Bản triển khai một hồi hội chiến đẫm máu."
Triệu Quốc Cường được Tế Thiện nhắc nhở, đột nhiên nhớ tới, năm đó ở đây quả thực từng phát sinh huyết chiến Kinh Sơn mang tới tác dụng quan trọng đối với kháng chiến, chỉ huy chiến dịch chính là Tiết lão, Tiết lão suất lĩnh hai sư đoàn triển khai một hồi chiến đấu hăng hái đẫm máu với quân Nhật có binh lực gấp đôi bọn họ, Tiết lão dù nhân số ở thế yếu, trang bị vũ khí không bằng đối phương, vẫn lợi dụng sự nắm vững về địa hình địa phương và chế định tinh chuẩn đối với chiến thuật, hoàn toàn tiêu diệt quân Nhật ở chân núi Kinh Sơn, một trận chiến này sớm được viết vào sách giáo khoa quân sự, cũng chính thức xác lập địa vị của Tiết lão trong quân.
Tế Thiện nói: "Tôi tuy rằng không chính mắt thấy, nhưng tôi cũng nghe phương trượng thượng nhiệm nói qua, trận đó đánh nhau tới thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang, tình cảnh bi thảm, máu chảy thành sông, cuối cùng vẫn là bên ta chiếm ưu thế, cơ hồ tiêu diệt hoàn toàn quân đội vương bài của Nhật Bản, thống soái phía Nhật, nơi này nơi này làm cứ điểm, dựa vào nơi hiểm yếu mà chống cự."
Triệu Quốc Cường có chút ngạc nhiên, Tây Sơn tự kinh lịch qua trận chiến hỏa này không ngờ vẫn có thể bảo toàn đúng là không dễ, không biết trong đây lại phát sinh cố sự gì?
Tế Thiện hiển nhiên nhìn ra sự mê hoặc của Triệu Quốc Cường, ông ta tiếp tục: "Tàn quân của quân Nhật Trốn đến đây, quyết định dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, có người trong đó muốn giết chết tăng chúng trong chùa, lúc ấy tăng chúng cũng tưởng là ắt phải chết, nhưng mọi người đều không ngờ thống soái quân Nhật Sơn Dã Chi Lương không ngờ là một vị tín đồ của Phật giáo, hắn đề xuất yêu cầu, muốn thắp hương lễ bái trước mặt ngọc phật, bảo phương trượng tụng kinh cho hắn, kết quả bị phương trượng cự tuyệt, một gã thủ hạ của hắn rút súng lục ra muốn bắn chết phương trượng, vào thời khắc mấu chốt Sơn Dã Chi Lương đã ngăn cản, vết đạn trên ngọc phật này chính là lưu lại khi đó. Sơn Dã Chi Lương thành kính quỳ lạy trước ngọc phật, lúc này bọn họ đã nằm trong vòng vây của quân ta, vì thế dẫn dắt 37 danh tướng dưới tay, tất cả mổ bụng tự sát trước Ngọc Phật điện."
Triệu Quốc Cường tuy rằng không nhìn thấy tình cảnh lúc đó, nhưng nghe Tế Thiện kể lại, cũng cảm thán không thôi.
Tế Thiện nói: "Lúc ấy máu tươi nhiễm đỏ cả sân trước Ngọc Phật điện, phương trượng suất lĩnh tăng chúng quét dọn hai ngày đêm cũng không rửa sạch được vết máu. Sau khi Phát sinh chuyện này, phương trượng vốn định di chuyển Tây Sơn tự, nhưng về sau lại bởi vì thiếu tài chính mà không làm được."
Chu Sơn Hổ từ nhỏ đã lớn lên ở đây nhưng cũng chưa bao giờ từng nghe nói tới chuyện xưa này, hắn nói khẽ: "Tôi sao không biết nhỉ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...