Y Đạo Quan Đồ

Trương Dương cô độc đi trên đường Trường An, lúc chạng vạng tuyết bỗng nhiên thành lớn, Trương Dương ôm chặt áo gió, nhìn hoa tuyết trước mắt, tâm của hắn phân loạn như ma, Lệ Phù rơi vào trong tay của quân nhân Bắc Triều Tiên, mà quốc an cũng đã từ bỏ cô ấy, vô luận Lệ Phù vì quốc an làm ra cống hiến thế nào, thế nhưng so sánh với lợi ích quốc gia, sinh mệnh của cô ấy là không quan trọng gì, trên thực tế trong ngày đầu tiên khi bọn họ gia nhập vào quốc an cũng đã tuyên thệ vì giữ gìn lợi ích quốc gia mà có thể hi sinh tất cả của mình. Có thể đối với Chương Bích Quân, đối với toàn bộ quốc an mà nói, sinh mệnh của cô ấy không quan trọng gì, thế nhưng đối với Trương Dương mà nói lại không giống, hắn không thể để cho Lệ Phù cứ như vậy mà chết đi, cho dù còn có một đường hy vọng, hắn cũng phải tìm được Lệ Phù, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Trương Dương không tự chủ được nghĩ tới Cố Giai Đồng, lúc này đây số phận của Lệ Phù một lần nữa nằm ngay ranh giới sống và chết, hắn phải làm chút gì. Trương Dương đầu tiên liên lạc chính là Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí, hắn cần trợ giúp, tuy rằng hắn có võ công siêu nhân, thế nhưng thế giới hiện nay, võ công cũng không thể đủ giải quyết tất cả vấn đề.

Tuyết càng rơi xuống càng lớn, Trương Dương đứng trong trạm điện thoại góc đường, ở trong đó tạm lánh gió tuyết, hắn gọi một cú điện thoại cho Sở Yên Nhiên, không có nói cho cô ta biết mình muốn đi đâu, chỉ là muốn nghe âm thanh của cô ấy.

Tâm tình của Trương Dương bây giờ trầm trọng không gì sánh được, sau khi nói chuyện với Sở Yên Nhiên, ma xui quỷ khiến hắn gọi cho điện thoại của Kiều Mộng Viện, lúc đầu hắn cho rằng Kiều Mộng Viện vẫn đang tắt máy, nhưng không ngờ rằng lần này lại có thể gọi được.

Kiều Mộng Viện tiếp điện thoại cũng không có nói, cô ấy nghe được tiếng hít thở của Trương Dương đầu kia của điện thoại truyền đến, cô ấy không nói gì, hắn cũng không nói gì.

Hai bên cầm điện thoại, nghe âm thanh hô hấp của đối phương, cuối cùng Kiều Mộng Viện dẫn đầu mở miệng nói: "Có việc?"

Âm thanh của Trương Dương trầm thấp mà áp lực: "Tôi gặp một việc, nhưng tìm không được người để nói!"

Kiều Mộng Viện từ trong thanh âm của Trương Dương đã nhạy cảm nhận thấy được tâm tình của hắn không đúng, tuy rằng cô ấy vẫn đều tại tận lực duy trì cự ly với Trương Dương, cô ấy cho rằng mình đã dần dần có thể khống chế được tình cảm, thế nhưng khi Trương Dương gặp phiền phức, tâm tình của cô ấy đã bị ảnh hưởng, giờ khắc này, Kiều Mộng Viện bỗng nhiên phát hiện tình cảm của mình đối với hắn đã rất sâu, trên đời này không có người nào làm cho mình quan tâm hơn hắn. Ý thức được điểm này, Kiều Mộng Viện không khỏi hoảng loạn lên, thế nhưng cô ấy không quản được mình, cô ấy vĩnh viễn cũng không thể không đi quan tâm Trương Dương: "Anh ở nơi nào?"

Trương Dương ngẩng đầu, xuyên qua trạm điện thoại nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Tôi ở tại phố Trường An, tuyết rất lớn!"

Trực giác của con gái rất là mẫn cảm, Kiều Mộng Viện biết Trương Dương nhất định gặp phiền toái rất lớn, cô ấy hầu như không có làm nhiều lo lắng liền rời khỏi nhà, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới bên cạnh của Trương Dương, Trương Dương vẫn đang đứng ở trong trạm điện thoại, hắn đang chờ đợi, tuy rằng hắn hận không thể hiện tại đi đến Bắc Triều Tiên, thế nhưng dưới tình huống cần phải lý giải, hắn không thể tùy tiện hành động.


Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài đang ở chạy tới kinh thành, Ngũ Đắc Chí nhắc nhở hắn cần phải bình tĩnh, vô luận phát sinh bất luận chuyện gì đều phải chờ bọn họ đến kinh thành. Hắn muốn chuẩn bị sẵn sàng, Chương Bích Quân tuy rằng cung cấp cho hắn rất nhiều tài liệu, thế nhưng chỉ dựa vào đống tài liệu kia rất khó kết luận Lệ Phù bị giam giữ tại núi Kim Cương. Trong lòng Trương Dương cũng thiếu tín nhiệm đối với Chương Bích Quân, hắn thậm chí không cách nào khẳng định chuyện này rốt cục có phải là một cái bẫy. Nhưng chuyện này liên quan đến an nguy của Lệ Phù, cho dù thật là một cái bẫy, hắn cũng không có khả năng bỏ qua, có lẽ có những người này chính là ý thức được tầm quan trọng của Lệ Phù ở trong lòng hắn, cho nên mới bày ra cái bẫy này, Trương Dương không cách nào tiếp tục tự hỏi được nữa.

Nhìn vẻ mặt thân thiết của Kiều Mộng Viện xuất hiện bên ngoài trạm điện thoại, Trương Dương đẩy ra cửa kính trạm điện thoại ra, kéo cô ấy vào cái không gian nhỏ hẹp này, hắn cũng không nói bất luận cái gì, chỉ là vươn cánh tay đem thân thể mềm mại của Kiều Mộng Viện ôm vào trong lòng của mình.

Kiều Mộng Viện rõ ràng run rẩy một chút, thế nhưng cô ấy không có từ chối, cứ như vậy tùy ý để Trương Dương ôm mình, một lát sau, tay cô mới cẩn thận ôm lưng của Trương Dương, thân thiết nói: "Nói cho tôi biết, rốt cục xảy ra chuyện gì?" Trương Dương nói: "Tôi có phải là một người xấu?"

Kiều Mộng Viện lắc đầu, trong lòng chưa từng cho rằng như thế.

"Trên đời này có nhiều thứ đó tôi không bỏ xuống được, có chút việc tôi phải đi làm."

Kiều Mộng Viện nhẹ giọng nói: "Nếu như anh cho rằng đáng giá thì không có gì phải do dự, tôi tin tưởng anh."

Trương Dương nói: "Tôi không biết lần này có thể là một cái bẫy hay không."

Kiều Mộng Viện ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt mâu thuẫn mà quấn quýt của Trương Dương, nhẹ giọng nói: "Nói cho tôi biết, nếu như anh tin tưởng tôi thì cứ nói."

Trương Dương gật đầu, hắn thấp giọng đem cố sự giữa mình và Lệ Phù nói cho Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện chăm chú lắng nghe, khi cô ấy nghe xong cái cố sự này thì đã rõ ràng, Trương Dương khẳng định muốn đi đến Bắc Triều Tiên.

Bên ngoài đã hoàn toàn đen xuống, đèn đường sáng lên, tiếng pháo liên tiếp vang lên, bọn họ vẫn đang ôm nhau trong không gian chật hẹp, không có ý muốn xa nhau.


Kiều Mộng Viện nhớ tới Cố Giai Đồng, nhớ tới sự kiện kia tạo thành vết thương đối với Trương Dương, cô ấy biết vô luận gặp phải phiền phức là Lệ Phù hay là người khác, Trương Dương sẽ không chút do dự đi cứu viện, hắn là một người như thế, quá khứ cũng vậy, hiện tại cũng vậy, vĩnh viễn đều là vậy.

Kiều Mộng Viện nói: "Hay là tôi đem chuyện này nói cho ông nội..."

Trương Dương lắc đầu nói: "Vô dụng thôi, chuyện này căn bản không thể đi qua thủ đoạn quan trường giải quyết, hơn nữa tôi cũng không muốn bọn họ biết quan hệ giữa tôi và quốc an."

Kiều Mộng Viện nói: "Vậy làm sao bây giờ?"

Trương Dương nói: "Tôi chuẩn bị dùng phương thức du lịch đi đến Bắc Triều Tiên, đem chuyện này điều tra rõ ràng trước, nếu như Lệ Phù thật sự trong tay của bọn họ, vô luận dùng hết phương pháp tôi cũng sẽ đem cô ấy cứu ra."

Kiều Mộng Viện nói: "Quá mạo hiểm!"

Trương Dương nói: "Vậy thế nào? Tôi tin tưởng tôi sẽ không có việc gì, cho dù là long đàm hổ huyệt, bọn họ cũng không làm gì được tôi."

Kiều Mộng Viện nói: "Vì sao phải chuyện này nói cho tôi biết?"

Trương Dương thấy trong đôi mắt đẹp của Kiều Mộng Viện lóe ra lệ quang trong suốt, hắn không nói gì, vươn tay, tràn ngập yêu thương lau đi nước mắt trên mặt cô ấy.


Kiều Mộng Viện nói: "Anh cố ý làm như vậy, Anh cố ý cho tôi biết, anh muốn đi qua phương thức này chứng minh tôi quan tâm anh, tôi lo lắng anh!"

Trương Dương không nói chuyện, mân mê đôi môi, càng thêm lực đem Kiều Mộng Viện ôm vào trong lòng, Kiều Mộng Viện thấp giọng khóc nức nở, cô ấy bỗng nhiên hé miệng cố sức cắn đầu vai của Trương Dương, hung hăng cắn, cắn mạnh làm Trương Dương rất đau đớn, thế nhưng hắn không trốn tránh, yên lặng chịu đựng đau đớn cô ấy gây cho của mình, một lát sau, Kiều Mộng Viện thả môi ra, lớn tiếng khóc lên: "Vì sao muốn đi mạo hiểm? Vì sao muốn đi mạo hiểm?" Tuy rằng cô ấy đã biết đáp án, tuy rằng cô ấy biết không có bất luận kẻ nào có thể thay đổi ý niệm trong đầu của hắn, thế nhưng cô ấy vẫn không tránh được lo lắng cho hắn.

Trương Dương nói: "Mộng Viện, tôi nhất định sẽ bình an trở về, tôi xin thề!"

…………………………………………..

"Anh muốn đi Bắc Triều Tiên du ngoạn?" Tiết Vĩ Đồng ngạc nhiên há to miệng ba.

Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ đối với cái này cũng biểu thị không giải thích được, Chu Hưng Quốc nói: "Mới đầu năm nghĩ như thế nào lại đi chỗ đó?"

Trương Dương cười cười, hắn đương nhiên không thể đem tất cả nói thẳng ra với mấy người bọn họ, mang giầy trượt băng vào chân, nói: "Bạn bè muốn qua bên kia buôn bán, hắn cũng là lần đầu tiên đi Bắc Triều Tiên, cho nên trong lòng không yên, nghe nói bên kia vô cùng phong bế, đối với người nước ngoài tất cả đều trở thành đối đãi gián điệp, cho nên mới gọi tôi đi làm bạn."

Từ Kiến Cơ nói: "Anh là cán bộ quốc gia, thủ tục xuất ngoại tương đối phiền phức một ít, còn không bằng ở nhà cho rồi!"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Tôi có đi qua chỗ đó, một nghèo hai trắng, rất nhiều người ngay cả cơm đều không có để ăn, đều nói nhân dân Bắc Triều Tiên là bạn tốt của người Trung Quốc, nhưng trên thực tế bọn họ đâu có coi trọng chúng ta."

Chu Hưng Quốc nói: "Không phải như vậy chứ, cái đám Triều Tiên sao có thể như vậy, anh giúp hắn, hắn thấy là đương nhiên, nhớ kỹ thế vận hội lần trước không? Kinh thành sở dĩ bị thua cũng là bị bọn họ lừa cho một trận."

Từ Kiến Cơ nói: "Tôi nghe lão gia tử nhà tôi nói qua, đám người này trong lòng suy nghĩ rất lạ, đều nói là Kim chủ tịch vĩ đại của bọn họ dẫn dắt bọn họ chống lại chủ nghĩa đế quốc, là bọn họ trợ giúp quốc gia chúng ta chống đỡ kẻ thù bên ngoài xâm lấn, bọn họ nỗ lực rất lớn, không có bọn họ sẽ không có quốc gia ngày hôm nay chúng ta, cho nên chúng ta hiện tại viện trợ cho bọn họ là đương nhiên."

Trương Dương không nhịn được mắng một câu: "Má nó, cái chó má gì thế này!"


Chu Hưng Quốc cười vỗ vỗ đầu vai của Trương Dương nói: "Đừng nóng giận, cậu biết rõ nói đó là một nơi như vậy mà còn dự định đi du lịch?"

Trương Dương thở dài nói: "Không có biện pháp, tôi đều đáp ứng bạn bè liễu."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Tam ca, em giúp anh tìm tới một người biết tiếng Anh."

Trương Dương cười nói: "Anh nói này đầu óc em đang suy nghĩ cái gì vậy? Bọn anh nói đi Bắc Triều Tiên, em nghĩ chổ nào vậy?"

Tiết Vĩ Đồng rất nghiêm túc nói: "Cách Liệt Phật, anh thẳng thắn gọi cho Cách Liệt Phật ba, lần này anh đi Bắc Triều Tiên gọi Cách Liệt Phật dạo chơi một chút!" Mọi người nở nụ cười, Trương Dương mặc giầy trượt băng đi ra sân băng, hắn rất ít chơi trượt băng, bất quá khả năng giữ cân bằng siêu nhân nhất đẳng của hắn khiến cho hắn tiến bộ rất nhanh, một hồi sau, hắn không chỉ có thể thạo trượt băng, nhưng lại có thể làm ra mấy động tác đa dạng.

Tiết Vĩ Đồng theo sau, cô ấy nói: "Anh chuẩn bị đi lúc nào?"

Trương Dương nói: "Khoảng hai ngày nữa, chờ bạn anh quyết định." Tiết Vĩ Đồng nói: "Hai ngày nay lễ mừng năm mới nghỉ, thủ tục có thể không dễ làm." Trương Dương cười cười, Kiều Mộng Viện đã chủ động giúp hắn đi giải quyết chuyện này.

Tiết Vĩ Đồng nói: "Thật muốn là muốn du lịch, Nam Triều Tiên được hơn nhiều so với Bắc Triều Tiên, ít nhất không chịu áp lực giống Bắc Triều Tiên, tới chỗ đó anh sẽ có loại cảm giác thở không nổi."

Trương Dương nói: "Con người anh tự do qeun rồi, cũng muốn bị quản thúc một chút, anh nghe nói nữ binh Bắc Triều Tiên đặc biệt đẹp, không biết có chuyện này hay không?"

Từ Kiến Cơ nói: "Nữ binh cũng không thể tùy tiện nhìn, đều là chuẩn bị vì lãnh đạo."

Mọi người đồng thời nở nụ cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui