Hoàng Thiện nói: “Tôi đã gọi Tứ Mỹ lên rồi.”
Chu Hưng Quốc gật đầu, khi Hoàng Thiện đi ra ngoài, gã đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Tang Bối Bối đâu? Bảo cô ấy đến đây!”
Tứ mỹ của Vương Phủ là mặt tiền của Vương Phủ Hội Quán, nhưng Tang Bối Bối được gọi là chủ hội của Vương Phủ, là vũ nữ hàng đầu ở đây, nhớ lần trước Tiết Vĩ Đồng tức giận là do Tang Bối Bối.
Tướng mạo của Tang Bối Bối không đến độ nghiêng nước nghiêng thành, nhưng điều cô ấy hấp dẫn người khác là dáng người đẹp đẽ, khí chất của cô ta đầy hương vị mềm mại, mỗi động tác đều đầm ám thị và hấp dẫn đàn ông, mặc dù lần trước Trương Dương đã gặp cô ấy một lần, nhưng lần này gặp lại Tang Bối Bối cảm giác lại không giống lần trước nữa, tối nay Tang Bối Bối mặc một bộ xường xám màu rực rỡ, những đường xẻ hợp lý, vừa vặn làm lộ ra cơ thể hoàn mỹ của cô ta, Tang Bối Bối bước đến uốn éo, đôi mắt nhìn quanh căn phòng, gần như mỗi người đều cho rằng Tang Bối Bối đang nhìn mình vậy.
Mặc dù Trương đại quan đã gặp nhiều người, nhưng cũng không thể không khẳng định, Tang Bối Bối này là một sủng vật, nếu là ở đời Tùy thì nhất định có thể trở thành một danh kỹ.
Tang Bối Bối đến trước mặt Chu Hưng Quốc, yểu điệu nói: “Ông chủ Chu!”
Chu Hưng Quốc cười chỉ vào Trương Dương: “Đây là anh em của tôi, cô gặp rồi chứ?”
Đôi môi anh đào đỏ mọng của Tang Bối Bối lộ ra một đường cong hoàn hảo, rồi nhẹ nhàng nói: “Trương tiên sinh, lâu lắm rồi anh không đến.” Bộ ngực phập phòng lắc lư một chút rồi ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, dựa vào bên người Trương Dương.
Trương Dương hơi ngạc nhiên, đã lâu lắm rồi, hơn nữa mỗi ngày đều có không ít khác đến đây, Tang Bối Bối sao lại nhớ họ của mình cơ chứ? Có điều hắn đã hiểu được rất nhanh, chắc chắn không phải là do hắn quá đặc biệt, làm cho người ta gặp một lần là nhớ mãi, mà là vì Tang Bối Bối chắc chắn đã thăm dò chuyện này trước.
Chu Hưng Quốc cầm cốc rượu lên nói: “Trước khi đàn ông lấy vợ, thường phải đi tụ tập với những người độc thân, đêm này phải uống cho hết mình chơi cho hết mình, muốn làm gì thì làm cái đó. Muốn phóng túng thế nào thì phóng túng như vậy, Trương Dương, hôm nay chính là hội độc thân.”
Từ Kiến Cơ và Phùng Cảnh Lượng cùng đồng thanh hưởng ứng.
Trương Dương cười nói: “Đừng thế này, từ trước đến giờ tôi đều rất truyền thống, các anh dạy hư tôi mất rồi.” Hắn cầm cốc rượu lên uống một hớp lớn.
Tang Bối Bối giúp họ rót rượu, rồi đưa cốc rượu đã rót đầy cho Trương Dương, khi Trương Dương nhận lấy cốc rượu vô tình nắm vào tay Tang Bối Bối, Trương đại quan cảm thấy trên người Tang Bối Bối có một loại khí chất rất đặc biệt, những cô gái thế này vốn không nên đi vào phong trần, mặc dù chỉ là động chạm ngắn ngủi vào da thịt, nhưng Trương Dương lại ngạc nhiên phát hiện ra phòng vệ trong cơ thể Tang Bối Bối, mặc dù cô biểu hiện rất mềm mại, nhưng có lẽ cô ấy biết võ công, nội lực ngay lập tức tăng lên, điều làm cho Trương Dương ngạc nhiên hơn nữa là, Tang Bối Bối là một cô gái còn trinh.
Trương đại quan không hề tin tưởng những con người ở trong thế giới phong trần này lại có thể không nhiễm thói hư tật xấu, trong mắt hắn, Vương Phủ Hội Quán chẳng khác mấy thanh lâu của ngày xưa, chẳng qua là quần thể khách không giống nhau mà thôi, còn tính chất công việc thì vẫn như nhau. Càng huống hồ, những người khác đến đây không phải là quan cao thì cũng là đại gia, đều có thân phận địa vị không thường cả, trong môi trường phức tạp như vậy, Tang Bối Bối có thể giữ gìn danh tiết, mà lại có thể đứng đầu ở Vương Phủ Hội Quán, điều này không thể không làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ, cô gái này quyết không phải là người bình thường.
Chu Hưng Quốc uống rượu với Trương Dương, rồi thấp giọng nói: “Năm nay ở lại kinh thành ăn tết đi? Anh họ tôi năm nay cũng về, tôi giới thiệu mọi người cho nhau.” Anh họ của gã là tỉnh trưởng Bình Hải vừa với nhậm chức Chu Hưng Dân, Trương Dương thật sự chưa gặp gã, Trương Dương cười nói: “Chẳng giấu gì anh, lần này tôi đến kinh thành là để dẫn Sở Yên Nhiên đến chúc tết sớm cha mẹ nuôi tôi, tiện thể nói về chuyện kết hôn của chúng tôi, Sở Yên Nhiên muốn ăn tết ở Đông Giang, có lẽ tôi phải chạy giữa hai bên Đông Giang và kinh thành, trước tết là quay về.”
Chu Hưng Quốc nói: “Thế thì về sau có cơ hội rồi tính sau.”
Mặc dù Trương Dương kết nghĩa với Chu Hưng Quốc, nhưng giữa họ không đến độ việc gì cũng nói, bối cảnh của Chu gia rất phức tạp, từ việc biến động chính trị ở Bình Hải lần này có thể phát hiện ra, Chu gia đã giành được lợi ích chính trị, quan hệ giữa những người cấp cao rất mẫn cảm, giờ đây Chu Hưng Dân đảm nhận tỉnh trưởng đại diện Bình Hải, quan hệ tương lai giữa gã và Tống Hoài Minh thế nào rất khó nói, Trương Dương cố gắng tránh việc tiếp xúc với Chu Hưng Quốc, trên thức tế, hắn đã có ý nghĩ rời khỏi Đông Giang, có điều giờ đây hắn rất băn khoăn, không biết nên đi về đâu.
Từ Kiến Cơ nói: “Gần đây tình hình của Bình Hải thế nào?”
Trương Dương nói: “Không tốt ít thì là tốt nhiều thôi mà!”
Chu Hưng Quốc và Phùng Cảnh Lượng đứng ở một bên đều cười rộ lên, người đứng đầu bình Hải giờ đây là nhạc phụ đại nhân của Trương Dương, đương nhiên hắn sẽ nói như vậy.
Chu Hưng Quốc nói: “Lần này Kiều Bằng Cử chơi lớn lắm, rất nhiều đệ tử kinh thành đều đã bị cuốn vào trong rồi, coi như anh ta gặp may, đến cuối cùng đã rũ bỏ hết trách nhiệm.”
Trương Dương nói: “Kiều Bằng Cử trở về chưa?”
Chu Hưng Quốc lắc đầu nói: “Không gặp anh ta, nghe nói giờ đều trốn ở bên nước ngoài, có điều số tiền anh ta lấy đều đã trả về rồi.”
Từ Kiến Cơ nói: “Nói đến chuyện này, Kiều Mộng Viện thật là giỏi, cô ấy đã chuyển nhượng tất cả sản nghiệp trong tay mình, giúp Kiều Bằng Cử giải quyết khó khăn tài chính, những cô gái như thế này thật sự rất hiếm gặp.” trong lời nói lộ ra sự cảm phục với Kiều Mộng Viện, thật ra thông qua chuyện này, đại đa đố người ở Kinh Thành đều nhận thấy sự trượng nghĩa của Kiều Mộng Viện, rất khâm phục với cô gái khảng khái này.
Trương Dương nhìn sang Tang Bối Bối bên cạnh rồi nói: “Trong lịch sử Trung Quốc không thiếu những nữ hào kiệt, phụ nữ trông thì rất yếu đuối, nhưng những cô gái đó đều không đơn giản đâu.”
Phùng Cảnh Lượng cười nói: “Trương Dương, câu này chính là sự tổng kết sau khi đã đi hết phong trần à.”
Mấy người đều cười lớn lên, mấy cô gái ở bên cạnh đều hơi đỏ mặt, thật ra vấn đề này cơ bản không thể làm cho họ cảm thấy ngại, nhưng các cô ấy hiểu rằng thái độ như thế nào mới làm cho đàn ông thích, mới có thể khơi gợi đàn ông, thật ra con gái khi tỏ ra xấu hổ là một vũ khí mê hoặc nhất.
Chu Hưng Quốc nói: “Đừng nói những vấn đề khó hiểu này nữa, bật chút nhạc lên đi, mấy cô gái xinh đẹp thế này, không thể để họ ngồi không được.”
Trong tiếng nhạc chầm chậm, Trương Dương và Tang Bối Bối bước vào vũ đài, hắn ôm lấy eo Tang Bối Bối, giống như một chiếc lông chim rất nhẹ vậy, Tang Bối Bối nhảy rất giỏi, hắn cơ bản không cần phải lo lắng về khả năng nhảy của mình, cô ấy sẽ có thể phối hợp với những động tác của hắn.
Kỹ thuật khiêu vũ của Trương Dương cũng là được diễn viên nhảy chuyên nghiệp Hà Hâm Nhan huấn luyện, hơn nữa hắn ta là vận động viên trời sinh, nên dù sao thì Trương Dương cũng được coi là một bạn nhảy tốt.
Tang Bối Bối nhỏ giọng nói: “Trương tiên sinh nhảy thật là tốt.”
Trương Dương cười nói: “Khiêu vũ nằm ở phối hợp, là cô phối hợp tốt thôi.”
Tang Bối Bối nói: “Trương tiên sinh là người Bình Hải?”
Trương Dương gật đầu.
Tang Bối Bối cười nói: “Quê tôi cũng ở Bình Hải đó!”
“Chỗ nào của Bình Hải?”
“Nam Tích Tĩnh Hải!”
Trương Dương mỉm cười nói: “Mọi người đều nói Nam Tích nhiều gái đẹp, giờ đây nhìn lại đúng là như vậy thật, trước kia tôi đã từng làm việc ở Nam Tích một thời gian.” Nắm lấy tay Tang Bối Bối, hắn có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của cô ấy đang thay đổi, Tang Bối Bối trông rất bình tĩnh, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi đã từng gặp anh trên ti vi rồi.”
Trương đại quan hơi ngớ người, ý của câu nói này rất rõ ràng, cô đang ám thị với Trương Dương cô ấy biết thân phận của Trương Dương, Trương Dương cười nói: “Vậy sao? Tôi không nhớ là mình đã từng lên ti vi.” Hắn nắm tay Tang Bối Bối, để cô quay một vòng ở trên mặt đất, Tang Bối Bối vẫn bình tĩnh nhìn hắn: “Tôi không nhận nhầm người đâu.”
Trương Dương nói: “Tại sao cô lại chọn công việc này?”
Ánh mắt của Tang Bối Bối hơi băn khoăn.
Trương Dương tiếp tục hỏi dồn: “Với điều kiện tốt như cô, có lẽ không cần phải lựa chọn cái nghề này.”
Tang Bối Bối điềm đạm cười nói: “Trương tiên sinh coi thường nghề này của tôi ư?”
Trương Dương nói: “Không phải là coi thường hay không, chỉ là tôi không hiều.”
Tang Bối Bối mỉm cười nói: “Cuộc sống có thể thay đổi mọi thứ!”
Trương Dương nói: “Câu này hình như tôi đã từng đọc trong sách.”
Tang Bối Bối nói: “Sách nào thì cũng là người viết mà thôi.”
Mọt điệu nhảy kết thúc, mọi người trở về vị trí ngồi của mình, Chu Hưng Quốc tiến đến gần Trương Dương nói nhỏ: “Lão đệ, nếu thích, để tôi sắp xếp cho cô ấy cùng với cậu.”
Trương đại quan đương nhiên hiểu ý của Chu Hưng Quốc, mặc dù hắn thật sự hơi hiếu kỳ về Tang Bối Bối, nhưng Trương Dương vẫn không đến nỗi háo sắc như vậy, hơn nữa, giờ đây Sở Yên Nhiên có lẽ đã về nhà đợi hắn rồi, Trương đại quan ít nhiều cũng có khả năng tự khống chế, hắn cười nói: “Cảm ơn ý tốt của đại ca, nhưng nha đầu này không hợp với khẩu vị của tôi.”
Chu Hưng Quốc cười ha ha, gã thấp giọng nói: “Còn chưa kết hôn mà đã sợ vợ thế rồi.”
Trương Dương nói: “Tôi đã hứa với cô ấy sẽ về nhà.”
Chu Hưng Quốc gật đầu nói: “Được, dù sao thì cũng có đầy cơ hội.” Ánh mắt của gã lướt qua Tang Bối Bối, rồi thấp giọng nói: “Đúng là một cô gái hấp dẫn!”
Trương đại quan đồng ý với đánh giá này của Chu Hưng Quốc với Tang Bối Bối, nhưng giờ đây Trương Dương khá cảnh giác với việc này, dù là Sở Yên Nhiên có thể chấp nhận hắn có tình cảm với người khác, nhưng cô ấy quyết không chấp nhận hắn qua lại với gái hồng trần, dù chỉ với lý do chơi đùa, hơn nữa, ở đây tai mắt nhiều, mặc dù mọi người đều là bạn, thậm chí là huynh đệ kết nghĩa, nhưng sự kết nghĩa của họ không có nghĩa là có cơ sở tình cảm thật sự, mà là có mục đích cả, nếu như hành động của hắn quá lộ liễu, thì khó tránh khỏi về sau trở thành lý do để mọi người đối phó, đầu óc Trương Dương vẫn rất tỉnh táo.
Hắn nói với Chu Hưng Quốc: “Nếu đại ca thích như vậy, thì tự mình giữ lại cho rồi.”
Chu Hưng Quốc cười lắc lắc đầu.
Trương Dương đột nhiên nhớ ra Chu Hưng Quốc mặc dù đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng đến giờ vẫn chưa kết hôn, cũng chưa hề nghe nói đến bất cứ chuyện tình cảm nào của hắn, Trương Dương cười nói: “Có phải là lòng đại ca có người rồi không?”
Chu Hưng Quốc nói: “Tôi xem nhẹ tình cảm lắm.”
Trương Dương mỉm cười nói: “Xem nhẹ không có nghĩa là không cần, đại ca à, tôi sắp kết hôn rồi, anh cũng phải lo chuyện đại sự này đi thôi.”
Chu Hưng Quốc nói: “Những người như chúng tôi, thường không thể tự quyết định việc hôn nhân của mình.”
Khi chu Hưng Quốc nói câu này, Trương Dương không hiểu được hàm ý của gã, đến tận khi họ rời khỏi Vương Phủ Hội Quán, Trương Dương cùng Phùng Cảnh Lượng rời đi, Phùng Cảnh Lượng mới nói cho hắn biết.
Phùng Cảnh Lượng nói: “Có lẽ anh không biết, Chu lão đại gần đây sắp phải đính hôn rồi.”
Trương Dương cảm thấy kỳ lạ: “Sao không thấy anh ấy nhắc đến? Anh ta thật là kín tiếng, không lộ ra chút tin tức nào.”
Phùng Cảnh Lượng nói: “Tôi cũng là nghe nói mà thôi, anh ấy chưa từng nói với ai cả, có điều không có lửa làm sao có khói, tôi cảm thấy tin này cũng khá đáng tin tưởng.”
Trương Dương cười nói: “Ai vậy? Đối tượng đính hôn của Chu lão đại là khuê nữ nhà nào?”
Phùng Cảnh Lượng nói: “Có lẽ là anh biết đấy, là thiên kim Kiều gia.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...