Kì Sơn cũng cười nói: "Có thể được Vũ đại phóng viên khẳng định hai chúng tôi đã là vinh hạnh vạn phần rồi, có điều chuyện giúp người làm niềm vui cũng là điều bản thân nên làm, còn giúp người rồi bị thương quang vinh, so với tinh thần hy sinh một không sợ khổ, hai không sợ chết của cô thì tôi và bí thư Trương còn kém xa lắm."
Vũ Ý trừng mắt nói: "Kì Sơn, anh từ lúc nào học lắm mồm như Trương Dương vậy."
Trương đại quan nhân nghe vậy thì không vui: "Cái gì mà như tôi? Bản thân anh ta lắm mồm mà,chỉ là anh ta không thật thà như tôi, mọi người trước đây đều bị biểu tượng dối trá của anh ta mê hoặc."
Kì Sơn cười nói: "Bí thư Trương, đánh người không đánh vào mặt, mắng người không mắng chỗ yếu, thân là cán bộ vì quốc gia, anh làm thế là không có hậu đạo đâu!"
Lương Thành Long cười nói: "Anh ta đã bao giờ có hậu đạo đâu!"
Viên Ba nói: "Các anh đều sai rồi, là mặt Trương Dương dày vô địch..."
Vũ Ý bật cười khanh khách, rất hài lòng cục diện mọi người vây công Trương Dương. Khi Bên trong tán gẫu đang náo nhiệt thì Lâm Tuyết Quyên từ bên ngoài đi vào, cô ta áy náy nói: "Xin lỗi, tôi tới muộn!"
Kì Sơn vội vàng đứng dậy, dẫn cô ta tới ngồi xuống bên cạnh mình, bảo cô ta và Vũ Ý ngồi với nhau, y đang chuẩn bị giới thiệu Lâm Tuyết Quyên thì...
Lương Thành Long nói: "Đây không phải là Lâm tiểu thư, vai chính của ban nhạc tỉnh không phải chúng ta ư?Vợ tôi thích nhất nghe cô độc tấu đàn violon, khi mang thai, cứ liên tục đòi đi xem cô biểu diễn, nói là để dưỡng thai."
Lâm Tuyết Quyên dịu dàng cười nói: "Lương tổng, đợi khi đứa bé lớn rồi, có thể đưa tới học đàn với tôi."
Lương Thành Long nói: "Vì những lời này của cô, tôi xin kính cô hai chén."
Trương Dương phát hiện từ sau khi Lâm Tuyết Quyên tiến vào, ánh mắt của Kì Sơn trên cơ bản đều chiếu vào cô ta, từ khi cô ta xuất hiện, ánh mắt của Kì Sơn trở nên ôn nhu nói không nên lời, Lâm Tuyết Quyên tự nhiên hào phóng, cách nói năng và cử chỉ toát ra khí chất cao nhã tự nhiên, chẳng trách Kì Sơn chung tình với cô ta như vậy.
Vào giữa buổi thì Tần Thanh gọi điện thoại tới, điện thoại bí mật như vậy, Trương đại quan nhân tất nhiên phải ra ngoài nghe, nghe thấy bí thư Tần trong điện thoại oán trách, trách hắn dằn vò mình khiến cho sống lưng đau buốt, Trương đại quan nhân không khỏi cười ha hả, Tần Thanh càng lúc càng có mùi đàn bà, biết thỏa mãn nhục dục của Trương đại quan nhân.
Tần Thanh nói: "Không nói với anh nữa, tôi nay cha em về, em không tiếp anh đâu." Trong giọng nói toát ra mấy phần lưu luyến, tình cảm của cô ta đối với Trương Dương càng lúc càng sâu, nhưng giữa bọn họ lại chú định không thể công khai, cho dù hiện tại Trương Dương đã tới Đông Giang, bọn họ vẫn không thể có nhiều thời gian ở bên nhau. Mỗi lần nghĩ tới đây, Tần Thanh thậm chí có chút hâm mộ Thường Hải Tâm có thể ở bên cạnh Trương Dương, nếu có thể, cô ta tình nguyện đổi vị trí của mình với Hải Tâm.
Trương Dương gác điện thoại, đang chuẩn bị quay lại thì nhìn thấy trong thang máy phía trước có một đoàn người đi ra, chính xác mà nói thì là bốn nam tử áo đen, bọn họ vây quanh một nữ lang mặc kimônô Nhật Bản màu đen.
Nữ lang Nhật Bản đó vấn tóc cao, búi tóc kiểu Nhật điển hình, mặt như tranh, da trắng như tuyết, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra một cỗ khí độ cao quý, đôi mắt đẹp như nước, nhưng ánh mắt hơi lạnh lùng một chút, ánh mắt của cô ta đảo qua mặt Trương Dương, không hề được cô ta chú ý, chân đi guốc gỗ kiểu Nhật, chậm rãi đi tới chỗ Trương Dương.
Trương đại quan nhân cả người giống như bị đông cứng, ngơ ngác nhìn nữ lang xinh đẹp mặc kimônô này, cho tới lúc cô ta và mình đi qua nhau, Trương đại quan nhân ngửi thấy mùi thơm trên người cô ta, mắt bỗng nhiên đỏ lên, nhưng nữ lang đó đã đi qua rồi, giống như căn bản là không quen hắn vậy. Trương đại quan nhân ra sức chớp mắt, nhìn bóng lưng của nữ lang đó, bởi vì kích động nên giọng nói của hắn thậm chí trở nên có chút run run: "Giai Đồng..."
Nữ lang đó rõ ràng chính là Cố Giai Đồng khiến cho hắn không thể nào quên được, nhưng tiếng gọi thâm tình của Trương đại quan nhân không hề dẫn tới bất kỳ phản ứng nào của cô ta.
Nữ lang vẫn chậm rãi bước đi, tựa hồ cái tên Cố Giai Đồng này không có bất kỳ liên quan gì tới cô ta. Trương Dương ở Nam Triều Tiên đã bỏ lỡ cơ hội gặp cô ta, lần này bất kể là như thế nào cũng không thể để cô ta vuột khỏi tầm mắt, hắn bước nhanh theo, gọi to: "Giai Đồng!"
Một gã nam tử bỗng nhiên xoay người lại, hắn vươn tay ra, cản đường Trương Dương, mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Trương Dương tức giận nói: "Anh tránh ra cho tôi!"
Giọng nói của hắn cuối cũng cũng đẫn tới sự chú ý của nữ lang đó, cô ta dừng chân dùng dùng tiếng Nhật nói gì đó, nam tử áo đen vẫn cảnh giác nhìn Trương Dương, vốn hắn đã bày ra tư thế công kích, hiện tại lại chậm rãi hạ tay xuống, cũng may mà hắn bỏ ý định công kích, bằng không người xúi quẩy khẳng định không phải là Trương Dương.
Trương đại quan nhân nhìn nữ lang đó, kích động nói: "Giai Đồng, là anh, Trương Dương đây, em không nhận ra anh à?" Hắn thậm chí nói năng có chút lộn xộn.
Nữ lang đó đầy ngạc nhiên nhìn Trương Dương, quan sát hắn một lúc rồi mới lắc đầu nói: "Vị tiên sinh này, tôi nghĩ anh nhận nhầm người rồi." Phát âm tiếng Trung của cô ta rõ ràng khác với Cố Giai Đồng, là giọng Đài Loan, nhưng giọng nói của cô ta và Cố Giai Đồng giống nhau như đúc, Trương đại quan nhân nhận định cô ta chính là Cố Giai Đồng, vội vàng nói: "Em có phải là xảy ra chuyện gì, quên hết chuyện quá khứ phải không, không sao, để anh giúp em, anh nhất định có thể trị khỏi cho em, anh nhất định có thể giúp em nhớ lại chuyện trước kia." Hắn đang định bước lên thì bốn gã nam tử áo đen đã cản đường hắn.
Nữ lang đó lạnh lùng cười nói: "Anh thực sự nhận nhầm người rồi, tôi tên là Nguyên Hòa Hạnh Tử, tôi là người Nhật Bản."
Lúc này đám người Kì Sơn nghe thấy động tĩnh bên ngoài cũng chạy ra xem,phần lớn trong số họ đều quen Cố Giai Đồng, nhìn thấy nữ lang Nhật Bản đó thì hiển nhiên đều lắp bắp kinh hãi, Lương Thành Long cả kinh nói: "Cố Giai Đồng!"
Nữ lang Nhật Bản đó từ trong ánh mắt kinh ngạc của những người này biết Trương Dương không phải là cố ý quấy rầy cô ta, cô ta thì thầm với người bên cạnh, một người áo đen ở bên cạnh nói: "Các vị, nếu tiếp tục quấy rầy phu nhân của chúng tôi, chúng tôi sẽ lựa chọn báo cảnh sát."
Trương đại quan nhân lúc này cũng nhìn ra một số điều bất đồng, môi của nữ lang này so với Cố Giai Đồng thì dày hơn một chút, Cố Giai Đồng có nốt ruồi đen bên mi phải, cô ta thì không có. So với vẻ dịu dàng của Cố Giai Đồng, nữ lang này toàn thân đều toát ra một loại đạm mạc nói không nên lời, khiến cho người ta cảm thấy cao cao tại thượng, khó có thể tiếp cận.
Viên Ba dù sao cũng lớn tuổi, biết nên xử lý loại chuyện này như thế nào, y xin lỗi đối phương: "Xin lỗi, vị phu nhân này, cô thực sự rất giống một người bạn cũ của chúng tôi, cho nên bạn tôi mới nhận nhầm, xin lỗi đã làm phiền cô."
Nguyên Hòa Hạnh Tử cười khẽ: "Trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp vậy ư? Thôi, ai cũng có lúc nhận nhầm người."
Đoàn người của Nguyên Hòa Hạnh Tử đi rồi, Trương đại quan nhân vẫn ngơ ngác đứng đó, lẩm bẩm nói: "Không thể..."
Lương Thành Long dùng vai huých hắn một cái: "Không thể đâu, người ta là người Nhật Bản mà."
Viên Ba nói: "Giống thật, quả thực là giống nhau như đúc."
Đinh Triệu Dũng nói: "Các anh có chú ý không, trên mi phải của cô ta không có mỹ nhân chí."
Lương Thành Long nói: "Vẫn có rất nhiều chỗ không giống, ngữ điệu không đúng, Cố Giai Đồng có nói điểu ngữ bao giờ đâu?"
Mấy người đều nhìn ra chuyện này gây ảnh hưởng không nhỏ tới Trương Dương, Nguyên Hòa Hạnh Tử đó nhất định khiến Trương Dương nhớ tới Cố Giai Đồng.
Kì Sơn cũng có nghe nói chuyện của Trương Dương và Cố Giai Đồng, Nguyên Hòa Hạnh Tử ở Tuệ Nguyên, y rất dễ dàng tra được một số tư liệu, Nguyên Hòa Hạnh Tử là người Hokkaido Nhật Bản, tên trước đây là Vũ Điền Hạnh Tử, năm năm trước gả cho siêu cấp phú hào Nhật Bản Nguyên Hòa Chân Dương, đổi tên thành Nguyên Hòa Hạnh Tử, hai năm trước Nguyên Hòa Chân Dương đã chết, bởi vì bọn họ không có con cái, cho nên Nguyên Hòa Hạnh Tử thành người thừa kế duy nhất khối tài sản của Nguyên Hòa Chân Dương.
Kì Sơn nói: "Căn cứ tình huống mà tôi tìm hiểu được, Nguyên Hòa Hạnh Tử là lần đầu tiên tới nội địa Trung Quốc, trước đây cô ta chưa bao giờ tới nơi này, bất kể là gia tộc Vũ Điền hay là gia tộc Nguyên Hòa ở Nhật Bản đều khá có có danh tiếng, cho nên thân phận của cô ta không thể là giả mạo."
Trương Dương im lặng, hắn có thính lực siêu quần, vừa rồi khi gặp Nguyên Hòa Hạnh Tử, hô hấp và nhịp tim của Nguyên Hòa Hạnh Tử không phát sinh bất kỳ biến hóa nào, rất đạm mạc đối với hắn, nếu là Cố Giai Đồng thì tuyệt đối sẽ không như vậy.
Lương Thành Long biết trong lòng Trương Dương rất đau khổ, thở dài nói: "Trương Dương, người đã chết rồi, chấp nhận hiện thực đi."
Một cuộc tụ hội vốn rất vui vẻ, bởi vì sự xuất hiện của Nguyên Hòa Hạnh Tử mà bị phủ lên một lớp ám ảnh, Trương Dương thật sự khó có thể tin được, trên thế giới này không ngờ có hai người giống nhau đến vậy, hắn không thể giải thích chuyện này, sau khi rời khỏi khách sạn Tuệ Nguyên, hắn liên lạc với Cố Minh Kiện, đem chuyện mình ngẫu nhiên gặp Nguyên Hòa Hạnh Tử nói với gã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...