Trương Dương vào thẳng chủ đề: "Kim gia đã xảy ra chuyện gì?"
Quyền Chính Thái nói: "Cái này thì tôi cũng không biết, ngày hôm qua đột nhiên nhận được tin tức Kim Thừa Hoán Kim Thừa Hoán tướng quân bởi vì bệnh cấp tính mà phải nhập viện, cơ hồ đồng thời tiến hành quản chế cấp một khu bộ phận địa khu Hán Thành. Rất nhiều người đều đang hoài nghi Kim tướng quân đã xảy ra chuyện, nhưng sáng nay người phát ngôn của tổng thống đã công khai bác bỏ tin đồn, nói Kim tướng quân trước mắt bệnh tình đã ổn định rồi, đang trị liệu tại bệnh viện Thanh Hòa, hơn nữa công bố một bộ phận băng trị liệu của ông ta." Hắn tạm dừng một chút rồi nhìn về phía Trương Dương: "Anh vừa rồi trong điện thoại có nói, nghe thấy tiếng súng phát ra từ bệnh viện Thanh Hòa?"
Trương Dương mỉm cười nói: "Tối hôm qua động tĩnh của bệnh viện Thanh Hòa rất lớn, Quyền tiên sinh thân là nhân viên công tác của bộ môn tình báo chính phủ chẳng lẽ không cảm thấy gì ư?"
Quyền Chính Thái nói: "Trương tiên sinh vẫn không tín nhiệm tôi!"
Trương Dương nói: "Vốn chuyện nội bộ của quốc gia các anh cũng không tới lượt tôi quản, tôi cũng không muốn quản, nhưng Kim Mẫn Nhi là bạn tốt của tôi, chuyện này liên quan đến an nguy của cô ta, tôi lại không thể bỏ mặc."
Quyền Chính Thái nói: "Anh biết tình huống của Kim tướng quân không?"
Trương Dương quan sát Quyền Chính Thái, cho tới bây giờ hắn cũng không rõ Quyền Chính Thái rốt cuộc đứng trong trận doanh của bên nào.
Quyền Chính Thái nói: "Trương tiên sinh có thể tín nhiệm tôi, tôi vẫn luôn là người ủng hộ kiên định của Kim tướng quân."
Trương đại quan nhân từ vẻ mặt của Quyền Chính Thái lặng lẽ phán đoán hắn có đang nói dối hay không, một người khi nói dối luôn sẽ để chỗ ra một số sơ hở rất nhỏ, Trương Dương không hề tìm được điều gì dị thường trên người Quyền Chính Thái, đương nhiên, hắn cũng hiểu rõ loại nhân viên tình báo chuyên nghiệp như Quyền Chính Thái đều được huấn luyện nói dối một cách nghiêm khắc. Tố chất của tâm lý Đám người này cường đại đến mức có thể qua mặt được cả máy phát hiện nói dối.
Trương Dương nói: "Chủ tịch tập đoàn Lam Tinh Kim Thượng Nguyên đã bị giết rồi!" Hắn tung ra một tin tức, mục đích vẫn là muốn quan sát phản ứng của Quyền Chính Thái.
Quyền Chính Thái hiển nhiên bị tin tức này làm cho chấn kinh: "Gì cơ?" Quyền Chính Thái vẻ mặt của Quyền Chính Thái hắn thấy hắn chắc không biết chuyện này. Hắn nhìn nhìn chung quanh rồi nói khẽ: "Nói như vậy Kim tướng quân đã gặp phiền toái rất lớn? Hắn có có còn sống hay không?"
Trương Dương nhìn Quyền Chính Thái, hắn không biết gì về chính đàn của Nam Triều Tiên, đến nay vẫn không rõ vì sao Kim Thừa Hoán thân là tư lệnh bảo an của Nam Triều Tiên, tay cầm binh quyền. Không ngờ trong một đêm lại thành tù nhân, thậm chí cũng không làm ra bất kỳ phản kháng nào.
Quyền Chính Thái nói: "Nói cho tôi biết, Kim tướng quân có còn sống hay không?"
Trương Dương gật đầu: "Chắc vẫn còn sống.Lần cuối cùng tôi nhìn thấy hắn là tối hôm qua."
Quyền Chính Thái nói: "Trương tiên sinh, tôi muốn dẫn anh đi gặp một người."
Trương Dương lắc đầu nói: "Xin lỗi!"
Quyền Chính Thái Quyền Chính Thái Trương Dương vẫn tràn ngập cảnh giác đối với mình, hắn chỉ chỉ vào quán cà phê phía trước cách đó không xa: "Thủ trưởng của tôi. Thôi tiên sinh, người phụ trách của KBR đang ơ đó."
Trương Dương nhíu mày nói: "Anh cuối cùng vẫn dẫn người tới."
Quyền Chính Thái nói: "Trương tiên sinh xin tha lỗi cho quyết định của tôi, chuyện này tôi không có quyền quyết định, chuyện liên quan thực sự quá nhiều."
Thôi Chí Cảnh, người phụ trách của KBR lẳng lặng ngồi dưới mái che nắng của quán cà phê lộ thiên, ánh mắt hắn chú ý tới trước sứ quán Trung Quốc, Trương Dương và Quyền Chính Thái nói chuyện với nhau đều nằm trong tầm mắt của hắn, nhìn thấy hai người sóng vai đi tới, trên mặt Thôi Chí Cảnh lộ ra nụ cười thản nhiên.
Quyền Chính Thái không hề đi cùng Trương Dương tới trước bàn, mà chỉ chỉ vị trí của Thôi Chí Cảnh cho Trương Dương, mình thì ngồi xuống cách xa họ.
Trương Dương gật đầu với Thôi Chí Cảnh, nhìn người phụ trách cao nhất của ngành tình báo Nam Triều Tiên này. Ấn tượng đầu tiên chính là mái tóc hoa râm bù xù của Thôi Chí Cảnh, hắn là một một trung niên nhân không bắt mắt, nhưng nếu anh lưu ý tới hai mắt của hắn thì sẽ phát hiện ánh mắt này rất thâm thúy và tràn ngập trí tuệ.
Thôi Chí Cảnh gọi một cốc cà phê cho Trương Dương rồi mỉm cười nói: "Trương tiên sinh là bằng hữu của Chính Thái. Chuyện của anh tôi cũng có nghe nói một chút."
Trương Dương nói: "Chuyện tốt hay là chuyện xấu?"
Thôi Chí Cảnh nói: "Cho tới bây giờ, từ quan điểm của tôi thì tòan là chuyện tốt."
Trương Dương nói: "KBR là cơ quan tình báo cao nhất của Nam Triều Tiên, chuyện xảy ra tối hôm qua anh chẳng lẽ thực sự hoàn toàn không biết gì cả ư?"
Thôi Chí Cảnh nói: "Nếu thật sự không biết thì anh có tin hay không?"
Trương Dương lắc đầu: "Cho tôi một lý do đáng tin đi."
Thôi Chí Cảnh nói: "Kim Thừa Hoán tướng quân ngày hôm qua đột phát bệnh cấp tính, nghe nói được đưa vào bệnh viện Thanh Hòa để cứu chữa, nhưng chung quanh bệnh viện Thanh Hòa được giới nghiêm. Bất kỳ ai cũng không thể đi vào, cùng lúc đó, tất cả cửa ra vào núi Cẩm Vân đều bị phong tỏa, trước đó ở đấy đang tiến hành một hồi hội nghị quân sự, vào cùng một ngày phó tổng thống Tống Tương Cát cũng đột phát tắc nghẽn cơ tim được đưa vào bệnh viện cứu chữa, tôi biết việc này không thể là trùng hợp."
Trương Dương nói: "Tôi là một ngoại nhân, theo tôi thấy, đây quả thực chính là một hồi chính biến có dự mưu."
Thôi Chí Cảnh nói: "Một cơn bão chính trị, Tống Tương Cát là một trong những người cạnh tranh hữu lực trong cuộc tranh cử tổng thống kỳ tới. Kim Thừa Hoán tướng quân tướng quân người ủng hộ kiên định của hắn."
Trương Dương nheo mắt lại: "Tôi cũng có chút hứng thú với lập trường chính trị của Thôi tiên sinh, xin hỏi xin hỏi ủng hộ ai?"
Thôi Chí Cảnh nói: "Tôi cho rằng hiện tại chính phủ Nam Triều Tiên cần một người lãnh đạo có tác phong cường ngạnh, tổng thống đương nhiệm hiển nhiên không phải nhân tuyển thích hợp nhất." Hắn tạm dừng một chút rồi nói: "Một loạt hành động này cực kỳ nhanh chóng và quyết đoán, không giống với phong cách trước đây của tổng thống, sau lưng tổng thống còn có người Mỹ ủng hộ." Hai mắt của thâm thúy của hắn nhìn thẳng vào Trương Dương rồi nói: "Nói cho tôi biết, tối hôm qua ở bệnh viện Thanh Hòa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trương Dương kể lại chuyện xảy ra tối hôm qua cho hắn, Trương Dương cũng không phải hoàn toàn tín nhiệm Thôi Chí Cảnh, nhưng dưới tình trạng trước mắt hắn đã không có lựa chọn nào khác.
Thôi Chí Cảnh nghe hắn nói xong thì hai hàng lông mày nhíu chặt, suy nghĩ hồi lâu rồi mới: "Phải cứu Kim Thừa Hoán tướng quân ra, tuy rằng hắn trước mắt đã bị khống chế, chỉ cần hắn được tự do, hắn có thể ra lệnh cho quân đội hành động, thế cục có thể xoay chuyển, chính phủ đang che giấu chân tướng."
Trương Dương nói: "Chỉ cần chúng ta công bố ra chân tướng là được? Bộ hạ của hắn sẽ đi cứu hắn."
Thôi Chí Cảnh lắc đầu nói: "Nếu như vậy, Nam Triều Tiên sẽ chỉ lâm vào hỗn loạn và rung chuyển, sẽ có nhiều máu và giết chóc hơn, nhưng không cách nào vẫn không thể giải quyết vấn đề trên căn bản, không có Kim tướng quân chỉ huy, sẽ như rắn mất đầu, chỉ bằng vào những quân nhân này thì không thể xoay chuyển được thế cục đâu."
Trương Dương nói: "Anh là thủ lĩnh KBR, anh chắc có biện pháp tìm được Kim tướng quân."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...