Y Đạo Quan Đồ

Trương Dương cười nói: “Thật là không thể ngờ cô cũng ở Phong Trạch.”

Phùng Lộ nói: “Tôi đã xin nghỉ hai ngày, cộng thêm hai ngày nghỉ cuối tuần là có thể về thăm nhà.”

Kiều Mộng Viện bảo cô ngồi xuống.

Phùng Lộ cười nói: “Để tôi nướng cho, tôi là chuyên gia về mặt này.”

Trương Dương đưa xiên thịt cho cô.

Mặc dù Phùng Lộ đã đi học đại học, nhưng tay nghề nướng thịt vẫn không hề thuyên giảm, rất nhanh cô đã nướng xiên thịt trở nên ngoài thơm trong mềm, đưa cho Trương Dương và Kiều Mộng Viện, hai người ăn xong khen không ngớt lời.

Trương Dương rót cho Kiều Mộng Viện nửa ly rượu, rồi rót cho mình một ly, Phùng Lộ cũng uống một tí, Trương Dương nhấc chén rượu lên nói: “Đây mới là cuộc sống.”

Phùng Lộ nói: “Thị trưởng Trương có lẽ lâu lắm rồi không ăn quán ven đường.”

Trương Dương nói: “Tôi hay ăn lắm, nhưng không đâu có hương vị như của nhà cô.”

Kiều Mộng Viện nói: “Thật ra những nơi ngóc ngách là những nơi có thể thể hiện được cuộc sống đời thường nhất, những người làm quan như các anh nên đi ra ngoài thường xuyên, nghe xem mọi người nói gì, như vậy mới có thể thân thiết với dân.”

Trương Dương nói: “Cô cảm thấy tôi không thân thiết với dân à?”

Phùng Lộ cười khanh khách: “Dù sao thì vẫn cảm thấy không giống với chúng tôi, anh là người làm quan, chúng tôi là người dân, đời sống của chúng ta không giống nhau.”

Trương Dương nói: “Làm quan thì cũng là người, mọi người chẳng có gì không giống nhau hết, ai mà chẳng có hỉ nộ ái ố, ai mà chẳng có lúc không vui.”


Trương Dương vừa nói xong những lời này thì điện thoại của hắn đã vang lên, đó là Trình Diệm Đông gọi đến, Trình Diệm Đông vừa về đến nhà, nghe nói Trương Dương đến, vì vậy vội vàng gọi điện cho hắn.

Trương Dương nói chỗ hắn đang ở, mười phút sau Trình Diệm Đông đã đến nơi rồi, sau khi Trình Diệm Đông đi vào, Phùng Lộ liền đi ra ngoài giúp việc, cô gái này rất thông minh, cô chủ yếu là để cho Trương Dương cùng mọi người có không gian riêng để nói chuyện.

Trình Diệm Đông không ngờ Trương Dương sẽ đến Phong Trạch tìm gã, gã xúc động nói: “Bí thư Trương, sao anh lại đến Phong Trạch?”

Trương Dương cười nói: “Chủ nhiệm Kiều nói muốn mời tôi ăn cơm, tôi nghĩ đi nghĩ lại, tất cả những quán cơm ở Tân Hải tôi đều ăn phát ngán rồi, thế là tôi nhớ đến chỗ này, mấy năm rồi tôi chưa ăn đồ nướng của thầy giáo Phùng, vừa nhớ ra là tôi đến đây.”

Kiều Mộng Viện nói: “Nếu sớm biết mời bí thư Trương một bữa cơm phải phiền toái thế này thì tôi sẽ không nói câu đó.”

Trình Diệm Đông cười theo, Trương Dương chỉ vào cốc rượu trước mặt hắn rồi nói: “Đừng chỉ cười không thôi, anh đến muộn rồi, phạt anh một cốc.”

Trình Diệm Đông nhấc chén rượu lên, chau chau mày nói: “Bí thư Trương, tôi không có tửu lượng tốt như anh, nửa chén thôi.”

Trương Dương gật gật đầu nói: “Tôi không miễn cưỡng anh.”

Trình Diệm Đông uống một ngụm rượu lớn, rồi chau chau mày nói: “Rất vui nghe thấy bí thư Trương nói vậy, hóa ra anh từ Tân Hải đến tìm tôi không phải vì miễn cưỡng tôi.”

Kiều Mộng Viện đứng một bên cười.

Trương đại quan ngạc nhiên nói: “Cô cười cái gì?”

Trình Diệm Đông cũng cười.


“Này, hai người cười gì vậy? Rất buồn cười sao? Tôi rất buồn cười à?” Câu này của hắn vừa dứt lời, hai người càng cười dữ dội hơn.

Trương đại quan thở dài nói: “Thật là kỳ lạ.”

Kiều Mộng Viện nói: “Trương Dương, đây là lần đầu tiên thấy anh thật thà thế.”

“Tôi lúc nào chẳng thật thà, tất cả những người quen biết tôi đều nói tôi rất chân thành, thẳng thắn, quang minh, chính trực, vô tư.”

Trình Diệm Đông nói: “Tôi đồng ý.”

Trương Dương nói: “Diệm Đôn à, chúng ta uống một chén.”

Trình Diệm Đông nói: “Tôi vừa uống xong mà, anh đến từ xa thế, hóa ra là để chuốc say tôi sao?”

Trương Dương cười nói: “Không có ý đó, tùy anh, tôi uống hết.” Hắn ngửa cổ uống hết sạch chén rượu.

Trình Diệm Đông thấy hắn uống như vậy, cũng uống hết nửa chén rượu còn lại.

Kiều Mộng Viện nhắc nhở họ: “Uống ít thôi, nếu như hai người uống quá chén, tôi không phụ trách đưa người về đâu nhé.”

Trình Diệm Đông nói: “Chỗ này cách nhà tôi không xa, uống quá chén tôi sẽ tự đi về.” Gã nhớ ra một việc: “Bí thư Trương, tối nay hai người ngủ ở đâu?”

Một câu nói làm cho Kiều Mộng Viện đỏ bừng mặt, gần đây Trình Diệm Đông có phải vì nhiều chuyện quá không, mà nói chuyện không chọn lời, cái gì gọi là hai người ngủ ở đâu chứ?


Trương Dương nói: “Ở Phong Trạch thì anh không cần phải lo.” Hắn chủ động rót rượu cho Trình Diệm Đông: “Diệm Đông, anh biết tôi tìm anh có chuyện gì không?”

Trình Diệm Đông nói: “Tóm lại không phải là vì tìm tôi để uống rượu, bí thư Trương muốn nói gì, tôi đều biết cả.”

Trương Dương nói: “Tối qua chúng ta đã nói chuyện lâu như vậy, sao anh vẫn không hiểu chứ?”

Trình Diệm Đông nói: “Dù sao thì cũng phải có người đứng ra lãnh trách nhiệm, hơn nữa tôi là cục trưởng công an Tân Hải, xảy ra chuyện này trong phạm vi quản lý của tôi, tôi không chịu trách nhiệm thì ai chịu trách nhiệm đây?”

Trương Dương nói: “Tôi đã từng nói, tôi sẽ lãnh tất cả trách nhiệm, anh làm như vậy thì còn coi tôi ra gì nữa?”

Trình Diệm Đông nói: “Bí thư Trương, có người muốn mượn gió bẻ măng, chuyện này kéo càng dài thì càng bất lợi với chúng ta, vì vậy cần phải có người đứng ra lãnh trách nhiệm, bịt miệng những kẻ muống lợi dụng chuyện này.”

Trương Dương nói: “Sự việc còn chưa điều tra rõ ràng, anh vội vàng lãnh trách nhiệm làm gì chứ?”

Trình Diệm Đông nói: “Tôi sẽ không thay đổi những gì mình đã quyết định.”

Trương Dương nói: “Cùng lắm là tôi không làm nữa, việc này nếu không làm cho rõ ràng, tôi quyết không thôi.”

Trình Diệm Đông nói: “Bí thư Trương, tâm trạng của anh tôi hiểu, nhưng có nhiều khi cần phải từ bỏ, phải hi sinh, từ bỏ không có nghĩa là nhận thua, mà là để giành được thời gian và cơ hội.

Kiều Mộng Viện gật đầu đầy đồng cảm: “Tôi đồng ý với ý kiến của Trình cục.”

Trương Dương nói: “Nếu cần phải hi sinh, thì người đó nhất định là tôi, tôi sẽ không để bạn tôi chịu uất ức.”

Trình Diệm Đông cầm cốc rượu lên, chân thành nói: “Bí thư Trương, có thể nghe được câu này của anh, tôi đã thỏa mãn rồi.”

Trương Dương nói: “Diệm Đông, tôi nói được là làm được, nhất định sẽ kề vai sát cánh với anh.”

Chiếc điện thoại đặt trên bàn vang lên, Trương Dương cầm điện thoại lên xem, đó là Cao Liêm Minh gọi đến, sau khi nhấc điện thoại, Trương Dương nói không hề khách khí: “Muộn thế rồi, tiểu tử nhà cậu có việc gì không?”


Cao Liêm Minh vui vẻ nói: “Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi!”

Trương Dương nói: “Tiểu tử nhà anh nói gì thế? Vớ vẩn!”

Cao Liêm Minh nói: “Trong phòng tạm giam Đổng Chính Dương bị một kẻ tình nghi công kích, người đó đã thừa nhận rồi, sau khi Đổng Chính Dương về phòng tạm giam, người đó đã đánh Đổng Chính Dương.”

Trương Dương gần như không tin vào tai mình: “Anh nói gì cơ? Rốt cuộc là anh đang nói gì?”

Cao Liêm Minh bình tĩnh lại, rồi mới nói: “Vừa rồi tôi đến chỗ chú Vinh, ông điều tra chuyện này từ đầu, và chú ấy đã hỏi những nghi phạm nhốt cùng Đổng Chính Dương và cảnh sát ngày hôm đó, phát hiện ra rằng một người trong số đó đã từng là nhân viên của công ty Đinh Cao Sơn, điều càng làm người ta không thể ngờ được là, người đó và Đinh Cao Sơn còn là anh em kết nghĩa, chú Vinh cảm thấy việc này vô cùng kỳ lạ, sau khi thẩm vấn những người đó đã phát hiện ra điểm nghi ngờ, cuối cùng có người báo cáo, chính là người tên Lương Tu Vũ đã đánh Đổng Chính Dương.

Đây thật là một thông tin quá tốt, Trương Dương tưởng rằng không thể giải quyết được, hắn vốn cho rằng Đổng Chính Dương do Văn Hạo Nam hại chết, nhưng không ngờ sự việc lại có chuyển biến, giờ đây lại xuất hiện một bản khác, Lương Tu Vũ dã từng đánh Đổng Chính Dương, nếu thật sự như những gì Cao Liêm Minh nói, quan hệ của Lương Tu Vũ và Đinh Cao Sơn rất tót, thì gã đánh Đổng Chính Dương, để trả thù tư là chuyện hết sức bình thường.

Trương Dương bảo Cao Liêm Minh đi tìm hiểu rõ ràng vấn đề, sau khi đặt điện thoại xuống, hắn báo những tiến triển mới nhất cho Trình Diệm Đông.

Trình Diệm Đông nghe được như vậy cũng ngớ người, lúc trước gã cũng đã điều tra những người từng tiếp xúc với Đổng Chính Dương, tổng cộng có 5 nghi phạm đã cùng nhốt với Đổng Chính Dương, nhưng khẩu cung của họ đều giống hệt nhau, đều nói rằng khi Đổng Chính Dương trở về đã như vậy rồi, hơn nữa cảnh sát phụ trách trông coi hôm đó cũng nói rằng không phát hiện ra điều gì bất thường, vì vậy Trình Diệm Đông mới nghiêng hướng nghi ngờ sang Văn Hạo Nam, chẳng lẽ gã đã phán đoán có vấn đề thật rồi sao?

Kiều Mộng Viện nói: “Nếu tìm ra hung thủ thật sự, phiền phức chẳng phải đã được giải quyết rồi sao?”

Trương Dương lúc này cũng ngồi không nổi nữa, hắn vốn muốn gọi điện cho Vinh Bằng Phi, nhưng lại cảm thấy rằng trước khi việc này điều tra rõ ràng, hắn không nên chủ động gọi, nếu như những điều Cao Liêm Minh nói đều là sự thật, thì chẳng phải hắn đã nghi oan cho Văn Hạo Nam rồi sao?

Mặc dù Trình Diệm Đông ngoài mặt tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng thấp thỏm, gã đồng ý chủ động lãnh trách nhiệm chuyện này, là vì gã không muốn Trương Dương chịu phải quá nhiều ảnh hưởng, bất cứ người nào cũng không muốn chịu nỗi oan này, Trình Diệm Đông từ trước đến giờ đều nghi ngờ Văn Hạo Nam nhất, nhưng giờ đây sự việc lại phát triển theo hướng đi ngược lại với phán đoán của gã.

Cuộc điện thoại này của Cao Liêm Minh làm cho Trương Dương và Trình Diệm Đông đều không bình tĩnh được nữa, hai người đều chú ý đến chuyện này, lại nửa tiếng trôi qua, Vinh Bằng Phi lại gọi điện đến cho Trình Diệm Đông.

Nghe thấy tiếng của Vinh Bằng Phi, Trình Diệm Đông cảm thấy hơi lo lắng, gã thấp giọng nói: “Vinh thính.”

Tiếng của Vinh Bằng Phi rất lớn, rõ ràng là rất giận dữ: “Anh làm gì vậy hả! Xin nghỉ phép! Có vấn đề là lại muốn chạy, Trình Diệm Đông ơi là Trình Diệm Đông, anh vô trách nhiệm vậy à? Việc xảy ra trên địa bàn của mình, anh không điều tra rõ ràng, mà lại vất bỏ đấy, anh làm ăn kiểu gì vậy? Đợi tôi đến để chủi mông cho anh à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui