Ánh mắt hắn dừng ở trên người An Đức Uyên: "Anh cũng từng khiến tôi bội phục, đan thương thất mã từ Hongkong đến Đài Loan, dựa vào sức bản thân mà sáng lập tín nghĩa xã, trải qua hai mươi năm dốc sức, đưa tín nghĩa xã thành xã đoàn mạnh nhất Đài Loan, sự can đảm này tôi bội phục." Nói tới đây, hắn đột nhiên chuyển đề tài: "An gia trải qua đại kiếp nạn, An Đạt Văn nhận nhiệm vụ trong lúc nguy nan, tuổi còn nhỏ mà vẫn có thể trong khoảng thời gian ngắn diệt trừ dị kỷ, tiêu diệt cừu địch, khiến Thế Kỉ An Thái đang ngập trong nguy cơ một lần nữa ổn định lại, điều này cũng khiến tới rất khâm phục, cả An gia ai cũng là nhân vật đáng phục."
An Đức Uyên lạnh lùng nói: "Cũng là anh coi trọng An gia chúng tôi."
Kì Sơn nói: "Người An gia nếu yên ổn sống ở Cảng Đài thì chúng ta vốn chắc nước giếng không phạm nước sông, nhưng, dã tâm của An Đạt Văn thật sự quá lớn."
An Đức Uyên nói: "Tôi không hiểu anh đang nói gì."
Kì Sơn nói: "Anh không hiểu nhưng tôi hiểu, cái chết của em trai tôi tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua, từ cây Ma Hoàng phát hiện trong đống gỗ quyên tặng cho chùa Thu Hà, tôi đã bắt đầu hoài nghi An gia các anh, nhưng tôi không có chứng cớ, tôi cho rằng An lão nếu đã chậu vàng rửa tay, chắc hẳn đám con cháu An gia các anh cũng sẽ nhất định vâng theo, nhưng tôi đã xem nhẹ sự vô sỉ và tham lam của các anh."
An Đức Uyên nói: "Kì Sơn, anh là nói tôi đã hại chết em trai của anh?"
Kì Sơn nói: "Chậu vàng rửa tay, bốn chữ này nói ra thì đơn giản, nhưng thực sự làm được liệu có mấy ai? An Đạt Văn không phải là thiên tài kinh thương gì cả, trên thương trường hắn thiếu bản sự và năng lực lập tay làm mưa, úp tay làm mây, nhưng người An gia các anh lại có một đặc chất, đó chính là phạm tội, trong máu các anh chảy gien kẻ cướp, cho nên ông cháu ba đời nhà các anh, cứ tre già măng mọc đi vào hắc đạo."
An Đức Uyên nói: "Kì Sơn, chuyện của em trai anh không liên can tới tôi."
Kì Sơn gật đầu nói: "Không sai, quả thực không liên can tới anh, nhưng có liên quan tới thằng con trai khốn nạn của anh, để giành được nhiều lợi ích hơn, hắn không từ thủ đoạn, cho rằng có thể che giấu, nhưng chuyện đã làm rồi có một ngày sẽ bại lộ thôi."
An Đức Uyên nói: "Anh bắt tôi tới đây là muốn lợi dụng tôi để áp chế a Văn ư?"
Kì Sơn nói: "Bắt anh tới đây không phải để áp chế hắn, mà là để đả kích hắn, tôi muốn hắn nếm thử tư vị mất thân nhân."
An Đức Uyên nói khẽ: "Anh muốn giết tôi?"
Kì Sơn nói: "Người hiểu tôi đều nên biết, làm việc làm việc luôn rất quyết đoán, đối với kẻ thù của tôi, tôi sẽ không có một chút lòng từ bi nào, An Đức Uyên, bất kể cái chết của em trai tôi anh có tham gia hay không thì anh cũng phải gánh vác trách nhiệm vì cái chết của nó."
An Đức Uyên nói: "Tôi nếu chết, kết cục của anh so với tôi sẽ thảm hơn nhiều."
Kì Sơn mỉm cười nói: "Ai sẽ quan tâm? Và liệu ai sẽ biết?" Ánh mắt hắn hướng về phía xa, mặt trời đã ló dạng, bình minh sắp rồi, Kì Sơn nói: "Nể tình tôi đã từng kính trọng anh, tôi cho anh một cơ hội, được chết một cách tôn nghiêm."
Bàng Thanh Sơn dùng súng dí vào huyệt Thái Dương của An Đức Uyên, rồi chỉ chỉ ra ngoài rào chắn.
An Đức Uyên nổi lên một cảm giác bi ai, y vạn lần không ngờ, sinh mệnh của mình lại kết thúc dưới tình huống như vậy, y từng vô số lần mơ thấy mình chết, cho dù là phơi thây đầu đường thì cũng phải trải qua một phen chiến đấu thảm thiết, mà hôm nay, y không có cơ hội, Kì Sơn trước mắt rất bình tĩnh kín kẽ, người như vậy rất ít phạm sai lầm, An Đức Uyên lặng lẽ đi về phía rào chắn, tay y nắm rào chắn, dừng chân nói: "Có vấn đề tôi muốn hỏi anh, rốt cuộc là ai nói với anh là a Văn sai người giết Kì Phong?"
Kì Sơn nói: "Một người rất thân mật với nhà anh."
Bàng Thanh Sơn dí họng súng vào gáy An Đức Uyên: "Năm, bốn, ba..."
An Đức Uyên mím môi, y bò lên rào chắn, đứng ở chỗ cao, dõi mắt trông về phía xa, muốn nhìn thấy ánh sáng mặt trời ngày mới, chân trời đã bị ánh dương nhiễm hồng, nhưng ánh mặt trời còn chưa ló dáng thì An Đức Uyên bỗng nhiên ý thức được cả đời này y không được nhìn thấy cảnh mặt trời mọc nữa rồi, y dang tay, lao vào khoảng không phía trước, giống như một con chim lớn bay lượn trong tầng mây.
Thi thể được phát hiện đầu tiên là hai bảo tiêu của An Đức Uyên, hai bảo tiêu của y chết ở tùy viên, tất cả là trúng đạn vào đầu, đầu bếp của tùy viên và một gã người làm cũng bị bắn chết trong phòng ngủ, một bảo mẫu bởi vì xin phép về nhà mới may mắn tránh được một kiếp, sát thủ cực kỳ lão luyện và máu lạnh, làm việc sạch sẽ gọn gàng, không lưu lại một người sống nào, cũng không lưu lại manh mối rõ ràng.
Vào buổi chiều hôm ấy, thi thể của An Đức Uyên mới được người ta phát hiện ở trên núi Vân vè hướng tây bắc thôn hoạ sĩ, y từ tháp Minh Quang cao hơn ba mươi thước ngã xuống, võ đầu mà chết, rất thảm thương, từ tình huống khám tra ở hiện trường cho thấy An Đức Uyên chắc là tự nhảy xuống, có điều rốt cuộc có phải tự sát hay không thì vẫn rất khó kết luận, ở hiện trường còn phát hiện dấu chân của một số người khác. Cảnh sát đối với dấu chân đã tiến hành phân tích, nhưng bọn họ rất nhanh liền phát hiện, dấu chân đều là một loại ủng cao su lưu lại, không thể từ đó phán đoán ra rốt cuộc có bao nhiêu người tới hiện trường, cũng không thể từ ủng cao su suy đoán thân phận của sát thủ.
Trận huyết án của Tùy viên này làm cho cả thôn hoạ sĩ chấn động, chiều hôm huyết án phát sinh Cố Dưỡng Dưỡng vừa mới tới kinh thành, nghe nói tùy viên xảy ra chuyện này thì cô ta cũng cảm thấy mao cốt tủng nhiên, vốn mục đích lần này cô ta đến kinh chỉ là để vẽ vật thực, đang do dự xem có nên liên hệ với Trương Dương đang ở kinh thành hay không, sau khi nghe nói tới sự kiện này, Cố Dưỡng Dưỡng lập tức bấm số điện thoại của Trương Dương.
Trương đại quan nhân tối hôm qua ngủ rất ngon, thành công bắt được Quản Thành, thuận tiện đả kích Cảnh Thiên Thu, uống với Triệu Quốc Cường đến nửa đêm thì hắn về ban trú kinh Bình Hải ở, chuẩn bị nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng lại dính vào chuyện này. Nhận được điện thoại của Cố Dưỡng Dưỡng. Hắn căn bản không ngờ lại xảy ra chuyện này. Khi hắn nghe Cố Dưỡng Dưỡng nói xong huyết án phát sinh ở tùy viên, không khỏi hít một hơi lạnh: "Sao có thể như vậy? Em bảo An Đức Uyên đã chết rồi ư?"
Sau khi được Cố Dưỡng Dưỡng khẳng định, Trương Dương nói: "Em ở đó chờ anh, anh lập tức sẽ tới ngay."
Trương Dương tới thôn hoạ sĩ, đầu tiên tìm tới Cố Dưỡng Dưỡng, bởi vì chuyện huyết án của tùy viên, toàn bộ thôn hoạ sĩ đều lòng người hốt hoảng. Hoạ sĩ và đệ tử vẽ vật thực ở đây đã có không ít người lựa chọn rời đi, ở lại cũng chẳng còn tâm tình mà vẽ, túm năm tụm ba trò chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...