Lý Thành nói: "Không biết..." Trương Dương đã tóm lấy miệng hắn, thò kìm nhổ đinh vào, Lý Thành sợ đến nỗi hai con mắt trợ trừng lên, cổ họng phát ra tiếng ọc ọc, Trương Dương căn bản không nói nhiều với hắn, dùng kìm nhổ đinh kẹp lấy một cái răng cửa của hắn, hơi dùng lực một chút rồi nhổ cái răng đó ra, trên răng còn dính một mảng thịt, Cao Liêm Minh không đành lòng nhìn, xoay mặt sang một bên.
Trương Dương buông Lý Thành ra: "Hiện tại đã biết chưa?"
Lý Thành ôm miệng, máu tươi từ trong kẽ tay của hắn trào ra, trong ánh mắt của hắn là vẻ cừu hận và sợ hãi đan xen, hắn tin rằng Trương Dương chuyện gì cũng đều có thể làm được, cái Trương đại quan nhân muốn chính là hiệu quả này, hắn muốn chấn trụ Lý Thành, muốn hắn sợ hãi từ tận đáy lòng.
Lý Thành nói: "Tôi..."
Trương Dương uy hiếp: "Trước khi nói chuyện, mày tốt nhất nghĩ kỹ một chút, nếu câu trả lời của mày không khiến tao hài lòng, tao sẽ nhổ từng cái răng của mày ra, sau đó thì tới móng tay, móng chân của mày!"
Lý Thành kêu thảm thiết: "Tôi con mẹ nó chọc giận anh à, anh vì sao muốn nhằm vào tôi!"
Trương Dương nói: "Chu Sơn Hổ là huynh đệ của tao, bởi vì mày, hắn phải cắt tì tạng, Hoàng Quân là bạn của tao, bởi vì anh mày mà hắn không còn mạng, mày hiện tại biết nguyên nhân tao tìm tới mày rồi chứ hả?"
Lý Thành nói: "Tôi không rõ, Hoàng Quân buôn lậu thuốc phiện không có bất kỳ quan hệ nào tới tôi cả, hàng của hắn không phải là lấy từ chỗ tôi, tôi cũng không có gan giết người, tôi cũng không có lý do giết hắn."
Trương Dương nói: "Vây hắn lấy hàng từ tay ai?"
Lý Thành nói: "Tôi không rõ, tôi thực sự không rõ."
"Hàng của mày lấy từ chỗ ai?"
Lý Thành cắn cắn môi.
Trương Dương lại đưa kìm nhổ đinh ra, Lý Thành sợ đến nỗi rùng mình một cái: "Niên Vân Phượng..."
Trương Dương nhíu mày, cái tên này hắn chưa nghe bao giờ, có điều chắc là một nữ nhân.
Lý Thành nói: "Niên Vân Phượng giới thiệu với tôi một người Hongkong, tôi cũng không biết hắn tên là gì, mỗi lần đều là hắn liên hệ với tôi. Tôi thề tôi không nói dối."
"Niên Vân Phượng là ai?"
"Là quản lí quan hệ xã hội của Lam Ma Phương..."
Trương Dương gật đầu, giơ tay lên vỗ một phát vào gáy, Lý Thành chỉ thật ngực đau nhói, sau đó thì cảm thấy ngực nhẹ bẫng, chân tay cũng được tự do trở lại. Trương Dương nói: "Có tin tức gì thì lập tức báo cho tao, chuyện hôm nay không được nói cho bất kỳ ai biết."
Lý Thành liên tục gật đầu liên tục gật đầu.
"Cút!"
Lý Thành từ dưới đất bò dậy, liều mạng chạy về đằng xa.
Di động của Trương Dương đổ chuông, người gọi điện thoại tới là Vinh Bằng Phi, Vinh Bằng Phi hiển nhiên đang tức giận, trong điện thoại gào lên: "Trương Dương, cậu làm cái gì vậy hả? Tôi không phải đã nói với cậu rồi ư? Lý Thành không thể đụng vào, chúng tôi vẫn đang theo dõi hắn, cậu đây là gây trở ngại chúng tôi phá án."
Trương Dương nói: "Tôi không làm gì hắn cả, chỉ hỏi chút chuyện thôi."
"Cậu hỏi được gì rồi?"
"Hắn chẳng nói gì cả."
"Trương Dương, là bạn bè, tôi khuyên cậu một câu, chuyện của hệ thống công, cậu tốt nhất đừng nhúng tay vào."
Trương Dương nói: "Được, vậy anh nói cho tôi biết, ai giết chết Hoàng Quân? Ông đã tìm được chưa? Các ông có năng lực tìm được hay không?"
Vinh Bằng Phi trầm mặc, một lát sau y mới giận dữ hét: "Thằng bố láo, đừng có lo chuyện của người khác!"
Trương Dương gác điện thoại, Cao Liêm Minh ghé tới: "Sao? Công an làm khó dễ à?"
Trương Dương nói: "Đúng là muốn làm khó dễ, nhưng tôi đẩy hết lên người anh rồi?"
"Vì sao? Mẹ kiếp! Tôi hiểu rồi, anh là lôi tôi ra làm người chịu tội thay."
Trương Dương mặc kệ hắn, bước tới xe jeep đều Cao Liêm Minh kêu khổ không ngừng: "Anh âm hiểm lắm, tôi là bạn của anh, nhưng anh ngay cả bạn bè cũng không tha."
Trương Dương khởi động ô tô, nói với Cao Liêm Minh đang tức giận bất bình vẫn đứng ở ngoài xe: "Anh đi theo tôi tới đây là muốn lấy lòng Đồng Tú Tú, anh chính là hạng trọng sắc khinh bạn, hiện tại cho anh một lựa chọn, hoặc là lên xe, hoặc là tự anh về."
Cao Liêm Minh nói: "Đây không phải là xe, là thuyền tặc!"
Trương Dương đóng cửa xe nhấn ga, Cao Liêm Minh đuổi theo ở phía sau: "Dừng lại, dừng lại, tôi tự nhận xui xẻo, tôi đã lên thuyền tặc rồi thì anh không thể đẩy tôi xuống được."
Sự chú ý của Trương Dương đối với tình tiết vụ án đã dẫn tới sự bất mãn mãnh liệt của vị thính trưởng Vinh Bằng Phi này, buổi chiều buổi chiều y tới văn phòng của Trương Dương khởi binh vấn tội, nhìn thấy Vinh Bằng Phi sắc mặt xanh mét, Trương Dương biết y đã bị mình khiến cho rất tức giận.
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Vinh thính tới rồi à, mời ngồi, mời ngồi!"
Vinh Bằng Phi chỉ vào mũi hắn: "Cậu đừng có mà giả vờ với tôi, lần trước tôi đã nói rõ với cậu rồi, biết Lý Thành là con mồi mà chúng tôi thả, cậu động tới hắn à?"
Trương Dương nói: "Vinh thính, tôi không động tới hắn, tôi và hắn chỉ nói chuyện thôi."
Vinh Bằng Phi vẻ mặt: "Cậu nói gì với hắn?"
"Không nói gì cả? Tôi hỏi hắn chuyện của Hoàng Quân là ai làm, hắn nói không biết, đơn giản vậy thôi."
"Đơn giản vậy thôi ư?"
Trương Dương gật đầu: "Tôi lừa ông thì được gì? Tôi cũng không phải là không hiểu pháp luật."
Vinh Bằng Phi nói: "Cưỡng ép bắt cóc, lạm dụng tư hình có gì mà cậu chưa làm đâu? Còn nói với tôi là cậu hiểu pháp luật à?"
Trương Dương nói: "Ngài đây là đang vu khống tôi, khi tôi đi tìm Lý Thành, Cao Liêm Minh đi theo toàn trình, tên này chính là luật sư, ông không tin lời nói của tôi thì cũng nên tin hắn chứ."
Vinh Bằng Phi nghe Trương Dương lôi Cao Liêm Minh ra lại, lại tức mà không có chỗ xả, tức giận nói: "Cậu lợi hại lắm, lôi cả Cao Liêm Minh vào. Sao hả? Sợ làm ra chuyện không may, muốn kiếm một cái đệm lưng ư."
Trương Dương cười nói: "Làm gì đến nỗi thế? Ông nghĩ tôi âm hiểm vậy ư."
Vinh Bằng Phi nói: "Đầu mối Lý Thành này, chúng tôi đã theo dõi rất lâu, tốn rất nhiều nhân lực và vật lực, xin cậu đừng có vào làm rối, tôi tin rất nhanh sẽ có kết quả."
Trương Dương nói: "Có kết quả ư, tôi cũng nhìn thấy rồi, Hoàng Quân chính là bị giết một cách không minh bạch như vậy."
"Cái chết của Hoàng Quân có liên quan gì tới Lý Thành?"
"Hai người bọn họ đều lấy hàng từ một chỗ, chẳng lẽ các ông ngay cả chuyện đơn giản như vậy mà cũng không điều tra ra à?" Trương Dương buột miệng nói ra, nói xong không khỏi lại có chút hối hận, đây không phải là nói cho Vinh Bằng Phi biết rằng mình còn rất nhiều tình huống chưa nói cho y biết ư.
Vinh Bằng Phi nói: "Cậu có có chuyện giấu tôi!"
Trương Dương nói: "Hiện tại đã không còn nữa rồi, ông hiểu vì sao tôi đi tìm Lý Thành rồi chứ?"
Vinh Bằng Phi nói: "Ai nói cho cậu chuyện này?"
Trương Dương nói: "Tôi đã đáp ứng người khác là không nói ra rồi!"
"Đây không phải chuyện đùa, Trương Dương, bất kể là bạn bè hay là một công dân một quốc gia, cậu đều có nghĩa vụ nói tình huống mà mình biết ra."
Trương Dương nói: "Tôi đã nói tất cả rồi, ông theo dõi Lý Thành lâu như vậy có hữu dụng không? Có tra ra được tuyến trên độc phẩm của hắn là ai không? Người giết Hoàng Quân, mười phần có chín chính là tuyến trên chung của họ."
Vinh Bằng Phi nói: "Phá án không thể dựa vào phỏng đoán được."
Trương Dương nói: "Vậy các ông phá án được chưa, hay là chỉ để mặc người ta chết!"
Vinh Bằng Phi thở dài, khi đang định lên tiếng thì di động của y đổ chuông, khi hắn y nghe xong điện thoại, sắc mặt thay đổi rõ ràng, cực kỳ buồn bực gật đầu với Trương Dương, dập máy, nói: "Giờ thì cậu hài lòng rồi nhé, Lý Thành đã chết rồi!"
Trương Dương ngây ra một thoáng: "Chết rồi ư?"
Vinh Bằng Phi nói: "Chuyện xảy ra nửa giờ trước, chết ở ven đường, nguyên nhân cái chết thì phải đợi kết quả nghiệm thi mới biết được." Nói tới đây y tạm dừng một chút: "Hy vọng không liên can tới cậu."
Trương Dương nói: "Vốn chẳng liên can gì tới tôi cả, tôi có người làm chứng cho tôi!"
"Trương Dương, chuyện này cậu đừng có nhúng tay vào nữa, nếu cậu biết gì thì lập tức nói ra đi, tôi không hy vọng cậu tiếp tục tự mình điều tra, nếu không..."
"Nếu không thì sao?"
"Nếu không đừng trách tôi không giảng giao tình với cậu." Vinh Bằng Phi ném lại một câu cứng rắn rồi xoay người rời khỏi.
Trương Dương có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cũng khó trách Vinh Bằng Phi lại tức giận, Lý Thành đã chết, đầu mối theo dõi lâu như vậy lại gián đoạn, hành vi của Trương Dương khiến cho hệ thống công an của bọn họ mặt xám mày tro, cho dù là bằng hữu, Vinh Bằng Phi cũng không thích loại hành vi đi quá giới hạn này của Trương Dương.
Trương Dương cầm, bấm số của Cao Liêm Minh, hắn nói chuyện Lý Thành đã chết cho Cao Liêm Minh biết, bởi vì Lý Thành trước đó đã tiếp xúc với hai người bọn họ, cảnh sát có thể sẽ tìm bọn họ nói chuyện, cho nên Trương Dương trước tiên nhắc nhở Cao Liêm Minh, để hắn chuẩn bị tâm lý.
Cao Liêm Minh nghe thấy tin tức Lý Thành đã tử vong thì lắp bắp kinh hãi, buông điện thoại, hắn nói với Đồng Tú Tú ở bên cạnh: "Lý Thành đã chết rồi!"
Đồng Tú Tú nhíu mày, lạnh lùng nói: "Chết rồi thì sao? Loại người này chết cũng không có gì đáng tiếc."
Cao Liêm Minh nói: "Chúng ta thật sự phải đi tìm Niên Vân Phượng ư?"
Đồng Tú Tú nói: "Anh sợ à?"
Cao Liêm Minh nói: "Tôi sợ cái gì chứ? Chuyện của cô cũng là chuyện của tôi, tôi là không yên tâm cho cô thôi, hay là để tôi tự mình đi."
Đồng Tú Tú nói: "Cao Liêm Minh, anh đừng dính dáng vào nữa, đi về đi, chuyện này tôi tự mình giải quyết."
"Sao có thể như vậy được? Tôi không yên tâm để cô đi một mình!"
Đồng Tú Tú nói: "Hay là thế này đi, lát nữa tôi một mình đi vào, anh ở bên ngoài chờ tôi, vạn nhất tôi xảy ra chuyện gì thì anh báo cảnh sát!"
Cao Liêm Minh nhìn Lam Ma Phương cách đó không xa, nói khẽ: "Không được, tôi đi cùng cô!"
Đồng Tú Tú nói: "Anh ở bên ngoài đi, nếu trong nửa tiếng tôi không đi ra thì anh báo cảnh sát!" Cô ta mở cửa xe bước xuống.
Cao Liêm Minh vốn định đi theo thì Đồng Tú Tú xoay người lại chỉ vào hắn: "Ở lại, nếu không tôi không bao giờ để ý tới anh nữa!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...