Trương Dương nói: "Đệ tử tốt của ông hay lắm, hắn bỏ ra hai vạn đồng, nhân lúc chúng tôi săn thú ở khu vực săn bắn Bát Kỳ, thả mãnh thú của khu vực săn bắn ra, muốn để sói dữ ăn thịt chúng tôi, Trần Bưu, tôi cũng không biết đã đắc tội với anh ở chỗ nào, mà anh lại hận tôi như vậy?"
Cừ Thánh Minh nghe vậy liền nghĩ, lần này xong rồi, với sự hiểu biết của y về Trương Dương, Trương Dương chắc không phải là một người hay nói dối, nhưng Trần Bưu là một trong những đệ tử đắc ý nhất của y, bình thường đối với y cũng vô cùng tôn kính, Cừ Thánh Minh cũng coi Trần Bưu như con trai, Cừ Thánh Minh nói: "Trần Bưu, nói chuyện với cậu đó, cậu rốt cuộc có làm hay không?"
Trần Bưu cố nén đau đớn, nhưng hắn vẫn không nói ra được chữ nào, Trương Dương thở dài: "Chủ nhiệm Cừ, tài đánh lén sau lưng của hắn rất lợi hại, là ông dạy hắn à?"
Cừ Thánh Minh mặt đỏ bừng, không ngờ Trần Bưu lại kém cỏi như vậy, ngay cả chuyện đánh lén sau lưng cũng làm được, y trợn mắt lườm Trần Bưu một cái, Trần Bưu có chút chột dạ cúi đầu xuống.
Trương Dương đi tới trước mặt Trần Bưu, điểm một cái lên người hắn, Trần Bưu lập tức cảm thấy trên người nhẹ đi, cơn đau trong nháy mắt cũng đỡ đi nhiều, Trương đại quan nhân cũng không phải là muốn thả hắn, mà là cho hắn một cơ hội nói chuyện.
Trần Bưu nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi căn bản là không biết anh, anh chạy đến công ty của tôi đánh người, ỷ vào mình có chút bối cảnh quan hệ thì muốn làm gì thì làm ư?" Hắn nói rất dõng dạc, giống như chuyện lần này đều là trách nhiệm của Trương Dương vậy.
Trương Dương nói: "Trần Bưu, chuyện cho tới hiện tại mà anh vẫn còn giở trò này à. Anh có câu nói rất đúng, chúng ta không quen nhau, anh vì sao lại muốn hại tôi? Có người ở sau lưng sai khiến anh phải không? Anh không nói thì tôi cũng có thể điều tra ra, muốn hại tôi à, anh chưa có bản sự đó đâu, vốn tôi cũng không muốn làm lớn chuyện này, nhưng miệng anh đã kín như vậy, được, chúng ta đấu pháp, Dương Dũng đang ở trong tay tôi, chuyện anh cho hắn hai vạn đồng để hắn thả thú dữ ra hắn đã khai rồi, đây chính là mưu sát, anh từng làm cảnh sát, chắc biết hậu quả của chuyện này, ở trước mặt chủ nhiệm Cừ, tôi nói rõ tất cả cho anh biết, anh thật thà khai hung thủ phía sau ra, nể mặt chủ nhiệm Cừ tôi cho anh một con đường sống, nếu không, anh cứ lê cái đùi phải tàn phế trong ngục giam suốt quãng đời còn lại đi."
"Dọa tôi à?"
Trương Dương cười ha ha, chấn cho trần nhà vang ong ong: "Anh xứng ư? Anh có biết mấy người đi săn hôm đó là ai không? Chu Hưng Quốc, Từ Kiến Cơ, Tiết Vĩ Đồng, anh nếu có chút đầu óc thì có thể đi nghe ngóng xem, nếu bất kỳ ai trong số họ xảy ra chuyện không may, Trần Bưu anh có một trăm cái mạng cũng không đủ mà đền đâu."
Người khác thì Trần Bưu chưa nghe nói tới, nhưng danh tiếng của Chu Hưng Quốc thì hắn biết, lúc này sắc mặt của hắn đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Cừ Thánh Minh nhìn thấy vẻ mặt của Trần Bưu lúc này, đã hiểu rõ những gì mà Trương Dương nói là sự thật, tức giận nói tức giận nói: "Trần Bưu,cậu nói rõ cho tôi,cậu rốt cuộc có làm hay không?"
Trần Bưu nhắm mắt lại, trong lòng lúc này hối hận đến cực điểm, nếu hắn hiểu Trương Dương hơn một chút, nếu hắn hiểu chuyện này hơn, tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Trương Dương nói: "Giả vờ câm điếc à, không nói gì ư? Được lắm, chúng ta cứ chờ đó mà xem!"
Khi đang nói chuyện thì Vinh Bằng Phi gọi điện thoại tới, nói cho hắn một tin tức khá quan trọng, tài chính khởi động của Tinh Võ đặc là Kì Phong cung cấp, Kì Phong của Giang Nam thực phủ, người đã phát sinh mâu thuẫn với Trương Dương.
Trương Dương buông điện thoại, đã đoán ra tám chín phần mười chân tướng của chuyện này, hắn lạnh lùng nói: "Trần Bưu, là Kì Phong bảo anh làm ư?"
Mặt Trần Bưu xám như tro, không biết nên đáp lại như thế nào.
Trương Dương nói: "Người có nghĩa khí tôi rất thưởng thức, nhưng vì cái gọi là nghĩa khí mà mù quáng ra mặt cho người ta, thậm chí còn bù cả tính mạng của mình vào thì thuần túy là ngu xuẩn!"
Cừ Thánh Minh nói: "Cậu lên tiếng đi chứ!"
Trần Bưu cắn cắn môi, giọng nói khàn khàn: "Tôi lúc trước khi từ cục cảnh sát ra, hắn đã giúp tôi, là hắn cho tôi tiền để mở công ty, tôi nợ hắn nhân tình!"
Trương Dương nói: "Lý do này hình như có chút đáng tin, hắn tìm anh để đối phó tôi, muốn thừa dịp tôi đi săn để chế tạo chuyện ngoài ý muốn ư?"
Trần Bưu nói: "Dương Dũng trước đây là đồng hương của tôi, cũng là tôi giới thiệu công tác của khu vực săn bắn Bát Kỳ cho hắn, tôi và Kì Phong cũng thường tới đó săn, hắn đối với chuyện bên trong rất quen thuộc, biết anh dẫn người tới đi săn, hắn tìm tôi bảo tôi tìm Dương Dũng giúp hắn làm chuyện này. Còn cho tôi hai vạn đồng..."
Cừ Thánh Minh nghe đến đây, tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, giờ tay lên tát cho Trần Bưu một cái, y cũng là người luyện võ, một cái tát này đánh cực mạnh, Trần Bưu bị đánh cho miệng mũi phun máu, Cừ Thánh Minh chỉ vào Trần Bưu, nói: "Súc sinh!Đây chính là chuyện liên quan tới mạng người, cậu làm cảnh sát, cậu sao có thể hồ đồ như vậy? Hôn trướng, hỗn trướng!"
Trần Bưu cúi đầu.
Trương Dương nói: "Chuyện này nên làm như thế nào thì tôi đã nói với anh rồi, đặc Tinh Võ phải đóng cửa, anh sau khi khỏi Đông Giang, đừng để tôi nhìn thấy anh ở Đông Giang, hai trặm vạn tiền bồi thưởng tổn thần trong vòng ba ngày phải đưa tới chỗ tôi!" Hắn nói xong tiến lên tóm lấy đùi phải của Trần Bưu, vặn một cái theo hình xoắn ốc, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, Trần Bưu kêu thảm một tiếng, đùi phải bị trật khớp đã được phục vị.
Trương Dương gật đầu nói với Cừ Thánh Minh: "Chủ nhiệm Cừ, hiện tại ông đã hiểu rõ tất cả rồi chứ?"
Giang Nam thực phủ của Kì Phong gặp nan đề lớn nhất từ lúc khai trương tới nay, trong một ngày tất cả khách sạn đều gặp phiền toái, nguyên nhân rất đơn giản, những khách sạn này của Kì Phong đều kinh doanh thịt thú rừng, trung đoàn trưởng Chân Trung Nguyên của cục công an lâm nghiệp tỉnh Bình Hải, cục trưởng cục công an lâm nghiệp thành phố Đông Giang Từ Khuông tự mình dẫn đội, hợp tác với cảnh sát các cấp của cục công an lâm nghiệp đồng thời xuất hiện ở trong các khách sạn của Giang Nam thực phủ triển khai công tác điều tra. Cục lâm nghiệp khi tiến hành thanh tra phòng lạnh của khách sạn phát hiện, trong phòng lạnh có năm con chim nhạn, hơn năm mươi con gà rừng, tám mươi con vịt rừng, hơn hai trăm con cò, chín túi thịt lợn rừng. Hơn nữa trải qua điều tra phát hiện, Giang Nam thực phủ chỉ có giấy phép thức ăn chăn nuôi chứ không có giấy phép kinh doanh động vật hoang dã.
Cục lâm nghiệp liền tiến hành kiểm kê tịch thu chôc thịt thú rừng tìm được, ở hiện trường còn có phóng viên của đài truyền hình Bình Hải tiến hành phỏng vấn.
Căn cứ vào quy định của quốc gia, không có giấy phép kinh doanh động vật hoang dã chính là kinh doanh phi pháp. Trong giấy phép mà Giang Nam thực phủ cung cấp không giấy phép kinh doanh động vật hoang dã, thuộc lại giấy phép vô hiệu.
Kì Phong vốn cho rằng chỉ là làm cho có hình thức, nhưng khi hắn nghe nói tới cục công an lâm nghiệp làm thật, lúc này mới hoảng lên, Giang Nam thực phủ ở Đông Giang tổng cộng có sáu nhà ăn, cơ hồ đồng loạt bị cục công an lâm nghiệp điều tra, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp, mà là một hồi hành động đã được chuẩn bị trước.
Kì Phong khi gặp bất kỳ chuyện gì đầu tiên cũng nghĩ đến đi thương lượng với đại ca.
Trong phòng âm nhạc Đông Giang, Kì Sơn đang ngồi trong thính phòng, lắng nghe Lâm Tuyết Quyên đang độc tấu đàn violon trên sân khấu, Kì Phong tới sảnh âm nhạc vào lúc diễn xuất đang tiến hành, hắn ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh trai, trên thực tế, loại diễn xuất truyền thống này có rất ít người nghe, ban nhạc tỉnh những năm nay thường đều lâm vào tình cảnh này, nếu không phải là Kì Sơn tài trợ hội âm nhạc lần này, bọn họ chỉ sợ ngay cả cơ hội diễn suất ở sảnh âm nhạc cũng không có.
Kì Phong nói khẽ: "Anh..."
Kì Sơn giơ tay phải lên, ý bảo Kì Phong đừng lên tiếng, y đang lắng nghe rất chuyên chú, ánh mắt sau cái kính thâm thúy và sâu thẳm, tựa hồ đang đắm chìm trong tiếng nhạc.
Kì Phong nghe ra Lâm Tuyết Quyên đang diễn tấu khúc Lương Chúc, hắn cũng biết anh trai và Lâm Tuyết Quyên là bạn học trung học, hai người chắc từng có một đoạn tình cảm, có điều bọn họ về sau cuối cùng không thể đi đến với nhau, Lâm Tuyết Quyên được gả cho hình cảnh Hoắc Vân Trung của cục công an Đông Giang, Hoắc Vân Trung cũng là bạn học của bọn họ, hiện giờ đã đảm nhiệm chức cục trưởng phân cục công an nội thành tây. Kì Sơn cũng thành phú thương thuỷ sản phú giáp một phương, lũng đoạn toàn bộ nghiệp thuỷ sản của Đông Giang, tướng mạo của Kì Sơn và tài phú của y đã chú định bên cạnh y không thiếu nữ nhân, mấy năm nay nữ nhân bên cạnh y thay đổi như đèn kéo quân, nhưng y thủy chung vẫn không tìm được đối tượng để kết hôn. Kì Phong biết trong lòng anh trai thủy chung vẫn thương nhớ nữ nhân tên là Lâm Tuyết Quyên này, Kì Phong không cho rằng Lâm Tuyết Quyên xuất sắc đến như vậy, nhưng ánh mắt nhìn cô ta của anh trai thì đầy vẻ ấm áp và nhu tình.
Kì Sơn nghe rất chuyên chú, Kì Phong không dám quấy rầy y, cho đến lúc diễn xuất của Lâm Tuyết Quyên kết thúc, khi vỗ tay, Kì Phong mới thấp giọng kể lại chuyện bị cảnh sát kê biên tài sản cho y.
Kì Sơn không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn thưởng thức diễn xuất, giống như Giang Nam thực phủ bị kê biên tài sản không có bất kỳ quan hệ nào với y vậy, Kì Phong chỉ có thể nhẫn nhịn, xem xong toàn bộ diễn xuất với anh trai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...