Y Đạo Quan Đồ

Sở Yên Nhiên nuốt lệ nói: "Trương Dương, anh càng lúc càng vô sỉ, hiện tại ngay cả con trai cũng sinh rồi, còn giải thích gì nữa? Có gì mà giải thích?"

Trương Dương nói: "Em dù sao cũng phải cho anh một cơ hội để giải thích chứ!"

"Tôi không nghe, anh không cần phải giải thích với tôi, từ giờ về sau, tôi và anh một đao cắt đôi, không liên quan gì tới nhau nữa!" Sở Yên Nhiên càng lúc càng tức, nhấc giầy cao gót lên giẫm một phát vào mu bàn chân của Trương Dương, Trương Dương lần này không ngờ lại lơ là, bị Sở Yên Nhiên giẫm trúng, đau đến nỗi ôm chân nhẩy cẫng lên.

Tần Manh Manh kịp thời đuổi theo, cô ta từ phản ứng của Sở Yên Nhiên đã ý thức được nhất định bị cô ấy hiểu lầm rồi, cô ta đi tới trước mặt Sở Yên Nhiên, nói khẽ: "Nếu tôi đoán không lầm, cô nhất định là bạn gái của Trương Dương, có thể nghe tôi giải thích không?"

Sở Yên Nhiên đầy cảnh giác nhìn Tần Manh Manh: "Tôi không quen chị, tôi cũng không cần phải nghe chị giải thích!"

Tần Manh Manh cười nói: "Tôi hôm nay cũng mới quen Trương Dương! Tôi là một quân nhân, tôi sẽ không lừa cô!" Những lời mà cô ta nói tất nhiên có sức thuyết phục hơn Trương Dương, lại thêm Sở Yên Nhiên từ nhỏ đã lớn lên trong đại viện bộ đội, có cảm tình đặc biệt dối với quân nhân, cho nên nghe thấy những lời này không ngờ lại bình tĩnh lại.

Tần Manh Manh lúc này mới kể lại sơ lược chuyện xảy ra ngày hôm nay cho Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên nghe thấy vậy, biết rằng Trương Dương không những không làm chuyện có lỗi với cô ta, hơn nữa còn làm được một chuyện tốt, mặt không khỏi đỏ lên, mắt len lén nhìn Trương Dương, thằng ôn này đang ngồi ở ghế của hành lanh xoa chân.

Tần Manh Manh cười nói: "Chuyện là vậy đó, tôi về dỗ Tiểu Hoan ngủ đã!" Cô ta quay người bước về phòng bệnh.

Sở Yên Nhiên cắn chặt môi, chậm rãi bước về phía Trương Dương, Trương Dương cố ý không để ý tới cô ta, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sở Yên Nhiên lí nhí gọi: "Trương Dương!"

Trương Dương chỉ coi như không nghe thấy, vừa xoa chân vừa ư ử hát.

Sở Yên Nhiên biết rằng hắn cố ý giải vờ, nhưng mình đã hiểu lầm hắn, nói sao cũng phải tỏ ra chút áy náy, dùng tay huých nhẹ vào cánh tay Trương Dương: "Trương Dương, xin lỗi..." Tiếng nhỏ như muỗi kêu.

Trương Dương cố ý nói: "Nói gì cơ? Không nghe thấy!"

"Xin lỗi!"

"Vẫn không nghe thấy!"

Sở Yên Nhiên quýnh lên, chìa tay ra vỗ mạnh lên vai Trương Dương: "Em bảo anh này, anh đừng có mà quá đáng như thế!"

Trương Dương mặt mày khổ sở nói: "Ái chà, chân đau quá đi!"

Sở Yên Nhiên ngồi xuống cạnh hắn, chủ động chừa tay ra, có chút đau lòng xoa xoa chân cho hắn, nói nhỏ: "Đỡ chưa?"

Trương Dương nhìn giày cao gót của cô ta, nói nhỏ: "Chân thì đỡ rồi, nhưng trong lòng thì vẫn đau lắm!"

Sở Yên Nhiên nhìn xung quanh, xác định không có ai, ghé tới, rất gấp gáp, hôn một cái lên môi Trương Dương như chuồn chuồn đạp nước, sau đó nhanh chóng rụt lại. Đôi lông mi dài giống như cánh bước chớp chớp: "Đỡ chưa?"

Trương Dương gật đầu: "Thoải mái hơn một chút, hay là thêm một cái nữa đi!"

Sở Yên Nhiên trừng mắt lườm hắn, thằng ôn này đúng là được voi đòi tiên, cô ta có chút hiếu kỳ nói: "Anh sao lại tới Bắc Kinh?"

Trương Dương thở dài: "Nói ra thì dài lắm, hai chúng ta hay là tìm một nơi không người, trước hoa dưới trăng, anh anh em em, cắm đuốc nói chuyện đêm một phen nhỉ?"

Sở Yên Nhiên nói: "Bà ngoại em cũng ở Bắc Kinh, tối nay em phải ở cùng với bà!"

Trương Dương cảm thán: "Lão nhân gia quan trọng hơn! Đi đi, anh tiễn em về, thuận tiện thăm bà luôn!"

Trên đường về, Trương Dương mới hỏi Sở Yên Nhiên vì sao lại biết mình ở đây, Sở Yên Nhiên nói: "Đoàn khảo sát tới châu Âu của Giang Thành đều về hết rồi, chỉ có một mình anh là không về theo đoàn trở về, anh cũng không gọi điện báo cho em một tiếng, hai ngày trước em cùng bà ngoại tới Giang Thành, kết quả là không tìm thấy anh, còn nghe thấy một số lời đồn."

Trương Dương hiếu kỳ nói: "Lời đồn gì cơ?"

Sở Yên Nhiên đỏ mắt: "Nói chung không phải là những lời tốt đẹp!"

Trương Dương liên tưởng tới những lời mà Lương Thành Long nói với mình lúc tước, trong lòng đã đoán ra vài phần, chẳng lẽ thật sự có người nói mình tới châu Âu chơi gái rồi bị bệnh giang mai ư? Con mẹ nó, thanh danh một đời của lão tử bị người ta chà đạp như vậy ư, hắn có chút khẩn trương, nói: "Bên ngoài người ta nói linh tinh thôi, em chớ có tin!"

Sở Yên Nhiên nói: "Em đương nhiên không tin rồi, cho nên mới nhân lần này đưa bà ngoại về, tới tận mắt xem thế nào!"

Trương Dương nói: "Em sao biết đường tới bệnh viện Trung Hải tìm anh?"

Sở Yên Nhiên nói: "Em gọi điện cho anh Đỗ, là anh ấy nói cho em!"

Trương Dương nói: "Đỗ Thiên Dã chẳng kín mồm kín miệng gì cả, anh bảo gã giúp anh giữ bí mật cơ mà!"

Sở Yên Nhiên gắt: "Anh rõ ràng coi là người ngoài rồi, chuyện gì cũng không chịu nói với em!"

"Không phải, là anh sợ em lo lắng thôi! Anh nói thật với em, thời gian anh ở châu Âu vi phạm kỷ luật, tạo thành một số phân tranh ngoại giao, cho nên phó thủ tướng Văn bảo anh nghỉ ngơi một đoạn thời gian, né tránh phong đầu, đây cũng là để bảo hộ anh." Trương Dương sớm đã nghĩ xong nên nói thế nào rồi.

Sở Yên Nhiên cũng rất tin Trương Dương, nói khẽ: "Em biết anh sẽ không làm ẩu mà!"

"Vậy là em vẫn hiểu lầm anh?”

"Với tình huống vừa rồi, em vừa vào cửa đã thấy một đứa bé nắm tay anh và tay cô ấy, gọi anh là cha, em có thể không hiểu lầm không?"

Trương Dương bật cười.

Sở Yên Nhiên nói nhỏ: "Anh còn chưa trả lời em một vấn đề, sao lại tới Thiên Tân?"

Trương Dương sợ Trương Dương vẫn hiểu lầm, liền kể lại chuyện mình làm sao lại tới tìm Tần Manh Manh từ đầu đến cuối, Sở Yên Nhiên cũng không ngờ đằng sau chuyện này lại có nhiều nội tình như vậy, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

Trương Dương nói: "Chuyện em đã biết hết rồi đó, anh là là khiến cho Hà Trường An mắc bẫy, anh vốn muốn điều tra rõ chuyện này, nhưng không ngờ lại gặp phải loại tình huống này, Tần Hoan quá đáng thương."

Sở Yên Nhiên tâm địa thiện lương, nghe thấy kinh lịch của Tần Hoan, cũng sản sinh ra lòng đồng tình rất lớn, cô nhíu mày, nói: "Anh nói Tần Manh Manh là mẹ ruột của thằng bé ư."

Trương Dương nói: "Anh thấy có tám chín phần mười là vậy, Hà Trường An nếu không nắm chắc thì sẽ không nói với anh chuyện này!"

Sở Yên Nhiên phẫn hận bất bình nói: "Thật là quá đáng, một người mẹ sao lại có thể không nhận con mình?" Cô ta kéo tay Trương Dương, nói: "Trương Dương, em biết anh nhất định có thể cứu nó, lần này em ủng hộ anh, nhất định phải trị khỏi cho Tần Hoan!"

Trương Dương thở dài, nói: "Anh chỉ có thể tận lực mà làm thôi, Tần Hoan nó đã gọi anh là cha, vậy thì anh phải gánh cái trách nhiệm này rồi!"

Trương Dương đưa Sở Yên Nhiên về khách sạn, phát hiện Margaret đã ngủ rồi, thế là không làm phiền bà ta nữa, hẹn với Sở Yên Nhiên sáng ngày mai cùng tới thăm Tần Hoan, sau đó thì lặng lẽ rời khỏi khách sạn.

...

Trương Dương vừa về tới khách sạn Hương Quốc thì Hà Trường An tới thăm. 

Trương Dương hiện tại đã có chút phê bình úp mở Hà Trường An, có điều vì phép lịch sự, hắn vẫn mời Hà Trường An vào trong phòng mình ngồi.

Hà Trường An nói thẳng luôn: "Cậu có phải đã tới Thiên Tân rồi không?"

Trương Dương gật đầu: "Chú thật sự không nên nói với tôi chuyện này, chuyên này đã khơi dậy lòng hiếu kỳ cường liệt của tôi, cho nên tôi muốn dò ra đầu đuôi, kết quả lại chủ động dính vào phiền phức."

Hà Trường An có chút áy náy thở dài: "Trương Dương, tôi vốn chỉ muốn thông qua cậu chuyển cáo tới Văn gia một tiếng, dẫu sao thì các người cũng là người nhà, tôi không ngờ cậu lại đi chứng thực chuyện này."

Trương Dương nói: "Trước khi chú nói với tôi chuyện này, tôi không quen Tần Manh Manh, làm sao biết được chuyện mà chú nói có phải là thật hay không?"

Hà Trường An nói: "Cái này cũng khó trách, quan hệ giữa chúng ta chưa tới mình tín nhiệm nhau." Y dừng lại một chút rồi nói: "Bệnh của Tần Hoan có phải là rất nặng không?"

Trương Dương nhíu mày, Hà Trường An biết không ít chuyện, khả năng duy nhất là y thủy chung đang chú ý tới chuyện này, thậm chí còn tìm người theo dõi mình, điều này khiến Trương Dương càng lúc càng phản cảm, hắn lạnh lùng nói: "Hà tổng, tôi không biết là ông đang nghĩ gì? Nhưng con người tôi không thích bị người khác lợi dụng đâu!"

Hà Trường An từ việc Trương Dương thay đổi các xưng hô với mình đã ý thức được Trương Dương không hài lòng mình, y vội vàng giải thích: "Trương Dương, tôi tuyệt không có ý lợi dụng cậu, quan hệ của cậu và Văn gia rất tốt, cho nên tôi muốn thông qua cậu nhắc nhở họ một chút, tôi tuyệt không có ý gì khác cả. Lần này tôi tới gặp cậu là chỉ muốn hảo tâm nhắc nhở cậu thôi."

Trương Dương nói: "Nhắc nhở tôi cái gì?"

Hà Trường An nói: "Nhắc cậu rời xa khỏi bọn Tần Manh Manh một chút."

Trương Dương nói: "Thật là nực cười, anh không cảm thấy hành vi của mình trước sau mâu thuẫn với nhau à?"


Hà Trường An nói: "Không mâu thuẫn, trong thiên hạ này không có bức tường nào là không lọt gió, tôi không nói, cậu không nói, không chứng tỏ là chuyện này sẽ vĩnh viễn được ẩn đi, cậu đừng coi thường năng lực của Văn gia!"

Trương Dương trong lòng hơi ngây ra, ý của Hà Trường An rất rõ ràng, chẳng lẽ nói rằng Văn gia đã phát giác ra chuyện này rồi ư? Trương Dương hạ thấp giọng: "Tần Hoan rốt cuộc có phải là con trai của Tần Manh Manh không?"

Hà Trường An không trực tiếp trả lời vấn đề của Trương Dương, cười nhạt, nói: "Mẫu tử liên tâm, có một số chuyện vĩnh viễn không thể nào qua được mắt người khác!" Câu nói này của y chẳng khác nào chứng thực quan hệ giữa Tần Manh Manh và Tần Hoan.

Trương Dương lại nói: "Ông và Tần gia có thù à?"

Một câu này khiến cho Hà Trường An trong lòng run bắn lên, nhưng vẻ mặt của y thì lại vẫn phẳng lặng như nước giếng, hừ hững nói: "Tôi không có thù oán gì với Tần gia cả, không những vậy, quan hệ của tôi với tư lệnh Tần còn rất tốt, hai người con trai của ông ấy đều là bạn tốt của tôi, nhưng quan hệ giữa tôi và Văn gia còn tốt hơn!" 

Trương Dương nói: "Cám ơn ông đã nhắc nhở, có điều tôi không cảm thấy hứng thú với những việc khác, tôi muốn giúp đỡ Tần Hoan!"

Hà Trường An có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương, hắn có chút không lần ra được lộ số của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Nó đã gọi tôi là cha, tôi phải cứu nó!"

...

Buổi sáng, Trương Dương đi đón Sở Yên Nhiên. Margaret tới hăm bà góc Phùng Ngọc Mai của Đỗ Sơn Khôi, bọn họ là bạn nhiều năm, gặp mặt tất nhiên là nói không hết chuyện.

Sở Yên Nhiên mua một bao lớn đồ ăn và đồ chơi, nhớ tới hành vi ngày hôm qua, cô ta có chút xấu hổ, đi tới trước cửa phòng bệnh mà vẫn có chút chột dạ, hỏi: "Trương Dương, anh nói xem tiểu Hoan liệu có thích em không?"

Trương Dương cười nói: "Yên tâm đi, nó khẳng định sẽ thích em!"

"Anh chắc chứ?"

"Đương nhiên là chắc rồi, em xinh đẹp như vậy, là con trai đều thích em hết, từ nhỏ đến lớn đều vậy cả!"

Sở Yên Nhiên bị hắn nói cho lòng hoa nở rộ, thò tay ra nhéo lên cánh tay hắn một cái.

Trong phòng bệnh chỉ có một mình Tần Hoan, đứa bé này đang ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ đến xuất thần. Trương Dương thấy Tần Manh Manh không ở bên cạnh nó, trong lòng không khỏi có chút tức giận, Tần Manh Manh này quá tuyệt tình với con trai rồi. Tần Hoan nghe thấy tiếng bước chân, quay mặt lại, lúc nhìn thấy Trương Dương, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói, nó vốn định mở miệng nói chuyện, nhưng do dự một lát, nhìn Sở Yên Nhiên ở phía sau Trương Dương, mới rụt rè chào: "Chào chú Trương!"

Trương Dương lập tức hiểu ra Tần Hoan là vì có Sở Yên Nhiên ở đằng sau nên mới chào vậy, khẳng định là Tần Manh Manh đã dặn dò nó rồi, sợ gọi loạn khiến người khác hiểu lầm.

Sở Yên Nhiên cảm thấy áy náy, cô ta đã vô tình làm tổn thương tâm linh non nớt của đứa bé này rồi, Sở Yên Nhiên đặt đồ ăn và đồ chơi xuống cạnh giường, mỉm cười nói: "Tiểu Hoan, chào cháu!"

Trương Dương giới thiệu: "Tiểu Hoan, đây là dì Sở, dì đặc biệt tới thăm con đó!"

Tần Hoan nhìn quà mà Sở Yên Nhiên mang tới, nói nhỏ: "Dì không cho con nhận đồ của người ngoài!"

Trương Dương cười nói: "Tiểu Hoan, dì Sở không phải là người ngoài, dì ấy là bạn gái của cha, con là con trai của cha, chúng ta là người một nhà!" Câu này khiến Sở Yên Nhiên vừa vui mừng vừa xấu hổ.

Tần Hoan chớp chớp mắt, cuối cùng cũng mỉm cười với Sở Yên Nhiên.

Trương Dương nói: "Dì con đâu?"

Tần Hoan nói: "Dì ra ngoài mua đồ ăn cho con rồi!"

Lúc đang nói chuyện thì Tần Manh Manh bước vào, trong tay cầm đồ ăn sáng, vẻ mặt của cô ta vô cùng mệt mỏi, chắc là đêm qua ngủ không được ngon, cô ta mỉm cười với Sở Yên Nhiên và Trương Dương: "Tới rồi à!"

Sở Yên Nhiên có chút xấu hổ mỉm cười, dẫu sao thì tối qua cô ta cũng hiểu lầm họ.

Lúc Tần Manh Manh cho Tần Hoan ăn cơm, Trương Dương đi tới phòng chủ nhiệm, hắn muốn tìm hiểu phương pháp trị liệu của Từ Quang Diệu.

Chủ nhiệm khoa não Từ Quang Diệu rõ ràng có chút khó xử, ông ta bỏ mắt kính xuống, vuốt vuốt mũi, nói: "Tiểu Trương, cậu là do chủ nhiệm Khưu giới thiệu tới, lại là bạn của bác sĩ Vũ, cho nên có những lời tôi cũng không muốn giấu cậu, căn cứ vào kết quả kiểm tra trước mắt, tình hình của đứa bé này rất không khả quan, tôi cho rằng nó không đủ điều kiện để làm phẫu thuật, kiến nghị nên tiếp tục trị liệu."

Trương Dương nói: "Tiếp tục trị liệu chẳng phải có nghĩa là tiếp tục lưu lại khối u trong đầu nó? Để mặc khối u tiếp tục sinh trưởng, tiểu Hoan há chẳng phải là không sống lâu được nữa ư?"

Từ Quang Diệu gật đầu, bộ dạng lực bất tòng tâm, nói: "Nguy hiểm quá lớn, tôi thật sự không dám làm phẫu thuật! Hi vọng mọi người có thể hiểu."

Trương Dương không làm khó Từ Quang Diệu, hắn hiểu Từ Quang Diệu vì sao lại nói vậy, danh tiếng của Từ Quang Diệu trong lĩnh vực ngoại khoa não rất lớn, ông ta phải tiến hành ước định nguy hiểm của phẫu thuật, lương y như từ mẫu, ông ta không phải là không muốn cứu Tần Hoan, mà là ông ta cũng lực bất tòng tâm.

Từ Quang Diệu nói: "Bác sĩ Vu chắc là bác tốt của cậu, ông ấy chắc đã giải thích với cậu về chuyện này rồi!"

Trương Dương nói: "Nói vậy bệnh nhân đã không cần phải ở trong bệnh viện nữa?"

Từ Quang Diệu nói: "Những gì mà chúng tôi có thể làm chỉ là một số xử lý đối chứng, giảm nhẹ chứng trạng của đứa bé, theo tôi thấy thì thời gian sẽ không quá dài, tiểu Trương, y học tương đối nghiêm cẩn, rất nhiều chuyện mà ý chí của chúng ta không thể thay đổi được đâu."

Trương Dương nói: "Cám ơn chủ nhiệm Từ!"

Từ Quang Diệu nói: "Chuyện này tôi vừa rồi đã nói với dì của bệnh nhân rồi, cô ấy rất bình tĩnh, tỏ ý đã nghĩ tới hậu quả của chuyện này."

Lúc Tần Manh Manh đi rửa bát, Sở Yên Nhiên kể chuyện tiểu binh Trương Ca cho Tần Hoan, Tần Hoan nghe rất vui vẻ.

Trương Dương mỉm cười nhìn họ, không khỏi cười nói: "Anh bảo này, em giáo dục chủ nghĩa ái quốc hơi sớm đây?"

Sở Yên Nhiên cười nói: "Lúc em còn nhỏ, ông ngoại kể cho em nghe những chuyện này, chuyện tiểu binh Trương Ca là thích hợp với trẻ em nhất đấy, những chuyện khác đều là về Đổng Tồn Thụy, Hoàng Kế Quang, Lưu Hồ Lan!"

Trương Dương nói: "Trẻ em hiện tại ai còn thích nghe những thứ đó nữa? Máy chơi game, công viên, cái đó mới gọi là theo kịp thời đại!" 

Sở Yên Nhiên nói: "Nhìn không ra anh cũng thạo như vậy!"

"Tất nhiên rồi, không hiểu tâm lý nhi đồng thì anh sao lại làm cha của trẻ con được?"

"Sao cứ nói chút là lại bắt đầu tinh vi rồi!"

Tần Hoan mặt mày chờ mong, nói: "Công viên có hay không? Con trên tivi nhìn thấy có xe núi, có xe gỗ, nhưng trước giờ chưa từng được chơi!"

Trương Dương nói: "Con có muốn đi không? Lát nữa cha nói với dì con một tiếng, dẫn con đi chơi!"

"Thật ư?" Tần Hoan hưng phấn hét lên, có điều nụ cười trên mặt lại lập tức biến mất, bởi vì nó thấy Tần Manh Manh đã bước vào.

Tần Manh Manh nghe thấy những gì họ nói vừa rồi, cô ta đi tới cạnh giường thu dọn đồ, nói khẽ: "Tôiđã quyết định rồi, lát nữa dì làm thủ tục xuất viện, buổi chiều dẫn tiểu Hoan về Thiên Tân!"

Trương Dương mặt đầy vẻ không hiểu, hỏi: "Vì sao?"

Tần Manh Manh nói: "Phía bệnh viện đã giải thích rất rõ ràng với tôi. Tiểu Hoan không sao cả, không cần phải phẫu thuật." Lúc nói ra câu này, trong lòng cô ta lại cảm thấy đau đớn.

Trương Dương biết cô ta đang nói dối, nhưng ở trước mặt Tần Hoan không thể nào vạch trần cô ta ra được, sợ chân tướng của sự việc sẽ làm thương hại tới đứa bé đáng thương này.

Sở Yên Nhiên không nghe rõ tình huống cụ thể, cô ta cho rằng Tần Manh Manh gặp vấn đề trên kinh tế, liền tìm cơ hội nói riêng với Tần Manh Manh: "Chị Tần, nếu trên kinh tế gặp khó khăn gì thì em có thể giúp!"

Tần Manh Manh cười buồn bã nói: "Sở tiểu thư, hảo ý của cô tôi xin tâm lĩnh, xin cô hãy tin tôi, nếu có biện pháp, tôi nhất định sẽ tận hết khả năng chữa trị cho tiểu Hoan."

"Cũng chưa chắc!" Trương Dương xuất hiện ở sau lưng họ.

Tần Manh Manh nhìn về phía giường bệnh, Tần Hoan đang vừa truyền dịch vừa xem truyện nhi đồng do Sở Yên Nhiên mua cho nó. Tần Manh Manh không muốn để con trai nghe thấy, lặng lẽ bước ra cầu thang.

Trương Dương và Sở Yên Nhiên đều ra theo.

Tần Manh Manh nghiêm mặt, nói: "Tôi vô cùng cảm tạ vì những gì hai người đã làm cho Tần Hoan, nhưng tôi cũng xin hai người tôn trọng sự thực, chủ nhiệm Từ đã nói với tôi rất rõ ràng, tính nguy hiểm nếu phẫu thuật cho tiểu Hoan quá lớn, cơ hội nó có thể bình an vượt qua phẫu thuật lần này là rất nhỏ, cho dù may mắn sống sót thì trí não của nó cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng... thậm chí... thậm chí sẽ trở thành một hài tử không nhớ gì, không hiểu gì..." Một loại bi thương uất nghẹ trong cổ họng của Tần Manh Manh, khiến cô ta không thể tiếp tục nói nữa.

Trương Dương nói: "Nói chung còn có cơ hôi mà, bệnh viện Trung Hải không trị được thì bệnh viện khác có lẽ có thể trị được, bệnh viện trong nước không trị được thì còn có bệnh viện nước ngoài, chúng ta không thể dễ dàng bỏ cuộc được!"

Tần Manh Manh lạnh lùng nói: "Tôi không bỏ cuộc, nhưng đây là chuyện của tôi, không phải là của hai người!"

Trương Dương nói: "Tần Hoan là con trai tôi, tôi có quyền tham dự vào chuyện này!"


Tần Manh Manh nói: "Lời của trẻ con mà anh cũng coi là thật ư?"

Trương Dương có chút tức giận nói: "Cô hiện tại mang nó đi thì có khác gì bỏ cuộc? Tôi chưa từng gặp một nữ nhân nào máu lạnh như cô đấy!" Sở Yên Nhiên ở bên cạnh kéo tay Trương Dương, sợ hắn dưới cơn xung động lại làm ra điều gì không hay

Tần Manh Manh không bởi vì những lời của Trương Dương mà cảm thấy tức giận, nói khẽ: "Máu lạnh cũng được, vô tình cũng được, đây là chuyện nhà của chúng tôi, không có liên quan gì tới anh cả, cảm ơn tất cả những gì mà anh đã làm trước đây, xin hai người đi cho, đừng quấy nhiễu sinh hoạt của chúng tôi, thân là người giám hộ của Tần Hoan, tôi có quyền đưa ra quyết định tương lai cho nó!"

Trương Dương tức giận nói: "Cô có quyền gì? Cô chẳng qua chỉ là dì của nó, người có quyền là cha mẹ nó, tôi nói rõ cho cô biết, tôi không cho phép cô mang Tần Hoan rời khỏi bệnh viện, Tần Hoan ở trên thế giới này cũng không phải chỉ có mình cô là người thân!"

Tần Manh Manh có chút tức giận trừng mắt lườm Trương Dương, Trương Dương nộ khí trùng trùng nhìn lại cô ta.

Sở Yên Nhiên nói: "Chị Tần, bất kể là thế nào, chúng ta cũng không nên mất hi vọng, chị làm vậy chính là bỏ cuộc, Tần Hoan chỉ là một đứa trẻ, nó không có năng lực đối kháng với vận mệnh, chúng ta không giúp nó, chỉ biết trơ mắt nhìn nó bị vận mệnh cắn nuốt, chẳng lẽ chị thật sự nhẫn tâm làm vậy ư?"

Tần Manh Manh nhìn đôi thanh niên nhiệt tâm này, cô ta đột nhiên thấy cảm động, trên thế giới này quả nhiên vẫn có người tốt.

Trương Dương nói: "Coi như tôi cầu xin cô vậy, hiện tại bác sĩ Vu vẫn chưa đưa ra phương án trị liệu, cô nhẫn nãi đợi thêm hai ngày nữa, có lẽ tất cả sẽ có chuyển cơ!"

...

Tần Manh Manh cắn chặt môi, cuối cùng cũng gật đầu, cô ta muốn nói cám ơn, nhưng ánh mắt đột nhiên lại dừng ở đằng xa, Văn Hạo Nam mặc quân trang đang lặng lẽ đứng đó, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô ta.

Mặt Tần Manh Manh lập tức biến thành trắng bệch, rồi ta nhìn xuống một lát rồi lại ngẩng lên, ánh mắt kiên định không chút sợ hãi nhìn vào Văn Hạo Nam.

Lúc Trương Dương và Sở Yên Nhiên nhìn thấy Văn Hạo Nam, đều thầm kêu bất diệu. Thiên hạ này quả nhiên không có bức tường nào là không lọt gió, chuyện cuối cùng cũng bại lộ rồi.

Trên mặt Văn Hạo Nam vẫn mang theo một nụ cười nhàn nhạt, gã nói khẽ: "Trùng hợp thật, không ngờ lại gặp mấy người ở đây!"

Tần Manh Manh cười cười.

Trương Dương cũng cười cười, ho khan một tiếng, nói: "Tôi đang nằm viện ở đây, gặp được cũng là bình thường!"

Ánh mắt của Văn Hạo Nam không nhìn vào hắn, thủy chung vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Tần Manh Manh: "Anh tưởng em hôm nay phải đi làm!"

Tần Manh Manh hờ hững nói: "Tôi có cuộc sống riêng của tôi, không cần phải báo với ai cả!"

Tình cảnh tuy rất bình thường, nhưng Trương Dương và Sở Yên Nhiên lại cảm thấy mùi vị gió mưa sắp ập tới, Trương Dương thử làm hòa hoãn bầu không khí không hài hòa trước mặt, hắn cười nói: "Thì ra hai người quen nhau!"

Văn Hạo Nam còn chưa kịp nói gì thì Tần Manh Manh đã bảo: "Bạn bè bình thường tôi!" Cô ta có chút kỳ quái, Trương Dương sao lại quen với Văn Hạo Nam, liên tưởng tới sự xuất hiện đột nhiên của Trương Dương, cô ta dường như ý thức được gì đó, lạnh lùng hỏi: "Hai người quen nhau?"

Trương Dương cười nói: "Yên tâm đi, nó khẳng định sẽ thích em!"

Văn Hạo Nam nói: "Trương Dương là em nuôi của anh!"

Trương Dương nghe thấy câu này, lập tức biết là có chuyện xấu rồi.

Vẻ mặt của Tần Manh Manh lạnh lùng tới cực điểm, vẻ cảm kích lúc trước đối với Trương Dương trong nháy mắt hòa thành oán hận và khinh thường, không nói câu nào bước về phía phòng bệnh.

Văn Hạo Nam cũng đi theo, Trương Dương và Sở Yên Nhiên đều hiểu hôm nay khẳng định là sự việc đã bị bại lộ, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, trong nhất thời không biết rốt cuộc là có nên theo xem hay không.

Tần Hoan thấy Tần Manh Manh bước vào, cười nói: "Dì! Cha đâu!"

Văn Hạo Nam dừng bước ở trước cửa lặng lẽ nhìn đứa trẻ ở trên giường bệnh, vẻ mặt của gã rất bình tĩnh, Tần Hoan nhìn thấy gã đứng ở cửa, liền nở nụ cười rất ngây thơ với gã, Văn Hạo Nam cũng cười cười, gã không bước vào phòng bệnh, mà quay người rời đi.

Trong chuyện này Trương Dương dẫu sao cũng có chút tâm tư, lúc này kéo Sở Yên Nhiên tránh sang đầu kia của hành lang.

Sở Yên Nhiên phụ trách trông chừng, nói lại phản ứng của Văn Hạo Nam cho Trương Dương, cô ta nói khẽ: "Văn Hạo Nam đi rồi!"

Trương Dương thở phào nhẹ nhõm, Văn Hạo Nam đột nhiên xuất hiện ở đây, chứng tỏ gã khẳng định đã nghe thấy được tin tức gì đó, hoặc là Hà Trường An đã đem chân tướng của chuyện này nói cho gã cũng chưa biết chừng, Trương Dương không lo lắng Văn Hạo Nam sẽ sản sinh thành kiến với mình, hắn tuy là con nuôi của Văn Quốc Quyền và La Tuệ Ninh, nhưng quan hệ giữa hắn và Văn Hạo Nam rất bình thường, Văn Hạo Nam này tuy trẻ tuổi, nhưng rất khôn ngoan, đối với bất kỳ ai cũng giữ khoảng cách nhất định. Điều mà Trương Dương lo lắng là phản ứng của vợ chồng Văn Quốc Quyền, Văn Hạo Nam đã biết chuyện này, vậy thì bọn họ rất nhanh cũng sẽ biết, vai diễn của mình ở trong đây quả thực có chút xấu hổ, Trương Dương nhớ tới lời nhắc của Hà Trường An giành cho mình, càng lúc càng cảm thấy tên Hà Trường An này không đơn giản.

Sở Yên Nhiên từ vẻ mặt phức tạp của Trương Dương lúc này đã đoán ra được trong lòng hắn đầy tâm sự, nắm tay hắn nói: "Không sao cả, anh không sai, sau này em sẽ giải thích với dì La!"

Văn Hạo Nam rất nhanh liền quay lại, gã ra ngoài mua đồ, trong siêu thị nhỏ ở bên ngoài không có nhiều đồ tốt, gã mua hai bao đại lễ Vượng Vượng, một chiếc bánh kem!

Tần Manh Manh đã mặc xong quần áo cho Tần Hoan, cô ta muốn làm thủ tục xuất viện cho Tần Hoan.

Văn Hạo Nam đặt quà ở trong tay lên cạnh giường, cười nói: "Anh bạn nhỏ, cháu tên là gì?"

Tần Hoan nhìn Văn Hạo Nam, nói: "Chú, chú tới thăm cháu à?"

Văn Hạo Nam gật đầu.

Tần Hoan hỏi lại: "Chú không biết cháu tên là gì vậy sao còn tới thăm cháu?" Câu nói này khiến cho Văn Hạo Nam ngây ra, gã bật cười ha ha, chìa tay ra vuốt vuốt mặt Tần Hoan, nói với Tần Manh Manh: "Đứa bé này rất thông minh!" Gã nhìn tấm bảng treo ở đầu giường: "Tần Hoan! Cháu cũng họ Tần! Cùng họ với dì Tần của cháu!"

Tần Manh Manh lạnh lùng nói: "Nó theo họ tôi!"

Văn Hạo Nam nói khẽ: "Tiểu Hoan, chú là bạn tốt của dì cháu!"

Tần Hoan lắc đầu nói: "Vậy sao cháu trước đây chưa từng nghe thấy tên chú?"

Tần Manh Manh nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện!" Cô ta đi ra cửa trước.

Văn Hạo Nam cười cười với Tần Hoan rồi mới theo Tần Manh Manh ra khỏi phòng bệnh.

Trương Dương và Sở Yên Nhiên nhìn hai người đi rồi mới quay trở lại, Tần Hoan nhìn thấy Trương Dương quay về, vui mừng gọi: "Cha! Con tưởng cha đi rồi!"

Trương Dương nói: "Cha sao nỡ bỏ con được!"

Tần Hoan nói: "Dì con muốn dẫn con về Thiên Tân, con sợ không gặp được hai người nữa!" tuy chỉ mới quen Trương Dương có hai ngày, nhưng đứa bé này đả nảy sinh cảm tình khó mà chia lìa với Trương Dương.

Sở Yên Nhiên cũng rất thích Tần Hoan, cô ta nói khẽ: "Không sao, chúng ta đã đáp ứng dẫn cháu đi công viên rồi mà!"

"Thật ư?" Đôi mắt to của Tần Hoan chớp chớp không ngừng.

Nhin khuôn mặt non nớt của Tần Hoan, Sở Yên Nhiên cảm thấy trong lòng chua xót, cô ta đã hiểu Trương Dương vì sao lại làm vậy.

Văn Hạo Nam và Tần Manh Manh tới hoa viên, Tần Manh Manh đứng trên thảm cỏ, ngữ khí bình tĩnh nói: "Anh thấy rồi đó!"

"Thấy cái gì?" Văn Hạo Nam mỉm cười hỏi.

Tần Manh Manh nói: "Giữa chúng ta vốn không có gì, tuy quen nhau được một đoạn thời gian, nhưng quan hệ giữa chúng ta chỉ là bạn bè bình thường!"

Văn Hạo Nam nói: "Anh lại không cho rằng là vậy!" Gã và Tần Manh Manh thông qua người quen giới thiệu mới quen được nhau, sau khi quen Tần Manh Manh, liền nảy sinh cảm tình với cô ta, điều kiện của Văn Hạo Nam rất ưu việt, bên cạnh có không ít mỹ nữ theo đuổi, nhưng người này rất kỳ quái, gã chỉ thích mỗi Tần Manh Manh lạnh như băng sương.

Tần Manh Manh nói: "Anh không cần phải phí tâm cơ điều tra tôi, tôi hiện tại nói rõ cho anh biết, Tần Hoan là con của tôi!"

Văn Hạo Nam lặng lẽ nhìn Tần Manh Manh, không hề cảm thấy kinh ngạc chút nào, trên mặt hắn vẫn nở một nụ cười nhạt: "Rất khả ái, anh rất thích nó!"

Tần Manh Manh có chút kinh ngạc nhìn Văn Hạo Nam: "Anh không cần phải chế giễu tôi! Tôi trước giờ chưa từng đáp ứng anh điều gì, cho nên tôi không cho rằng mình có lỗi với anh, Văn Hạo Nam, từ giờ trở đi, anh đừng tới tìm tôi nữa, tôi không xứng với anh!" Tần Manh Manh nói xong liền quay người bỏ đi.

Văn Hạo Nam nắm lấy cánh tay cô ta: "Manh Manh! Anh không bận tâm đâu!"

Mắt Tần Manh Manh đỏ rực lên, hét: "Nhưng tôi bận tâm!"

Văn Hạo Nam cũng gào lên: "Anh thích em là chuyện của cá nhân anh, không liên quan gì tới gia đình em cả, cũng không liên quan gì tới quá khứ của em, người mà anh cần là em, chỉ em thôi!"


Tần Manh Manh lắc đầu, nói: "Bỏ tôi ra!"

Văn Hạo Nam vốn còn muốn nói tiếp, nhưng lại nghe thấy một giọng nói bình đạm hòa hoãn ở phía sau vang lên: "Hạo Nam, con cũng ở bệnh viện Trung Hải à?"

Văn Hạo Nam trong lòng chấn động. Gã buông tay Tần Manh Manh ra, ngạc nhiên nói: "Mẹ!"

La Tuệ Ninh chậm rãi bước về phía họ, trên mặt nở nụ cười hờ hững, giống như căn bản không hề nhìn thấy, nghe thấy chuyện vừa rồi, La Tuệ Ninh gật đầu với Tần Manh Manh, nói: "Cháu là Manh Manh, con gái của tư lệnh Tần phải không, đúng là xinh thật, lần trước lúc dì thấy cháu, cháu vẫn còn là một cô bé vừa lên trung học, không ngờ thoáng cái đã lớn như vậy rồi!"

Tần Manh Manh không ngờ ở trong trường hợp này lại gặp La Tuệ Ninh, cô ta đột nhiên hiểu ra, cuộc gặp ngày hôm nay tuyệt đối không phải là xảo hợp, có lẽ tất cả đều là Văn gia trù hoạch trước, cô ta cố gắng nén sự phẫn nộ và kích động ở trong lòng, cố gắng khiến mình bình tĩnh, lộ ra nụ cười cứng ngắc với La Tuệ Ninh, nói: "Chào di La!"

La Tuệ Ninh cười cười, nói khẽ: "Thằng bé Hạo Nam này đúng là chẳng biết lịch sự gì cả, nó dọa cháu à?"

Tần Manh Manh không nói gì, Văn Hạo Nam gọi khẽ một tiếng: "Mẹ!"

La Tuệ Ninh nói: "Manh Manh, cháu bận gì thì cứ đi làm đi!"

Tần Manh Manh cắn chặt môi, ý tứ của La Tuệ Ninh đã rất rõ ràng, người ta đang đuổi mình đi, cô ta gật đầu, quay người bước về phía phòng bệnh.

Văn Hạo Nam gọi một tiếng Manh manh, muốn đuổi theo, nhưng lại bị ánh mắt của mẹ ngăn lại.

Đợi khi Tần Manh Manh đi xa rồi, La Tuệ Ninh mới nói: "Hiện tại, con về nhà ngay cho mẹ, cha con đang ở nhà đợi con, ông ấy hi vọng con đừng để ông ấy phải chờ lâu!"

"Mẹ!"

La Tuệ Ninh nói: "Đợi hai cha con nói chuyện xong rồi hẵng gọi mẹ!" Nói xong bà ta bước về phía phòng bệnh.

Từ sau khi Văn Hạo Nam xuất hiện, Trương Dương đã đoán được rằng La Tuệ Ninh sẽ biết chuyện này, nhưng hắn không ngờ La Tuệ Ninh lại đến nhanh như vậy, thấy La Tuệ Ninh đi tới trước mặt, Trương Dương có chút xấu hổ chạy ra đón: "Mẹ nuôi!"

La Tuệ Ninh ừ một tiếng, từ trên vẻ mặt của bà ta khó mà nhìn ra được bà ta rốt cuộc là có đang tức giận hay không.

Sở Yên Nhiên rất ngoan ngoãn gọi một tiếng dì La.

La Tuệ Ninh mỉm cười với cô ta, từ thái đội khác nhau với hai người, có thể nhìn ra bà ta vẫn đang giận. Bà ta nói với Sở Yên Nhiên: "Yên Nhiên, dẫn dì đi thăm đứa bé!"

Sở Yên Nhiên do dự một lát, nhìn Trương Dương.

La Tuệ Ninh nói: "Yên tâm đi, dì chỉ muốn gặp nó chút thôi!"

Sở Yên Nhiên dẫn La Tuệ Ninh đi tới phòng bệnh của Tần Hoan, Tần Manh Manh đã thu dọn xong, dắt tay Tần Hoan chuẩn bị đi, Tần Hoan rõ ràng không muốn đi, nhìn thấy Trương Dương, giãy khỏi tay Tần Manh Manh, khóc lóc lao tới: "Cha, dì muốn dẫn con đi..."

Một tiếng cha khiến cho La Tuệ Ninh ngây đơ ra đó.

Tần Manh Manh lao lên như phát điên, túm Tần Hoan lại, giơ tay lên đánh mạnh vào mông nó, lạnh lùng nói: "Ai bảo con không nghe lời, ai bảo con không nghe lời!"

Tần Hoan cất tiếng khóc như xé ruột xé gan, miệng không ngừng gọi cha.

Mắt Trương Dương đỏ lên, hắn muốn xông tới, nhưng bị Sở Yên Nhiên ôm chặt lại, Sở Yên Nhiên hiểu tính tình của hắn, hắn chỉ cần xung động thì chuyện gì cũng dám làm.

La Tuệ Ninh đi tới, nắm lấy tay Tần Manh Manh, nói khẽ: "Đứa nhỏ còn mang bệnh, cháu nhẹ tay thôi!"

Tần Manh Manh mặt đầm đìa nước mắt, cô ta đã không khống chế được tình cảm của mình nữa rồi, lớn tiếp khóc lóc.

Tần Hoan thấy Tần Manh Manh khóc thương tâm như vậy, nó rất hiểu chuyện lau nước mắt cho cô ta, thút thít nói: "Dì... đừng khóc nữa... con... con không chọc gì giận nữa... con... con không cần cha nữa..."

Tần Manh Manh nghe thấy câu này, ôm chặt lấy Tần Hoan vào lòng, càng khóc thương tâm hơn.

Mắt La Tuệ Ninh cũng có chút đỏ lên, bà ta đứng dậy, nói khẽ: "Tôi mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, trước tiên trị bệnh cho đứa nhỏ nay đã rồi hẵng tính!"

Trương Dương nói: "Tần Manh Manh, cô nghe rõ cho tôi, tôi nhất định sẽ trị khỏi cho Tần Hoan, tôi nhất định có thể trị khỏi cho nó!"

Tần Manh Manh không nghe thấy lời Trương Dương nói, nhưng La Tuệ Ninh và Sở Yên Nhiên đều nghe rõ, bọn họ tin Trương Dương có năng lực này. Còn có một người cũng nghe thấy câu đó của Trương Dương, tiến sĩ y học Vu Tử Lương vừa hay nhìn thấy cảnh khóc lóc này, không khỏi tở dài: "Thế này là sao? Các người không hiểu phải giữ cho tâm tình của đứa bé được bình tĩnh ư? Có gia trưởng nào như các người không?"

Vu Tử Lương không biết thân phân của La Tuệ Ninh, lời nói không chút nể tình.

La Tuệ Ninh nói khẽ: "Đừng để đứa nhỏ khóc nữa, trước tiên về nghỉ ngơi đã rồi hẵng nói!"

Tần Manh Manh tuy không muốn tiếp tục ở lại đại, nhưng thấy con trai khóc thương tâm như vậy, trong lòng cũng cảm thấy không nỡ, dưới sự khuyên bảo của Sở Yên Nhiên, cuối cùng cũng quay về phòng bệnh.

Vu Tử Lương sau khi biết phía bệnh viện không nguyện ý mạo hiểm phẫu thuật cho Tần Hoan, liền tới phòng làm việc của Từ Quang Diệu, ông ta muốn bàn lại với Từ Quang Diệu.

Trương Dương đi tới trước mặt La Tuệ Ninh, nói khẽ: "Mẹ nuôi!"

La Tuệ Ninh thở dài, nói: "Xem ra con biết không ít chuyện!"

Trương Dương nói: "Nơi này không phải là chỗ để nói chuyện, chúng ta ra ngoài rồi nói."

La Tuệ Ninh cùng hắn đi tới cuối hành lang, Trương Dương kể lại một lượt tiền nhân hậu quả mà mình gia nhập vào chuyện này cho La Tuệ Ninh, dẫu sao thì La Tuệ Ninh cũng biết rồi, hắn cũng chẳng việc gì phải giấu nữa, còn Hà Trường An, hắn không có chút hào cảm này với người này cả, nếu như không phải là y, Trương Dương cũng không phải nhúng tay vào chuyện này, Trương Dương đương nhiên sẽ không bảo mật cho y, còn không quên gài thêm một câu, con không biết y có mục đích gì? Cũng không biết y vì sao lại tìm tới con, con cảm thấy y hình như còn có mục đích khác!

La Tuệ Ninh thở dài, nói: "Hà Trường An và Văn gia chúng ta có quan hệ rất tốt, mẹ tin y sẽ không có dụng tâm gì khác!"

Những lời này khiến Trương Dương cảm thấy không vui, Hà Trường An y không có dụng tâm, vậy chẳng lẽ là mình có dụng tâm?

La Tuệ Ninh nói: "Kỳ thực Hạo Nam sớm đã phát giác Tần Manh Manh có chút không ổn, y tìm người điều tra Tần Manh Manh mới biết được sự tồn tại của Tần Hoan." Nói tới đây bà ta lại thở dài: "Bất kể là chân tướng của sự việc như thế nào? Đứa bé cũng là vô tội!"

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, mẹ không trách con à?"

La Tuệ Ninh lắc đầu, nói: "Mẹ chỉ trách con tự tác chủ trương thôi, con tới Thiên Tân điều tra chuyện này cũng là bởi vì đã biết rõ chân tướng của sự thực, bỏ đi, dẫu sao thì chuyện này cũng không liên quan tới nhà chúng ta, chúng ta đừng tự tìm phiền não."

Trương Dương từ những lời của La Tuệ Ninh nghe ra ý tứ của bà ta, xem ra La Tuệ Ninh tuyệt đối sẽ không đồng ý để Văn Hạo Nam và La Tuệ Ninh lai vãng với nhau, chỉ cần Văn Hạo Nam đoạn tuyệt quan hệ với Tần Manh Manh, chuyện này tất nhiên là không liên quan gì tới Văn gia.

La Tuệ Ninh nói: "Chuyện này mẹ coi như chưa từng xảy ra, con giúp mẹ nói với Tần Manh Manh, mẹ không phải là người đa sự, Hạo Nam cũng sẽ không nói linh tinh ra ngoài đâu."

Trương Dương hiểu rồi, La Tuệ Ninh không muốn phát sinh bất kỳ quan hệ gì với Tần gia, hắn gật đầu, chuyện này cũng không khó lý giải, với thân phận địa vị của Văn gia, để con trai bảo bối của mình đi cưới một nữ nhân đã có con rõ ràng là điều không thể.

La Tuệ Ninh có chút mệt mỏi nhắm mắt lại: "Đúng là càng nghĩ thì càng không thể nào thanh tịnh, mẹ thật sự mệt mỏi rồi!"

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, mẹ về nghỉ ngơi đi, chuyện ở đây con sẽ xử lý tốt!"

La Tuệ Ninh gật đầu, nói: "Tần Hoan rất đáng thương, con có thể giúp nó thì cứ tận khả năng mà giúp, cần gì thì cứ nói với mẹ."

...

Tiến La Tuệ Ninh đi rồi, Trương Dương tới văn phòng chủ nhiệm tìm Vu Tử Lương, vẻ mặt của Vu Tử Lương và Từ Quang Diệu đều lộ ra vẻ hơi kích động, hai người không thống nhất về ý kiến chẩn liệu, vừa phát sinh cãi vã.

Từ Quang Diệu nói: "Cái gì nên nói thì tôi đều nói hết rồi, nếu như chọn tiếp tục trị liệu, tôi sẽ tận hết nỗ lực giảm bớt sự đau khổ cho đứa bé này, nếu như chọn phẫu thuật thì tôi sẽ không làm, mà cũng không có năng lực làm!"

Vu Tử Lương nói: "Được, anh không làm thì để tôi làm. Tôi không tin, danh tiếng của một người so với một sinh mạng đang sống thì quan trọng hơn!"

Mặt Từ Quang Diệu đỏ lên, ông ta lớn tiếng nói: "Tôi không phải là để ý tới danh tiếng, mà là phẫu thuật thì quá nguy hiểm, cho dù có thể giúp đứa nhỏ này bình an rời khỏi phòng phẫu thuật thì sao chứ? Nó có tới chín mươi chín phần trăm cơ hội sẽ trở thành ngu ngốc! Vậy thì có khác gì là chết đâu?"

Vu Tử Lương gầm lên: "Chức trách của bác sĩ chúng ta chính là phải nắm lấy một phần trăm cơ hội! Nếu như không trải qua nỗ lực đã khuyên người khác từ bỏ mạng sống, vậy là vô trách nhiệm đối với người khác, cũng là sự vũ nhục đối với chức trách của mình!"

Từ Quang Diệu nói: "Tử Lương, bởi vì anh và tôi là bạn học, tôi mới tôn trọng anh, để anh tham da chẩn liệu, hiện tại tôi có thể nói với anh, anh không có tư cách! Nơi này là bệnh viện Trung Hải, anh không có tư cách ở đây chỉ trỏ!"

Vu Tử Lương gật đầu, ông ta cầm tư liệu bệnh lịch trên bàn lên: "Chỉ cần người nhà đồng ý, tôi sẽ làm phẫu thuật cho nó!"

Điều khiến Vu Tử Lương thấy bất ngờ là, Tần Manh Manh không ngờ lại tạ tuyệt ý tốt của công ta: "Cám ơn bác sĩ Vu, tôi không muốn mạo hiểm, tôi đã trưng cầu ý kiến của rất nhiều chuyên gia y học, bệnh của Tần Hoan rất nặng, cho dù là phẫu thuật thành công, trí lực của nó cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, tôi không muốn nó sống trên đời mà bị người ta kỳ thị, bị người ta chế nhạo! Sự ủy khuất mà đứa bé này phải chịu từ sau khi sinh ra đã quá nhiều rồi!"

Vu Tử Lương nói: "Tôi tin vẫn còn cơ hội, tuy tôi tạm thời không thể tiến hành tạo ảnh huyết quản não, nhưng nếu như tình huống trong đầu lý tưởng, chúng tôi có thể hạ thương tổn xuống thấp nhất. Cho dù là trí thông minh của đứa bé sau này bị ảnh hưởng, nhưng so với sinh mạng thì có tính là gì chứ?"

Tần Manh Manh lạnh lùng nói: "Lòng người trên thế giới này quá hiểm ác, tôi không muốn nó phải chịu ủy khuất, không muốn nó bị người khác khi phụ, ông có hiểu không?"

Sở Yên Nhiên nói: "Chị Tần, không cần phải lo lắng tới vấn đề phí dụng chẩn liệu, em sẽ gánh toàn bộ phí chữa trị của tiểu Hoan, em đã liên hệ với phía Mỹ rồi, bọn họ có thể cung cấp tất cả máy móc tiên tiên mà phẫu thuật cần thiết!"

Tần Manh Manh nói: "Cám ơn ý tốt của cô, cũng cám ơn thiện tâm của tất cả mọi người, nhưng... tôi không dám mạo hiểm... tôi..."

Trương Dương nói: "Có lẽ không phải là mạo hiểm đâu? Có lẽ sau khi phẫu thuật thành công, Tần Hoan có thể giống như trẻ con bình thường, nó có thể trưởng thành khỏe mạnh, có thể sống vui vẻ, cô dựa vào gì mà bởi vì sự sợ hãi của mình mà giết chết cơ hội khôi phục của nó?"

Tần Manh Manh phẫn nộ trừng mắt lườm Trương Dương: "Tôi nhịn anh đủ rồi đó, anh không có quyền chỉ trỏ việc của Tần Hoan!"

"Cô có quyền à? Tần Hoan lớn như vậy rồi mà cô có thực sự quan tâm tới nó không? Cô rốt cuộc đã nỗ lực bao nhiêu phần trên người nó, nó bị đau đầu lâu như vậy rồi, vì sao trước đây cô không phát hiện sớm?" Sự quan tâm của Trương Dương đối với Tần Hoan khiến hắn căn bản không nghĩ những lời này sẽ đả kích Tần Manh Manh như thế nào.

Tần Manh Manh cắn chặt môi, cố nuốt nước mắt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

Sở Yên Nhiên không nhẫn tâm nhìn, nhẹ nhàng khuyên: "Chị Tần, chị đừng để ý tới anh ấy, tính của anh ấy là vậy đó!"


Tần Manh Manh nói khẽ: "Anh mắng rất đúng! Tôi không có tư cách..." Cô ta đứng dậy chạy ra khỏi phòng.

Sở Yên Nhiên tức giận lấy ngón tay ấn vào trán Trương Dương một cái rồi chạy theo, sợ Tần Manh Manh muốn làm ra chuyện ngốc nghếc gì.

Vu Tử Lương thở dài: "Kỳ thực cô ta sợ nguy hiểm cũng là điều tất nhiên thôi!"

Trương Dương nói: "Ông rốt cuộc nắm chắc bao phần?"

Vu Tử Lương nói: "Tôi đã thiết kế mấy phương án phẫu thuật, nhưngvấn đề quan trọng nhất là vấn đề mất máu trong lúc phẫu thuật, nếu như khối u kết hợp quá chắc với động mạch, vạn nhất tạo thành tổn thương huyết quản, hậu quả vô cùng nghiêm trọng."

Trương Dương nói: "Nếu như tôi có thể giúp ông cầm máu?"

Vu Tử Lương biết Trương Dương có châm pháp thần kỳ, có điều cái thứ này là nằm ngoài khoa học, ông ta không mang quá nhiều hi vọng với Trương Dương, nói khẽ: "Não bộ khác với những bộ vị khác của cơ thể, bất kỳ sự tổn thương dù là nhỏ nhất cũng có thể dẫn tới hiệu quả nghiêm trọng."

Trương Dương nói: "Tôi nắm chắc có thể làm chậm tốc độ tuần hoàn máu toàn thân nó, như vậy có thể tránh được xuất huyết, còn sự khôi phục sau phẫu thuật, tôi có thể làm giảm phát sinh vết sẹo của não."

Vu Tử Lương hai mắt sáng lên: "Anh có thể làm chậm tốc độ chảy máu tới trình độ nào?"

Trương Dương nói: "Trạng thái quy tức, cũng chính là trạng thái chết giả mà các người thường nói! Làm cho tốc độ trao đổi chất của cơ thể hạ xuống hết khả năng!"

Vu Tử Lương nói: "Chẳng lẽ là mô phỏng trạng thái đông lạnh ư?"

Trương Dương gật đầu: "Gần như vậy?"

Vu Tử Lương nói: "Nếu như cậu có thể làm giảm tốc độ máu chảy của nó xuống một nửa, tính nguy hiểm của phẫu thuật có thể giảm xuống một nửa, nếu anh có thể giảm bớt, thậm chí là là giúp tránh vết sẹo não, vậy thì bệnh biến chứng sau phẫu thuật đồng dạng có thể giảm nhẹ thậm chí là hoàn toàn tránh khỏi."

Tần Manh Manh cuối cùng cũng đồng ý để Tần Hoan tới Giang Thành làm phẫu thuật, hôm đó sau khi làm xong thủ tục xuất viện, Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên dẫn Tần Hoan tới công viên, Tần Hoan lần đầu tiên trong đời được tới công viên chơi đùa rất vui vẻ.

Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên ôm nó cùng lên xe bay Mây Xanh chụp ảnh lưu niệm, Tần Hoan ôm cổ họ, thơm Trương Dương rồi lại thơm Sở Yên Nhiên, nó nói nhỏ: "Con rất vui, lớn vậy rồi mà hôm nay là ngày vui nhất trong đời con!"

Trương Dương nói: "Yên tâm đi, sau này mỗi ngày con đều vui vẻ như vậy!"

Tần Hoan ôm cổ hắn: "Cha, con sắp chết rồi à?"

Trương Dương nói: "Đừng nói linh tinh!"

Tần Hoan nói: "Con biết, con sắp chết rồi, nếu không dì cũng sẽ không mỗi ngày đều ở cạnh con, hai người cũng sẽ không cùng con đi chơi như vậy!"

Sở Yên Nhiên trong lòng thấy chua xót: "Tiểu Hoan, đừng nghĩ linh tinh!"

Tần Hoan nói: "Con không sợ, con không sợ gì cả, con có cha rồi, con cho dù không nỡ, muốn cùng cha đi chơi, con muốn tất cả bạn trong lớp biết rằng, con có một người cha rất lợi hại, rất uy phong, rất đẹp trai!"

Trương Dương cố gắng nhoẻn miệng cười: "Tiểu Hoan, con yên tâm, cha sẽ không để con có chuyện đâu, cha nhất định sẽ không để con có chuyện đâu!"

Sở Yên Nhiên nói: "Tiểu Hoan, đợi con khỏi bệnh rồi, dì sẽ dẫn con đi khắp nơi chơi, tới Disneyland của nước mỹ, xem chuột Mikey và vịt Donald!"

Tần Hoan gật đầu, nói khẽ: "Dì Yên Nhiên, dì tốt quá!"

Trương Dương nói: "Dì Yên Nhiên của con tốt vậy, hay con nhận dì ấy làm mẹ đi!"

Tần Hoan lắc lắc đầu: "Con có mẹ rồi... con trước giờ luôn coi dì làm mẹ của con, dì ấy ngoài miệng thì mắng con, nhưng trong lòng lại rất đau lòng vì con, hôm qua dì ấy cho rằng con ngủ rồi nên cứ khóc mãi, con nghe thấy hết..."

Mắt Trương Dương và Sở Yên Nhiên đều ươn ướt, trong tâm linh non nớt của đứa bé này không biết chứa bao nhiêu chuyện.

Trương Dương không ngờ Văn Hạo Nam lại chủ động đăng môn bái phỏng mình, hắn có chút kinh ngạc mời Văn Hạo Nam vào phòng, Văn Hạo Nam cởi mũ quân đội dặt lên bàn, ngồi xuống ghế.

Trương Dương lấy một bình nước khoáng đưa cho gã, hỏi: "Anh, có chuyện gì à?"

Văn Hạo Nam gật đầu, nói: "Tôi muốn cậu an bài cho tôi và Tần Manh Manh gặp mặt nhau!"

Trương Dương cười khổ: "Anh đừng làm khó em, nếu không phải là vì Tần Hoan, Tần Manh Manh căn bản không thèm để ý đến em đâu, bình thường em cũng không nói được cô ấy, với lại, thái độ của mẹ nuôi cha nuôi khá là rõ ràng, em nếu bắc cầu cho hai người gặp nhau, bọn họ biết được kiểu gì cũng từ em!"

Văn Hạo Nam nói: "Tôi không làm khó cậu, cậu giúp tôi đưa một phong thư cho Manh Manh là được rồi!"

Trương Dương nhìn thư trong tay gã, do dự một lát, cuối cùng cũng nhận lấy.

Văn Hạo Nam nói: "Tôi nghe nói cậu muốn dẫn Tần Hoan về Giang Thành phẫu thuật?"

Trương Dương gật đầu, nói: "Tiến sĩ Vu có một phương pháp trị liệu hợp lý, khả năng thành công là rất lớn, lúc ban đầu Tần Manh Manh không đồng ý mạo hiểm, sau khi trải qua sự khuyên bảo của chúng tôi, cô ta mới miễn cưỡng đồng ý!"

Văn Hạo Nam nói: "Thật sự là hâm mộ cậu, nếu tôi có thể đổi vị trí cho cậu thì tốt biết mấy."

Trương Dương không ngờ Văn Hạo Nam cũng là một tình thánh, hắn thở dài, nói: "Chuyện này nói ra thì dài lắm, nếu như không phải là Hà Trường An muốn thông qua em để cáo mật với mẹ nuôi thì em cũng không nhúng tay vào đâu, lúc ban đầu em là muốn điều tra rõ chuyện này, em sợ Hà Trường An nói dối, không ngờ tới Thiên Tân thì gặp phải chuyện này."

Văn Hạo Nam nói: "Tôi rất yêu Tần Manh Manh, chúng tôi ở với nhau mấy tháng rồi, tôi nhìn ra cô ta cũng có hào cảm với tôi, trong lòng cũng thích tôi, nhưng cô ta thủy chung bảo vệ mình, không muốn mở lòng với tôi, cho nên, tôi tìm người điều tra cô ta!" Gã dừng lại một chút rồi mới nói với Trương Dương: "Chuyện này cậu giữ bí mật giúp tôi, tôi không muốn bởi vì chuyện này mà cô ấy hiểu lầm tôi, thậm chí là khinh thường nhân phẩm của tôi!"

Trương Dương gật đầu.

Văn Hạo Nam lại nói: "Về sau tôi mới biết nguyên nhân cô ấy thường tới Thiên tân, mới biết được sự tồn tại của Tần Hoan!"

Trương Dương có chút không hiểu, hỏi: "Em thật sự có chút không hiểu, lúc đó khi người ta giới thiệu Tần Manh Manh cho anh, vì sao không tra rõ? Chẳng lẽ chuyện Tần Manh Manh có con tất cả mọi người đều không biết ư? Cha mẹ người nhà của cô ấy cũng không biết ư?"

Văn Hạo Nam nói: "Cậu chắc không biết, quan hệ giữa Manh Manh và người nhà của cô ấy rất không tốt, đã có mấy năm rồi không qua lại với nhau!"

Trương Dương nhíu mày, chẳng lẽ Tần gia biết chuyện Tần Manh Manh có con trai, cho nên mới đoạn tuyệt quan hệ với cô ta?

Văn Hạo Nam nói: "Cha tôi và mẹ tôi đều đã nói chuyện với tôi, nếu như tôi còn kiên trì lai vãng với Tần Manh Manh thì sẽ không nhận tôi là con nữa!"

Trương Dương nói: "Anh, đã vậy rồi anh hà tất phải khiến họ tức giận? Nữ nhân tốt ở trong thiên hạ này cũng không phải là chỉ có một mình Tần Manh Manh, anh hà tất phải tự chuốc lấy khổ?"

Văn Hạo Nam nói khẽ: "Tôi yêu cô ấy, nhiều năm như vậy rồi, cô ta là nữ nhân duy nhất khiến tôi động lòng, tôi không bận tâm tới quá khứ của cô ấy, chỉ cần cô ta tốt với tôi là đủ rồi!"

Trương Dương thật sự không biết nói gì, đại khái là người đang yêu đầu óc luôn không được bình thường, hắn nhắc nhở Văn Hạo Nam: "Anh có nghĩ tới cảm thụ của cha mẹ anh không, anh là con trai của phó thủ tướng Văn, anh nếu cưới Tần Manh Manh, không chừng họ thật sự đoạn tuyệt quan hệ với anh đó!"

Văn Hạo Nam nói: "Tôi là một người thành niên, tôi biết suy nghĩ!"

Trương Dương thở dài, nói: "Em phục anh rồi, phong thư này em sẽ giao cho cô ấy, có điều anh ngàn vạn lần đứng có bán đứng em đấy! Người trong cuộc thì mê, người bang quan thì sáng, em thân là người bàng quan muốn phát biểu chút ý kiến, anh có thích nghe không!"

Văn Hạo Nam hơi rướn người lên trước.

Trương Dương nói: "Em thấy tâm tư của Tần Manh Manh hiện tại đặt hết lên người Tần Hoan, cô ta chắc sẽ không nghĩ tới bất kỳ vấn đề tình cảm nào khác, anh nên tỉnh táo một chút, theo đuổi quá gắt, càng dọa cho người ta sợ, còn nữa, cha mẹ anh khẳng định sẽ săm soi anh toàn phương vị, anh nên thật thà một chút!"

"Cám ơn cậu đã nhắc nhở!"

Trương Dương nói: "Anh có hiểu về Hà Trường An không?"

Văn Hạo Nam lắc đầu: "Y và cha tôi là bạn nhiều năm, tính thình rất khẳng khái rộng rãi, cha mẹ tôi đều rất hân thưởng con người của y!"

Trương Dương nhíu mày, hắn lại không cho rằng như vậy, chuyện lần này khiến hắn rất phản cảm đối với Hà Trường An, hắn luôn cảm thấy Hà Trường An còn ôm một mục đích nào đó trong chuyện lần này. Có cơ hội hắn sẽ điều tra xem Hà Trường An rốt cuộc là có mối thù truyền kiếp gì đối với Tần gia, y vì sao lại muốn vạch trần chuyện chưa cưới đã có con của Tần Manh Manh.

...

Margaret trước khi về Mỹ đặc biệt bày một bữa tiệc tại Tử Kim các, bà ta mời cả nhà Văn Quốc Quyền, tính chất của yến hội lần này thuộc về gia yến, khi Trương Dương tới Tử Kim các mới biết rằng tỉnh trưởng Bình Hải Tống Hoài Minh và vợ là Liễu Ngọc Oanh cũng tới Bắc Kinh rồi.

Tống Hoài Minh tới Bắc Kinh để họp, biết rằng nhạc mẫu đại nhân sắp về Mỹ, đặc biệt tới tiễn, Margaret gọi cả hai người tới, một là để đáp tạ lời mời tiệc lần trước của Văn gia, hai là muốn làm hòa hoãn quan hệ giữa cha con Tống Hoài Minh. Lão thái thái tại thương giới có thể có được thành tựu như vậy là có liên quan tới ánh mắt của bà ta, bà nhìn ra địa vị quan trọng Văn Quốc Quyền trên chính đàn, có ý thông qua hình thức gia yến để kéo gần quan hệ giữa hai nhà, trên chính trị cấp cho Tống Hoài Minh một chút trợ lực.

Sở Yên Nhiên tuy chưa hòa hảo với cha, nhưng hiện tại cũng không cự tuyệt loại gặp mặt này, nếu như là trước kia, cô ta nghe thấy cha mình tới dự tiệc khẳng định sẽ quay người đi ngay.

Trương Dương rất lễ pháp gọi một tiếng chú Tống, dì Liễu.

Tống Hoài Minh gật đầu một cái, gần đây thanh danh của Trương Dương không được tốt, y ít nhiều cũng nghe được chút phong thanh, có điều tới loại cảnh giới của Tống Hoài Minh, cho dù là trong lòng không vui, thì cũng không lộ ra ngoài mặt.

Liễu Ngọc Oánh thì lại không được như vậy, câu đầu tiên bà ta sau khi ngồi xuống là: "Trương Dương, tôi nghe nói cậu phạm sai lầm,tới châu Âu khảo sát chưa được mấy ngày đã bị đuổi về rồi à!" Thanh danh gần đây của Trương Dương ở Bình Hải rất xấu, có người nói hắn phạm sai lầm, có người nói hắn ở châu Âu chơi gái bị bệnh giang mai, Liễu Ngọc Oanh đã nhịn lâu rồi, bà ta thấy không đáng cho Sở Yên Nhiên, tuy ấn tượng trước đây đối với Trương Dương rất tốt, ban đầu thì không tin, nhưng gần đây lời đồn càng lúc càng thịnh, bà ta cũng bắt đầu lung lay rồi.

Văn Quốc Quyền mỉm cười, nói: "Câu cao gió cả, người khác biết Trương Dương là con rể tương lai của Hoài Minh, vốn là chuyện rất bình thường cũng sẽ biến ảo ra rất nhiều phiên bản, chúng ta là người làm chính trị, phải có tâm cảnh dù gặp sóng to gió lớn vẫn bình tâm ngồi câu cá!"

Trương Dương rất không đúng thời cơ vỗ mông ngựa: "Cha nuôi thường tới tân Quốc Tân Quán Điếu Ngư Đài, phần tâm cảnh này bọn con không theo kịp!"

Cả bàn đều bật cười.

Liễu Ngọc Ánh vẫn không nhịn được liền hỏi: "Trương Dương, cậu vì bệnh gì mà phải nằm viện?"

La Tuệ Ninh cười nói: "Nó khỏe thế này thì sao có bệnh được? Chuyện này nói ra vẫn là bởi vì chúng tôi!" La Tuệ Ninh cảm thấy phải thay Trương Dương nói rõ chuyện này, nếu không rất có khả năng sẽ khiến chuyện này tạo thành khốn nhiễu cho vợ chồng Tống Hoài Minh, thế là liền kể sơ qua chuyện đã xảy ra ở London, tình tiết cụ thể thì không nói, chỉ nói rằng Trương Dương giúp phá vỡ một hành động khủng bố nhắm vào họ.

Ngay cả Sở Yên Nhiên cũng là lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, cô ta lén lút thò tay xuống dưới bàn nắm chặt tay Trương Dương.

Văn Quốc Quyền nói: "Chuyện này vô cùng mẫn cảm, liên quan tới ảnh hưởng quốc tế, cho nên không thể nói, Trương Dương rõ ràng là lập được đại công, nhưng lại phải bắt nó chịu ủy khuất, hi sinh cái tôi, thành toàn cho tập thể, đây là bổn phẩn của một Đảng viên!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui