Trương Dương lắc đầu nói: "Các anh tốt nhất đừng nhúng tay vào làm gì, đúng rồi, đại ca không tới à?"
Từ Kiến Cơ nói: "Xuất ngoại rồi, lúc này chắc đang uống hoa tửu với con hát Nhật Bản rồi."
Hồng Nguyệt lại đánh lên vai hắn một cái, so đó thì rất ngọt ngào tựa lên vai hắn.
Trương Dương nói: "Tôi muốn nghe ngóng một chuyện, các anh có quen với Tạ Khôn Cử hay không?"
Từ Kiến Cơ nói: "Lão tổng tập đoàn Hán Đỉnh, tôi và hắn có quan hệ bình thường thôi, có điều đại ca rất thân với hắn, mẹ của Tạ Khôn Cử là bà vú của Chu Hưng Dân, Chu Hưng Dân từ nhỏ đã lớn lên ở Tạ gia. Cho nên quan hệ của Chu gia và Tạ gia vô cùng thân cận, bằng không huynh đệ Tạ gia cũng sẽ không có vị trí hôm nay." Từ Kiến Cơ từ vấn đề này của Trương Dương đã cảm thấy được sâu sắc người muốn đập quầy của Trương Dương ở quốc mậu tám chín phần mười chính là Tạ Khôn Cử. Từ Kiến Cơ rất uyển chuyển nói rõ bối cảnh của Tạ Khôn Cử, đồng thời nói với Trương Dương quan hệ của Tạ Khôn Cử và đại ca Chu Hưng Quốc.
Trương Dương nói: "Có chút thế lực!"
Từ Kiến Cơ nói: "Chẳng những có chút thế lực, hơn nữa rất có tiền, có thể nói là có tiền có thế."
Tiết Vĩ Đồng gần đây vẫn chưa thể thoát ra tự sự bi thống vì ông nội mất, khi Trương Dương và Từ Kiến Cơ nói chuyện cô ta không ngờ lại thất thần.
Trương Dương nói: "Hai chuyện này hình như không tách nhau được."
Từ Kiến Cơ nói: "Cũng không hẳn vậy, Hà Trường An sở dĩ gặp chuyện không may còn không phải là bởi vì căn cơ không đủ thâm hậu ư, kinh doanh trong nước, kiếm tiền dễ dàng, nhưng anh kiếm được tiền. Cuối cùng có thể thuộc về anh hay không thì cũng chưa thể biết được."
Trương Dương cười nói: "Làm bất kỳ chuyện gì đều có mạo hiểm, làm quan mạo hiểm còn hơn cả làm kinh thương."
Từ Kiến Cơ nói: "Cho nên làm bất kỳ chuyện gì cũng phải cẩn thận, không ai biết được căn cơ của người khác sâu cỡ nào, nhiều bằng hữu thì luôn tốt hơn là nhiều kẻ thù."
Trương Dương nói: "Với cái tính này của tôi, bằng hữu không ít, kẻ địch cũng không ít, hiện tại muốn sửa cũng không còn kịp rồi."
Tiết Vĩ Đồng lúc này phục hồi tinh thần: "Việc gì phải sửa, làm người nên chân thật, số dối trá như vậy có mệt hay không?"
Lúc này ông chủ Hoàng Thiện của hội quán vương phủ tiến vào chào hỏi, đối với đám con cháu cán bộ cao cấp này, Hoàng Thiện trước giờ đều rất khách khí, hắn mang đến một chai Louis, đi theo hắn tới còn có cả gái rót rượu.
Tiết Vĩ Đồng nhìn nhìn bình rượu rồi nói: "Ông chủ Hoàng, rượu này của anh là buôn lậu à!"
Hoàng Thiện cười nói: "Tiết gia hảo nhãn lực, tuy rằng là rượu tư, nhưng tuyệt đối là hàng thật giá thật, trong những năm này làm ăn không dễ dàng gì, tôi thỉnh thoảng cũng lách luật chút, mấy vị ngàn vạn lần đừng tố cáo tôi đó." Hắn cũng chỉ nói đùa thôi, đương nhiên biết những người này sẽ không tố cáo hắn.
Từ Kiến Cơ lắc thử chén rượu, nhìn nhìn độ tinh khiết của rượu, ngửi thì rồi nhấp một ngụm: "Không tồi, chính tông."
Hoàng Thiện nói: "Từ công tử Từ công tử nói đúng thì là đúng rồi, lát nữa tôi để ngài mang một hộp về."
Từ Kiến Cơ nói: "Vô công bất thụ lộc, tự dưng tôi lại nhận rượu của ông làm gì?"
Hoàng Thiện nói: "Từ công tử Từ công tử, tôi nghe nói khu đất của Thành Thể muốn bán đấu giá, có thể giới thiệu cho tôi một chút quan hệ không."
Từ Kiến Cơ cười nói: "Anh sao lại tìm tôi? Bản thân tôi chỉ làm xây dựng, khu đất đó của Thành Thể nếu tôi có thể mua được thì mua rồi, tiện nghi lớn như vậy tôi sao lại nhường cho ông."
Hoàng Thiện cười nói: "Ai chẳng biết là ngài làm sinh ý lớn, khu đất đó của Thành Thể đối với chúng tôi mà nói thì là công trình lớn, nhưng đối với Từ công tử ngài mà nói thì căn bản không đáng bận tâm." Những lời này của hắn tràn ngập thành phần nịnh nọt, có điều cũng không quá phóng đại.
Từ Kiến Cơ cũng không phải cảm thấy khu đất đó quá nhỏ, mà là hắn gần đây rất ít làm công trình kinh thành, quan hệ của kinh thành rất phức tạp, thường thường đều là một công trình nhưng có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, làm tốt thì lợi nhuận cũng không được bao nhiêu, nhưng nếu nếu xảy ra vấn đề, không biết sẽ có bao nhiêu ở sau lưng anh đâm trộm, tinh lực chủ yếu của hắn hiện tại đều đặt ở thành thị tuyến hai, cạnh tranh tương đối mà nói thì không kịch liệt như ở kinh thành, hồi báo thì cũng không kém gì kinh thành. Từ Kiến Cơ nói: "Ông chủ Hoàng, nể tình chúng ta quen biết nhiều năm, tôi khuyên ông một câu, làm tốt ngành giải trí của anh đi, khác nghề như cách núi, chén cơm khai phá xây dựng cũng không phải là dễ ăn đâu."
Hoàng Thiện nói: "Ai cũng muốn phát triển mà, nghề này của tôi tuy rằng kiếm được tiền, nhưng trong mắt người tôi giống như là bột khiếm thảo ấy, không ai coi tôi là người cả."
Tiết Vĩ Đồng bật cười khanh khách, cô ta ngắt lời: "Anh chẳng phải là bột khiếm thảo ư?"
Hoàng Thiện cười một tiếng, da mặt hắn cũng dày, không hề cảm thấy mất mặt tí nào: "Thật ra tôi cái tôi làm cũng là sinh ý, tôi thừa nhận quả thực có thể tồn tại một số mua bán mại dâm, có điều tôi không hề nhận một phân tiền nào từ đó cả."
Trương đại quan nhân nghĩ thầm có trời mới tin, công phu nói dối của người làm ăn người này cao minh hơn người kia.
Hoàng Thiện nói: "Làm cái nghề này chính là số cháu chắt, cả ngày phải nhìn sắc mặt của người ta, phải dựa vào người khác để kiếm cơn, nói trắng ra thì cũng chẳng khác gì xin cơm."
Từ Kiến Cơ nói: "Đừng nói mình thành đáng thương như vậy, hội sở của lại là chính là sàn nhảy, ngành giải trí của kinh thành cũng được tính là một chiêu bài vang dội, anh đừng có tìm lý do, là nổi lòng tham thôi, nhìn thấy ngành xây dựng náo nhiệt, cũng muốn nhảy phải cướp một chén canh."
Hoàng Thiện bị hắn nói toạc tâm tư, xấu hổ cười cười.
Từ Kiến Cơ nói: "Tôi cũng không phải là phản đối anh làm nghề này, khu đất Thành Thể đó nóng bỏng tay, theo như tôi biết thì Triệu Nhu Đình của Vĩnh Cửu cũng đang nhắm vào khu đất đó, anh cảm thấy mình so với cô ta thì thế nào?"
Hoàng Thiện nghe thấy tên của Triệu Nhu Đình thì lập tức ngây ra một lát rồi cười nói: "Cô ta nếu động tâm tư thì tôi cũng không uổng phí khí lực nữa, thiên kim của phó thị trưởng Triệu, tôi nào có bản sự mà tranh với cô ta!"
Từ Kiến Cơ nói: "Bối cảnh của anh khẳng định không so được với người ta rồi, nhưng tài lực của anh có thể đánh đồng với tập đoàn Hán Đỉnh không?"
Hoàng Thiện nói: "Ngài đừng nói nữa, nói nữa thì tôi phải tìm một cái hố mà chui vào mất." Hắn kính rượu một vòng rồi cáo từ.
Những lời nói vừa rồi của Từ Kiến Cơ lại dẫn tới sự chú ý của Trương Dương, Trương Dương nói: "Thành Thể là cái gì?"
Từ Kiến Cơ cười nói: "Chính là sân vận động cũ của kinh thành, cũng không lớn lám, có điều bởi vì vị trí rất tốt cho nên rất nhiều thương nhân khai phá đều nhắm trúng nó."
Trương Dương nói: "Anh vừa rồi nói Triệu Nhu Đình cũng nhắm vào khu đất đó?"
Từ Kiến Cơ cầm chén rượu lên nhấp một ngụm, từ vẻ mặt của Trương Dương hắn đã đoán được thằng ôn này có chủ ý gì, cười nói: "Anh muốn gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...