Hiện trường lập tức trở nên trầm mặc, im lặng tới mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, một lát sau, Lý Vĩ Tín,
một trong những thành viên của hội đồng quản trị nói: "An lão, có thể là ông lâu rồi chưa tới công ty, lần trước lúc ông ủy nhiệm cho An Đức
Hằng đảm nhiệm chức chủ tịch, đã giao cho anh tay hai mươi mốt phần trăm cổ phần, về sau anh ta thông qua con đường nào đó mà mua được một số,
hiện tại cổ phần mà anh ta có chắc khoảng ba mươi ba phần trăm, An lão,
ông không có quyền bãi miễn chủ tịch hiện nhiệm."
An Chí Viễn nhìn về phía Lưu Quốc Văn, Lưu Quốc Văn phát một tập giấy tờ cho mọi người: "Mời mọi người đọc, đây là giấy thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần mà Tạ gia vừa mới ký, cũng chính là nói, sau khi thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Tạ Bách Xuyên từ trần, người kế thừa của ông ấy
đã đem năm phần trăm cổ phần mà người ấy được thừa hưởng chuyển nhượng
cho người ủy thác của tôi, như vậy người ủy thác của tôi có ba mươi lăm
phần trăm cổ phần của tập đoàn, cũng chính là nói An lão tiên sinh có
quyền cổ phần khống chế tuyệt đối của tập đoàn!" Một hòn đá làm dấy lên
ngọn sóng cao ngập trời, hiện trường của hội đồng quản trị lập tức ồn
ào, ai cũng nhìn ra rằng đây là trận đại chiến nhắm vào quyền khống chế
công ti của hai cha con, rõ ràng An Chí Viễn trong trận chiến này đã đi
một nước cờ rất cao, nắm được ưu thế tuyệt đối.
An Chí Viễn mỉm cười nhìn mọi người, nói: "Mọi người còn có ý kiến gì nữa không?"
Lý Vĩ Tín xòe hai tay ra, nói: "Chuyện của An gia các người mà, nói thế
nào thì làm thế nấy đi!" Ông ta là lão nhân của công ty, gan tất nhiên
là lớn hơn so với những người khác.
Nghe thấy câu này, trong ánh mắt của An Đạt Văn đang đứng sau An Chí Viễn lóe lên một tia sát cơ băng lãnh.
An Chí Viễn cười nhạt, nói: "Không có ý kiến thì quyết định như vậy đi!" Ông ta nghỉ ngơi một lát rồi nói: "Tôi hiện giờ tuổi tác lớn rồi, thân
thể lại không khỏe, vị trí chủ tịch này tôi hữu tâm vô lực..." Ông ta
đưa tay ra, một tay nắm tay An Đạt Văn, một tay nắm tay An Ngữ Thần,
nói: "Mấy đứa con của tôi đứa chết đứa đi xa, may mà cháu trai cháu gái
của tôi đều lớn rồi, bọn nó cũng tới lúc phải gánh vác một mặt, tôi
quyết định, giao sự nghiệp cho chúng quản lý!" Ông ta dùng sức nắm chặt
tay đứa cháu trai: "Tôi quyết định để cháu trai An Đạt Văn của tôi từ
ngày hôm nay đảm nhiệm chức chủ tịch của Thế Kỷ An Thái, nắm quyền quyết sách của công ty, cháu gái An Ngữ Thần của tôi tiến vào hội đồng quản
trị, phụ trách tất cả đầu tư của Thế Kỷ An Thái ở đại lục."
Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi, An Ngữ Thần phụ
trách nghiệp vụ ở Đại Lục thì cũng không sao, dẫu sao thì cô ta đã công
tác thực tiễn không ngừng trong công ty, cũng đại biểu cho công ty ra
mặt giải quyết không ít vấn đề, nhưng An Đạt Văn chẳng qua chỉ là một
thanh niên mười bảy tuổi, xem ra cũng chỉ là một học sinh cao trung, e
rằng ngay cả cửa trường đại học còn chưa được bước vào, một thằng nhóc
miệng còn hôi sữa như vậy không ngờ lại đảm nhiệm chức chủ tịch của một
tập đoàn lớn như vậy. An Chí Viễn phải chăng là già quá nên hồ đồ mất
rồi
Lý Vĩ Tín nói: "An lão, ngài tuy là đại cổ đông của công ty, nhưng
chuyện lựa chọn chủ tịch cũng không thể quá gấp rút, huống chi chúng tôi còn chưa biết gì về cháu trai của ngài, nắm trong tay một công ty tập
đoàn không phải là trò đùa..."
Sắc mặt của An Chí Viễn đột nhiên biến thành lạnh lùng: "Ông là đang hoài nghi ánh mắt của tôi ư?"
"Không phải..."
"Vậy thì được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi! Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi!" Ông ta nhìn sang An Đạt Văn, nói: "Bắt đầu từ hôm
nay, nơi này giao cho cháu!" An Chí Viễn vẫy vẫy tay, Hạ bá liền đẩy ông ta ra khỏi phòng họp.
Sau khi An Chí Viễn đi, các thành viên của hội đồng quản trị tập đoàn
lại rơi vào tình trạng thì thầm nói chuyện riêng. An Đạt Văn hay tay nắm chặt chiếc ghế thuộc về mình, ngón tay gỗ gõ gõ lên ghế một cách có
tiết tấu, sau đó mỉm cười, nói: "Mọi người không quen thuộc đối với tôi, cho nên tôi trước tiên xin tự giới thiệu một chút để mọi người được rõ, tôi tên là An Đạt Văn, cha là An Đức Uyên, ông nội là An Chí Viễn, hai
mươi năm trước, ông nội tôi và cha tôi đã đoạt tuyệt quan hệ cha con,
cho nên tôi một mực ở Đài Loan với cha tôi, rất ít có cơ hội tiếp xúc
với các vị. Tháng trước, ông nội tôi và cha tôi vứt bỏ hiềm khích, khôi
phục lại quan hệ cha con, cũng chính là nói, tôi trở lại An gia, danh
chính ngôn thuận trở về An gia, tôi là con cháu của An gia!" Hắn rất lễ
phép nói với An Ngữ Thần: "Chị, chị có ý kiến gì không?"
An Ngữ Thần mỉm cười: "Đương nhiên là không có ý kiến!"
An Đạt Văn nói: "Tôi biết các vị thành viên của hội đồng quan trị đang
có mặt ở đây ngoài mặt thì tiếp nhận quyết định của ông nội tôi, nhưng
trong lòng thì rất không đồng ý, mọi người cho rằng tôi còn trẻ tuổi,
tôi không có bản sự để quản lý một công ty lớn như thế này. Đây là bởi
vì mọi người chưa biết gì về tôi thôi, cho nên, tôi cũng không trách mọi người!" Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Tiểu học trung học tôi đều học tại Đài Loan, năm mười lăm tuổi thì thi vào đại học Pennsylvania
nước Mỹ, năm mười bảy tuổi giành được học vị học sĩ ngành kinh tế học,
năm mười tám tuổi thì có học vị thạch sĩ ngành quản lý kinh tế, trước
khi tới Hương Cảng, tôi đã từng đảm nhiệm công tác trợ lý chủ tịch tập
đoàn tài chính Hall Los Angeles trong một năm, bọn họ dùng tiền lương
cao để giữ tôi lại, muốn tôi làm giám đốc bộ phận thị trường nhưng bị
tôi cự tuyệt, bởi vì tôi muốn về nhà, An gia cần tôi, tôi phải trở về để chấn hưng sinh ý của gia đình mình!" Hai mắt hắn sáng lấp lánh, trong
ánh mắt tràn ngập vẻ tự tin, khiến mỗi một người có mặt ở đây quên bẵng
đi tuổi tác của hắn, quên đi hắn chỉ là một thiếu niên mười chín tuổi.
An Đạt Văn kéo ghế, sao đó chậm rãi ngồi xuống: "Tôi đã dám ngồi trên
cái ghế này thì tự có năng lực ngồi lên nó, tôi có lòng tin quản lý tốt
Thế Kỷ An Thái, các vị đều là lão thần tử của Thế Kỷ An Thái, có thể nói là càng vất vả công lao càng lớn, nhưng các vị đừng quên mất một sự
thực rằng An gia chúng tôi nắm cổ phần lớn nhất của Thế Kỷ An Thái.
Người chân chính có quyền lên tiếng là ai? Thế Kỷ An Thái phát triển như ngày hôm nay, là ai đã bỏ ra nỗ lực lớn nhất? Tôi mặc kệ trước đây các
vị đã từng làm gì, tôi chỉ muốn nhìn thấy hiện tại và tương lai, chỉ cần là người ủng hộ An gia chúng tôi, muốn đồng tâm hiệp lực giúp An gia
chúng tôi vượt qua khó khăn, tôi hoan nghênh cả hai tay, nếu như mang ý
đồ bất lương, hoặc là mất đi lòng tin với An gia chúng tôi, hiện tại các vị có thể đi, tôi đảm bảo sẽ không làm khó các vị, nhưng trước khi đi,
xin ký vào giấy thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, để cổ phần của Thế Kỷ
An Thái lại! Về phương diện giá tiền các vị sẽ được trả cao hơn thị
trường một thành!" Nói xong, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Lý Vĩ
Tín.
Lý Vĩ Tín cắn chặt môi, cuối cùng vẫn đứng dậy, nói: "Tôi ký!"
An Đạt Văn gật đầu: "ông có thể tìm luật sư Lưu Quốc Văn để làm thủ tục!"
An Ngữ Thần nhìn về phía đứa em với ánh mắt tràn ngập niềm vui và bất
ngờ, không ngờ nhà chú tư lại có một đứa con trai xuất sắc như vậy, cô
ta tuy vẫn chưa hiểu rõ về An Đạt Văn, nhưng từ biểu hiện trước mắt có
thể thấy An Đạt Văn tuyệt đối xứng đáng là thiếu niên lão thành, ông nội chọn hắn làm chưởng môn nhân tương lai của An gia, tuyệt đối không phải là xung động nhất thời.
...
Trương Dương đang chơi game đánh bài trong phòng làm việc của An Ngữ
Thần cũng chú ý tới sự xuất hiện của An Chí Viễn, hắn đứng dậy bước ra
ngoài, An Chí Viễn cũng nhìn thấy Trương Dương, mỉm cười gật đầu nói:
"Về nhà rồi nói chuyện!"
Câu nói lưu loát của An Chí Viễn khiến Trương Dương đần thối cả mặt,
đứng chết sững ra ở đó, khi hắn ý thức được bộ dạng già cả như sắp xuống lỗ, nói năng thì thều thà thều thào của An Chí Viễn trước đây đều là
ngụy trang thì An Chí Viễn đã tiến vào thang máy với sự giúp đỡ của Hạ
bá rồi.
Lại đợi thêm khoảng hai mươi phút nữa thì cuộc họp hội đồng quản trị mới kết thúc, An Ngữ Thần bước ra khỏi phòng họp trước tiên, trên mặt cô ta mang theo nụ cười vui mừng, quay về phòng làm việc, cô ta tuyển bố một
tin tức tốt cho Trương Dương với vẻ thần bí, Thế Kỷ An Thái trên thực tế được chia ra làm hai bộ phận, đầu tư ở Đại Lục là một bộ phận, nghiệp
vụ ở Hương Cảng và hải ngoại là một bộ phận khác, nghiệp vụ ở Đại Lục do cô ta phụ trách còn tất cả những nghiệp vụ khác thì do An Đạt Văn phụ
trách.
Trương Dương nghe An Ngữ Thần nói xong, một lúc sau mới hiểu rõ được
chân tướng của chuyện này, tuy đã hiểu rõ là có chuyện gì đã xảy ra,
song vẫn cảm thấy tất cả đều quá đỗi khó bề tưởng tượng, tất cả những gì đã phát sinh ngày hôm nay rõ ràng là An Chí Viễn trù mưu đã rất lâu
rồi, cũng chính là nói trước đây ông ta chỉ là giả vờ, tâm cơ của An lão gia tử không phải là thâm trầm một cách bình thường. An Đức Hằng vừa
rời khỏi Hương Cảng thì ông ta đã sách động một hành động kinh thiên
động địa, Trương Dương đột nhiên nhớ tới câu nói mà lúc trước An lão gia tử đã nói với mình "thời cơ!" Thì ra ông ta là đang một mực đợi chờ
thời cơ.
An Ngữ Thần nói như trút được gánh nặng: "Tôi dẫu sao cũng không thể nào quản được quá nhiều chuyện như vậy, có A Văn, tôi sau này có thể thoải
mái hưởng thụ nhân sinh rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...